Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1498: Trở về mở xe hàng

Chương 1498: Trở về lái xe tải
Diệp Diệu Đông kiến thức sâu rộng, mới có thể mở mang tầm mắt, tầm mắt tự nhiên cũng vì thế mà rộng lớn hơn. So với hạng ếch ngồi đáy giếng, dĩ nhiên có thể đi một con đường khác biệt.
Diệp Diệu Đông đã cam đoan với cha hắn một hai ngày sẽ về, kết quả lại nuốt lời.
Diệp phụ ở nhà cứ cằn nhằn không ngớt, bực bội giậm chân.
Chờ hắn về đến nhà, không còn nghi ngờ gì nữa, đón hắn là một trận quở trách xối xả.
"Kế hoạch không theo kịp biến hóa mà cha, ngày đầu tiên ta qua đó không đợi được người, chỉ có thể đợi thêm một ngày, sau đó làm xong việc, người ta lại cứ nhất quyết kéo ta đi ăn cơm..."
"Nhìn ngươi sướng chưa kìa."
"Ta cũng không phải là không ăn bữa cơm này thì không được, nhưng chắc chắn phải nể mặt người ta, dù sao thuyền vẫn đang được người ta đóng, đương nhiên hy vọng quan hệ tốt đẹp một chút."
"Được rồi được rồi, mau đi làm việc đi, hàng ở bến tàu lại về rồi, ta cũng đang định ra ngoài đây. Hiện tại số lượng nhiều muốn chết, máy kéo cũng không đủ dùng, đều phải giao hàng đến mấy giờ sáng."
Diệp Diệu Đông cũng không kịp thở miếng nào, nước cũng không kịp uống một ngụm, liền bị cha hắn lôi kéo ngồi lên máy kéo ra ngoài.
Về đúng là không đúng lúc, nếu muộn nửa giờ thì tốt rồi, ít ra thì, về sớm nửa giờ hắn cũng còn có thể ngồi xuống nghỉ một hơi, bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Đợt hàng này về, hắn liền làm việc liên tục mấy ngày không nghỉ cả ngày lẫn đêm, suýt chút nữa thì mệt chết đi được, ngay cả thời gian gọi điện thoại về nhà cũng không có, cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao cha hắn hùng hổ muốn hắn về phụ giúp.
Thường thì hắn bận trong đêm đến mấy giờ sáng, rồi lại ngủ đến giữa trưa, buổi chiều lại phải tiếp tục đi khắp nơi lo liệu công việc, một khắc cũng không được nhàn rỗi.
Có khi vẫn phải để cha hắn đi giao hàng, còn hắn thì đi mời khách ăn cơm.
Điều này khiến Diệp phụ càng thêm bực tức.
Vì sao làm việc toàn là ông ấy?
Ăn cơm thì không có phần, làm việc thì có phần.
Đồng thời cũng không thấy Đông Tử làm được mấy ngày, vậy mà lại sắp về nhà?
Kỳ thật Diệp Diệu Đông cũng không hề nhàn rỗi, áp lực rất lớn, chỉ là không làm việc ngay dưới mắt cha hắn, nên ông ấy mới cảm thấy hắn nhàn nhã ở bên ngoài.
Sau khi đến thành phố Chu Sơn, một tháng tiếp theo hắn bận rộn khắp nơi trong ngoài, luôn làm việc ngựa không dừng vó, điện thoại nhà gọi đến đều không bắt máy kịp, toàn là nhắn lại, cha hắn báo lại cho hắn.
Lần này cuối cùng hắn cũng nhận được điện thoại, là Lâm Tú Thanh báo tin cho hắn, hai đứa cháu lớn đã lấy được giấy phép thực tập lái xe tải lớn, có thể bắt đầu lái chiếc xe tải lớn ở nhà lên đây rồi.
Nghe nói phải thực tập lái một hai năm, mới có thể lấy được bằng lái xe thật.
Điều này với hắn mà nói không quan trọng, nguy hiểm và bất tiện nhất chính là đoạn đường dài chạy từ nhà đến thành phố Chu Sơn.
Bất quá chuyện này để sau hãy tính, phải liên hệ Tục Nhân, xem có thể gặp mặt hắn không, rồi đi theo sau xe hắn lên đây.
Chờ đến thành phố Chu Sơn rồi thì sẽ dễ dàng hơn, việc giao hàng qua lại đều chỉ trong phạm vi vài nhà máy, khu vực này cũng không lớn, vừa vặn thích hợp để bọn họ thực tập rèn luyện, huống chi chỗ hắn có một đám người đông, lúc giao hàng đều có người đi theo để dỡ hàng.
Đến nơi rồi, ngược lại vấn đề không lớn.
Lúc Diệp Diệu Đông nghe điện thoại, cha hắn ở ngay bên cạnh dỏng tai nghe, chỉ chờ hắn nói xong là giành lấy điện thoại.
Nhưng khi nghe hắn sến sẩm hỏi A Thanh có nhớ hắn không, Diệp phụ nghe mà thấy ngại, không muốn nghe tiếp, vội vàng đứng tránh sang một bên, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đã là vợ chồng rồi, còn hỏi nhớ hay không? Có sến không cơ chứ?"
Chờ một lúc, ông ấy nghĩ chắc mấy lời sến súa đã nói xong nên mới lại gần, kết quả lại nghe Diệp Diệu Đông nói rằng mình làm xong việc trong tay dạo này là sẽ về.
"Hả? Ngươi mới làm được mấy ngày, lại muốn về rồi?"
"Đừng làm ồn, ta về để lái xe tải lớn lên đây, lát nữa sẽ giải thích với cha sau."
"Hai đứa cháu trai của A Thanh lấy được bằng lái xe tải rồi à?" "Đúng vậy."
Lâm Tú Thanh ở đầu dây bên kia nói: "Ngươi xác định khi nào về thì gọi điện sớm cho ta. Cả tháng nay gọi điện thoại cho ngươi, đều không liên lạc được, ngươi cũng không biết gọi lại cho ta."
"Biết rồi, một tháng nay ta rất bận, mỗi ngày chỉ rảnh được vài tiếng đồng hồ, bận cả ngày cũng chỉ ăn được một bữa."
Diệp Diệu Đông lại kể về công việc của mình từ lúc lên đây đến giờ, cũng nói là mình lại định đầu tư một triệu ba trăm ngàn vào một chiếc tàu cá ngàn tấn.
Lâm Tú Thanh nghe mà cũng xót tiền muốn chết, đời này chưa từng nghĩ sẽ tiêu đến 2 triệu.
"Ngươi kiềm chế một chút, đừng phung phí, nhiều tiền như vậy mà."
"Trong lòng ta có tính toán rồi, năm nay sẽ chỉ kiếm được nhiều hơn năm ngoái thôi."
"Vậy cũng không thể phung phí, ngươi kiềm chế tiêu tiền một chút, 5 mẫu đất kia lại phải xử lý, lại phải xây nhà xưởng nhỏ, số tiền này của ngươi lại phải chi ra một khoản lớn nữa đấy."
Tham khảo việc xây dựng đại bản doanh bên này năm ngoái, đã bỏ ra hơn 100 ngàn mới sửa sang xong, bên kia năm mẫu đất còn lớn hơn, hắn sẽ chỉ tiêu nhiều hơn bên này thôi.
Nhưng mà, với tốc độ kiếm tiền đáng sợ hiện tại của hắn, bỏ ra gần 100 ngàn cũng chẳng là gì.
Tốt nhất là bây giờ sửa sang trước một chút, đến lúc đó có thể đăng ký trực tiếp, các loại kiểm tra của bộ vệ sinh tới cũng có thể thông qua ngay, không cần phải chỉnh sửa cải tạo lại.
"Tiền lớn đã chi ra rồi, tiếp theo chi tiêu đều là tiền lẻ thôi, cái gì nên chi thì phải chi, cũng không thể đã bỏ ra khoản tiền lớn rồi mà lại tiếc mấy khoản tiền lẻ."
"Ta chỉ bảo ngươi kiềm chế một chút, trong lòng có tính toán là được."
"Ừm, hai ngày nữa ta về, ta sẽ gọi điện báo cho ngươi trước một đêm."
"Được."
"Cha... Cha..."
Cuộc nói chuyện của hai người vừa tạm dừng, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói trẻ con trong trẻo.
Diệp Tiểu Khê cầm điện thoại trong tay, áp vào tai, hưng phấn gọi, "Cha, mẹ nói con thỏ nhỏ trong bụng có em bé rồi."
"Cuối cùng cũng có thai à, đều tại các con cả ngày bắt nó trên tay chơi đùa, lại còn mỗi ngày cho nó ăn lung tung, nếu không thì nó đã có thai sớm hơn rồi."
"Mẹ nói rồi, thỏ đẻ nhanh lắm, cách một tháng là có thể đẻ một lứa."
"Chuyện tốt mà, đẻ nhiều vào, con nuôi chúng nó lớn lên, đến lúc đó chờ ta về là vừa hay có mồi cho ta nhắm rượu."
"Không được!"
Nàng tức giận hét to, Diệp Diệu Đông cách điện thoại cũng cảm thấy tai mình sắp điếc.
"Không được? Vậy con nuôi nhiều như vậy để làm gì?"
"Thích thì nuôi thôi."
"Trong nhà sắp thành vườn bách thú rồi."
"Kệ chứ."
"Thịt thỏ ăn ngon lắm đó, rất thơm, làm món kho tàu cho thêm chút ớt, đơn giản là mỹ vị, uống kèm thêm chút nước có ga, chẹp chẹp, chắc chắn rất ngon."
"Không được ăn! Cha xấu quá đi, mỗi ngày chỉ nghĩ đến ăn thịt thỏ với ăn thịt rùa thôi."
"Đâu phải, nuôi mà không để ăn thì để làm gì? Mấy con này để ở nhà tốn chỗ quá."
"Cha to như vậy còn không chiếm chỗ, Người Mới với Tiểu Bát sao lại chiếm chỗ chứ? Hừ, cha mới là người chiếm chỗ nhiều hơn ấy."
Lâm Tú Thanh phì cười.
Diệp Diệu Đông nhất thời không biết phản bác thế nào, tuổi còn nhỏ mà sao miệng lưỡi lại lanh lợi thế nhỉ? Chuyện gì cũng biết, cái gì cũng nói được. "Con bé này... Ta không ở nhà, đương nhiên là không chiếm chỗ rồi."
"Hừ, không thèm nói chuyện với cha nữa, không cho phép ăn thịt Người Mới."
Lâm Tú Thanh nhận lấy điện thoại, tránh cho hai cha con họ cứ đấu khẩu mãi, lãng phí tiền điện thoại.
"Thôi, ngươi làm việc của ngươi đi, ta cúp máy trước đây."
Diệp Diệu Đông chờ sau khi cúp điện thoại, mới nói với cha hắn: "Con phải về dẫn đường, đem xe tải lớn lái lên đây. Lái lên đây rồi thì sau này sẽ đỡ việc hơn, không cần phải đi tìm xe khắp nơi nữa, xe nhà mình là đủ dùng rồi."
Một chiếc xe tải lớn, hai cái máy kéo, cộng thêm chiếc xe thuê của hai anh em kia, là đủ.
"Ngươi thì chỉ việc nói mồm thôi, còn ta thì phải gánh vác hết, việc gì cũng đến tay ta, đúng là đến làm công cả đời cho ngươi rồi..."
"Hay là cha đi lái?"
Diệp phụ lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, "Ta đâu có biết lái, ta cũng đâu có biết đường, đừng có mà đi rồi không về được."
"Thế không phải sao? Cơ hội đưa đến cho cha đó, là do cha không được thôi."
"Nếu ta không phải lớn tuổi rồi, ta đã tự mình đi thi lấy bằng lái xe tải lớn rồi."
"Có chí khí đấy, bây giờ học cũng được mà."
"Thôi khỏi, không biết lái xe đã phải làm gần chết rồi, biết lái xe thì còn đến mức nào nữa?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận