Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 599: Bón phân cho biển cả

Chương 599: Bón phân cho biển cảChương 599: Bón phân cho biển cả
Diệp Diệu Đông vừa dùng kim châm vừa lẩm bẩm: "Đừng động nữa... Sắp xong rồi... Chỉ một chút nữa thôi..."
"Sao không phải màu đỏ nhỉ?"
"Xong rồi-"
Sau khi châm xong bong bóng khí, anh mới thả cá đông tinh ban vào thùng nước.
Cha Diệp đứng bên cạnh cười mãn nguyện.
Cá đông tỉnh ban, vùng biển của họ không thấy nhiều, không biết là lưới của nhà nào bị cuốn trôi đến, thật là bất ngờ vui mừng, kiếm được món hời lớn.
"Đừng nhìn nữa cha, nhanh làm việc đi. Ồ... cái lưới rách này còn cần không? Rách nát thế này rồi, vứt thẳng xuống biển nhỉ?"
Cha Diệp lập tức giật lấy cái lưới: "Cần chứ, sao lại không? Đồ phá của, cái này mang về rửa, vá lại là dùng được rồi. Với lại cũng không rách nặng lắm, vá lại rẻ hơn làm cái mới, thêm một cái lưới cũng bắt được thêm ít hàng, nhặt được không công sao lại không lấy?"
"Thôi được rồi, vậy cha bảo mẹ con rửa, bảo mẹ con vá đi, A Thanh phải nghỉ ngơi không làm được."
"Chỉ mình con biết thương vợ."
"Chứ sao, già rồi con còn trông cậy cô ấy chăm sóc, con trai thì không trông cậy được." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa đi lấy xâu lưỡi câu vừa thu được một nửa treo bên mạn thuyền, cầm trên tay tiếp tục thu.
"Con trai không trông cậy được? Con cũng là con trai đấy."
"Con á, dù có không trông cậy được thế nào, nuôi cha mẹ già thì vẫn dư dả."
"Đợi con làm được rồi hãy nói."
"Xì- Coi thường ai đấy..." Cha Diệp cũng về vị trí tiếp tục phân loại cá, thấy trong rổ lưới rách đổ ra còn mấy con cua nhỏ tôm hùm nhỏ còn sống, ông thuận tay nhặt ra ném xuống biển, kịp lúc chúng còn sống, ném xuống biển còn có thể nuôi tiếp, cho chúng lớn lên.
Nhỏ vậy cũng chẳng có thịt, lấy về chẳng có tác dụng gì, giữ lớn bỏ nhỏ.
Còn lại chỉ hai giỏ lưỡi câu, thu lại cũng nhanh, Diệp Diệu Đông mất nửa tiếng đã thu xong cả cá và lưỡi câu.
Bên chân anh cũng thêm hai rổ cá, ít nhất cũng nặng một cân, chỉ là hàng tốt không nhiều, đủ loại cá đều có.
"Xong việc, thu xong hết rồi, giờ đi thu nốt mực là về."
"Trước tiên bê mấy rổ phân loại xong chất sang bên kia, đừng để ở đây vướng, chỗ này đống lưới chất gần chẳng còn chỗ đặt chân rồi. Cả lưỡi câu nữa, cũng xếp chồng lên, không thì chiếm quá nhiều chỗ."
"Ừm... rổ cá cốc này nhỏ quá..."
"Bên kia còn nửa rổ nhỏ hơn, đều là lưới kéo được, chỉ có thể để lại phơi, rổ này xem bán được bao nhiêu tiền, giá rẻ thì cũng mang về phơi đi."
Họ là ngư dân, nhà không có gì khác, chỉ có cá khô là nhiều nhất, bốn mùa xuân hạ thu đông, mỗi ngày mỗi bữa trên bàn đều có một bát cá khô, món ngon ăn cơm uống rượu.
Đợi xếp xong từng rổ hàng, Diệp Diệu Đông đi lái thuyền trước, cha Diệp tiếp tục sắp xếp.
Thực sự là hôm nay trên thuyền lỉnh kỉnh quá nhiều thứ, nhiều hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Có hai rổ mực, có một rổ rưỡi lưới kéo được, có từng rổ cá câu dây dài, có bào ngư các thứ mà Diệp Diệu Đông lặn xuống bắt, còn có mười rổ lưỡi câu, 4 dãy lưới, trên thuyền gần như chất đầy, không còn chỗ đặt chân.
Đợi Diệp Diệu Đông lái thuyền quay lại chỗ anh thả phao nhánh cây, mực đã tụ tập lại, chỉ là sau khi họ đánh bắt một lưới, lại không tụ tập lại được nữa. Cha Diệp theo nguyên tắc không lãng phí, vẫn dùng vợt tay vớt từng hai ba con, định bụng thấy là không tha.
Diệp Diệu Đông sắp xếp lại lưới, thu vào, không định vớt nữa, một lưới xuống chỉ vớt được vài con, quá lãng phí thời gian, chi bằng về thẳng luôn.
"Thôi được rồi, cũng tạm ổn rồi, đừng vớt nữa, cha vớt kiểu này mệt chết cũng chẳng được bao nhiêu, đâu có thiếu mấy con này."
"Vớt nốt đi, đã thấy rồi thì đừng lãng phí, mặt trời chưa lặn mà, vớt thêm chút nữa."
Diệp Diệu Đông lắc đầu, mặc kệ cha, thích vớt thì vớt đi, dù sao thuyên nhỏ của A Chính vẫn chưa chạy qua, vậy thì cứ để ông vớt thêm chút nữa.
Cha Diệp vừa vớt vừa nói: "Nhìn dáng vẻ này ngày mai cũng không cần đến nữa, vài hôm nữa quay lại nhổ nhánh cây một lượt là được, con có muốn nhân lúc này lặn xuống một chuyến nữa không? Sắp tới nhiều ngày không đến đây, không lấy thêm ít đồ thì phí quá."
Diệp Diệu Đông ngẩng đầu nhìn mặt trời đã sang phía tây, gần đây mặt trời lặn muộn, anh ước chừng lặn xuống một chuyến, lên lại thì mặt trời cũng gần lặn rồi.
Anh miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được, vậy con lặn xuống một chuyến nữa."
Cha Diệp liếc anh một cái, định nói gì đó nhưng lại do dự rồi thôi.
Diệp Diệu Đông lại cởi cái mũ có mặt nạ trên đầu ra, đồng thời thay bộ quần áo vừa phơi nửa khô, mang đầy đủ trang bị rồi mới nhảy xuống nước.
Không biết có phải do mặt trời sắp lặn hay không mà nước hơi lạnh, lúc nổi lên, anh đột nhiên cảm thấy bụng hơi khó chịu.
Định nhịn một chút, nhưng lại thấy hơi đau, không nhịn nổi, cảm giác cuồn cuộn dâng trào, đặc biệt mạnh mẽ...
Nổi lên được nửa đường, anh liền đổi hướng, bơi sang phía bên kia thuyền, định giải quyết tại chỗ luôn dưới nước.
Anh nổi lên mặt nước, thấy xung quanh không có ai, chỉ có thuyền của anh, cha anh cũng ở phía bên kia thuyền, anh liên cởi quần ra. Do đang nổi trên mặt nước nên anh nằm ngửa, mặt hướng về phía mặt trời, chứ mặt cứ ở dưới nước thì không thể nín thở lâu vậy được.
Rồi qua rất lâu rất lâu, không biết là do mới lạ hay do áp suất dưới nước, mấy lần vùng khu vực đó có cảm giác rung chuyển, rồi lại dịu đi.
Mới lạ là vì anh lần đầu tiên thả bom dưới nước...
Ủ ấp khá lâu, đột nhiên một tiếng "bùm", kèm theo bụng chìm xuống một cái, anh biết là đã xuất hàng rồi.
Sảng khoái-
Nhưng điều Diệp Diệu Đông không biết là, chúng lập tức nổi lên...
Hơn nữa anh đang nằm ngửa, chúng đột ngột xuất hiện ngay trước mặt anh, doạ đến nỗi anh còn chưa kéo quần lên, liền ra sức bơi ngửa về phía đầu kia.
Sợ cái gì? Một là bẩn, hai là sợ tự mình nuốt phải...
Đúng lúc này, đột nhiên có chiếc thuyền chạy qua, ngay phía sau anh.
"Chết tiệt, Đông Tử mày không mặc quần đứng dưới nước làm gì vậy?"
Mặt già của Diệp Diệu Đông lập tức đỏ bừng...
Đệt, thuyền của họ từ lúc nào mà đậu gần vậy?
Anh vội vàng kéo quần, phản ứng theo bản năng quay đầu nhìn lại, kết quả đập vào mắt không phải họ, mà là một mảng nâu nâu, doạ anh lập tức ngậm chặt miệng, vội vàng quay đầu bơi về phía trước.
Vừa rồi bên tai toàn là tiếng "đùng đùng" phát ra từ động cơ thuyền nhà mình, anh cứ mải rặn, cũng chẳng để ý xung quanh, chỉ có lúc cởi quần ra mới nhìn qua một cái, thật không biết thuyền của họ đã đến gần từ lúc nào.
Chết tiệt!
"AI Đệt, Đông Tử mày đi ỉa dưới nước à!"
Diệp Diệu Đông: ”..."
Có thể đừng la lớn thế được không? "Đông Tử, mông mày trắng ghê, ha ha ha-"
"Ha ha ha, chết tiệt- Mày lại đi ïa dưới biển! Ha ha ha-"
Phía sau còn có thành phẩm của anh, Diệp Diệu Đông không thèm ngoảnh đầu lại, coi như chẳng nghe thấy gì vội vàng trèo lên thuyền.
Lên rồi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả bên tai vang lên tiếng cười chế giễu không ngớt, chết tiệt!
"Ha ha ha-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận