Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1037: Cá mập trắng khổng lồ công kích thuyền đánh cá (length: 19723)

Đồ đạc trong nhà để không dùng hơn nửa tháng, bọn họ thì không sốt ruột, trái lại, đám đàn bà con gái trong thôn mới là những người đứng ngồi không yên. Thỉnh thoảng có người dò hỏi Diệp mẫu hoặc A Thanh xem dạo này sao không thấy ai ra biển.
Dù sao, tàu kéo lưới đánh cá dù bị gián đoạn do trời mưa cũng không có chuyện gì, cách ba bốn ngày vẫn ra khơi.
Ngay cả tàu Bội Thu còn ra ngoài đợi ba ngày rồi quay về, riêng tàu nhà hắn thì cứ lềnh bềnh ở biển khơi, chẳng có động tĩnh gì. Đám đàn bà con gái muốn kiếm tiền làm công liền sốt ruột.
Lâm Tú Thanh đều lấy lý do nhà có việc không rảnh, với lại vùng biển ngoài khơi thời tiết thất thường, nên dạo này không ra khơi, nhưng hễ có chuyến nào trở về nhất định sẽ gọi mọi người làm việc.
"Cái này gọi là 'vua chưa vội, thái giám đã cuống'."
Đêm đến nằm trên giường, vợ chồng nửa đêm cũng sẽ thủ thỉ vài câu, lúc này hai vợ chồng đang tán gẫu.
"Nghỉ nửa tháng, mấy người làm thuê kia vẫn sướng chán."
"Đừng nghĩ vậy, ngoài biển nguy hiểm, trên thuyền cũng ngủ không yên, toàn phải tranh thủ chợp mắt rồi làm việc ngay, khổ lắm."
Người không trải qua thì sao mà thấu hiểu được, Diệp Diệu Đông hiểu rõ sự vất vả của ngư dân.
"Dự báo thời tiết buổi tối nói ngày mai lại trời quang, hôm nay xem ra cũng không có sóng gió gì. Đồ đi biển đợt trước đều chuẩn bị cả rồi, ngươi từ mai cứ để ý, nếu thời tiết tốt, không có sóng gió gì thì bảo cha sắp xếp cho những người lái thuyền khác đi cùng."
"Ừm, tối qua cha đã qua chỗ bác Bùi bàn bạc rồi."
"Cha dạo này sang chỗ bác Bùi thường xuyên nhỉ."
"Thì có rượu uống, ở nhà mẹ ta canh không cho ổng uống nhiều, uống vào là dễ say khướt, lảm nhảm chuyện trên trời dưới đất, không ngủ được, chỉ khoác lác."
Lâm Tú Thanh nghiêng người sang, tò mò nói: "Hay là cha cũng tò mò chuyện bác Bùi với người quả phụ kia có tiến triển gì?"
Diệp Diệu Đông khẽ cười, lồng ngực rung lên, "Có thể, có khi mẹ ta phái ổng đi."
Lâm Tú Thanh cũng bật cười, "Đi ngủ sớm đi, đừng nói nữa, chút nữa càng nói càng không buồn ngủ."
"Không buồn ngủ."
Tay hắn bắt đầu xoa lưng nàng.
Lâm Tú Thanh véo hắn một cái, "Dạo này ngươi rảnh quá hả, ba hôm hai bữa lại đòi."
"Ừm, sức lực không có chỗ xả, người như ta mà không vậy thì mới lạ... không phải phụ nữ cũng 'ba mươi như sói, bốn mươi như hổ'..."
Nàng bật cười thành tiếng.
"Cười gì?"
"Cười lúc trước ngươi hỏi tuổi của quả phụ."
"Người ta 50 tuổi vẫn 'hút đất' được đấy, không chừng A Quang thật có thêm đứa em đấy."
50 tuổi được hay không, hắn đương nhiên biết!
Lâm Tú Thanh cười đánh hắn một cái, "Ngươi quá là cười trên nỗi đau khổ người khác."
"Không có, con đàn cháu đống, dù sao nhà hắn cũng có tiền, tuổi tác chênh lệch lớn thế, sau này gia sản kiểu gì cũng về tay hắn phần lớn, thật có đứa em trai thì chẳng khác gì con nuôi thôi. Cha hắn tuổi cũng đã cao, giờ vẫn cày cuốc vì hắn đây thôi, sau này hắn nuôi đứa em cũng không có gì."
Năm nay, nuôi thêm đứa bé cũng không có áp lực lớn, có cơm ăn là được, dù sau này cưới vợ thì cũng chỉ vài năm nữa, tiền sính lễ còn chưa đến giá trên trời.
Huống chi, một nửa cơ đồ đều do cha hắn gầy dựng cho hắn, sau này hắn chỉ cần phụ giúp là được, kiểu gì cha hắn cũng sẽ để phần lớn cho hắn.
Mẹ hắn hoàn toàn là lo hão, con cái có liên quan gì, có phải tranh giành hoàng vị đâu.
"Nếu theo như lời ngươi thì ngươi cũng có thể kiếm được."
"Sao có thể, hai ông bà già 50 hôn nhau, ác mộng có mà ám cả đêm."
Lâm Tú Thanh trong phút chốc bật cười, cười đến cả thân mình run rẩy.
Diệp Diệu Đông nhìn nàng rung động, cũng bật cười theo.
"Củi khô bốc lửa, vợ chồng già có khác, ngươi xem vợ chồng A Sinh kìa, mới cưới hơn tháng đã có bầu rồi."
"Ngươi muốn cười chết ta sao?"
"Ta nói đều là sự thật cả."
"A Sinh cưới bà lão này vẫn là quá đúng."
"Ừm, mẹ ta vẫn khéo tìm đấy chứ. À phải, em gái A Quang năm trước đưa cho mẹ, sao mẹ vẫn chưa sắp xếp xong xuôi vậy?"
"Một đống người đạp đổ cả cửa nhà, ai cũng biết nhà hắn có của hồi môn lớn, cả bọn không biết xấu hổ đều mò tới, chọn mà hoa cả mắt. Lần trước đã lỡ một lần rồi, không còn dám dễ dàng quyết định vậy nữa, phải chọn mất một hai tháng. Giờ cũng có một chàng trai trẻ đang qua lại tìm hiểu, đợi làm quen rồi tính tiếp."
"Thế thì phải, mù cưới câm gả không ổn, ai biết sau này có ra gì không."
Lâm Tú Thanh tỏ vẻ tán thành gật đầu, "Đúng thế, ít nhất phải qua lại tìm hiểu một thời gian dài, không thì dễ nhảy vào hố lửa lắm."
Diệp Diệu Đông nhéo nàng một cái, "Chuyện đó liên quan rắm gì đến ta, không phải đã cho ngươi hưởng phúc rồi đấy sao?"
"Hừ!"
"Còn hừ? Vậy ngươi chờ lát hừ nhiều thêm chút..."
Sáng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Diệp Diệu Đông đã dậy sớm, hiếm khi có khi hắn tỉnh giấc mà bên cạnh vợ con vẫn còn đang ngủ.
Cũng do gần đây ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức đã quá lâu, cũng coi như đủ rồi, tinh thần đầy đặn.
Khi hắn dậy, cha hắn đã ngồi trước cửa sân phơi nắng hút thuốc.
Thấy hắn đi ra, Diệp phụ chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Hôm nay trời yên biển lặng, thời tiết rất đẹp, con ăn cơm xong rồi chuẩn bị một chút, chúng ta liền ra biển. Cha đi gọi người, mang đồ lên thuyền."
"Dạ."
"Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau đi ăn cơm đi."
"Cha chẳng phải cũng ngồi đấy sao? Con từ từ."
Hắn xoay cổ vặn lưng một chút, quay sang nhìn biển trước mặt, thấy thủy triều cũng vừa đúng lúc có thể ra khơi, liền đi rửa mặt.
Đến lúc Lâm Tú Thanh bắt đầu dậy thì một đống người đã khuân đồ trong sân, đẩy xe ba gác ra ngoài. Cái gì chất không đủ trên xe ba gác thì mang vác đi.
"Nhanh vậy đã ra khơi?"
"Ừm, càng sớm càng tốt, vừa lúc thủy triều cũng lên."
Lâm Tú Thanh nhìn thủy triều đang dâng, thêm trời trong gió nhẹ, cũng không nói gì nữa, vốn dĩ hôm qua bọn họ đã bàn hôm nay sẽ ra biển rồi.
Vừa sáng sớm, bến tàu bên ngoài đã vắng hoe, tàu kéo lưới đánh cá đêm qua đã ra biển rồi, đến cả mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ cũng chẳng có mấy chiếc, mọi người đều là người cần cù cả.
Đến khi bọn họ tới nơi, Bùi phụ cũng đã ở đó, mọi người cũng không ai có thời gian mà chào hỏi, vẫn như cũ dựng một chiếc thuyền nhỏ, đưa đồ đạc lên sau đó mới tới tàu lớn.
Diệp phụ vừa thấy người chèo thuyền khuân đồ vừa lớn tiếng nói với Bùi phụ: "Cảm thấy cái nghỉ này lâu quá, xương cốt rệu rã hết rồi, vẫn là không nhàn được."
Bùi phụ đầy đồng cảm phụ họa: "Đúng vậy đó, cứ nghỉ ngơi chút là lười nhác, mà cái thời tiết này lúc mưa lúc nắng không sao nắm chắc được, dự báo thời tiết cũng chẳng ra gì, bọn ta ra ngoài là phải mấy ngày mới về, không như bọn họ, tối ra khơi, ban ngày là về."
"Thời tiết cũng đang nóng dần lên, nhiều cá đang di cư, dạo này cá vược cũng nhiều, xem chuyến này ra ngoài thu hoạch thế nào."
Diệp Diệu Đông chẳng quản hai ông già tán dóc, bao nhiêu người làm công cũng không phải bù nhìn, cần gì tới tay hắn nhúng vào, mỗi người lo việc của mình, đều biết mình phải làm gì. Hắn vừa lên tàu đã vội đi thắp hương cho mụ tổ tượng nhỏ, bái lạy mấy cái.
Hơn nửa tháng không lên thuyền, không bái thì quả là có lỗi.
Hắn còn cố ý mang theo mấy quả quýt lớn đặt lên bàn thờ nhỏ, bày năm quả.
"Đại cát đại lợi, thuận buồm xuôi gió!"
Bái xong đi ra vừa vặn đụng phải cha hắn.
"Thắp hương xong rồi à? Đưa giấy vàng cho ta, bình an phát tài, đại cát đại lợi."
Diệp Diệu Đông từ bên cạnh cầm mấy tờ đưa cho ông.
Đây là nghi thức bắt buộc trong mỗi chuyến ra khơi của cha hắn, làm xong nghi thức này ông mới yên tâm ra biển.
Nếu vạn nhất giấy vàng đốt không cháy, hoặc đốt tới một nửa mà tắt thì đối với bọn họ mà nói thì rắc rối to, dù hôm đó trời có đẹp, gió có êm biển có lặng thì tuyệt đối là quay đầu trở về.
Quá trình này quan trọng cực kỳ.
Cũng chính là mê tín như vậy.
Cũng may toàn bộ quá trình hắn thực hiện xong xuôi, bên cạnh bác Bùi cũng làm y chang một quy trình, đều là vạn sự đại cát, hai chiếc thuyền mới lần lượt khởi động, một trước một sau bắt đầu xuất phát.
"Bây giờ ta vẫn còn đi biển theo con, còn làm được cho con một nghi thức, sau này đợi ta không làm nổi nữa, con phải tự làm, ngàn vạn lần không được quên."
"Con hiểu."
"Ừm, mấy năm nay ngày nào cũng theo con, giúp con làm việc, tuy nói tính tiền công, anh cả anh hai con cũng không nói gì, nhưng trong lòng chắc cũng có chút suy nghĩ. Đợi sang năm, ba anh em con nhận tàu, cha sẽ qua thuyền đó, thuyền này con tự quản, ai bên nào cũng phải giúp đỡ một chút, như vậy mới công bằng."
"Biết rồi, biết rồi, không cần lải nhải, nếu cha muốn ở đây thì cha cầm lái đi, con xuống dưới đáy chờ."
"Ta chỉ nói mấy câu thôi, đã không kiên nhẫn."
"Cha nói dài dòng quá rồi, chuyện này chuyện kia đã có định rồi, đợi lúc nhận thuyền hãy nói tiếp được không?"
"Thôi được thôi được, ta không nói nữa, vậy con lái thuyền đi."
Tai được yên tĩnh, Diệp Diệu Đông mới bực bội đi theo sau tàu Bội Thu. Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ thì họ bắt đầu ra khơi hết tốc lực.
Hôm nay quả là trời quang gió nhẹ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống mặt biển, ánh vàng bắn ra tứ phía. Thuyền lướt đi, bọt nước dưới ánh mặt trời giống như mảnh bạc vụn lấp lánh.
Bọn họ đi hướng mặt trời, ánh sáng chói mắt, may mà có kính che chắn, không thì hắn nhìn không rõ đường phía trước.
Cách đó không xa, hải âu thành đàn kết đội bay lượn, có con giương cánh bay cao trên mặt biển, có con chuồn chuồn lướt nước, thỉnh thoảng lại có con bay thấp xuống trên thuyền đánh cá của bọn hắn.
Có lẽ vì trên thuyền bọn hắn trống rỗng, mới ra khơi, trên boong không có gì cả, nên hải âu bay thấp xuống một lúc không tìm thấy mục tiêu, có lẽ chán nản lại bay đi, chuẩn bị tự mình kiếm ăn, tìm kiếm tôm cá trôi nổi trên mặt biển.
Buổi sáng xuất phát sớm, đến khi bọn họ bắt đầu đánh bắt thì cũng đã 11 giờ, từng nhóm người chèo thuyền nghỉ ngơi hơn nửa tháng, tinh thần ai nấy đều sung mãn, một đường đi tới đều đứng trên boong thuyền nói đùa, không có ai uể oải trốn vào trong khoang tàu.
Thuyền đánh cá chạy đến vùng biển sâu thì bắt đầu thả lưới, đồng thời vừa làm việc vừa tiếp tục tiến về phía Đông Hải.
Trên mặt biển vẫn chỉ có thuyền của hai người bọn họ đơn độc, xung quanh mênh mông bát ngát, ngoài biển ra thì đến đảo cũng không thấy.
Gần bờ kéo lưới còn có thể thỉnh thoảng thấy thuyền cá khác đi qua, từ khi bọn họ đổi thuyền lớn chạy ra khơi xa đánh bắt, thì quả thực rất khó thấy một chiếc thuyền nào khác.
Mọi người thả lưới xong, vẫn đứng trên boong tàu nói chuyện phiếm, dù có vài cơn mưa xuân rải rác, nhiệt độ cũng dần tăng trở lại, nhưng gió biển thổi đến vẫn có chút lạnh, nhiệt độ trên biển luôn thấp hơn so với trên đất liền.
Cả ngày Diệp Diệu Đông lái thuyền làm việc, Diệp phụ đi theo nhóm người chèo thuyền nói chuyện khoác lác, đến khi trời tối mới đổi lại cha hắn lái thuyền.
Hôm nay cả ngày thu hoạch không tốt không xấu, tàm tạm, không có món hàng nào đặc biệt nổi bật, nhưng cũng tàm tạm đủ thu hồi tiền dầu của hôm nay.
Hôm nay đổ dầu ít hơn, chuyến trước ra khơi một ngày rồi về, dầu trên thuyền còn hơn một nửa, tiết kiệm được một chút chi phí.
Hẹn trong đêm 12 giờ lại đổi ca với hắn, hắn trở lại khoang tàu nằm, chăn phơi qua nắng đặc biệt dễ chịu, không hề có cảm giác ẩm ướt như trước.
Quả nhiên Trần Thạch vẫn đáng tin hơn.
Chỉ là hắn đang nửa ngủ nửa tỉnh, chưa tới nửa đêm thì bị người lay tỉnh.
"A Đông, A Đông, mau dậy, mau dậy, có chuyện rồi... Có chuyện rồi..."
Diệp Diệu Đông bị đánh thức, lập tức vén chăn ngồi dậy, kinh hoảng nhìn người chèo thuyền già đánh thức mình, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Có cá mập trắng khổng lồ! Có hai con cá mập trắng khổng lồ đi theo bên cạnh chúng ta, cha ngươi không biết làm gì lại nói ngươi quen với mấy con cá lớn này, bảo chúng ta mau chóng đánh thức ngươi, để ngươi cho bọn nó chút gì ăn."
Hắn sốt ruột vội vàng mang giày, cầm áo khoác rồi đi ra, nghe vậy thì ngơ ngác quay đầu, "Hả, bảo ta cho cá mập trắng khổng lồ ăn?"
Ném mình cho nó ăn chắc?
Cha hắn coi hắn là gì vậy? Mà cá mập trắng khổng lồ thì là gì chứ?
Cá mập trắng khổng lồ không giống như cá nhám phơi nắng, cũng không phải là kình sa bọn chúng ăn chay, nó ăn mặn đó, sẽ ăn thịt người!!!
Mặc dù nó thích những sinh vật có hàm lượng mỡ cao như hải báo hơn, không mấy hứng thú với con người, nhưng nếu chọc giận thì nó vẫn sẽ ăn thịt người, hơn nữa nó cũng sẽ tấn công thuyền đánh cá, chứ không hề hiền lành như một số loài cá voi cá mập khác.
"Đúng vậy, cha ngươi nói ngươi thường cho mấy con cá lớn này ăn, nói mấy con cá này sẽ không tấn công người, nếu chúng ta không dám cho ăn thì bảo chúng ta đánh thức ngươi dậy để ngươi làm."
"Cha ta ơi là cha!"
Cá mập trắng khổng lồ hắn còn dám cho ăn sao!!!
"Nghe cha ta nói lung tung, cá mập trắng khổng lồ sẽ ăn thịt người đó! Mau đi xem thử nó lớn bao nhiêu rồi?"
Hắn vừa bước ra khỏi khoang thuyền đã cảm thấy thân thuyền bị va vào, rung lắc mạnh, đồng thời hắn cũng thấy hai bóng trắng lờ mờ trên mặt biển, mỗi con trông đều dài năm sáu mét, không thể xem thường...
"Ta lạy ông!"
Hắn bị va đến hất vào mép thuyền, vội nắm chặt lan can mới không ngã sấp xuống.
Đồng thời những người khác cũng bị lắc lư, rồi vội chạy tới chỗ hắn, chỉ vào hai giỏ tạp hóa trên boong tàu nói với hắn.
"A Đông ơi, đã chuẩn bị hai giỏ tạp hóa, có đủ cho ăn không?"
"Có đủ không? Không đủ thì chúng ta vào khoang chuyển thêm..."
Diệp phụ cũng đứng trên cabin la lớn với hắn: "Đông tử, nhanh lên, nhanh lên... Cho chúng nó ăn no rồi cho nó đi nhanh, nhìn sợ quá đi, còn va vào cả thuyền nữa chứ..."
Diệp Diệu Đông mặt cũng đen lại, đầy vẻ lo lắng nhìn cha, lớn tiếng hô: "Mau lái thuyền chạy đi, cho ăn cái quái gì, đây là cá mập trắng khổng lồ đó, nó ăn mặn, ăn mặn!!! "
"Lấy cái gì mà cho ăn? Bắt ta cho nó ăn chắc? Nó sẽ tấn công thuyền, tấn công người đó, không giống mấy con cá lớn khác ngoan ngoãn dịu dàng đâu, mau chạy đi..."
Diệp Diệu Đông vừa hét lớn, cha hắn mới hoảng hốt, lúc đầu ông không lo lắng lắm, vì bọn họ không chỉ một lần gặp phải cá lớn như vậy, thậm chí còn lớn hơn nhiều.
Đông tử không sợ, toàn cho ăn, hoặc trèo lên mình chúng gỡ hà, hoặc gỡ lưới mắc vào, hoặc là sờ mó chúng, trước đó còn có một đám không biết là cá mập gì, cả đàn đi theo họ về đến tận làng.
Lần này lại không linh sao?
Diệp phụ cuống cuồng vội vàng tăng tốc bỏ chạy.
Mấy người chèo thuyền cũng rối rít nhìn ông.
"Không phải cha anh nói vậy sao?"
"Không ném đồ cho nó ăn được hả? Hai giỏ đồ này ném cho nó ăn nó sẽ đi sao?"
"Đây là cá mập trắng khổng lồ, cá mập trắng khổng lồ, cá mập trắng khổng lồ! Không phải cá lớn khác, cho ăn cái mả cha gì, tranh thủ thời gian chạy mới là chính sự." Diệp Diệu Đông kích động hét lớn.
Hắn là Phật Tổ à, còn bắt hắn cho ăn.
Phật Tổ cho ưng ăn cũng chỉ là cắt một miếng thịt, bảo hắn cho cá mập ăn, chẳng phải bắt hắn nộp cả cái mạng vào đấy à?
"Ta đã nói đây là cá mập trắng khổng lồ hung dữ cực kỳ rồi, phải tranh thủ chạy thôi, cha ngươi lại nói ngươi đã từng cho loại cá lớn này ăn nhiều lần rồi, bảo là cứ ném hai giỏ hàng là nó tự đi, không đi cũng không tấn công chúng ta đâu, nên mới bắt chúng ta đánh thức ngươi, bảo không sao."
"Cha ta thật là xem trọng ta quá!"
Sau khi thuyền bị cá mập trắng khổng lồ va vào thì không bị va nữa, nhưng cá mập trắng khổng lồ vẫn không hề rời đi, vẫn tăng tốc bơi theo thuyền đánh cá.
Mọi người nghe hắn nói không có cách nào đối phó cá mập trắng khổng lồ thì ai nấy đều hồi hộp, sợ hai con cá hợp lực tấn công thuyền thì thật là xong đời.
"Đã thả lưới bao lâu rồi?"
"Gần hai tiếng rồi, muốn thu cũng được rồi."
"Vậy đi kêu cha ta thu lưới, đừng có chạy nữa, thu lưới rồi chạy mới nhanh. Ông ấy cũng coi trọng ta quá mức, cá mập trắng khổng lồ đấy, mà còn bắt ta cho ăn nữa chứ."
Một người chèo thuyền vừa nói xong thì liền chạy đi báo tin cho Diệp phụ lên lưới, những người khác cũng chia làm hai nhóm hỗ trợ thu lưới.
Diệp Diệu Đông bảo Trần Thạch nhìn mặt biển, còn mình thì chạy về khoang lái.
Khẩu súng mà hắn mang theo để ở khoang lái, không phải ở trong buồng tàu, khoang lái chỉ có hắn và cha hắn lái, để ở đó thì hắn an tâm hơn.
Bây giờ hai con cá mập trắng khổng lồ vây quanh thuyền không đi, lúc nãy còn va cả vào thuyền, trong tay không có vũ khí nóng thì nguy hiểm quá, đây không phải kình sa hay cá nhám phơi nắng gì mà là loại cá lớn ăn mặn hung dữ.
Hắn cầm hai khẩu súng 56 bán tự động sau khi đi xuống, mọi người nhìn thấy thì mở to mắt, trong lòng lập tức an tâm hơn, cảm thấy an toàn đã được đảm bảo.
"Súng! A Đông có mang súng theo!"
"Có súng thì tốt rồi, lần này xong rồi, không sợ con cá mập trắng khổng lồ kia nữa..."
"Có súng là tốt rồi..."
"Nhanh cho nó hai phát đi, cho chúng nó không dám đuổi theo nữa!"
"Không được manh động, cho nó hai phát là chọc giận nó, lát nữa nó sẽ liều mạng tấn công thuyền, chết cũng kéo chúng ta xuống biển theo thì phiền lắm, không thể nổ súng bậy được."
Hắn có chút lo lắng đưa một khẩu súng khác cho Trần Thạch, dặn dò đủ kiểu, không có hắn cho phép thì không được nổ súng, nếu không một chút không cẩn thận sẽ không xua đuổi được cá mập mà còn làm lật thuyền, lúc đó thì mọi người phải xuống biển hết.
"Biết... Biết"
Trần Thạch hai tay nắm chặt súng, siết đến trắng bệch đầu ngón tay, cũng căng thẳng nhìn xuống mặt biển.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận