Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 759: Vội quá rồi

Chương 759: Vội quá rồiChương 759: Vội quá rồi
Diệp Diệu Đông ngồi đó tán gẫu với anh ta một hồi, đến 4 giờ rưỡi, lũ trẻ tan học về hết, anh ta mới đứng dậy ra về.
Nhìn anh ta đi xa rồi, Diệp Diệu Đông mới gác chân lên, dựa vào lưng ghế: "Cuối cùng cũng đi rồi, ngồi đó tán gẫu nửa ngày, cũng chẳng biết đến làm gì?"
"Chẳng phải là tới cửa biếu lê sao?" Lâm Tú Thanh đang làm cá, ngẩng đầu nói một câu.
"Lâu lắm rồi không qua lại, làm gì mà chỉ tới cửa biếu lê? Ngồi tán gẫu nửa ngày, cũng không nói gì khác, toàn tán gẫu, chắc chắn là muốn nối lại quan hệ, chỉ là không biết nối lại quan hệ rồi định làm gì?"
"Chọn thời điểm cũng khéo đấy, không phải là ngay khi anh vừa về mấy hôm đó, đang nổi như cồn mà tới cửa, mà là qua một tháng sau mới tới."
Bà nội cười nói: "Đầu là bạn bè cùng lớn lên từ nhỏ, có cái ải nào mà qua không được chứ? Người ta muốn thân với cháu, cháu cứ xem mà qua lại là được, miễn là người không xấu là được, nếu có khó khăn gì, giúp được thì giúp một tay, nếu vượt quá khả năng của mình, thì thôi vậy."
"Ừ, cháu cũng nghĩ vậy đấy."
"Mẹ, con có thể ăn lê không? Con có thể ăn lê không?" Diệp Thành Hồ dang rộng hai chân, đứng đó lần lượt nhấc chân đung đưa, cả người cùng lắc lư theo đầu, trông rất phấn khích.
Nó vừa về đã thấy rổ lê dưới đất, mắt đã sớm sáng rực đứng xung quanh, không nỡ đi, nhịn tới lúc này mới lên tiếng.
"Để cha gọt cho các con một quả, hai anh em chia nhau ăn."
"Tuyệt quá- Có lê ăn rồi-"
"Còn có táo nữa, lúc chiều mẹ về mua táo đỏ, đỏ au, nhìn ngon lắm, chắc chắn rất ngọt." "Thật á!" Hai mắt Diệp Thành Hồ sáng rực: "Hôm nay là ngày gì vậy? Mặt trời mọc đằng Tây à?"
Diệp Diệu Đông vỗ một cái vào sau ót nó: "Nói năng kiểu gì vậy? Vô phép."
"Hì hì- Đây không phải là câu mọi người hay nói sao?" Diệp Thành Hồ ôm sau ót dịch sang bên cạnh một bước, cười hối lỗi.
"Lời người lớn, học ít thôi, kiến thức cô giáo dạy thì học nhiều vào, nói cho cha nghe xem, hôm nay ở trường học những gì?"
"Đã học đánh vần, học chữ s, s, cảm giác như đang học rắn vậy." Nói rồi cậu còn duỗi tay ra, năm ngón tay khép lại bắt chước động tác của rắn, miệng cũng không ngừng phát ra âm thanh "sss sss”, vừa so sánh vừa chơi đùa.
Diệp Diệu Đông liếc nhìn cậu một cái, vỗ tay đuổi cậu đang bắt chước rắn: "Cha rất nghi ngờ hôm nay con chỉ nhớ được mỗi chữ S này thôi."
Nhìn bộ dạng này, vẫn giống như kiếp trước, là một đứa không biết đọc sách.
"Cha, nhanh gọt lê đi, ăn xong con còn muốn ăn táo nữa!"
"Muốn ăn cháo lươn không?" Nói xong anh liền đi vào trong nhà, vừa tắm xong đã ngồi đó nói chuyện, quần đùi còn chưa kịp thay.
Diệp Thành Hồ nghịch ngợm đi theo sau lưng còn nắm chặt nắm tay nhỏ, vừa đi vừa đấm vào mông cha mình, Diệp Diệu Đông lập tức đau đầu, đứa con chó này, sao mới đi học vài hôm đã đáng ghét thế này rồi?
Chẳng sợ anh chút nào!
"Muốn ăn đòn phải không."
"Hì hì-"
Đột nhiên, Diệp Diệu Đông có cảm giác, nắm lấy hai tay của đứa con trai cả ôm quanh eo mình, để thằng nhóc quỷ quái dán sát vào sau lưng anh, ngay lập tức một âm thanh vang dội nổ tung trên ngực Diệp Thành Hồ.
Diệp Thành Hồ tưởng cha đang chơi với mình, cười hì hì ha ha, nghe thấy âm thanh còn ngơ ngác một chút, sửng sốt một giây mới phản ứng lại. "A- Cha- Ôi- Con chết mất- Nhanh thả con ra... Cha quá đáng lắm, cha đánh rắm, cha đánh rắm vào ngực con!"
Diệp Thành Hồ bịt mũi la trời gọi đất, vừa tức vừa cười, suýt nữa ngã xuống đất, cả người trông rất điên cuồng, và sau khi la hét lung tung trong nhà một hồi, cậu lại chạy ra cửa, ôm cửa một cách tuyệt vọng, rên rỉ không ngừng.
"A, mẹ ơi- Cha cố ý đánh rắm vào ngực con, ... Cha quá đáng lắm..."
Diệp Thành Dương ở bên cạnh cười lớn: "Là anh đánh vào mông cha trước!"
Diệp Thành Hồ rảnh tay nắm chặt nắm đấm, quay đầu đe dọa với Diệp Thành Dương: "Không được cười, cười nữa là tao đánh mày đấy."
Lâm Tú Thanh cười nhìn cậu: "Đáng đời, cha con không ấn đầu con, đánh rắm vào mặt con đã tính là tốt rồi."
"A-" Diệp Thành Hồ ôm cửa, trượt ngồi xuống đất: "Mẹ còn không mắng cha giùm con."
"Con còn muốn ăn lê không? Mẹ không rảnh gọt cho con đâu."
"Con có thể nhờ bà cố gọt mà."
Bà nội cười nói: "Bà không gọt cho con đâu."
Diệp Diệu Đông mặc áo và quần đùi xong đi ra, tay phải co lại, co tay lại gõ một cái lên đầu cậu: "Ngoan ngoãn cho tao, còn muốn ăn nữa không?"
Cuối cùng, dù thế nào, Diệp Thành Hồ vẫn ăn đòn của cha mình thưởng cho...
"Ăn..." Cậu ôm cửa, chu mỏ, uể oải nói.
Diệp Diệu Đông cầm dao rửa sạch ngồi ở cửa, lấy một quả lê từ trong rổ ra.
Loại lê này vỏ màu nâu, rất dày, nhất định phải gọt vỏ mới ăn được, bên trong cũng nhiều nước thật, anh từ từ gọt từ phần đuôi lên.
Hai đứa trẻ đều ngồi xổm bên chân anh chăm chú nhìn, miệng còn lẩm bẩm: "Đừng đứt, đừng đứt..."
"Cha, từ từ thôi, đừng để đứt..." Kỹ thuật gọt vỏ bằng dao của Diệp Diệu Đông khá thành thạo, anh cũng không muốn gọt đứt vỏ, lúc đầu tốc độ gọt còn khá nhanh, đến khi gọt quá nửa, anh thực sự nghe lời chậm lại.
Cho đến khi gọt xong một quả lê, vỏ nguyên một mảnh không đứt, hai đứa trẻ lập tức reo hò.
"Ồ, tuyệt quá, không bị đứt!"
Diệp Thành Hồ trực tiếp đưa tay nhận lấy vỏ lê, kéo dài ra chơi, cũng không vội ăn lê, và cậu còn hô to về phía đầu tường bên kia: "Anh Hải, cha em vừa gọt một quả lê không bị đứt, giỏi quá- Nhanh đến xem đi!"
Cái này cũng đáng khoe sao?
Diệp Diệu Đông nhìn bộ dạng phấn khích của cậu mà không nói nên lời, trẻ con đúng là trẻ con, hạnh phúc đơn giản như vậy.
Ngay lập tức, một đám trẻ con ở bên cạnh ùa sang hết.
"Chú ba giỏi quá!"
"A, đứt rồi! Tại mấy đứa đó! Sao cứ đưa tay sang sờ vậy?"
"Để chú ba gọt thêm một quả nữa đi, gọt thêm một quả xem, bọn con chưa nhìn thấy."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật: "Coi tao như diễn xiếc à?"
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn cắt quả lê trên tay thành bốn múi, trước tiên chia cho hai đứa con mình, rồi đến bà nội, còn lại một múi đưa cho Diệp Thành Hải, còn mình thì gặm cùi lê.
Rồi lại tiếp tục biểu diễn thêm một lần trước mặt chúng, lần này cũng không bị đứt, tiếng hò reo càng lớn hơn, anh chia đều lê cho mấy đứa cháu!
Anh không ngờ mình còn có thể dùng tay nghề này để gây ấn tượng với bọn trẻ.
Lâm Tú Thanh cười nói: "Mỗi đứa nếm hai miếng thôi, còn lại để mai ăn tiếp, đừng ăn một lúc hết, lát nữa còn phải ăn cơm tối nữa." Bà nội lập tức đứng dậy: "Bà đi nấu cơm tối trước, con cứ bận việc của con, Đông tử cũng đừng chơi với chúng nữa, cũng đi phụ giúp A Thanh, không thì đợi mẹ con về phụ phải làm đến tối mất."
"Biết rồi, tiện thể bưng cái rổ lê này vào cất đi, không thì để chúng nhìn thấy là ăn mãi cũng không đủ."
Mấy đứa cháu được nếm một miếng đã thỏa mãn lắm rồi, thấy hết lê, lại tiếp tục lấy vỏ lê ra chơi, nhưng chỉ ba hai cái đã đứt thành mấy khúc.
Chúng cũng không lãng phí, đem đi cho chó ăn, chó không ăn, chúng cũng ép.
Diệp Diệu Đông vốn tưởng Háo Tử chỉ đến nhà mình thôi, không ngờ hôm sau đi đánh cá về, lại thấy Háo Tử đang ở bến tàu phụ A Quang nhặt hàng.
A Quang nhìn thấy anh, hai người còn vô tình đưa mắt nhìn nhau, rồi âm thầm tránh đi, chỉ cười chào hỏi nói tình hình thu hoạch hôm nay.
Mặt Diệp Diệu Đông đầy buồn bực: "Đừng nhắc nữa, dạo này chẳng có gì tốt cả, hôm nay suýt nữa không đủ tiền dầu, rõ ràng đã tăng thêm chì chìm, định kéo hàng tầng đáy, lại chỉ vớt được mấy con cá cóc, trời lạnh rồi, hàng cũng ít đi."
"Bọn tao cũng vậy, nên cha tao cũng không định ra khơi nữa, chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi, đợi xuân sang năm mới làm, dù sao ở đây có một chiếc thuyền thả ra, chỉ cần thuyền có ra khơi thì bọn tao đến thu hoạch chút ít, cũng kiếm được ít tiền."
Lời nói này khiến mọi người xung quanh đều ghen tị.
Háo Tử cũng tìm được cơ hội hỏi: 'Bọn mày chia cho người lái thuyền thế nào? Thế này chẳng phải giống như thu tiền thuê sao?"
Những người dân làng khác có người đã nghe nói qua, có người không rõ lắm, ai nấy đều dỏng tai lên, muốn nghe xem họ chia thế nào?
A Quang liếc nhìn Háo Tử, rồi nhìn mọi người, cười hì hì nói: "Cha tao khá hiền hậu, nói ra khơi ai cũng không dễ dàng, nhà chúng tao cũng làm nghề biển, biết sự vất vả bên trong, nên chia đôi."
"Các khoản chi phí dầu nhớt, công trên thuyền đều của Trần lão đại, bọn mày chỉ đưa thuyền đúng không? Rồi về cập bến bán hàng chia đôi tiền?"
"Đúng vậy."
Bà con xóm giềng đều gật đầu nói: "Như vậy cũng được..."
"Như vậy cũng không tệ, mời người ta đi làm thuyền trưởng còn hơn đi làm thuê..."
"Còn hơn đi làm công chạy thuyền cho người ta, đây là chia đôi đấy..."
Nhưng trong đó cũng có tiếng nói không hòa hợp.
"Vậy các anh chẳng phải giống địa chủ thời phong kiến sao? Hồi đó nông dân đi cày ruộng thuê đất, các anh đem thuyền đi cho thuê."
"Đúng rồi, giống như thuê ruộng đi cày..."
Diệp Diệu Đông trợn mắt nói lớn: "Nói bậy bạ gì vậy? Địa chủ nào chia năm năm với anh? Địa chủ cho anh sáu bốn đã tính là có lương tâm rồi, bảy ba là chuyện thường, ác một chút tám hai cũng không phải không có. Lại còn so sánh A Quang với địa chủ, tổng cộng cũng chỉ có hai chiếc thuyền, nhà địa chủ ruộng đất muôn mẫu mà so sánh sao được?”
"Đúng vậy, các anh chưa nếm nho thì đừng nói nho chua, đừng nói chia năm năm, sáu bốn, hai cha con lái thuyền cũng kiếm được nhiều rồi, còn hơn đi làm thuê nhiều." A Tài cũng đứng bên cạnh phụ họa.
"Cũng đúng, chia đôi đã rất tốt rồi."
"Đúng đó, thuyền vẫn là nhà người ta cung cấp, thuyền là khoản lớn, mua về mấy nghìn đồng, chia năm năm tương đương chỉ lấy một nửa hàng của anh làm tiền thuê, còn có lương tâm hơn địa chủ nhiều."
Dân làng cũng gật đầu, cảm thấy rất hợp lý.
Háo Tử cũng cười nói: "Nếu thuyền trưởng nhà mày không muốn làm, tao còn muốn tiếp quản làm đây."
Thuyền trưởng vội nói: 'Làm chứ, làm chứ..."...
Dân làng xem náo nhiệt một lúc, đợi hàng của họ thu xong cũng giải tán hết. Diệp Diệu Đông và A Quang cùng nhau đi, vừa đi vừa trò chuyện, hỏi thăm thu hoạch gần đây của anh ta.
"Cũng tàm tạm thôi! So với mấy tháng trước thì kém hơn chút, dù sao cũng tính là vào đông rồi, hàng ít là bình thường, nhưng dù sao cũng không phải tự mình đi làm, tương đương với thu tiền thuê thôi, mỗi tháng kiếm đủ ăn uống là được rồi."
"Cha mày chắc cũng muốn ở nhà bế cháu gái nhỉ?"
"Ha ha ha, chắc vậy. Dù sao bây giờ trời một ngày một lạnh, cứ ba hôm hai bữa lại gió, một tháng cũng chỉ đi được vài hôm, chi bằng nghỉ luôn cả mùa đông cho béo ra."
"Cuộc sống nhà mày tính ra càng ngày càng thoải mái, muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi, còn định nghỉ nguyên cả mùa đông, sướng chết."
"Mày cũng có thể mà, kiếm nhiều tiền vậy rồi, sao còn làm điên cuồng thế? Bình thường mày đâu có chăm chỉ như vậy, bây giờ càng ngày càng chăm chỉ hơn hả? Đổi tính rồi à?"
Hai người trò chuyện mà không để ý đến cảm nhận của những người xung quanh, Háo Tử đi bên cạnh nghe mà càng ghen tị.
Khi mọi người cùng nhau chơi bời thì đều na ná nhau, từ khi nào từng người một đều sống tốt như vậy rồi?
Nếu không phải mẹ hỏi sao lâu rồi anh ta không qua lại với họ, nói mấy người bạn này giờ cuộc sống tốt thế nào, sao cũng không kéo anh ta một tay? Anh ta còn chưa nhận ra, khoảng cách giữa mọi người lớn đến vậy rồi sao?
"Tao cũng muốn chứ", Diệp Diệu Đông chỉ về phía sau lưng cha đang đẩy xe: "Nhưng cũng phải có sự đồng ý của ông già chứ! Ông già nhà tao muốn tao làm đến 80 tuổi, không được nghỉ."
Cha Diệp liếc họ một cái: "Lúc trẻ không làm nhiều chút, chẳng lẽ đợi đến lúc già mới chịu cố gắng sao? Người trẻ bọn mày chẳng hiểu chuyện gì cả, bây giờ lười biếng, đến lúc già phải trả gấp đôi. Bây giờ nếu cố gắng nhiều một chút, sau này già sẽ thoải mái."
A Quang nhún vai: "Cha con lười biếng đấy, ông ấy định nghỉ cả mùa đông cho béo, không phải con, con vẫn chăm chỉ cố gắng chạy ra thu hàng mà."
Cha Diệp liếc anh ta một cái, lắc đầu không nói nữa.
Thỉnh thoảng mới ra ngoài thu hàng, cũng gọi là chăm chỉ cố gắng à?
Tuy nhiên, cuộc sống nhà A Quang quả thật ngày càng khấm khá, ngày càng dễ chịu.
Thuyền cũng mua được hai chiếc, chuyến này nhà thông gia cũng kiếm được không ít, chỉ là đáng tiếc, con gái đầu lòng lại là con gái, không biết nhà thông gia có ý kiến gì không?
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ đến điều này, không nhịn được hỏi: "Em gái tao sinh con gái, cha mày không vui phải không?"
A Quang trợn mắt: "Ai nói vậy? Con gái cũng là đứa cháu đầu tiên của dòng họ Bùi bọn tao, cha tao tuy lúc đầu hơi thất vọng không phải con trai, nhưng sau đó cũng rất vui, dù sao cũng thăng cấp làm ông nội rồi, dạo này vui vẻ muốn ẫm cháu cả ngày."
Anh ta nói thật: "Nhưng sinh con trai cũng là chắc chắn, nhà tao chỉ có mình tao, cha tao còn muốn taos inh thêm một đứa con trai nữa, nhưng cũng không gấp, đợi vài năm nữa hãy tính.
"Nếu đứa thứ hai vẫn là con gái thì sao?"
"Ơ..." A Quang nhìn ánh mắt của hai cha con đều đổ dồn vào mình, cảm thấy khó xử.
"Chẳng phải còn sớm sao? Mày hỏi câu này thật sự là làm khó tao rồi, con gái tao ới đầy tháng, mày đã muốn tìm cớ đánh tao một trận rồi à?"
Cha Diệp lắc đầu: "Đợi vài năm nữa hãy nói, dù sao cũng còn trẻ, con trai thì cũng phải có một đứa."
Diệp Diệu Đông nghĩ lại cũng thấy hỏi câu này bây giờ là làm khó người ta, chuyện chưa có mà ở đây giả thiết, lại không phải đàn bà, thích gây sự lung tung.
"Bây giờ nghiêm ngặt, đợi 5 năm nữa hãy tính, không thì có chuyện gì bất trắc sẽ không hay, lúc A Thanh sinh Cửu Nhi, tao cũng suýt chết khiếp." "Ừ,tao cũng nghĩ vậy."
"Vậy cả mùa đông này bọn mày không định ra khơi, chiếc thuyền kia của nhà định để không ở bến tàu à?"
Câu này vừa nói ra, mắt Háo Tử cũng lóe sáng, mặt đầy hy vọng nhìn A Quang: "Có muốn tìm một người lái thuyền hợp tác không? Chỉ mấy tháng mùa đông thôi cũng được mà."
"Hả?" A Quang ngơ ngác nhìn anh ta.
Háo Tử cười hì hì: "Nếu chiếc thuyên đó mày cũng định tìm người hợp tác vài tháng, chi bằng tìm tao đi, tao nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận."
A Quang chớp mắt, nghe hiểu ý anh ta, miệng mở ra định nói gì đó, nhưng lại không nói ra, chỉ lén liếc nhìn Diệp Diệu Đông.
Nếu là trước khi họ cắt đứt quan hệ mà nói thế này, anh ta chắc chắn sẽ đồng ý ngay không cần suy nghĩ, bây giờ... dù sao cũng cảm thấy tình bạn hơi biến chất.
Hơn nữa thời điểm anh ta tiếp cận lại là lúc họ kiếm được tiên, đang ở đỉnh cao, điều này khiến anh cảm thấy mục đích quá rõ ràng.
Tuy nhiên, từ chối thẳng thừng như vậy cũng không hay lắm.
A Quang do dự một chút, nói: "Không biết cha tao định thế nào, việc nhà đều do ông ấy quyết định, tao cũng mới nghe ông ấy nói hôm qua, tối về hỏi lại xem sao."
"Được, phải hỏi cha mày xem sao chứ."
"ừ"
Diệp Diệu Đông nhìn Háo Tử: "Bây giờ mày đang làm gì?"
"Vẫn dỡ hàng ở bến tàu, công việc này tuy tiền công không cao, nhưng ổn định, chỉ là hơi mệt một chút, nên đang nghĩ xem có thể đổi sang việc nhẹ nhàng hơn không."
"Sao mày không lấy chút tiền tiết kiệm mua một chiếc thuyền, tự làm không phải tốt hơn sao?" Diệp Diệu Đông không nhịn được gợi ý anh ta một câu.
"Ôi, chủ yếu là không có tiền, nhà vợ tao ba năm nay năm nào cũng có em trai lấy vợ, năm nào cũng phải chỉ một khoản lớn, dưới cô ấy còn ba đứa em trai nữa, tao đau đầu lắm, cô ấy lại lấy chông sớm, lần nào mừng cưới cũng phải bỏ ra nhiều nhất."
"Hơn nữa, ông nội cô ấy 80 tuổi phải chi tiền mừng thọ, bà nội 80 tuổi phải chỉ tiền, cha 50 tuổi phải chỉ tiền, mẹ 50 tuổi lại phải chi tiên, anh trai 30 tuổi lại phải chi tiền, còn có chị dâu nữa, tao cảm thấy không có hồi kết, kiếm được còn không đủ bao lì xì, năm nào cũng có mấy việc phải chỉ nhiều tiền."
"Ồ, đúng rồi, còn có tình cảm họ hàng bên vợ nữa, tao còn không rõ nhà cô ấy có bao nhiêu họ hàng."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật, còn nhớ, vợ anh ta hình như có mười anh chị em?
Đúng là không có hồi kết.
A Quang nghe xong cũng không nhịn được thầm rơi vài giọt nước mắt thương cảm cho anh ta, may mà nhà vợ anh đỡ đần, chứ bao nhiêu tiền cũng không đủ bù.
Khó trách làm ngày làm đêm, vẫn không có tiền dư.
"Chuyện này... nhà nào cũng có nỗi khó riêng, hay mày tự quản lý tiền?"
"Tự quản lý tiền chẳng phải vẫn phải chỉ như thường sao?"
Diệp Diệu Đông cũng tò mò hỏi: "Mẹ mày có biết nhà vợ mày nhiều chuyện thế không?"
Háo Tử suy nghĩ một chút: "Hình như không rõ lắm? Chỉ là cứ ba hôm hai bữa lại về nhà ngoại, mẹ tao biết cứ mắng hoài, nhưng nhà ngoại có việc cũng không thể không về, vợ tao bảo tao đừng kể hết mọi chuyện cho mẹ tao, kẻo cả ngày nhà không yên ổn, tao cũng không muốn nghe họ cãi nhau suốt."
Đúng là... khiến người ta không biết nói gì.
Trước đây chỉ biết Háo Tử cứ ba hôm hai bữa lại về nhà ngoại với vợ, còn chưa biết có chuyện này.
Chỉ riêng nhà vợ anh ta nhiều chuyện thế, anh ta tiết kiệm được tiền mới lạ.
"Mày vẫn nên để tâm một chút." "Ôi, tại kiếm được quá ít, kiếm nhiều chút sẽ có tiền dư."
Lại còn nói được câu đó?
Họ cũng phục luôn, phải kiếm bao nhiêu tiền mới có dư?
Diệp Diệu Đông và A Quang nghe xong đều muốn cười khẩy, ngay cả cha Diệp nghe xong cũng nhíu mày.
"Nhà vợ mày không ổn, nếu mày không suy nghĩ rõ ràng, thì nên nói với cha mẹ mày, họ ăn nhiều muối hơn mày ăn cơm mà."
"Hả?"
Diệp Diệu Đông lên tiếng: "Tao chỉ hỏi mày, tiền tự mình vất vả kiếm được đều vào túi người khác, mày cam tâm không?”
"Cái này... tình cảm nên chi thì cũng phải chi chứt"
"Ừ tốt thôi, vậy mày cố gắng kiếm thêm vài việc, từ từ làm."
A Quang cũng không nhịn được nhắc nhở anh ta một câu: "Nhà vợ mày rõ ràng là đang bám vào mày hút máu thôi? Toàn chặn đáy mày, ăn no nê rồi."
Tuy tình bạn đã thay đổi, trong lòng họ có chút khó chịu, nhưng điều đó không ngăn cản họ nói thêm vài câu để anh ta tỉnh ngộ.
Háo Tử nghe lời họ nói, cũng nhíu mày, cũng cảm thấy tình cảm có hơi nhiều, ở làng họ cũng có nhà có mười mấy anh chị em, việc cũng không nhiều như nhà cô ấy, hơn nữa toàn là chuyện phải móc hầu bao.
Trước đây anh ta cũng đã đề cập vài câu, vợ anh ta liền gây sự làm loạn hô hào sao anh ta không cưới một đứa không cha không mẹ? Như vậy sẽ không phải lo tình cảm, không phải qua lại, cũng không có nhiều chuyện như vậy.
Ồn ào đến nhức đầu, anh ta mới im miệng, tự an ủi anh chị em đông, tình cảm nhiều cũng bình thường.
"Tao về hỏi lại xem."
"Bọn tao không phải muốn chia rẽ quan hệ vợ chồng mày, chỉ là muốn nhắc nhở mày thôi, mày về cũng nên nói rõ."
"Ừ, vậy mày giúp tao hỏi cha mày xem, chiếc thuyền nhà mày có muốn tìm một người lái thuyền không, để đó không cũng là để không, cho đi kiếm chút tiền cũng tốt mà, mấy tháng cũng được."
Vẫn canh cánh nhớ kỹ, A Quang ừ hử cho qua, trên lý trí và tình cảm, anh ta đều không định hợp tác với Háo Tử, muốn nói anh ta nghi ngờ cũng được, nói cái khác cũng được.
Anh ta chỉ định ngày mai tìm cớ từ chối, dù sao cứ nói là ý của cha anh ta, để cha anh ta gánh trách nhiệm.
Háo Tử đi cùng họ nửa đường đến ngã ba mới rời đi, còn Diệp Diệu Đông thì gọi A Quang lại, nhà dạo này tích trữ được ít trứng gà, bảo anh ta tiện thể mang ít về.
"Đột nhiên nhập bọn như vậy, dù sao cũng cảm thấy hơi ngượng."
"Người ta không ngượng, mày ngượng gì, có gì mà ngượng? Mày không ngượng, người ngượng là người khác, dù sao coi như bạn bình thường là được rồi, vốn dĩ quan hệ cũng không tốt lắm."
"Ừ, đạo lý là vậy, dù sao cũng là thấy chúng ta phát tài một chút, mới nghĩ đến chuyện nhập bọn thôi."
"Đúng đó, hôm qua mới vừa tặng tao một rổ lê."
"Hôm qua cũng tặng tao một rổ lê."
Cha Diệp nghe họ nói chuyện, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy, mấy đứa bạn các con cãi nhau à?”
"Không có gì, vấn đề nhỏ thôi."
"Chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ thôi, cũng không liên quan đến nó."
"Vậy đây là nó cố ý cầu hòa, nhưng hôm qua mới đến cửa muốn khôi phục quan hệ, hôm nay đã đề nghị muốn làm lái thuyền cho A Quang, hơi vội quá."
"Đúng là vội quá." A Quang gật gật đầu. "Không cần để ý, dù sao cũng không thể thân quá được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận