Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 914: Thả lại xuống biển

Chương 914: Thả lại xuống biểnChương 914: Thả lại xuống biển
Bây giờ Lâm Tú Thanh cũng rảnh tay, Diệp Diệu Đông nói muốn chiên cá nhỏ thưởng cho mấy đứa trẻ làm công buổi chiều, cô cũng chiên luôn.
Dù sao, hải sản đổ ra từ cái xô đầy ắp kia cũng không ít. Cá tôm cua sò ốc biển đủ cả, lỉnh kỉnh đủ thứ, chúng cũng chẳng kén chọn, to nhỏ gì cũng nhặt về.
"Cũng không cần nấu gì nhiều, em cho tất cả vào hấp chung một nồi là được, chỉ mấy cái nhím biển thì móc ra nấu với trứng."
"Em biết rồi, vậy tối nay xào một bát măng đào sáng nay, với nấu canh rong biển nữa là được."
Diệp Diệu Đông gật gật đầu, rất hài lòng với bữa tối, toàn là sơn trân (măng) hải vị (hải sản) nhờ công sức lao động của họ hôm nay!
Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương ăn tối cũng ngon lành, mỗi đứa một bát trứng hấp nhím biển, còn có hải sản do chính mình lao động nhặt về, thành quả lao động của mình làm sao mà không thích ăn cho được.
Tối hôm đó Diệp Diệu Đông chưa đến giờ ra biển đã dậy, vì trời tạnh sau cơn mưa, A Chính lại phải vào thành phố mua cá phơi khô, tiện thể giúp anh chuyển một xe cá khô vào cửa hàng.
Mấy hôm trước trời mưa, cũng may là lần đầu A Chính thu không nhiều lắm, đem hết vào dưới hiên, với treo trong căn phòng trống trong nhà mở cửa sổ thông gió, miễn cưỡng coi như cứu được, không bị ôi thiu, hôm nay lại vội vàng mang ra phơi.
Tiếp theo anh ta tính chắc sẽ nắng được vài hôm, định tranh thủ phơi nhiều một chút, vừa hay con gái út của Tiểu Tiểu hôm qua bị sốt cao do thay mùa, anh ta không yên tâm, muốn nghỉ thêm một hôm, tối không ra biển.
Diệp Diệu Đông xếp tất cả cá khô lên xe sắp xếp gọn gàng, trực tiếp đưa tiền xe tại chỗ, đưa người đi rồi mới vào nhà chuẩn bị ra biển.
Cũng may là không phải ngày nào cũng ra biển, giờ nguồn hàng cũng có A Chính giúp giải quyết, chứ không thì anh chạy đi chạy lại cũng mệt nhoài. Trước khi trời tối, anh đã chuyển hết lưới dính định mang ra biển lên xe đẩy, cùng với hơn 50 cái lông tôm, xếp chồng lên nhau, dùng dây buộc lên xe đẩy, tránh rơi vãi, cũng đỡ phải đi về hai chuyến, đợi cha đến, họ sẽ lên đường.
Tuy nhiên, anh ước tính mấy tấm lưới dính này cũng không thả được mấy hôm nữa, xuân về rồi, cá ếch đều quay vê rồi.
Hơn nữa mấy tấm lưới này cũng đã hư hỏng khá nặng, tuy sau Tết họ thả không nhiều lần lắm, khi thu cá tháo gỡ rất cẩn thận, khi thu hồi cũng gấp gọn gàng.
Nhưng dùng lâu cũng dễ hỏng, họ tính toán kỹ rồi, đều chưa bổ sung, anh cả anh hai đầu đã vá lại một mẻ mới, người bình thường cũng dùng không được lâu như họ.
Nhưng cũng chẳng còn mấy tấm tốt nữa, chỉ là có cái hư hỏng nhẹ một chút, có cái hư hỏng nặng, mức độ khác nhau, tạm thời cũng dùng được.
Anh ước tính đợi mùa cá ếch qua đi, lưới cũng hỏng hết, thực ra giờ cũng có thể đào thải rồi, chỉ là tận dụng đồ phế thải thôi.
Một trận mưa xuân, một trận ấm, mười trận mưa xuân, mặc áo đơn.
Tối ra biển, anh đã cảm nhận rõ ràng gió biển thổi tới không còn lạnh buốt như trước nữa, chỉ là vẫn còn hơi se se lạnh thôi, anh nghĩ đó chỉ là chênh lệch nhiệt độ sáng tối mà thôi.
Sau khi họ thả hết lưới xuống, mặt trời đã lên cao trên bầu trời, không còn cảm thấy lạnh nữa, gió biển thổi tới ngược lại còn hơi ấm ấm, họ có thể ngửi thấy rõ mùi hương của mùa xuân.
"Cha, mấy tấm lưới dính này chắc chỉ còn khoảng ba bốn chục tấm thôi, xét theo mức độ hư hỏng, chắc thả một hai lần nữa là không dùng được nữa."
"Ừ, cũng không cần vá nữa, vừa đúng lúc xuân về rồi, chúng ta kéo lưới là được, câu dây dài cũng có thể xem xét mà làm, tận dụng lên."
"Con cũng nghĩ vậy, cha cho thuyền chạy lên phía trước một chút, con tiện thể thả lồng tôm xuống luôn."
Kỹ thuật thả lông tôm cũng gần giống lồng đáy, sự khác biệt giữa hai loại chỉ là kích thước mắt lưới, những khác biệt khác cũng không lớn.
Diệp Diệu Đông đã dùng dây thừng buộc tất cả lồng lại với nhau với khoảng cách 4-10 mét mỗi lồng, cũng giống như lồng đáy, mười cái một nhóm, một đầu buộc đá ném xuống biển, đầu kia buộc một cái phao, đặt vào trong nước.
Trong quá trình đó, anh còn ném vào một ít cá nhỏ, coi như mồi nhử.
Cũng chỉ có 50 lồng tôm, nói nhiều không nhiều, với sự phối hợp của cha, chưa đến một tiếng đồng hồ đã thả xong.
"Chiều tối về thu, hay sáng mai qua thu?" Diệp Diệu Đông nhìn cha: "Chiều tối thu một lượt, sáng sớm ra, thu thêm một lượt nữa?”
Bình thường lồng tôm đều lấy ra thả vào lúc chiều tối, rồi sáng hôm sau thu, nếu sáng sớm hôm sau, khoảng thời gian cách nhau của họ coi như hơi dài.
"Lát nữa xem lưới kéo được nhiều hàng không, nhiều thì chúng ta kéo thêm một lưới nữa, cũng không cần thu, mai lại qua thu. Nếu lưới kéo không được nhiều hàng, thì tiện thể thu luôn rồi quay về, cho có thêm chút số lượng."
"Vậy cũng được."
Vốn dĩ mấy cái lồng tôm này cũng chỉ là cho đủ số thôi, giờ anh lười cả thả lồng đáy, lưới đánh cá có quá nhiều loại, thả hết thì làm sao kịp, đến lúc phải từ bỏ thì cần phải lựa chọn, những cái đó giờ chỉ có thể để dành dùng thôi.
Ví dụ đợi trời ấm hơn một chút, anh định mang lồng đáy ra đảo cá hố hoàng đế thả bắt hải sâm với tôm hùm xanh nhỏ, mấy thứ ngon này không thể bỏ qua.
Bây giờ trời còn quá lạnh, lỡ xuống nước thì người chịu không nổi.
Lúc Diệp Diệu Đông nói chuyện cũng kéo lưới đánh cá lớn từ trong khoang thuyền ra, cha Diệp cũng lên phía trước giúp sắp xếp lại lưới.
"Mưa to vừa qua, không biết có nhiều đồ tốt hơn không."
"Khó nói, xem vận may thôi."
Hai sợi dây kéo lưới vốn chất đống trên hai bên mạn thuyền, lưới vừa vào biển, dây cáp liền bị kéo nhanh, như rắn bò ngoằn ngoèo, chỉ vài phút ngắn ngủi sau đã vào biển hết.
Sau khi lưới chìm vào biển, cha Diệp liền đi lái thuyền chạy đều tốc độ để làm việc, Diệp Diệu Đông cũng bắt đầu rảnh rỗi, anh nằm úp mặt trên mạn thuyền, chợp mắt một lát.
Đêm qua dậy quá sớm, mặt trời vừa chiếu, ấm áp buồn ngủ, vừa hay tranh thủ lúc thuyền đánh cá đang làm việc, anh có thể ngủ một lát rồi dậy, chứ không thì còn cả ngày dài phải làm việc.
Mà kiếp trước chạy thuyền, anh đã sớm rèn luyện được bản lĩnh ngủ được bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Chỉ là năm úp mặt trên mạn thuyền ngủ thì hơi chập chờn, thuyên đánh cá làm việc lắc lư là chuyện bình thường, ngược lại chính là những bọt sóng nổi lên khi làm việc đã đánh thức anh.
Bọt sóng đập vào thân thuyền, một phần nhỏ nước bắn tung tóe rơi trên má anh.
Ban đầu chỉ là sóng nhỏ, rơi tí tách vài giọt, anh không để ý, xoay đầu sang bên kia tiếp tục ngủ.
Chỉ là sau đó lại đến một đợt mưa hoa rơi, giọt nước lớn rơi xuống ào ạt, cảm giác ướt sũng làm anh trong giấc mơ tưởng là trời mưa to, lập tức giật mình tỉnh dậy.
"Trời mưa rồi sao!?"
Hoàn hồn lại, anh nhìn bầu trời nắng chói chang, lau đi giọt nước trên mặt, sờ mái tóc ẩm ướt.
"Là sóng thôi, còn tưởng trời mưa... Đệch."
Anh lại sờ khóe miệng, cũng không phân biệt được là nước miếng hay nước biển, anh vừa mơ thấy mình lái ca nô, mở một chai sâm panh, đang phê lắm...
Mất hứng quá...
Nhìn sóng cuộn trên mặt biển, anh thấy ngồi bên cạnh khoang thuyền tựa vào vẫn tốt hơn một chút, dù ngồi, nằm hay đứng tựa, anh đều có thể ngủ được.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, anh lại thấy trên mặt biển có một con cá kỳ lạ, màu vàng kim, chỉ to hơn bàn tay một chút: "Hình như là cá nóc? Nhưng sao lại màu vàng nhỉ?"
Thuyền đánh cá vì đang làm việc, tốc độ tiến lên không nhanh, nó cũng trôi nổi bên cạnh, Diệp Diệu Đông thấy trên boong thuyền bên mạn thuyền có vợt tay, liền thuận tay cầm lấy vươn tay dài ra thử xem, tuy hơi xa một chút, nhưng quả nhiên vớt lên được.
Cha Diệp nhìn động tác của anh, tò mò hỏi lớn: "Con vớt cái gì vậy?"
"Con thấy một con cá màu vàng kỳ lạ." Anh thu lưới về nhìn: 'Ơ, đúng là cá nóc thật, cá nóc màu vàng..."
Anh đưa tay bắt ra, đặt vào lòng bàn tay, không ngờ nó lại liên tục phun nước bọt vào anh, như thể đang khinh thường anh?
Khinh thường anh?
Hay là đang phỉ nhổ anh?
Lại cứ phun nước bọt vào anhiI
Mẹ kiếp!
Tao đã ăn bao nhiêu anh chị em nhà mày rồi, nhưng thật sự chưa ăn con nào màu vàng cả.
Chỉ to bằng bàn tay, cũng không biết sao mà lớn lên màu vàng được, anh múc một thùng nước biển trước, ném vào nuôi thử xem, tránh lúc này cầm trên tay làm nó chết mất.
Chỉ là, chưa kịp nghiên cứu con này vì sao lại màu vàng, có ăn được không, cha anh đi thu lưới thấy, xoay người ném trả lại biển luôn, anh muốn ngăn cản cũng không kịp.
"Con bắt lên rồi, đã cho vào thùng nuôi rồi, sao cha nói ném là ném luôn, cũng không hỏi con."
"Lấy về làm gì? Con còn định phơi khô cá nóc ăn nữa à? Trước kia có người ăn chết rồi đấy."
"Con chỉ xem thôi, không ăn, thấy nó màu vàng, hơi tò mò chưa thấy bao giờ thôi." "Vàng thì vàng, mặc kệ nó thế nào, dù sao cũng không ăn được, ném thì ném, con cũng không thể biết hết mọi thứ dưới biển được, qua đây phụ thu lưới đi, vừa hay dọn thùng ra đựng thứ khác."
Vì giá trị khác nhau, đãi ngộ" của hải sản tất nhiên không giống nhau, thứ vô dụng chỉ có thể trả lại cho trời cho đất cho biển, thứ hữu dụng mới xứng để họ mang về.
"Nhiều giỏ thế, còn sợ không có đồ để đựng à? Cha có bao nhiêu tấn cá mà đựng?" Diệp Diệu Đông bất mãn, ít nhất cũng hỏi anh một tiếng chứ, đằng này không thèm hỏi câu nào, anh đang tò mò mà.
Cha Diệp chẳng thèm để ý đến lời càu nhàu của anh: "Mau qua đây phụ một tay, không chừng lưới sắp đứt rồi, máy kéo lưới kêu cót két."
"Thế thì phải bôi dầu bôi trơn chứ!"
"Nói bậy-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận