Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 782: Nghĩ quá đẹp

Chương 782: Nghĩ quá đẹpChương 782: Nghĩ quá đẹp
Anh Ngô cười nói: "Khách sáo quá rồi, ra ngoài ai cũng có lúc bất tiện, giúp một tay là chuyện nên làm, huống chỉ chỉ là mượn cái cân thôi mà, cậu cũng quá khách sáo rồi..."
"Nên thôi, anh giúp người vui vẻ, tôi cũng không thể coi như lẽ đương nhiên được, cá khô tự phơi này tuy không đáng bao nhiêu tiên, nhưng ăn với cơm thì rất thơm, anh mang về nhà nếm thử xem."
"Haha, nghe cậu nói kìa, đâu có không đáng tiền? Tôi thấy cậu còn bán 4 hào 5 một cân cơ mà, trong này có mấy cân rồi."
Diệp Diệu Đông cười cười, anh cũng không thật thà đưa toàn cá ếch khô, mấy con cá ếch khô phơi ra có kích cỡ không nhỏ, phơi ra rất to, một con đã hơn một cân rồi, nếu thật sự cho anh ta mười con thì đắt quá.
Anh còn trộn lẫn cá khác rẻ hơn nữa vào, ví dụ như cá chình con không đáng mấy đồng, loại cá này cắt ngang, mổ ra phơi, nhìn cũng rất dài, nhưng một con chỉ tầm ba lạng, nhưng tất cả cộng lại cũng đáng được hai đồng rồi, mua một cái cân nhỏ mới bao nhiêu tiền chứ.
"Cầm lấy cầm lấy, đừng khách sáo, ơ- có khách đến rồi, anh bận trước đi..."
"Ơ được được được-"
Cá khô cứ thế được nhận với nụ cười trên môi hai người.
Ơn người chớ quên, một cái cân trao đổi qua lại, anh Ngô cũng không khó chịu, ngược lại cứ cười toe toét.
Cho đến khi anh ta bán xong hơn trăm cân tôm khô trước, anh ta cũng không vội thu cân đi ngay, mà còn đợi ở đó.
Điều này khiến Diệp Diệu Đông hơi ngại, chuyến này anh mang gần 300 cân hàng, có 5 bao tải, vẫn còn hai bao chưa bán hất.
"Cái đó, trả cân cho anh này, anh đã bán xong rồi tôi cũng ngại chiếm dụng của anh, để anh ngồi đợi ở đây, cũng sắp trưa rồi."
Xung quanh, sạp nhỏ cũng không còn đông như lúc rạng sáng nữa, rất nhiều người bán hết hàng dọn sạp rồi, một số xe đẩy hoặc xe đạp bán đồ ăn sáng cũng đi hết rồi, cũng có người đang thu dọn đồ đạc, định dọn sạp sớm.
"Cậu định bán đến mấy giờ?"
"Có lẽ phải bán đến một giờ chiều, nếu một giờ chiều chưa bán hết thì đành phải mang về thôi, xe về nói là hai rưỡi."
Lúc đến đây là nhờ máy kéo trong làng, vì miếu Mẹ Tổ đang xây, cách hai ba ngày lại phải chở mấy chuyến cát, sáng nay đưa họ qua, vừa hay chở một xe cát về gần đó.
Nên lúc về họ phải ra bến xe thành phố về, máy kéo không chở được họ.
Hôm qua họ đã hỏi trước rồi, xe từ thành phố về huyện họ có một chuyến 9 giờ sáng, một chuyến 2 rưỡi chiều, đến huyện rồi họ còn phải chuyển xe ngay, nếu không kịp xe thì chắc lúc đó chỉ có thể đi bộ về thôi.
Haizz, hôm nay anh cũng không biết vận may là tốt hay xấu nữa.
Nói tốt thì anh cũng chẳng gặp được ông chủ nào mua sạch số cá khô này; nói tệ thì anh bán lẻ vài cân cũng bán được hơn trăm cân, bán được bảy tám chục đồng rồi, giờ còn chưa đến 10 giờ sáng, đã tính là rất được rồi.
Nhưng càng về sau người càng ít đi, lúc này anh cảm thấy đã không còn mấy người nữa, qua lại đều lác đác, không bằng cảnh chen chúc lúc rạng sáng, bán cũng chậm hơn.
Ước chừng đến một giờ chiều, nhiều lắm cũng chỉ bán thêm được nửa bao nữa, có khi chỉ bán được mười mấy cân thôi, nhưng đi xa đến đây một chuyến, chắc chắn bán được thì cố gắng bán thêm một lúc.
Không có cân thì chỉ có thể đợi lát nữa mượn của ai đó xung quanh thôi.
Anh Ngô cũng nhìn anh khó xử, cũng không thể vì đợi anh mà mình ngồi đây lãng phí thời gian.
Diệp Diệu Đông trực tiếp đặt cân vào giỏ của anh ta: "Cảm ơn nhiều, anh bán xong rồi thì về trước đi.”
"Vậy được rồi, ngày mai nhớ mang một cái cân nhé."
"ừ"
Cũng không biết ngày mai còn rảnh qua đây nữa không, bán lẻ tẻ thế này thực ra cũng được, một ngày bán một hai trăm cân, mấy ngày là bán hết hàng tồn.
Chỉ là đáng tiếc, nếu mà gặp được người mua sạch hàng một lần thì anh đỡ phải phân vân, nhưng nghĩ vậy cũng quá ảo tưởng rồi.
Trả cân xong, hai cha con lại tiếp tục ngồi dưới đất, mông lót bao tải, định đợi thêm chút nữa, còn có thời gian, bán được mấy cân hay mấy cân, ít ra kiếm thêm chút tiền xe vê.
Đến hơn 12 giờ trưa, sau khi họ bán thêm 20 cân nữa, người mượn cân lần hai cũng xong việc về rồi, bụng Diệp Diệu Đông đói réo ọt ọt, nhìn đồng hồ, cũng không kiên nhãn đợi thêm nữa.
"Cha, xong việc về thôi, đừng đợi nữa, người càng lúc càng ít, đợi nữa cũng chẳng bán được mấy cân đâu, mà cũng không có cân, ra bến xe đợi sớm đi, cũng không biết đi mất bao lâu, lỡ không kịp chuyến về thì phiền phức."
"Thôi được, vậy hai bao còn lại gánh về."
Cha Diệp lại vươn cổ dài, nhìn tòa kiến trúc lớn đã xây gần xong ở bãi đất trống xa xa, tiếc nuối nói: "Cái chợ này xây chậm quá, nếu mà có cửa hàng trong tay rồi, chúng ta cũng không cần bày sạp ở đây, hàng cũng không cần vận chuyển tới lui phiền phức thế này."
"Sắp rồi, chắc đã xây gần xong rồi."
"Đi thôi đi thôi, xung quanh cũng đi gần hết rồi, lát nữa đi xe, không biết phải đợi bao lâu, xe này cũng không biết có đúng giờ không, đừng có đi sớm."
Vốn còn tiếc bỏ đi sớm, nói mãi thì cha Diệp tự nhiên lại sốt ruột trước, vội gấp bao tải trải ngồi dưới đất lại, nhét vào bao cá khô bán được một nửa.
Diệp Diệu Đông cũng gấp hai bao đã bán hết nhét vào, rồi lấy dây gai buộc mấy vòng, buộc chặt miệng bao, lại buộc thêm một lỗ nhỏ, tiện cho đòn gánh xỏ vào gánh lên.
"May còn hai bao, vừa đủ gánh. Cũng bán được ba bao, gần 200 cân rồi, hôm nay đi một chuyến cũng không lỗ."
Anh vừa xỏ đòn gánh vào, cha đã đi đến giữa gánh lên rồi.
"Vậy cha gánh trước, gánh nửa đường, hoặc gánh không nổi nữa thì đưa con gánh."
"Thôi đi, gánh hai bao thóc còn gánh luôn xuống mương mà còn nói."
Diệp Diệu Đông lập tức không nói nên lời, chuyện từ bao lâu rồi? Chuyện cũ rích gì cũng lôi ra nói.
"Lâu lắm rồi, còn lôi ra nói."
"Cũng không lâu lắm, mới vài năm trước khi đội sản xuất chưa giải tán thôi."
"Vậy cha gánh, cha gánh đi-'
Bực mình!
Cha Diệp gánh hơn 100 cân hàng, vẫn tỏ ra nhàn nhã, đi đường cũng không chậm, vẫn có thể vừa đi vừa nói chuyện với anh.
"Sắp tới nếu trời tốt, chúng ta có thể tiếp tục phơi thêm chút nữa. Khi nào gió nổi, không ra biển được, cứ qua đây bày sạp bán từ từ cũng được. Tuy phiền hơn chút, nhưng cũng đỡ hơn bán rẻ cho bến thuyền. Sáng nay qua đây, cha còn thấy mấy xe lớn chở cá ếch, nói là bán sỉ 5 xu một cân..."
Diệp Diệu Đông cắt ngang lời cha: "Không đáng, chúng ta một chuyến chỉ hơn ngàn cân, chở qua không đáng, chênh 1 xu rưỡi, tổng số cũng chỉ chênh mười mấy đồng, còn phải trả tiền sạp, còn tiền xe đi về nữa. Cũng chẳng kiếm được nhiều, đâu thể giành việc với A Tài, cố tình thu mua chứ?"
"Cũng đúng, vẫn nên tự mình giữ lại phơi thì hơn."
"Thực ra cũng có thể thu mua cá khô mà mọi người trong làng phơi, rồi kêu gọi bà con cùng phơi nhiều hơn, chúng ta thu giá rẻ một chút, kiếm chút chênh lệch ở giữa, họ cũng kiếm được nhiều hơn so với bán cá tươi. Dù sao chúng ta bán cũng là tiện thể, chỉ là bán hơi chậm, mình cũng không rảnh ngày nào cũng chạy ra chợ bày sạp, chứ không thì cũng khá khả thi."
Nếu mà gặp được một thương nhân bán sỉ thì tốt, anh có thể mạnh dạn thu mua cá khô trong làng về bán lại, đáng tiếc thay.
Mấy ngày phơi cá khô này, anh tưởng tượng đẹp đẽ lắm, nhưng mà...
"Đúng là thế, tuy một ngày cũng bán được khá nhiều tiền, nhưng trời đẹp chúng ta còn phải ra biển đánh cá, không có nhiều thời gian rảnh ngày nào cũng qua đây bày sạp, chỉ có thể thỉnh thoảng qua bán của nhà mình thôi."
"Ừ, cửa hàng cũng chưa có, thu nhiều cá khô quá một lúc, chúng ta cũng không có chỗ cất, nhà cũ mà mưa xuống là dột như rổ rồi."
Tiếc quá-
Ý tưởng làm giàu thì có rồi, nhưng vận may kém một chút, không theo kịp.
Nếu cửa hàng giao nhanh hơn một chút, có lẽ anh còn có thể mạnh dạn bảo dân làng trời đẹp thì phơi nhiều hơn chút, thu mua cá khô của họ về, cất trong cửa hàng, lúc mưa gió, anh rảnh thì có thể qua bán.
Thuê người thì... anh không tin người lạ, kẻo dọn sạch hàng của anh mất, dù sao anh cũng không rảnh ngày nào cũng ra chợ, bà con bạn bè hình như cũng chưa nghĩ ra ai thích hợp.
Đau đầu, làm ăn hình như cũng khó lắm, đánh cá vẫn đỡ phiền hơn, nếu cho thuê được thì cho thuê cửa hàng là nhàn nhất.
Hai cha con vừa đi vừa nói, cha Diệp nghe anh đề nghị xong, cũng thấy tiếc nuối lắm.
Thu thêm chút cá khô, tùy tiện bày sạp cũng kiếm được tiền mài
Bây giờ chỉ có thể đứng nhìn cơ hội kiếm tiền trôi qua, điều này khiến ông khá khó chịu.
Diệp Diệu Đông há chẳng phải cũng vậy sao?
"Trước hết tự phơi bán đã, cá khô tự phơi cũng đủ cho chúng ta bán mấy ngày rồi, lỡ gặp ngày mưa, chúng ta cũng chỉ có thể bán cá tươi cho A Tài thôi, phơi cũng chẳng được, bán cũng chẳng xong."
"Vậy đợi hàng nhà mình bán gần hết, nếu vẫn chưa có thời tiết ra biển, thì thu thêm chút trong làng, mang qua bán?”
"Chờ xem đã, sống nhờ trời ai nói trước được? Nhưng mấy ngày nay nhà nào trong làng cũng phơi khá nhiều cá khô rồi, lúc đó hàng nhà mình bán hết thì có thể xem xét."
"Đợi có cửa hàng rồi, chúng ta mà gặp thời tiết tốt, thì phơi nhiều một chút, bảo anh cả anh hai cũng phơi nhiều một chút, lúc đó con thu hết về, bà con cũng thu hết về, để trong cửa hàng cũng kiếm thêm được chút tiền."
"Nghĩ thì đẹp cả- nhưng cha quên rồi à? Anh cả anh hai cũng có cửa hàng riêng, đâu đến lượt con thu của họ?"
Cha Diệp lắc đầu: "Hai đứa nó quá thật thà, không lanh lợi như con, thích làm đủ trò, họ nhiều lắm cũng chỉ đi theo đuôi con bán chút đồ của mình thôi."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật, cha đang khen anh đấy à?
"Đừng nghĩ nhiều quá, vẫn nen bán hết hàng nhà mình trước đã, hôm nay còn thừa lại nhiều thế này."
"Ngày mai qua đây chở ít thôi, đỡ phải gánh về."
"Ít đi một bao được rồi, ai biết mỗi ngày bán được bao nhiêu hàng? Bán nhiều bán ít khó nói trước."
"Cũng đúng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận