Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 348: Bà con xa(2)

Chương 348: Bà con xa(2)Chương 348: Bà con xa(2)
"Bà ơi, bà lại mang đồ ngon đến à? Là gì ngon vậy?"
"Chỉ biết ăn, leo lên xem dám ăn không?"
Mẹ Diệp nói rồi đi tìm trong nhà, lấy từ giá cao một cái chậu giống hệt, đổ chậu trên bàn xuống.
Hai đứa nhìn chán ngấy: "Ghê quá... Sao lại là thứ này? Cha cũng từng mang về rồi mà."
"Ghê cái gì? Hai đứa có ăn rồi mà?" Mẹ Diệp nói rồi nhúng tay vào chậu, vớ lấy một nắm đưa tới trước mặt hai cháu, làm chúng lùi lại vài bước.
"Gớm- Quá kinh khủng-"
"Sợ quá-"
Mẹ Diệp bốc xong lại đem chậu đến phân cho hai nhà anh cả anh hai, rồi mới quay lại.
Lúc này Lâm Tú Thanh nghe tiếng nói ngoài cửa cũng thức dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường.
"Mẹ đến rồi à? Ngoài trời hết mưa chưa ạ?"
"Hết rồi, lúc nãy chú Lâm mang đến một chậu đầy rết biển, mẹ mang về chia cho mọi người, để mẹ giúp giết luôn."
"À, vâng ạ! Để con làm."
"Khỏi, con làm ít thôi, thứ này xấu xí lắm, con nhìn nhiều sẽ bị ảnh hưởng đó."
Lâm Tú Thanh vốn còn đang ngái ngủ, liếc nhìn cái chậu, cô lập tức tỉnh táo lại.
Mẹ Diệp bắt một con rết biển khoản 30mm cầm trên tay, tay kia cầm kéo, cắm thẳng vào miệng nó, sau đó ném vào chậu nước bên cạnh.
Rõ ràng lưu loát thành thục, không hề dây dưa.
Ngẫm lại, cô vẫn không nên động tay vào nhỉ? "Chú Lâm nói, có người bạn gần đây dường như sắp đổi một con thuyền lớn hơn 30 mét, sau khi đổi thuyền mới, con thuyền sắt hơn chục mét của ông ấy có lẽ sẽ không cần nữa, sẽ bán lại. Ông ấy đã tiết lộ ý định của Đông Tử, nếu bán, chắc sẽ tìm cha con."
Lâm Tú Thanh vui mừng gật gật đầu: "Vậy tốt quá, để con nói với anh Đông."
"Anh nghe rồi."
Diệp Diệu Đông từ trong phòng đi ra, lười biếng duỗi người một cái. Vợ anh vừa ngủ dậy thì anh cũng thức, nghe tiếng ngoài cửa, tỉnh táo rồi cũng dậy.
"Con rết biển kia đâu ra vậy mẹ? Đừng giết hết, để lại vài con sống cho con."
Món này dùng làm mồi câu rất tốt, anh lấy một cái bát, bốc một nắm riêng.
"Con lấy làm gì?"
"Có chuyện để dùng, làm mồi câu."
"Con đừng có mà ăn chơi nữa, mau chóng làm việc đi, câu cá làm gì? Đổi thuyền rồi, phải siêng năng hơn, kiếm lại số tiền thuyền đấy, đừng chỉ nghĩ chuyện ăn chơi."
Diệp Diệu Đông lè lưỡi, việc anh làm không phải việc đàng hoàng à?
"Biết rồi."
Thấy con không cãi lại, bà cũng không nhắc nữa, giết hết con rết biển trong chậu, rồi đi về.
Diệp Diệu Đông cũng không để Lâm Tú Thanh sờ con vật xấu xí đó, tự mình mang ra cửa sau rửa.
Rửa sạch, mới để vào rổ, tối nay xào với râu cần tây.
Dù bề ngoài xấu xí, sống thì nhìn hơi kinh, nhưng ăn lại thực sự thơm ngon.
Chưa đến giờ cơm, vừa mới bày con rết biển lên bàn, Diệp Diệu Đông đã rót hai chén rượu, ăn kèm làm mồi nhậu.
Chỉ là cũng không biết ai loan tin gia đình anh có tiền, lúc này lại có người tới nhà vay tiền. Diệp Diệu Đông khó hiểu nhìn nhà bà con mà anh ít giao du: "Chị họ Mỹ Anh, sao chị thấy nhà tôi có tiền vậy? Nhà tôi không có tiền đâu, vừa mới dọn nhà mới, đồ đạc trong nhà còn phải mua thêm, lấy đâu ra tiên cho vay?"
"Tôi trả lãi mà, không vay không, gia đình thật sự rất khó khăn, con lại nhỏ..."
"Nhưng tôi thật sự không có tiền, tôi cũng có hai đứa trẻ phải nuôi, trước đây hoàn toàn nhờ vợ tôi đan lưới mà sống qua ngày, gần đây mới thả lồng được hai ba tháng, sống được khá hơn chút, ai nói nhà tôi có tiền vậy chị?"
Diệp Diệu Đông hết sức cạn lời, quen cũng không quen lắm mà dám tới nhà vay tiền?
Anh giàu đến thế à?
Chị phải nuôi chồng con, thì anh không nuôi vợ con à?
Chồng chị vô dụng và hay cờ bạc, trách ai? Tưởng anh không biết lai lịch chị à? Chỉ là trong làng chưa bị bại lộ mà thôi.
"Đông à, bà con một nhà mà, nhà tôi không khó khăn, tôi đâu dám đến cầu xin cậu, gần đây đổi mùa con cái hay ốm đau, đầu năm còn bị phạt đẻ nhiều, chúng tôi thật sự rất khốn khó..."
Anh cũng khốn khó mà, vợ anh còn đang mang thai kia kìa, anh còn đang phát sầu nữa lài
"Than ôi, mỗi nhà đều có chuyện khó nói, tôi cũng hiểu chị, nhưng nhà tôi thật sự không có, tôi xưa kia ra sao chắc chị cũng biết, gia đình tôi cũng khó lắm."
"A Đông, Tú Thanh, bà con một nhà mà, hai đứa giúp đỡ tí xíu, đừng từ chối, làng xóm đồn đãi khắp nơi rồi, nói trước đây hai đứa đào được vài chục hạt ngọc, bán được vài ngàn đồng."
Diệp Diệu Đông trợn mắt, sao anh không biết mình đào được vài chục hạt thế? Bán vài ngàn luôn cơ?
Đúng là tam sao thất bản mài
Lâm Tú Thanh cũng cau mày nói: "Tin đồn trong làng tôi cũng nghe, đều loan tin lung tung cả, sao có thể tin được? Cứ một truyền mười, nói riết nhà chúng tôi đã thành phú hộ rồi. Nhà chúng tôi lấy đâu ra tiền? Gió thổi đến à? Làng này ai thả lồng vài tháng mà giàu có ngay thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận