Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 844: Thích chú Ba nhất

Chương 844: Thích chú Ba nhấtChương 844: Thích chú Ba nhất
Nhiếp ảnh gia vừa chụp xong ảnh đã đứng thẳng dậy, mấy đứa trẻ đều nóng lòng chạy lên phía trước muốn xem.
"Cho xem được không ạ?”
"Xem được không ạ?”
"Chúng ta chụp ra trông như thế nào?"
"Cho chúng con xem đi..."
"Trông như thế nào? Để con xem... để con xem..."
"Cho con xem... con xem trước...
"Con xem trước... anh tránh ra...
Nhiếp ảnh gia sợ chúng chen lấn làm hỏng máy ảnh, vội vàng cất đi, cười giải thích.
"Ảnh này chưa rửa ra, không xem được đâu, đợi rửa xong, lúc đó cả âm bản cũng đưa các cháu luôn."
"Vậy bao giờ mới rửa ra ạ?"
"Phải đợi cuộn phim bên trong dùng hết mới lấy ra rửa được, hôm nay của các cháu chắc khá nhanh, nhiều người chụp lắm, chắc cầm về là rửa được ngay."
Diệp Diệu Đông cũng gọi mấy đứa trẻ lại: "Đừng làm loạn, người ta còn phải chụp ảnh làm ăn nữa, đợi ảnh rửa xong, mọi người sẽ được xem."
Cha Diệp cũng cười hỏi: "Thế khoảng mấy hôm nữa thì lấy được?"
"Nhà các vị chắc nhanh, hôm nay nếu cuộn phim dùng hết thì khoảng 3-4 hôm là lấy được."
Anh ta nói hơi thấp để phòng trường hợp đến hẹn mà ảnh chưa rửa xong, để người ta khỏi chạy đi chạy lại rồi mắng.
"Vậy cũng khá nhanh, trước kia nghe nói phải mất cả chục ngày nửa tháng." "Haha, đó là vì cuộn phim chưa dùng hết nên mới lâu vậy, phải đợi cuộn phim dùng hết mới lấy ra rửa được."
Chị dâu cả nóng lòng nói: "Vậy giờ nhà A Đông chụp xong rồi, có phải đến lượt nhà tôi chụp trước không? Nhà tôi chụp xong rồi đến lượt..."
"'ối"
Diệp Thành Hải đột nhiên kêu lên, khiến mẹ cậu hơi bực, cau mày: "Gì thế, đột nhiên la lên một tiếng làm mẹ giật cả mình?"
"Không phải, mẹ ơi, con chợt nhớ ra chúng ta không gọi cô út, bỏ quên cô út mất rồi."
"Cô út con đã đi lấy chồng rồi, muốn chụp thì phải chụp ở nhà riêng chứ."
"Hả? Cô út lấy chồng rồi thì không phải người nhà mình nữa sao?"
"Con gái đi lấy chồng như nước đổ đi..."
Câu này Diệp Diệu Đông không thích nghe, con gái sao lại như nước đổ đi? Anh cũng có con gái mà.
Tuy nhiên, quả thật là quên mất em gái út, lúc đó không suy nghĩ chu toàn.
"Đúng vậy, chúng ta quên mất Tuệ Mỹ rồi, quên không gọi nó và A Quang cùng đi chụp ảnh."
Cha Diệp gật đầu, định nói gì đó nhưng đã bị Mẹ Diệp chen ngang.
"Có gì đâu chứ, vài năm nữa có dịp chụp ảnh thì gọi họ là được. Nếu nhà họ muốn chụp ảnh thì lát nữa cũng sẽ mời người đến tận nhà chụp thôi, cũng vậy cả. Vừa rồi đã chụp xong ảnh chụp chung rồi, giờ chụp nữa chẳng phải lãng phí tiền sao? Đã chụp xong thì thôi, lần sau nhớ là được, giờ mà đi gọi tới lui thì mất thời gian, người ta cũng đang đợi để chụp nữa."
Diệp Diệu Đông nghĩ lại thấy cũng có lý, dù sao thời gian còn dài, sau này cứ một hai năm, hai ba năm tùy tình hình mà mời người đến nhà chụp vài tấm là được.
Vừa rồi bức ảnh gia đình đã chụp rồi, thôi kệ đi, giờ mà gọi họ đến chụp lại thì càng tốn thời gian, dù sao về sau cũng không phải là không chụp nữa. "Vậy mẹ, mẹ và cha có muốn chụp một tấm không? Trước đó mẹ ngồi một mình trước máy may chụp một tấm rồi, hai người cũng chưa có tấm ảnh chung nào."
Mẹ Diệp vốn đã nhấc chân định bước vào trong nhà, lại thu chân lại, vui vẻ nói: "Chụp thêm một tấm nữa à?"
Nói xong, bà lại hơi do dự: "Vậy lại phải tốn thêm một đồng nữa..."
"Chụp thêm một tấm đi, con bao tiền, mẹ với cha con cũng chụp chung một tấm đi
"Được, vậy chụp thêm một tấm, lần này mẹ muốn ngồi trên xe đạp chụp."
Diệp Diệu Đông: ”...'
Ý tưởng của Mẹ Diệp rất hay, nhưng xe đạp hai bánh lại hơi cao, bà lại hơi lùn, chân cũng ngắn quá, trèo lên hơi khó khăn, cho dù Cha Diệp có nghiêng xe đỡ cho bà, bà trèo lên cũng hơi vất vả.
"Ôi thôi, thôi đi, ông lên ngồi đi... Ơ không, hình như ông cũng không cao lắm nhỉ? Thôi, đừng ai ngồi nữa, cứ đứng bên cạnh tựa vào là được rồi."
Cha Diệp: ”...'
Cảm giác như bị tổn thương vậy.
Diệp Diệu Đông không nhịn được cười: "Ha ha ha, mẹ nói vậy là đâm thẳng vào tim cha con đấy."
Mẹ Diệp liếc anh một cái: "Đâm vào tim gì chứ? Nói thật đấy, ông ấy cũng đâu cao hơn mẹ là mấy, thôi đừng mất công, mẹ cũng không đỡ ông ấy đâu."
Lâm Tú Thanh nghe mà cũng phải nín cười.
Cha Diệp và Mẹ Diệp đứng cạnh nhau quả thật cao gần bằng nhau, nhiều nhất chỉ cao hơn khoảng bốn năm centimet, cha Diệp chỉ tâm một mét sáu, còn Mẹ Diệp thì chỉ khoảng một mét năm lăm.
Cha Diệp rất buồn bực, oan ức là vừa rồi ông còn đỡ bà ấy mãi, tuy ông cũng không định ngồi lên xe đạp để chụp, nhưng mà, vợ mình lại chẳng hề nghĩ đến chuyện đỡ ông một chút. "Tôi có định ngồi lên đâu, bà tưởng tôi là bà à? Thích loay hoay vô ích, đứng chụp bừa một tấm là được rồi, chỉ có mình bà nhiều chuyện thôi, trợn mắt gì đấy, nhanh đứng cho đàng hoàng vào, nhiều người đang đợi chụp ảnh kìa."
Mẹ Diệp liếc ông một cái, tự mình đứng vào vị trí trước đầu xe trước, rồi tay tựa vào xe cười, thấy Cha Diệp đến gần, còn cáu kỉnh nói: 'Ông đừng đứng sát tôi!"
Cha Diệp: ”...'
Ông còn chưa kịp giận, bà ấy đã giận trước rồi? Vợ già rồi mà tính khí vẫn khó như vậy!
Diệp Diệu Đông đứng bên cạnh, suýt bị cha mẹ mình chọc cười chết, tuổi già rồi mà còn trẻ con vậy.
"Thôi được rồi, nhanh đứng vào với nhau chụp một tấm đi, có gì muốn mắng cha con thì về nhà từ từ mắng."
Mẹ Diệp lại liếc Cha Diệp một cái, rồi mới thôi không nói nữa.
Hai người đứng sát nhau cười một chút, chụp xong một tấm, Mẹ Diệp mới hừ một tiếng, đứng sang bên cạnh.
Lâm Tú Thanh cười nói: "Được rồi, nhà mình chụp xong hết rồi, à không... A Đông, anh vẫn chưa chụp riêng một tấm nào, anh cũng chụp riêng một tấm đi."
"Thôi đi? Có ảnh chụp chung là được rồi."
Anh không thích chụp ảnh lắm, dù sao có ảnh chụp chung là được rồi.
Bà cụ là người đầu tiên lên tiếng phản đối: "Sao lại được? Mọi người đều chụp riêng một tấm rồi, con cũng chụp riêng một tấm đi."
Cha Diệp đứng bên lẩm bẩm một câu: "Người này cũng không có chụp riêng một mình một tấm nào..."
"Làm sao mà giống nhau được? Đông Tử đẹp trai như vậy, chụp lại đi, sau này già rồi lấy ra xem, còn cho con cháu xem nữa, hồi trẻ đẹp trai biết bao."
Đòn chí mạng! Vừa rồi đã bị vợ đánh trọng thương một lần rồi mà...
Ý mẹ ông nói vậy là sao? Cha Diệp càng buồn hơn, rõ ràng ông chẳng làm gì cả mà, cũng không cho người ta nói lời nào luôn?
Diệp Diệu Đông cũng hơi tự mãn với vẻ đẹp trai của mình, kiếp trước cũng nhờ khuôn mặt này mà ăn bám không phải làm gì, không chụp lại thì quả thật hơi phí.
Anh xoa xoa mặt mình: "Quả thật đẹp trai thật, hôi đó từ 80 tuổi đến 8 tuổi ai cũng thích con-"
Mẹ Diệp nhìn anh chán ghét: "Con đừng có mơ, ai thích con chứ? Suốt ngày chỉ biết làm phiền người khác, muốn chụp thì nhanh chụp đi, không chụp thì để người ta sang nhà anh cả anh hai chụp."
"Từ bà cụ 80 tuổi đến mấy đứa cháu gái 6,7, 8 tuổi đều thích con, con nói có sai đâu? Mẹ suốt ngày nhìn ai cũng không vừa mắt! Ý kiến nhiều quá vậy?"
Câu nói này trúng tim đen của cha Diệp, ông liên tục gật đầu ở bên cạnh.
Bà cụ cũng cười phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, bà đây thích Đông Tử nhất..."
"Cháu cũng thích chú Ba nhất..." Mấy đứa cháu gái đồng thanh nói.
Diệp Thành Hải và mấy đứa kia cũng không kém cạnh, cùng nhau thể hiện lòng trung thành: "Bọn cháu cũng thích chú Ba-"
"Con cũng thích cha nhất-" Diệp Thành Hồ cũng rất hùa theo, lớn tiếng la lên.
Diệp Thành Dương cũng chạy đến ôm chân anh: "Con thích cha nhất..."
Diệp Diệu Đông đắc ý không thôi, tự tin đầy mình, cười với mẹ, như đang nói: "Mẹ xem đấy-"
"Suốt ngày rảnh rỗi thì đi hối lộ người già, mua chuộc trẻ con, chẳng phải ai cũng thích mày sao?”
Mẹ Diệp cằn nhằn một câu xong, liền hỏi Lâm Tú Thanh nấu cơm xong chưa? Chưa thì để bà làm, rồi đi vào trong nhà.
Mọi người trong nhà đã quen, dù sao mẹ Diệp miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ mềm mại, ai cũng đã quen rồi.
Những người có mặt, già có già, trẻ có trẻ, đều cười tươi nhìn Diệp Diệu Đông, không khí hòa hợp lắm, chỉ đợi anh cũng chụp một tấm nữa thôi.
Diệp Diệu Đông cũng không muốn làm mất thời gian của nhiếp ảnh gia, dù sao chỉ tốn thêm một đồng để chụp thêm tấm ảnh cá nhân thôi, anh trực tiếp gật đầu.
"Được, vậy cũng chụp cho tôi một tấm, đứng ở cửa chính luôn, chụp luôn cả nhà tôi vào."
Anh cởi áo bông dày, hai tay đút túi quần, đứng ở cửa, cười rạng rỡ nhìn vào ống kính, rất tươi sáng, cũng rất tự nhiên, làm sao mà nhìn ra được, đây đã là ông bố của ba đứa con rồi.
Một tiếng "Chụp" vang lên, nhà họ cũng chụp xong.
Diệp Diệu Đông tiện thể hỏi cha có muốn chụp riêng một tấm không?
Nhưng Cha Diệp lắc đầu: "Không cần, chụp làm gì, đã chụp chung với mẹ con rồi là được. Nếu thật sự muốn chụp thì phải đứng trước cửa nhà cũ mà chụp, thôi bỏ đi, để sau này tính, vài năm nữa hãy chụp. Để thợ chụp cho anh cả anh hai con trước đi."
Cuối cùng cũng đến lượt họ rồi!
Chị dâu cả vui mừng, vội vàng mời người đến trước cửa nhà mình, Lâm Tú Thanh cũng vội vàng vào nhà lấy tiền.
Những người hàng xóm và bọn trẻ đang xem náo nhiệt cũng ùa sang nhà bên cạnh, lúc này trong thôn cũng lục tục kéo đến không ít người đến xem.
Làng của họ chưa từng có ai đến tận nhà chụp ảnh, mọi người đều rất háo hức, chạy đi báo tin cho nhau, rồi rủ nhau kéo đến xem náo nhiệt, đồng thời ai cũng hỏi han những người có mặt về giá cả.
Mấy năm rồi cũng không chụp ảnh lần nào, có người có lẽ cả đời cũng chưa từng chụp, bà con trong làng ai cũng rất háo hức, chỉ tốn có một đồng để chụp một tấm thôi mà, sắp Tết rồi, ai cũng rủng rỉnh hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận