Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 168: Hải sản đến từ địa ngục(4)

Chương 168: Hải sản đến từ địa ngục(4)Chương 168: Hải sản đến từ địa ngục(4)
Phật thủ/ giá bút có đuôi nhưng lại rất ngắn, hơn nữa màu sắc của nó là màu xanh biếc. Cho nên nếu tiến hành quan sát tỉ mỉ thì lại rất dễ dàng phân biệt được ốc phật thủ và hà cổ ngỗng.
Khó có dịp gặp được chúng ở đây, chắc chắn không thể nào bỏ qua được.
Chúng sinh trưởng trong các mỏm đá ngầm nên không dễ móc nhưng cho dù có khó đến thế nào đi nữa thì anh cũng phải móc được bọn nó ra.
Đào ở khu vực nhỏ này xong, Diệp Diệu Đông cũng không vội vàng đào những thứ khác, trước tiên cứ tìm những con ốc móng gà này, loại này ấy vậy mà lại có giá hai trăm euro một cân, tương đương với nhân dân tệ là khoảng một nghìn năm trăm đồng.
Ốc móng gà có chất lượng cao hơn lại có thể bán được với giá khoảng bốn năm nghìn đồng.
Hiện tại thì... ha ha...
Trước mắt cứ tìm thử xem, năm này nếu không có giá trị lắm vậy thì sẽ giữ lại cho mình tự thưởng thức cũng sẽ không mất công, anh cũng muốn nếm thử cái được gọi là hải sản đến từ địa ngục.
Ở trên tảng đã nhìn thấy một lứa phật thủ, anh còn có thể phân biệt được một chút, người khác thì đều sẽ nghĩ chúng như nhau.
Để tránh nhầm lẫn, anh định đóng gói riêng lẻ, nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian mới lựa ra được.
Nếu số lượng ốc móng gà không nhiều lắm thì có thể bỏ chung vào thùng với trứng rùa, giấu chung với nhau.
Nhưng sau khi tìm kiếm rất lâu trên những tảng đá ngầm xung quanh, anh chỉ tìm thấy khoảng năm sáu cân, những người khác tò mò anh đang tìm thứ gì và nhìn vào bao tải của anh.
A Quang hỏi: "Mày tìm phật thủ à? Chả phải nó ở đây hay sao, đúng không?" "Ai bảo với mày đây là phật thủ, biến biến biến, đào của mày đi."
"Trong bao tải của mày không phải là ốc phật thủ thì là gì?"
"Ốc móng gà, mày từng nghe qua chưa?"
"Ôn ào gì vậy?"
"Có nói với mày mày cũng không biết!"
"Ngừng! Ông đây đã đào sắp đầy một túi rồi!" A Quang lắc bao tải của anh ta, có chút tự hào, chả mấy khi hôm nay anh ta thu hoạch được nhiều hơn Đông Tử.
"Làm giỏi đấy, tao có năm cái bao tải, mày nhét đầy rồi thì nhét giúp cho tao!"
A Quang trừng mắt: "Wow, ông đây còn phải đào giúp mày cơ."
"Không chỉ mày đâu, cả ba đứa mày đào đầy túi của mình rồi thì đều phải đào giúp tao! Bọn mày còn phải dựa vào tao lái thuyền về đấy!"
Tiểu tiểu và A Chính cũng quay người lại trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông, thì ra nó đanh có ý này!
Thảo nào không hề sốt ruột, cứ ở đó dặt dẹo!
"Mày quá đáng thật, mỗi người chúng ta chỉ cầm có hai bao tải, còn mày thì ngon, cầm hẳn năm bao mà còn ung dung đi đây đi đó, ý mày là muốn bắt bọn tao làm chân khuân vác chứ gì!"
Giận thật sự!
Diệp Diệu Đông cười khinh bỉ: "Làm sao? Tao đúng là muốn để bọn mày khuân vác đấy thì sao? Tao chỉ hỏi là chúng mày có làm hay không?"
"Làm chứ! Ông đây làm chết mày!"
Anh chậm rì rì móc hóa đơn bán hàng từ trong túi ra, thổi thổi: "Hơn bốn trăm đấy!"
Tiểu tiểu lập tức trưng ra gương mặt tươi cười: "Ai chà, có năm bao tải thôi mà, chúng ta có tận bốn người, mỗi người một tay thì mấy chốc mà xếp đầy, việc này có gì khó chứ."
A Chính cũng vỗ ngực đảm bảo: "Chỉ năm cái bao tải thôi mà, trước khi thủy triều lên sẽ chất đầy" _
A Quang u oán nhìn thoáng qua tờ hóa đơn trên tay anh: "Haizz, đứng dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu được!"
"Ha ha, biết là tốt, đừng để tao phải xuất độc chiêu ral"
Diệp Diệu Đông đắc ý cất hóa đơn đi, cũng dành thời gian đào bới, nếu lại trì hoãn nữa thì đến lúc thủy triều lên lại không đầy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận