Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1051: Lén mua

Chương 1051: Lén muaChương 1051: Lén mua
Lúc họ khiêng hàng, tiếng bàn tán xung quanh cũng không ngừng, trong lúc đó cũng có thuyền cá về, mỗi người vừa cập bờ đều tò mò vô cùng.
Nghe nói A Quang nhặt được con cá vàng 30 mấy cân, ai nấy đều ùa lên muốn xem một cái, cũng rất tò mò sao lại là nhặt được, chứ không phải đánh bắt, nhặt kiểu gì vậy?
Diệp Diệu Đông đang khiêng hàng, tiếng bàn tán cứ rôm rả mãi, hôm nay cũng chẳng ai bàn ai đánh bắt được bao nhiêu hàng, chỉ bàn về con cá vàng thôi.
A Quang này cũng là người xem mặt đặt tên, trừ phi quen biết, hoặc thân thiết, chứ không thì cứ đứng khoanh tay trước ngực, bộ dạng chẳng thèm để ý.
Quả thật đáng kiêu ngạo, vớt được con cá vàng to thế, cả đời này đáng để khoe khoang rồi, thời gian càng lùi về sau, cá vàng hoang dã càng hiếm.
Nếu mà dân câu cá câu được lên, thì còn ghê gớm hơn nữa, chắc muốn đeo trên lưng, cầm loa đi rong ba ngày mất.
Trời tối đen như mực, nhưng bến tàu vẫn một khung cảnh náo nhiệt như thường.
Đợi bên Diệp Diệu Đông dỡ hết hàng của hai thuyền xuống, chất trên bãi trống, giục A Tài cân, vai anh lại bị vỗ một cái.
"Ồ, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy? Đến xem náo nhiệt, ngắm cá vàng à?"
Tên Lâm Tập Thượng này sao vẫn chưa đi?
"Em rể cậu định bán con cá vàng đó kiểu gì?"
"Không biết, đang đợi ông chủ đến ra giá, con cá to thế ai mà ăn nổi chứ."
Bên cạnh có người cũng tiếp lời: "Đúng vậy, con cá đắt thế, ăn vào đâu chứ?"
A Quang cũng đợi đến phát bực: "Người này khoảng bao lâu nữa mới đến thế, đến hay không vậy? Muộn thế này rồi, còn phải đợi bao lâu nữa?"
Cha anh ta vừa ra định thay anh ta, cho anh ta về nhà tắm rửa ăn cơm trước, chỉ là anh ta không nỡ rời đi, sợ bỏ lỡ, muốn ở đây tận mắt xem con cá này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Định bán xong rồi về, ai ngờ đợi một hồi lại đợi lâu thế này, đã nửa ngày trời rồi, cũng chẳng thấy ai đến.
A Tài an ủi: "Có lẽ tối thế này, nhà hàng quán xá khá bận, tạm thời đi không được hoặc ông chủ có quyền quyết định không có ở đó, thông báo chắc không nhanh vậy đâu, đi đến đây cũng cần thời gian mà..."
"Cậu định bán con cá này bao nhiêu vậy?" Lâm Tập Thượng hỏi.
A Quang nghĩ đến mấy lời đồn đại, dang hai tay, nhún vai, cười nói: "Không biết, cái này cũng không phải tôi muốn bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, phải xem người ta muốn bỏ ra bao nhiêu tiền mua thôi, giá cả hợp lý, đương nhiên là bán rồi, tôi cũng đâu thể giữ lại mà ăn."
Lâm Tập Thượng suy nghĩ một chút, lén vẫy tay với anh ta.
A Quang nhướn mày, nghi hoặc tiến lên.
Diệp Diệu Đông cũng ngơ ngác, Lâm Tập Thượng định làm gì vậy? Chẳng lẽ anh ta cũng hứng thú với con cá này, muốn mua à?
Anh tò mò nhìn chằm chằm họ, chỉ thấy Lâm Tập Thượng khoác vai A Quang, trực tiếp đi ra ngoài, hai người đi đến chỗ bóng tối không người, không biết nói gì nữa.
Người bên cạnh cũng không cứ nhìn chằm chằm, phần lớn là đứng đó bàn tán, cũng có người để ý thấy, nhìn họ khoác vai bá cổ nhau đi vào góc, nhưng cũng không nghi ngờ gì nhiều, còn tưởng hai người họ có giao tình.
Cũng không có kẻ vô duyên nào đi qua quấy râầy, nhiều lắm là tò mò liếc mắt vài cái, cơ bản đều không để ý, phần lớn đều đang bàn xem có ai đến mua không? Liệu có bị ế không? Mọi người đều khá quan tâm chuyện này.
Chỉ có Diệp Diệu Đông cứ nhìn chằm chằm, dù sao anh biết rõ lai lịch của Lâm Tập Thượng, cảm thấy là đang tìm A Quang lén lút thương lượng giá cả, muốn âm thầm mua đi. Sự thật quả nhiên đúng như anh đoán.
Chẳng mấy chốc anh đã thấy A Quang hưng phấn đến mức khóe miệng cũng không kìm được, khuôn mặt rạng rỡ bước qua, rồi lại cố gắng giấu biểu cảm trên mặt đi.
Anh nhướn mày với A Quang, A Quang cũng nhướn mày lại với anh.
Diệp Diệu Đông lập tức hiểu ra, mọi người đều có chút tâm ý tương thông.
Chỉ thấy A Quang vừa vào đã khoác vai cha mình thì thâm nói mấy câu, cha Bùi ngạc nhiên một chút, có vẻ muốn nói gì đó, lại bị A Quang nói trước một câu là không được nói gì nữa.
Hai người trực tiếp khiêng con cá đó, nói với A Tài một tiếng rồi đi ra ngoài.
"Ø? Không bán nữa à? Tôi cũng gọi điện rồi, cũng hỏi rồi, lát nữa người ta sẽ đến..."
"Ai mà biết có đến hay không? Đứng đây đợi như thế đã lâu rồi, không đợi nữa. Nếu có ai đến, anh cứ nói đã bán đi rồi, lát nữa trừ vào hàng của bọn tôi hôm nay năm đồng làm phí môi giới cho anh, cũng không để anh chạy vạy gọi điện thoại không công."
"Ø? Thế à..."
A Tài tạm thời cũng hơi bối rối không hiểu ý nghĩa việc họ làm vậy là gì? Chẳng lẽ họ muốn khiêng về tự bán? Tự bán có thể bán giá cao hơn à?
Vừa nãy anh ta cứ đứng đó cân hàng, bận tối mặt, cũng chẳng để ý.
Nhìn họ khiêng con cá đó ra ngoài, anh ta lại nhìn Diệp Diệu Đông, có phải do anh xúi giục không?
"Nhìn tôi làm gì? Đâu phải tôi mua đâu?”
"Cậu giới thiệu người mua cho em rể cậu à?"
Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Giữa đêm hôm khuya thế này tôi đi đâu kiếm người mua cho nó, tôi mà có bản lĩnh đó, tôi còn đi đánh cá làm gì?"
"Cũng đúng, vậy em rể cậu định khiêng về tự bán à?" "Chắc vậy, dù sao phí môi giới cũng tính cho anh rồi, anh cũng đâu có thiệt gì, năm đồng đấy."
"Ừ cũng được."
"Có phải A Thượng vừa mua đi không? Nhìn họ vừa rồi đi vào góc nói chuyện..." Một giọng nói không hợp lúc, đột nhiên vang lên, có người vừa rồi tinh mắt nhìn thấy.
Lâm Tập Thượng cũng không đi, khoanh tay đứng ở góc lên tiếng: "Tôi có cái bản lĩnh đó đâu, con cá đắt thế, tôi chỉ ra xem náo nhiệt thôi, tiện thể có chuyện muốn nói với cậu ấy."
"Dù sao ban ngày cậu ấy ra biển đánh cá, cũng chỉ tối về mới gặp được, có chuyện muốn nói với cậu ấy, không kéo cậu ấy ra góc thì phải làm sao? Chứ muộn rồi, đợi cậu ấy về nhà, lại lên giường ngủ, tôi tìm ai nói chuyện đây."
Có người trong đám đông gật gật đầu.
Cũng có người nhỏ giọng nói: "A Thượng ở ngoài kéo xe ba gác, kiếm tiền vất vả, chắc chắn không phải anh ấy mua đâu."
"Sao anh biết? Khó trách năm nay chẳng thấy anh ấy ở nhà, hóa ra là đi kéo xe ba gác rồi..."
"Nghe nói mấy hôm nữa định đi đánh giày, bảo là đánh giày kiếm tiên nhiều hơn..."
Mọi người bàn tán vài câu, sau cùng đều lạc đề, toàn bàn làm gì mới phát tài...
Sau khi cha con A Quang khiêng cá đi rồi, mọi người đứng một lúc, trò chuyện một hồi, thấy cũng chẳng có gì hay ho để xem nữa, cũng từ từ giải tán.
"Mai hỏi lại xem, họ bán con cá đó được bao nhiêu tiền, chắc là có người mua, không ai mua thì khiêng đi làm gì..."
"Chắc là không đợi được, tự khiêng về bán..."
"Cũng đúng, đợi nửa ngày trời cũng chẳng thấy ai đến, ai mà biết có đến hay không, chắc là sốt ruột rồi, định tự mang lên thị trấn thử vận may chăng?"...
Mọi người vừa đi vừa nói, tiếng nói dần dần xa. Còn bên Diệp Diệu Đông vẫn đang đợi A Tài tính toán ghi số lượng, đợi anh vừa cầm tờ đơn hàng trên tay, liên thấy Vương Mậu Quyền mập ú khó nhọc che hạ bộ, từ trên xe đạp nhảy xuống, trông thế nào cũng buồn cười.
Nửa năm rồi không gặp, sao cảm giác ông ta lại béo thêm cả một vòng nữa vậy?
"Quản lý Vương, ông khỏe không, lâu rồi không gặp."
"Ôi ôi, lâu rồi không gặp, làng các cậu ai vớt được con cá vàng 30 mấy cân vậy, vội vàng đến giờ này mới tới, chắc là vẫn chưa bị mua mất đâu nhỉ? Tôi đi xem nào... mãi không tìm ra ông chủ nhỏ nhà tôi, làm chậm trễ đến giờ này..."
"Ôi chà, đúng là không may, ông đến muộn một bước rồi, người ta đã khiêng đi mất rồi."
"Gì? Khiêng đi rồi? Khiêng đi đâu?"
"Không biết khiêng đi đâu, đã khiêng đi rồi, không còn nữa."
"Sao lại khiêng đi mất rồi? Bị người ta mua rồi à?"
"Không biết, ông hỏi anh ta kìa!" Diệp Diệu Đông chỉ về phía A Tài, rồi tự mình đi về phía xe đẩy.
Dù sao cũng không phải chuyện của anh, có gì thì bảo tìm A Tài, là A Tài gọi người ta đến, tiền môi giới này cũng cho anh ta kiếm rồi, người đương nhiên phải giao cho anh ta an ủi đuổi đi thôi.
Cha Diệp đi trên đường, thấy bên cạnh không có ai, không nhịn được hỏi Diệp Diệu Đông: "Thật sự là bị Lâm Tập Thượng mua à?”
"Cha hỏi con, con hỏi ai? Con không phải cứ đứng cạnh cha sao? Con đâu biết có phải bị anh ta mua không?”
"Chắc là anh ta thôi, anh ta gọi A Quang ra góc nói chuyện một lúc, A Quang quay lại là khiêng cá đi liền. Anh ta không phải vẫn đang làm thuê cho chú họ sao? Sao lại nghe người ta nói anh ta đang kéo xe ba gác ở thành phố vậy?"
Diệp Diệu Đông không nhịn được co giật khóe miệng, mấy lời bọn họ đứng tán gẫu bừa bãi kia, lại có thể truyền khắp nửa cái làng. "Con làm sao biết được? Anh ta nói vậy thì mình nghe vậy thôi, muốn biết cá vàng bán cho ai rồi, lát nữa hỏi con rể tốt của cha là được mà?"
"Vậy lát nữa đi hỏi nó, đừng có bán lỗ nhé..."
Chắc không đến nỗi đâu, vừa nãy nhìn A Quang có vẻ vui lắm, chắc chắn là vượt quá kỳ vọng trong lòng, bán được giá tốt.
Lâm Tập Thượng cũng không phải kẻ thiếu tiền, trong kẽ tay tùy tiện lộ ra một chút cũng dư tiền mua một con cá.
Con cá to thế mua về không biết định tặng cho ai?
Có thể là mang đi lót tay các cửa ải cũng nói không chừng?
Anh lắc đầu, kệ đi, dù sao chắc chắn không phải tặng cho anh.
Mẹ Diệp cũng tính là không ra khỏi cửa mà biết chuyện thiên hạ, anh vừa bước chân vào nhà, mẹ anh lập tức ra đón hỏi, con cá của A Quang bán cho ai rồi? Có phải bán cho Lâm Tập Thượng không?
"Không biết, đừng đoán bừa, cả làng đều không thấy nó bán cá cho Lâm Tập Thượng, sao mọi người cứ đoán là anh ta vậy?”
"Thì có người nói là anh ta mà, mọi người chẳng phải ai cũng đoán vậy sao?"
"Vậy mẹ qua nhà nó hỏi thử xem, biết đâu còn có thể thấy nó bán cá cho ai ấy chứ."
"Vậy mẹ đi xem, cơm đã ở trên bếp rồi, hai cha con ăn cơm trước đi, khuya lắm rồi, ăn xong rồi tắm."
Mẹ Diệp nói xong rồi hớt hải đi ra ngoài, không biết sao lại tò mò nặng đến vậy, thật sự muốn đi xem bán cho ai.
Diệp Diệu Đông nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của mẹ lắc đầu: "Cũng may mẹ A Quang không còn nữa, chứ không với cái kiểu mẹ cứ mấy hôm lại lên nhà người ta thế này, không biết có làm phiền người ta không nữa."
"Nói bậy bạ gì vậy? Mẹ mày lên nhà người ta cũng toàn mang đồ đến, hoặc là đi giúp đỡ, ai rảnh rỗi mà suốt ngày chạy qua nhà người ta chứ?" "Đấy, mấy đứa này là thế còn gì?" Diệp Diệu Đông chỉ vào đám trẻ hoặc ngồi hoặc đứng trước ti vi bên cạnh!
"Chú Ba, chú đâu phải người ngoài đâu!"
"Chú Ba, bọn cháu là người nhà mài!”
"Nói nghe hay thế, đến lúc chú già rồi, không biết có mua rượu cho chú uống, mua thuốc cho chú hút không?"
"Chú Ba yên tâm, cháu không mua cho cha mẹ cháu chứ cháu cũng sẽ mua cho chú."
"Ừ, cảm ơn cha mẹ cháu đã sinh ra một đứa con ngoan."
Lâm Tú Thanh cười khi nghe anh trêu đám trẻ: "Thôi đừng nghịch nữa, mau ăn cơm đi, cởi áo ra đưa em đi giặt đây."
"Mai trời có đẹp không?”
"Vừa nãy dự báo thời tiết nói mai trời nắng, A Quang có vận may thật tốt, không biết con cá vàng đó bán được bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Vận may của anh cũng đâu kém!"
Đợi ngày mai ngày mốt anh lặn xuống nước, vớt mấy cái rương đó lên xem thử!
Chắc chắn ăn đứt nó, bỏ xa nó mấy con phốt
Anh mới là con ruột của Mẹ Tổi
Bạn cần đăng nhập để bình luận