Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 216: Lễ nâng xà nhà(4)

Chương 216: Lễ nâng xà nhà(4)Chương 216: Lễ nâng xà nhà(4)
A Chính tự tin nói: "Chúng ta tự kiếm tiền thì có gì sai? Chúng ta còn phải quan tâm đến cảm nhận của cậu ta sao? Đạo lý chó má gì vậy!"
"Quên đi, không nhắc tới nữa. Chúng ta tự kiếm ăn là tốt lắm rồi. Gần đây A Quang đánh lưới thế nào rồi?" Diệp Diệu Đông ngồi vào bàn, gác một chân lên ghế, anh nhặt một con tôm bóc vỏ ra.
"Cậu vẫn gọi là A Quang à, không phải nên gọi là A Thuận sao? Hahahaha-"
"Đã đến lúc sửa miệng rồi nhỉ!"
"Vậy chúng ta không phải nên yêu cầu nó trả tiền sửa miệng sao?"
"Cút cút, tiền sửa miệng con khỉ khô, còn tưởng đâu cô dâu kính trà đấy. Các cậu thích gọi thế nào cũng được. Dù sao thì đổi trong sổ hộ khẩu là được rồi."
Thấy bọn họ lại nói chuyện lan man, Diệp Diệu Đông nhanh chóng kéo họ lại: "Gần đây các mày thế nào rồi? A Quang và cha nó đã đi biển, chỉ có hai bọn mày làm việc trên thuyền thỏ hả? Thế định chia tiền kiểu gì?"
"Tao đã chuyển định mức phần thuyền của mình cho họ, khi nào họ tiết kiệm đủ tiên bán hàng thì có thể đưa cho tao. Dù sao chiếc thuyền nhỏ như vậy cũng không thể để ba người dùng được, tao đi theo cha kéo lưới là vừa hợp luôn."
Tiểu Tiểu cũng gật đầu: "Đúng vậy, sau khi A Quang bị ốc-ao, lưới của chúng tao có nhiều hàng hơn đó."
A Quang khinh thường nhìn anh ta: "Hàng bên lưới của bọn tao cũng nhiều lắm!"
"Có thể là do mày đổi tên nên không còn hao tài nữa nhỉ?"
"Xùy, mồm ăn mắm ăn muối!"
"Sao không tới đây phụ nhóm lửa đi hả? Ai cũng lo ngồi ăn thế." Mập vung vẩy nắp nồi muốn đánh vào mặt bọn họ, đám người không biết xấu hổ này, gọi anh ta qua nấu ăn, thế mà lúc đến thì chỉ lo ngồi ăn, còn anh ta ở đây nấu ăn cả buroi trời.
"Mày đi đi..." "Mày đi đi..."
Bốn người xô đẩy nhau qua lại, không ai muốn ngồi trước bếp lửa giữa ngày nắng nóng nên cuối cùng phải chơi kéo búa bao.
Với ba cái búa và một cái kéo, A Quang không còn cách nào khác là chấp nhận thất bại và đi nhóm lửa.
Anh ta ngồi trước bếp hăng hái nói: "Đông Tử, khi nào mày chuyển nhà thế? Đến lúc đó báo cho bọn tao một tiếng, bọn tao qua chuyển giường chiếu các thứ cho mày."
"Mày rảnh hả? Đến lúc đó tao gọi bọn họ là được rồi, mày không cần phải đến."
"Nếu mày nói trước thì tao nhất định sẽ rảnh. Chuyển nhà là chuyện đại sự, làm sao có thể không rảnh được?"
Những người khác nháy mắt với nhau-
A Chính tà ác cười nói: "Đông Tử, nghe nói có người tìm một đối tượng ở thôn Tây Sơn cho em gái mày hả?"
"Cái gì?" A Quang trợn tròn mắt kinh ngạc: "Chuyện xảy ra từ lúc nào, sao tao lại không biết?"
Diệp Diệu Đông trợn mắt nhìn anh ta: "Đúng là có chuyện như vậy."
Tiểu Tiểu cười vui vẻ hỏi: "Gặp nhau chưa? Khi nào thì kết hôn? Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với bọn tao một tiếng."
"Hôm nay gặp, không biết thế nào, tao cũng không quan tâm lắm."
A Quang đột nhiên cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, thế mà đã đến mức gặp nhau rồi!
"Thanh niên đó trông cũng không đẹp lắm, không cao bằng A Quang của chúng ta."
A Quang lập tức thẳng lưng!
"A Quang cũng không cao đến thế mà, 175 là hết cỡ rồi."
A Quang: Mẹ kiếp, tao muốn dùng ánh mắt giết mày!
"Đủ rồi. Mày cho rằng ai lớn lên cũng có thể cao bằng mày à?”" "Đúng vậy!" Đây cũng là điều Diệp Diệu Đông đắc ý nhất.
Người miền nam nói chung hơi thấp, thời đại thiếu dinh dưỡng này ai cũng không cao, người như A Quang cao 1m75 cũng được coi là cao rồi.
Mọi người nhắc nhở A Quang xong thì lại bắt đầu khoác lác.
"Chúng ta cùng nhau đóng chiếc thuyền nhỏ này mấy năm, sau đó chúng ta có thể cùng nhau đóng một chiếc thuyền lớn hơn, chiếc thuyền nhỏ này vẫn chưa đủ lớn."
"Còn tùy tình huống, trước tiên kiếm được chút tiền đi, đừng ngại ít."
"Mấy ngày trước là mùng một, đáng tiếc là có gió, nếu không chúng ta có thể lại đi đảo hoang rồi."
"Nghe nói hai ngày nữa có thể có một cơn bão khác đó."
"Bão thì bão thôi, vừa vặn nghỉ ngơi vài ngày. Ở đây một năm không có mấy cơn bão, chỉ cần quen dần tlà được. Nhớ chèo thuyền đến bến cảng tránh gió an toàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận