Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 309: Tò mò muốn xem thử(2)

Chương 309: Tò mò muốn xem thử(2)Chương 309: Tò mò muốn xem thử(2)
Mỗi người vác một bao tải lên bờ. Dân làng hiếu kỳ muốn hỏi từ lâu nhưng họ chưa lên bờ nên không tiện hỏi.
Bây giờ thấy cơ hội, họ tiến lên: "Đồ gì đấy, sao nhiều thế? Khiêng từng bao luôn à?"
Không ai trả lời họ cả, ba người khiêng ba chuyến đủ hàng lên xe. Diệp Diệu Đông đậy kín các thùng rồi chất lên xe, khi thấy có người muốn mở ra xem, anh vả tay người đó.
"Đừng mở lung tung!"
"Đồ gì bí mật thế, chẳng qua là vài con sò thôi, ai cũng nhận ra, còn không cho xem..."
Dân làng vốn hiếu kỳ, hai chữ tò mò viết rõ trên mặt.
"Đã biết còn hỏi làm gì?" Thấy Diệp Tuệ Mỹ khiêng hết thùng rỗng lên xe, anh giục: "Đi thôi, vê còn phải làm việc nữa."
"Đồ không đáng tiền, nhìn một cái cũng không được, còn che đậy cái gì..."
"Cái thùng kia không có quần áo che mà, đều thấy toàn đồ không đáng đồng nào cả mà..."
Mập không khách khí chửi lại: "Anh bảo không đáng tiền rồi, còn có gì hay ho để nhìn nữa?"
Tiểu Tiểu cũng nói: "Đồ không đáng tiền cũng không dễ nhặt đâu, tụi tôi té ngã trên đá ngầm đấy, không thấy à? Chúng tôi vội về đây, mọi người tránh ra... Đi thôi đi thôi..."
Đợi xe đẩy đi xa, Diệp Diệu Đông mới nhịn không được nói: "Thôn xóm thật không có bí mật gì cả, tò mò cái gì cũng phải nhòm xem cho bằng được."
"Vốn là thế mà, người lạ vào làng, dân làng có thể tra hỏi từ đầu đông đến cuối tây."
"Đưa em gái về nhà trước, rồi qua nhà bọn mày, vòng một vòng rồi tao đẩy hàng về nhà. Về đến nhà, mau lựa hàng ra, lựa xong tao sẽ đến đón bọn mày." "Biếtrồi" — —
Về tới nhà cũ, thấy Diệp Tuệ Mỹ vui vẻ trở về, mẹ anh cũng yên tâm.
"Mấy đứa nhặt được gì vậy? Lần sau mẹ cũng đi với nhé?"
Thấy xe đầy ắp, bà háo hức muốn mở thùng ra xem, Diệp Tuệ Mỹ vội ngăn lại.
"Khoan đã, mẹ gấp làm gì, khiêng vào trong đã."
"ừ"
Bà không hiểu nhưng vẫn khiêng thùng vào nhà trước.
Sau khi Diệp Tuệ Mỹ lấy hai cái bao đi ra phía sau, bọn họ lục tục đến nhà mấy người kia, rồi anh mới đẩy xe về lại nhà mình.
Lâm Tú Thanh nhàn rỗi ngồi ở cửa đan lưới, đợi anh về, thấy anh đẩy xe tới liền vui vẻ ra đón.
"Hôm nay về sớm thế, không phải đi mò hải sản à?"
"Đảo kia có thủy triều rút, mực nước cũng không rút thấp lắm, nước dâng lên nhanh quá nên bọn anh về sớm."
Chị dâu cả và chị dâu hai cũng ngồi ở cửa đan lưới, hôm nay anh hai Diệp ở nhà, bọn họ đều tò mò đi ra.
"Đông Tử lại kiếm nhiều đồ về nhỉ?"
"Lại là rong biển và ốc sao?"
"Gần giống thế” Anh nói rồi khiêng hai thùng nước vào trong, một thùng cá hồng chấm xanh, một thùng cá tôm cua.
Anh hai Diệp không nói hai lời, vác bao tải lên: "Để sau nhà phải không Đông Tử?"
"Vâng."
Xong năm bao, Diệp Diệu Đông nói với hai chị dâu: "Hai chị xem cần gì rồi lựa lấy về nhé."
Chị dâu cả cười gật đầu: "Ừa, bọn chị giúp em phân loại trước đã." Chị dau hai cũng hiếm khi nói nhỏ nhẹ với anh: "Gần đây đảo nhiều đồ thế, lần sau có thể đưa chị đi cùng không?"
"Hả?" Anh giơ tay lên cho chị dâu xem vết thương ở khuỷu tay.
"Chị chắc chứ? Muối đi thì đi, chỉ là đá trên đảo rất trơn, dốc, lại nhiều vỏ sò nhọn, nếu đi té thì em không chịu trách nhiệm đâu nhé. Hôm nay Mập té hai lần, A Chính cũng bị trây lưng toàn máu."
"A, nguy hiểm thế à? Vậy thôi..." Chị dâu hai lại hơi sợ.
Lâm Tú Thanh lo lắng nắm lấy cánh tay anh xem, nếu anh không nói, cô cũng không để ý tới vết thương.
"Sao không cẩn thận vậy? Để em lấy dầu trà bôi cho."
Diệp Diệu Đông giữ tay cô lại: "Không sao, vết thương nhỏ thôi, bao này dưới cùng là chân gà biển, mình lựa chân gà ra trước đi, anh phải mang lên thị trấn bán."
"Chờ một chút cũng chẳng mất mát gì..."
Chờ bôi dầu trà lên vết thương nhìn thấy trên người anh xong, Lâm Tú Thanh mới đi phân loại hàng.
Diệp Diệu Đông thực sự rất vui mừng, những nỗ lực của anh mấy tháng qua đã khiến vị trí của anh trong lòng cô tiến triển rất nhiều, tuy vẫn chưa bằng hai đứa nhóc thối kia thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận