Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 388: Hàng chất đầy thuyền(1)

Chương 388: Hàng chất đầy thuyền(1)Chương 388: Hàng chất đầy thuyền(1)
"Đông tử? Bọn mày còn ở đây à? Tao tưởng bọn mày về rồi."
May quá, cứu tinh đến rồi!
Diệp Diệu Đông mắt sáng rỡ nhìn A Quang, quả thực là bạn tốt của anh, xuất hiện đúng lúc cần thiết nhất.
"A Quang, nhanh lên, còn sức không? Leo qua giúp tao kéo lưới này lên."
"À? Ừ, tới đây."
Thật ra anh ta và cha cũng đau tay không nhấc nổi, ở lại cũng vô ích, định quay về rồi. Nhưng mà, đó là cha vợ và anh vợ tương lai, dù không còn sức cũng phải ra tay.
Cha Bùi cho thuyên sát lại gần, tiện cho A Quang leo sang.
A Quang leo qua, võ vỗ cơ tay, lại vẫy vẫy tay, rồi mới giúp kéo.
Ba người nghiến răng hết sức cuối cùng mới kéo lưới lên được.
Vừa kéo lên được, cả ba đổ ập xuống, kiệt sức luôn rồi.
"Giỏi đấy, với mẻ lưới rách thế này mà còn kéo được cả cá marlin?" A Quang nhìn thấy lưới đứt dây lung tung.
"Kéo cá lớn thì không ảnh hưởng, mẹ nó, cuối cùng cũng lên được rồi, lúc nãy tưởng bỏ cuộc rồi."
"Vậy có nên cảm ơn tao đến kịp lúc không?"
"Đúng rồi, cảm ơn cả tổ tiên nhà mày!"
Cha Diệp nhìn anh chằm chằm: "Nói chuyện kiểu gì vậy?"
"À không sao đâu chú, bọn cháu vẫn nói vậy mà." A Quang cũng cười toe toét.
"Haha, chắc mày cũng về rồi nhỉ?"
"Ừ, trời tối rồi, tao và cha cũng mệt lắm, vốn định về, ai ngờ bên cạnh xuất hiện cá marlin, không bắt được thì cảm thấy phí công vất vả cả ngày." A Quang đá đá con cá trong lưới: 'Khá đấy, nhưng có vẻ nhỏ hơn con tao bắt, bọn tao cũng vừa bắt một con marlin, mệt chết đi được."
Diệp Diệu Đông ghen tị nhìn anh ta: "Có thể không khoe được không?"
"Haha, bọn mày cũng không ít mà, đầy thuyền cá rồi, hôm nay thực sự thu hoạch dồi dào. Thôi đi thôi, về nhà, mệt chết mất, tối nay chắc phải ăn cơm bằng chân rồi."
Thật sự phải ăn bằng chân, không muốn cử động ngón tay nào nữa, cũng không thể cử động.
Nhưng dù không cử động được, vẫn phải đứng dậy lái thuyền về, con cá marlin kia, còn phải chích máu cho nó.
Nhưng cầm dao bò tới bên cá marlin, tay anh run quá, dao rớt xuống, trượt xuống đùi anh, trượt dọc theo đùi về phía bẹn...
Anh giật bắn lên...
Quần lập tức bị cắt một đường... dao dí sát vào cậu nhỏ...
"Má nó..."
Diệp Diệu Đông cảm thấy đũng quần lạnh toát, hoảng hốt gạt dao đi, mấy hôm trước anh mài cật lực để tiện việc mổ cái
"Làm gì hoảng hốt thế?"
"Suýt nữa mất cái chân thứ ba rồi."
Cha Diệp không tin, anh thường hay nói bậy bạ trêu chọc như thế.
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn cá marlin, chửi rủa: "Tao kéo mày lên khó lắm đó? Còn định chém tao một nhát ag? Quần què..."...
Anh sửa lại quần, giờ phải ngồi bẹp xuống, vỗ võ tay phải mới run rẩy chích nó, rồi ném sang một bên.
Quên chuyện phòng riêng đi, đến trễ không còn chỗ.
Xong việc, anh đứng dậy nhìn ra xa, bây giờ trời đã tối, nhưng vẫn còn ánh sáng nhợt nhạt, có thể thấy xa xa trên mặt biển ít thuyền hơn, nhưng vẫn khá nhiều thuyền nán lại. Một số thuyền đến trễ không đành bỏ đi.
Khi thuyền càng đi xa, trời càng tối dần, xung quanh chỉ còn thuyền của A Quang và vài chiếc khác cùng quay về, anh xác định đó là thuyền của làng họ.
Hôm nay ai cũng may mắn.
Không còn gì để xem nữa, Diệp Diệu Đông ngồi phịch xuống góc thuyền nghỉ ngơi, hai tay buông thõng càng lúc càng nặng, càng cảm thấy không phải của mình.
Lại phải trở thành phế nhân vài ngày nữa.
Càng vào gần bờ, các thuyền cùng hướng càng ít dần, chỉ thấy thuyền nối đuôi thuyền, một số vào bến thị trấn, một số vào bến làng lân cận, chiếc thuyền người phụ nữ té xuống biển là làng bên cạnh làng họ.
Tiếp tục di chuyển, chỉ còn lẻ tẻ 6,7 chiếc. Lúc này Diệp Diệu Đông mới phát hiện còn hai chiếc của làng họ, một của chú Lâm Kinh Nghiệp.
Trước đây quá nhiều thuyền, tối không nhìn rõ, không để ý, giờ mới biết hôm nay chú Lâm và con trai cũng hoạt động ở vùng biển đó.
Cha Diệp cười chào: "Hôm nay ông cũng đuổi theo bầy cá mòi à?"
"Chà, ông cũng ở đấy à? Cả Quốc Nguyên nữa?
Quốc Nguyên là tên cha của A Quang!
"Đương nhiên rồi, việc phát tài mà, tất nhiên phải có tôi chứ." Cha Diệp đắc ý nói.
Diệp Diệu Đông nghe vậy cũng nghĩ ra điều gì đó, hôm nay thu hoạch lớn thế kia, nhất định phải tính nhiều tiền hơn cho cha anh, hôm nay họ đã dốc sức, không ung dung như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận