Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1248: Đến cảng (length: 28350)

Nói đi nói lại, việc đánh cược khẳng định không thể làm.
Có chuyện gì vẫn nên bàn bạc trước, nhỡ đến lúc không kiếm được tiền, hắn vẫn sẽ bị trách móc.
Chuyện ra khơi này đâu có gì chắc chắn, đều là do vận may, có người kiếm được nhiều, đương nhiên cũng có người kiếm được ít.
Mỗi người tự mình quyết định việc chia tiền.
Mọi người vừa nói vừa bàn luận rồi quay lại nhà Diệp Diệu Đông, lần này đúng là mọi người đều nghiêm túc thảo luận.
Diệp Diệu Đông để họ tự quyết định, ai muốn đi thì đi, không muốn thì ở lại, hắn không đánh cược, không chịu trách nhiệm gì cả.
Đều là người trong thôn, hoặc là ở gần, đồng hương dẫn đồng hương, ai muốn đi theo thì cứ đi cùng.
Mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ không có tư cách tham gia vào, họ chỉ có thể đợi người khác bàn bạc xong, ai không muốn đi theo, muốn ở lại đây, đến lúc hết con nước sẽ tiện đường về cùng nhau.
Cả buổi chiều đến tối, sân nhà họ đều ngồi kín người, từ sáng sớm đến tận lúc đi ngủ.
Những thuyền khác còn đang do dự, ngược lại hai anh em Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa lúc này lại quả quyết, dẫn đầu quyết định đi theo.
Thuyền của họ lớn như vậy, chẳng có gì phải sợ, nhân lực cũng đủ, bên chỗ Đông tử cũng có hơn hai mươi người, đi một chuyến nhiều nhất thì không kiếm được tiền, nhưng họ cũng chẳng thiệt vào đâu, coi như mở mang kiến thức cũng không sao.
Nhỡ không đi theo, Đông tử lại kiếm được món hời, họ có hối cũng không kịp.
Với lại, hắn cứ kể về bốn ngư trường lớn, vậy làm lòng hiếu kỳ của họ trỗi dậy, đi để mở mang tầm mắt cũng hay.
Sau khi họ quyết định, bốn anh em Chu Đại cũng cảm thấy hai anh em Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa nói có lý, không đi thì thiệt, đi một chuyến coi như thêm kiến thức.
Chứ không cứ thế về không, họ luôn cảm thấy có chút thất vọng.
Ít nhất phải đi một chuyến chợ thuyền, nếu không kiếm được tiền, thì cũng coi như không phí công mà về, cũng có chút vốn liếng để khoe khoang.
Khi bốn chiếc thuyền của họ đều nhất trí đồng ý đi theo, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao hơn.
Có người quyết tâm đi theo, cũng có người vẫn còn do dự, định ngày mai gọi điện thoại về nhà hỏi ý kiến.
Đến gần mười giờ, hơn một nửa số thuyền đánh cá đã khẳng định muốn đi theo, phần lớn đều là người có quan hệ họ hàng với Diệp Diệu Đông, không thì cũng là người thuê thuyền của hắn, hoặc có chút quan hệ gián tiếp.
"Nhất định phải đi cùng, tối về chuẩn bị một chút, chúng ta cũng phải để ý thời tiết, hai ngày này sẽ xuất phát. Ai cần bàn bạc với người nhà thì cứ gọi điện thoại về, muốn đi thì cũng phải báo với người nhà một tiếng."
"Sau đó, ngày mai mọi người tính toán sổ sách một chút, ở đây, ai có hóa đơn bán sứa thì thanh toán đi, ai thuê thuyền của ta thì cũng tính toán rõ ràng trước, dù sao có người có thể muốn ở lại."
"Giờ muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến bàn tiếp."
"Còn cả những chiếc thuyền gỗ nhỏ của các ngươi, cũng phải nghĩ cách giải quyết, dù sao đến lúc đó cũng phải có thuyền lớn kéo về."
Nghe hai anh em nói vậy, họ lại thấy may mắn, may mà năm nay không dính dáng đến mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ, không thì lại thêm phiền phức, vẫn phải lo giải quyết vấn đề thuyền về.
Năm nay mỗi người đều kéo cả nhà cả thân thích đến, lại còn mang theo cả thuyền gỗ nhỏ, cái này đúng là một vấn đề.
Cho nên ban đêm có không ít người vẫn chưa bàn bạc xong việc ủy thác, nên không dám lập tức đồng ý, họ phải giải quyết xong vấn đề thuyền nhỏ mới có thể cân nhắc chuyện của mình.
Sau khi tiễn mọi người về, họ cũng lấy sổ sách gần đây ra xem.
Sổ sách kéo lưới của mấy thuyền lớn, vừa về hắn đã tính toán rõ ràng, cả tiền bán sứa cũng vậy, đều là tính trước, hắn chỉ cần so sánh sổ sách với A Quang là xong.
Còn có sổ sách chia tiền hoa hồng của 16 thuyền cho thuê.
Ban đầu, vào ngày 30 cuối tháng sẽ chia hoa hồng, nhưng hắn nghĩ mọi người đều ở đây, thuyền vẫn đang đánh bắt, nên định sau khi xong vụ sứa sẽ tính tổng một thể. Bây giờ tình hình có thay đổi, nên hắn phải tính toán và trả trước.
Sau khi tắt điện thoại, họ chỉ nói là muốn hỏi ý kiến các thuyền khác xem thế nào, lần này quyết định là hai ngày sau sẽ gọi điện lại cho câu trả lời.
Vì vậy, sau khi tính toán xong sổ sách vào ngày hôm sau, hắn mới liên hệ với Trịnh thúc để nhờ ông tìm giúp chỗ thuê, hai ngày nữa họ sẽ lên đường.
Sau khi tính toán kỹ càng sổ sách vào ban đêm, mọi người cũng xác định được những thuyền nào muốn đi theo, những thuyền nào không.
Những người muốn đi theo phần lớn đều là người trong thôn, hoặc là quen biết, chủ yếu đều là những người năm ngoái đã đi theo và kiếm được tiền.
Những người mới gia nhập đội thuyền đánh cá năm nay thì hầu như đều bỏ cuộc, vì không đủ tự tin, nghe nói đi bắt sứa có thể kiếm được món hời, nhưng thực tế lại khác xa so với những gì họ tưởng tượng.
Họ đi theo cũng không kiếm được nhiều, chỉ có thể coi là kiếm được ít tiền lẻ, thấy không đúng liền không muốn đi xa nữa, chỉ muốn kiếm đủ sống là được, đợi hết con nước thì trở về.
Vì vậy, mọi người cũng đã thống nhất với nhau, những người không có ý định đi theo sẽ tiện đường kéo thuyền nhỏ về hộ, hầu hết đều là người trong họ hàng, cho chút thù lao, nói vài câu tử tế là được.
Diệp Diệu Đông kiểm lại danh sách những thuyền đánh cá đi theo, cũng khá đấy, không tính mấy chiếc thuyền lớn của họ thì đã có hơn 40 chiếc.
Chủ yếu là hắn đã có 17 chiếc, 16 chiếc đi thuê, còn một chiếc của hắn, thêm chiếc của bố hắn, rồi hai chiếc của anh cả, anh hai hắn, riêng nhà hắn đã chiếm một nửa rồi.
Sau đó còn có người trong thôn, năm ngoái còn đi thuyền gỗ nhỏ, năm nay đã đổi thành thuyền máy, rồi còn người ở các thôn lân cận, năm ngoái cũng có người kiếm được tiền.
Tính ra đúng là đủ làm người ta giật mình, cộng thêm nhân công trên thuyền thì số người đi theo đã lên đến hơn 200.
Thảo nào mà Trịnh thúc cứ một mực muốn họ lên đường, một đám người lớn như thế, dù ở đâu cũng là một thế lực không nhỏ.
Hắn trước tiên bảo mọi người về chuẩn bị đồ đạc, rồi đến lúc gọi điện thoại cho Trịnh thúc sẽ nhờ ông ấy tìm thêm mấy chỗ ở, đủ chỗ cho khoảng 200 người.
Dù sao thì cũng là người thô kệch, chỉ cần có chỗ ở che mưa chắn gió ngả lưng là được.
Trước mắt cứ đến đó rồi tính, nếu như không đủ chỗ ngủ thì một số người có thể ngủ tạm trên thuyền, rồi sau đó lại sắp xếp.
Trịnh thúc nghe họ nói sắp lên đường thì rất phấn khởi, lập tức đồng ý, còn nói cho họ biết vị trí cụ thể của thị trấn, cả cái bến tàu nào sẽ cập bến.
Đêm đó Diệp Diệu Đông xem sao trời, thấy đầy sao giăng kín bầu trời, loại thời tiết này ngày mai cũng sẽ là ngày đẹp trời.
Sau khi xác định, hắn quyết định sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, như vậy thì đến nơi sẽ là sáng ngày hôm sau.
Không nên chần chừ, nhỡ mà gặp trời mưa hoặc gió bão thì sẽ rắc rối.
Đã quyết định thì không cần phải lề mề, dù sao hôm qua cũng đã có một ngày để mọi người thu xếp đồ đạc, bây giờ chỉ cần bảo cha hắn đi thông báo một tiếng là được.
Về phía Phương Kinh Phúc, hắn cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi đến nhà máy xem xét một chút.
Phương Kinh Phúc cũng biết gần đây họ có thể sẽ đi thẳng đến chợ thuyền, không ở lại đây nữa, nhưng trước khi đi hắn cũng phải đến từ biệt một tiếng.
Sợ ngày mai không có thời gian, Diệp Diệu Đông đạp chiếc xe đạp của mình đến nhà Phương Kinh Phúc để từ biệt.
Ngoài ra, hắn còn nhận được một đống bánh ngọt, đồ hộp, nước ngọt,... đều là người nhà Phương Kinh Phúc cho để mang đi đường ăn.
Con người là vậy, có đi có lại, mới có tình người.
Sau khi về nhà, mọi người vẫn chưa ngủ, vẫn còn lo lắng bất an chờ đợi hắn.
Diệp Diệu Đông vừa bước vào cửa, cả phòng đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
"Sao vậy? Còn chưa ngủ? Mai xuất phát đấy."
"Chờ anh về đó chứ."
"Đông ca, ngày mai chúng ta xuất phát, có tìm được chỗ ở không?"
"Sao lại không tìm được chứ? Biển rộng đi thuyền đều do người lái, hồi trước không có thuyền máy, toàn thuyền buồm thì các ông nghĩ người ta đi thuyền kiểu gì? Làm sao mà không bị lạc đường? Hỏi toàn những chuyện thừa thãi, mau đi ngủ đi."
"À..."
"Nghỉ ngơi thôi, ngày mai 5 giờ dậy, 6 giờ xuất phát, tôi cũng đã mượn xe tải và máy kéo rồi, mai sẽ đến giúp chở hành lý."
"Vậy thì tốt quá, đỡ phải mang vác."
"Đi ngủ thôi."
Diệp Diệu Đông ngủ cùng phòng với cha, đồ đạc của họ cũng đã thu xếp xong từ hôm qua, đợi đến mai đi, chỉ cần mang mấy đồ dùng cá nhân đựng trong giỏ tre rồi chất lên xe là xong.
Hai cha con trò chuyện vài câu rồi mỗi người đi ngủ.
Những gì cần nói cần bàn thì mấy ngày nay họ đã mở mấy cuộc họp lớn, chuyện bí mật cũng đã nói không ít, giờ thì đã đến lúc xuất phát, chẳng còn gì để nói thêm.
Sắp đến lúc đi, mọi người đều không ngủ mấy, trời chưa sáng đã có người dậy nấu cơm, rồi mọi người cũng dậy sớm.
Xe tải vừa đến, họ lần lượt khiêng đồ đạc lên thuyền sắp xếp.
Mấy ngày nay họ đều neo thuyền ngoài biển khơi, vẫn có người trông nom nên cũng không bị tạt chất thải nữa.
Xe tải chạy đi chạy lại mấy chuyến, mới chở hết đồ đạc của cả đoàn người đến bến tàu.
Họ tranh thủ ăn sáng rồi tập trung ở bến tàu.
Diệp Diệu Đông bảo mỗi thuyền tự kiểm tra số người, ai đã đủ người thì cứ lên thuyền.
Hắn đem phòng ở đã giao lại cho hai anh em sinh đôi xem xét, dặn dò vài câu.
Liền nhìn về phía những người đến đưa tiễn khác, đây đều là những người không định đi cùng, hoặc là một vài thôn dân đi thuyền nhỏ, muốn đi theo cũng không được.
Hắn cũng đã nói vài câu lời chúc tốt lành, chúc bọn họ may mắn, liền mang theo người lên thuyền.
Không chỉ những người này, trên bờ một vài ngư dân bản địa cũng vây quanh một đám lớn, nhìn bọn họ rời đi, sau đó bàn tán ồn ào, đại khái đều mong bọn họ đi nhanh lên.
Diệp Diệu Đông để cha hắn lái Đông Thăng hào, mình lái thuyền thu hoạch, còn có một chiếc thuyền nhỏ tùy tiện phái một người lái là được.
Phía bên hắn đều kiểm tra qua, chuẩn bị xong liền giương cờ, nhắc nhở những chiếc thuyền khác bọn họ muốn đi.
Những thuyền còn lại sau khi chuẩn bị xong, cũng khẽ rung lá cờ đáp lại, sau đó cũng đều đi theo chậm rãi rời bờ.
Diệp Diệu Đông ngồi trong khoang điều khiển thuyền, mắt nhìn bốn phía, liền đi theo sát Đông Thăng hào.
Năm chiếc thuyền lớn của họ sau khi rời bờ liền dẫn đầu mở đi phía trước, phía sau khoảng bốn mươi chiếc thuyền đều dồn theo lên đến.
Cảnh tượng đoàn tàu thuyền rung chuyển, trực tiếp làm người địa phương kinh hãi, bọn họ cũng không biết, hóa ra những người bên ngoài này có nhiều thuyền như vậy?
Chỉ biết là trong khoảng thời gian này nơi đây của họ tràn vào rất nhiều người bên ngoài, hơn nữa nhìn có vẻ là cùng một băng, nhưng không biết lại có nhiều như vậy.
Ngày thường ra biển đánh bắt, cũng là riêng mỗi người hành động, không có một nhóm đồng tiến đồng xuất, người địa phương cũng không thấy có gì, chỉ là cảm thấy bến tàu có nhiều thuyền cơ động hơn rất nhiều.
Không ngờ lại có nhiều như vậy, mà hiện tại còn chưa phải tất cả đi hết, còn một bộ phận nhỏ người ở lại, không đi, vậy thì đội người này đến bao lớn?
Những người này còn nói cùng một giọng, xem ra đều quen biết nhau.
Người địa phương đều tò mò, cùng những người khác ở lại đây nghe ngóng.
Sau khi biết được, những chiếc thuyền lớn rời đi kia cơ bản đều là cùng một thôn, càng thêm kinh ngạc.
Bọn họ vốn tưởng là nhiều thôn, nhiều trấn thuyền chạy tới, không ngờ cũng chỉ là một thôn thuyền, thôn này trâu bò như vậy?
Mà một thôn thôi có thể có nhiều thuyền như vậy? Bọn họ một làng chài bản địa có ba năm chiếc thuyền cơ động đã là không tệ.
Mấu chốt nhất là năm chiếc thuyền lớn dẫn đầu kia, một chiếc cũng phải mấy vạn, đây là cái thôn giàu có gì vậy?
"Cái này đã kinh ngạc rồi sao? Còn nhiều cái kinh ngạc hơn ở phía sau! Ta nói cho ngươi, một nửa thuyền trong này là của người trẻ tuổi dẫn đầu kia! Chỉ riêng hắn đã chiếm một nửa!"
"Á! Cái gì!" "Năm chiếc thuyền lớn dẫn đầu, có bốn chiếc là của hắn..."
"Hắn là truyền kỳ của chỗ chúng ta đấy, còn chưa đến 30 tuổi..."
Diệp Diệu Đông không hề biết, trước khi đi, không ngờ mình lại lưu lại truyền thuyết ở địa phương này.
Hơn nữa còn xôn xao bàn tán, truyền đi rất lâu.
Lúc mới đến đây, họ đến vào ban đêm, người địa phương đã kết thúc công việc trở về, không thấy cảnh tượng hùng vĩ này.
Hơn nữa lúc đó chính Diệp Diệu Đông mang theo hai chiếc đến trước một bước, những người khác theo sau đến, cũng đều là vào ban đêm.
Năm ngoái họ đều vẫn là từng nhóm đi, lần này người địa phương thật đúng là lần đầu tiên thấy họ nhiều thuyền đánh cá cùng đi như vậy.
Bản thân hắn cũng lần đầu tiên thấy nhiều thuyền đánh cá đi theo phía sau như vậy, quay đầu nhìn một chút, hắn cũng có chút cảm xúc dâng trào.
"Tiết tháo! Nhiều thuyền như vậy đều đi theo lão tử!"
"Không được, ta phải chụp một tấm ảnh!"
"Trần Quốc Đống, Trần Quốc Đống, lại đây, giúp ta lái một lát thuyền."
Diệp Diệu Đông sai người tới, mình tăng tốc lao ra một đoạn dài, chạy đến vị trí dẫn đầu, mới để anh ta tạm thời tiếp nhận một lát.
Chỉ khi chạy lên phía trước, hắn mới có thể chụp hết tất cả những chiếc thuyền phía sau, nếu không thiếu mất một chiếc, mà lại là thuyền lớn, không thể hiện ra anh dũng của hắn.
Về sau lấy ra còn có thể khoe khoang, mình năm đó là như thế nào dũng cảm phấn đấu, dẫn một nhóm lớn đội tàu xông pha tỉnh Chiết, từ Ôn Thị xông đến Thuyền Thị, dẫn một đám lớn người phát tài.
Mà cái quan trọng nhất là, một nửa thuyền đánh cá trong số này là của hắn!
Hắn vẫn chưa chụp hết tất cả thuyền đánh cá của mình, bây giờ như thế vừa hay, còn có thể thêm một chút hàm lượng nước.
Đến lúc cho người ta nhìn, người khác thổi phồng, tấm ảnh này sẽ biến thành tất cả đều là thuyền của hắn.
Vào những năm 80, hắn đã trở thành thuyền vương Đông danh xứng với thực!
Diệp Diệu Đông chụp xong ảnh chỉ thấy trong lòng đắc ý.
"Đông ca, cha ngươi vừa mới gọi hỏi ngươi uống lộn thuốc gì mà phóng nhanh thế? Ta bảo ngươi là muốn chụp hình, ông ấy bảo ngươi đứng đắn một chút."
"Đừng để ý đến ông ấy, sau này ông ấy có thể còn khoác lác hơn cả ta."
"Đông ca, đám thuyền phía sau của chúng ta nhìn hùng vĩ thật, thảo nào anh muốn chụp ảnh."
"Đương nhiên."
"Tôi vừa thấy những người địa phương kia trên bờ, mắt đều nhìn thẳng, chắc không biết chúng ta có nhiều thuyền thế, chắc là đang xua ôn thần, chỉ mong chúng ta đi cho nhanh."
"Cậu mới là ôn thần, đi đi đi."
"Đông ca, tôi phục anh thật đấy."
"Phục anh thì nhiều người mà, cậu làm tốt, cũng có thể cố gắng, thời đại này đâu đâu cũng có cơ hội, dám liều dám xông là có thể kiếm được tiền lớn."
"Dạ."
Diệp Diệu Đông nhìn những thuyền đánh cá phía sau, mình đốt điếu thuốc, cũng có chút hăng hái.
Lúc này mới có bao nhiêu chiếc thuyền, mấy năm nữa, cải tiến kỹ thuật, đổi sang một nhóm thuyền lớn đóng bằng thép, thuyền của hắn còn có thể nhiều hơn nữa.
Hắn còn chưa hút hết điếu thuốc, A Quang cũng tìm hắn liên lạc.
"Đông Tử, mày thấy không? Đằng sau chúng ta thuyền đánh cá thật hoành tráng! Mày mau chụp ảnh đi."
"Chụp lâu rồi, còn phải mày nhắc, tổng cộng có 45 chiếc thuyền, toàn bộ đều đi cùng một hướng, nối đuôi nhau cùng đi thuyền, không phải là hoành tráng sao?" "Tiết tháo, tao nói mày nghe, đến lúc còn hoành tráng hơn, lúc đó còn muốn chia sẻ với mày, nhưng mày không ở ngoài biển. Sớm biết tao cũng mua cái máy ảnh rồi, cứ nghĩ nó vô dụng, một năm chụp một hai lần."
"Giờ thì biết có máy ảnh lợi ích chưa hả? Sau này đều là có thể lấy ra khoe khoang."
"Rửa ra cho tao một tấm, trong đó cũng có 8 chiếc thuyền của tao."
A Quang trước đó đã đặt thuyền ở xưởng đóng tàu thành phố đều đã giao, năm ngoái lại tranh thủ mua thêm một chiếc, thêm chiếc nguyên bản trong nhà, còn có Bội Thu hào, nhà hắn bây giờ là người có thuyền nhiều gần bằng hắn.
Cũng là một nhà giàu có tiếng trong thôn, nếu không có hào quang của hắn quá rực rỡ, nhà A Quang cũng đã vang danh mười dặm tám thôn quê.
Cho nên chuyến này, chỉ cần mấy người thuê thuyền kia chịu, chắc chắn đều mang thuyền ra hết, dù sao thuyền cũng là của chính bọn họ.
Nhiều chiếc như vậy đều mang ra, tự nhiên không thiếu mấy người còn lại muốn đi cùng.
"Một nửa trong số này là thuyền của lão tử!"
"Xxx! Tiền đều để mày kiếm hết rồi!"
"Không sai!"
Hai người nói vài câu ba láp, trên đường đi ngược lại cũng không buồn chán.
"Mày nói xem, chúng ta đi lần này có phải là đến Tết mới có thể về không?"
"Cũng chẳng bao lâu nữa đâu, lái về cũng mất hơn hai ngày, nếu mà để ý mấy thuyền nhỏ kia, giữa đường lại nghỉ ngơi chút nữa, đại khái mất ba ngày, mày chẳng lẽ muốn tháng nào cũng về?"
"Tao điên rồi à? Chỉ là hỏi vậy thôi."
"Xem thế nào thôi, nếu mà kiếm được tiền thì ở thêm chút, thấy việc thu mua với trong nhà cũng không khác gì, biết qua rồi về cũng được."
"Vậy thì tùy tình hình thôi, vẫn là lần đầu chạy xa như vậy, có chút kích động."
Haizzz, cái này mới là đến đâu chứ!
"Anh em, tôi dẫn anh đi máy bay."
"Chờ mày mua máy bay?"
"Vậy mày không bằng nói chờ tao độ Da máy bay còn nhanh hơn đấy."
"Có ý gì?"
"Không thèm ba láp với mày nữa."
"Đáng tiếc, cùng A Chính hùn vốn hai chiếc thuyền định cuối năm mới đi, không thì giờ lái ra, xếp hàng một lượt, bọn mình càng thêm ngầu."
"Nhanh thôi."
"Đông tử, mày không có thuyền à?"
"Làm gì?"
"Tao đang nghĩ, có phải mày lại lén lút đi mua một chiếc thuyền to hơn không?"
"Vẫn chưa tới lúc."
Bây giờ kỹ thuật cũng chỉ có thế này, chuyến đi thuyền thị thuận tiện cũng xem qua bên kia xưởng đóng tàu xem kỹ thuật có tốt hơn không.
Dù sao cũng là bốn cảng cá lớn, kỹ thuật đánh bắt, kỹ thuật đóng thuyền bên này chắc hẳn thế nào cũng phải mạnh hơn cái địa phương nhỏ bé của bọn họ.
Nếu có thể kiếm được kha khá tiền ở đây, kỹ thuật đóng thuyền cũng tốt hơn, vật liệu cũng tân tiến hơn, thì có thể đặt một chiếc thuyền lớn hơn ở đây.
Dù sao đi tới đi lui vừa đi vừa về cũng xa thật, chất lượng thuyền chắc chắn phải đạt yêu cầu, chắc chắn càng lớn càng tốt, khả năng chống sóng gió càng mạnh càng tốt. A Quang có chút tò mò, "Thế là khi nào, chờ mày kiếm được nhiều tiền một chút, qua vài năm nữa?"
"Cũng gần vậy, chủ yếu là kỹ thuật đóng thuyền, thuyền hiện giờ của tao đủ nhiều rồi."
... Mặt trời mọc ở phương đông lặn về phương tây, hai người nói nhăng nói cuội, thời gian trôi qua rất nhanh, từ sáng đến hoàng hôn, Diệp Diệu Đông cũng thay người trực ban, mình đi ngủ.
Trên mặt biển có nhiều thuyền đánh cá như vậy, cũng không cần hắn phân rõ phương hướng, chỉ cần đi theo là được, giao cho người khác, ngược lại hắn cũng không cần lo lắng.
Bọn họ đi theo dọc bờ biển đi lên phía trên, trên đường gặp rất nhiều thuyền đánh cá đang làm việc, cơ hồ cả ngày đều không ngừng gặp, có thể gặp được.
Thôn xóm ven biển, thị trấn đều sống ven biển, thuyền đánh cá cũng rải rác khắp các vùng biển xung quanh.
Một vài thuyền đánh cá nhìn thấy bọn họ một đoàn tàu lớn đi qua, đều kinh ngạc và hiếu kỳ nhìn theo.
Diệp Diệu Đông thỉnh thoảng cũng cầm ống nhòm nhìn xung quanh, thấy có người đang thu lưới thì giật mình ngẩng đầu, nhìn đoàn tàu của họ đi ngang qua.
Có lẽ không chỉ hắn cảm thấy tự hào, người khác cũng cảm thấy hãnh diện khi chứng kiến cảnh tượng có thể khiến người ta kinh ngạc.
Hai năm trước, khi họ bắt xong con sứa trở về, cũng đã gặp một nhóm tàu.
Lúc đó nhìn chỉ mười mấy hai mươi chiếc, nhưng cũng đã đủ làm họ kinh ngạc rồi, giờ đây điều đó lại xảy ra với chính mình, sự thay đổi, đội thuyền đánh cá của họ còn nhiều hơn thế nữa.
Có lẽ khi đó họ đoán rằng đó là đoàn tàu buôn lậu cũng không đúng, có thể họ cũng giống như bọn họ?
Nhìn xem, hiện tại quy mô của họ càng lớn, nhưng họ là thuyền đánh cá chân chính.
Trong ngày, Diệp phụ cũng mấy lần giảm tốc độ, hỏi thăm các thuyền đánh cá xung quanh xem có đi sai đường không, hỏi xem mình có đi đúng hướng không.
Bọn họ gặp các thuyền đánh cá dọc đường không ngừng, ngoại trừ khi mặt trời xuống núi sẽ ít đi, nhưng đến tờ mờ sáng thì lại nhiều lên.
Vì muốn theo kịp các thuyền đánh cá phía sau, tốc độ đi thuyền của họ cũng phải chậm lại một chút, dự kiến ban đầu một ngày một đêm có thể đến, kết quả phải đến chiều hôm sau mới tới.
Cũng may, vẫn còn sớm trước khi mặt trời lặn.
Họ trực tiếp đi đến cửa cảng cá nhà họ Thẩm, đây là bến cảng đánh bắt cá lớn nhất của chợ thuyền, rất dễ tìm, không giống như các bến tàu ở các trấn nhỏ ven biển khó tìm.
Cửa cảng cá nhà họ Thẩm là một trong những cảng cá tự nhiên lớn nhất của nước ta, cũng là căn cứ ngư nghiệp quan trọng nhất trong quần đảo chợ thuyền.
Bến cảng này không chỉ là nơi thuyền đánh cá neo đậu, tiếp tế và sửa chữa, mà còn là trung tâm tập kết và phân tán các sản phẩm đánh bắt được, có vai trò quan trọng đối với kinh tế ngư nghiệp của địa phương và cả khu vực Hoa Đông.
Họ vừa đến khu vực quần đảo lân cận đã thấy vô số thuyền lớn làm việc trên mặt biển, trên boong đầy ắp các loại tôm cá, có thuyền còn lớn hơn cả của họ. Đồng thời còn có mấy chiếc thuyền hợp tác, thả những tấm lưới vây dài, tạo thành một vòng tròn lớn, dần dần thu hẹp phạm vi lại cho đến khi vây bắt được một lượng lớn cá.
Hắn nhìn thấy lưới đánh cá được kéo lên, sáng trắng lấp lánh, lại có một số cá màu vàng nhạt, ước chừng phải hơn vạn cân.
Tình cảnh này không phải chỉ thấy một lần.
Còn có những chiếc thuyền kéo lưới, cột buồm đều cong vẹo, chỉ là hắn không thấy bên trong có những gì.
Có công nhân trên thuyền vẫn mặc đồ chống nước, trông chuyên nghiệp hơn, nhưng số lượng không nhiều.
Những chiếc thuyền đánh cá này có lẽ cũng rất có thực lực, loại áo chống nước bằng nhựa silicone không hề rẻ.
"Oa a, ở đây nhiều thuyền đánh cá thật, thấy thuyền lớn không ít a."
"Đúng vậy a, đi một đường đều thấy thuyền đánh cá, cũng sắp đến nơi rồi, hiện tại đụng phải nhiều hơn hẳn."
"Bảo cha ngươi hỏi thêm đường xem."
Muốn cùng những thuyền đánh cá này trên biển trở về bến cảng, thì phải đợi đến chạng vạng tối, giờ mới giữa trưa, thời gian còn sớm.
Diệp phụ lại hỏi thêm mấy thuyền đánh cá, mới xác định được bến cảng để cập bờ.
Khi họ đến gần khu vực ven bờ, số lượng thuyền đánh cá càng nhiều vô kể, phần lớn là các thuyền nhỏ, nhưng những chiếc thuyền nhỏ này đều được trang bị động cơ dầu ma dút.
Lúc họ tiến về phía bến tàu, họ đã phải kinh ngạc trước sự rộng lớn của cảng cá, hơn nữa, khi đó vẫn chưa đến hoàng hôn, trên bờ đã neo đậu hàng trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, ngay ngắn, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. Đây vẫn là ban ngày, các thuyền đánh cá vẫn còn đang làm việc bên ngoài, nếu là mặt trời xuống núi, thuyền đánh cá đều trở về cảng, thì cảnh tượng sẽ như thế nào?
Chẳng lẽ không đến cả ngàn chiếc? Với lại thuyền lớn bình thường cũng không phải ngày nào cũng cập bờ.
Người trên thuyền, trên bờ lui tới không ngừng, tỏ ra bận rộn.
"Xxx, chúng ta đến nơi rồi sao?"
"Đây là chỗ đó sao? Ta dựa vào, náo nhiệt quá vậy? Còn hơn cả tỉnh thành chúng ta, thuyền còn nhiều hơn?"
"Bây giờ vẫn còn ban ngày, tỉnh thành chúng ta buổi tối cũng không nhiều thuyền thế này."
"Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ vẫn còn ban ngày, thuyền đánh cá đều ở ngoài biển, vừa nãy một đường đi tới chúng ta gặp biết bao nhiêu thuyền đánh cá."
"Nơi này nhiều thuyền đánh cá thật a, mấy chiếc thuyền đó đều toàn là người, họ đang làm gì vậy?"
"Có lẽ là đang sửa chữa, hoặc là đang chuẩn bị cho công việc ra khơi cũng có thể."
Diệp Diệu Đông thấy sắp đến, liền dừng thuyền, từ khoang điều khiển đi ra, những người lái thuyền trên boong từ sớm đã hưng phấn bàn tán.
"Náo nhiệt thật đấy, nhiều thuyền thế!"
"Lão đại, có phải đến nơi rồi không? Cảng lớn thế này, chắc là đến rồi chứ?"
"Đến rồi, chuẩn bị một lát nữa cập bến, các ngươi có thể thu dọn hành lý lấy ra."
"Đông ca, sao không lái vào đi? Sao đều dừng cả rồi?"
"Cảng lớn thế này, việc đậu thuyền cũng có quy tắc của họ, không phải cứ đến là đậu được ngay đâu, có lẽ vẫn phải nộp tiền quản lý phí, cứ chờ đi, sẽ có người đến."
Lúc này chắc hẳn không phức tạp đến thế, nhưng chắc chắn là có, nếu không nhiều thuyền đánh cá như vậy không có quy tắc quản lý, thì chẳng loạn hết cả lên sao?
Đội thuyền nhiều như thế, ra vào không có quy định sẽ dễ va chạm, cũng sẽ cản trở các thuyền đánh cá khác ra vào, gây tắc nghẽn giao thông trên biển.
Có những thời điểm, thời gian ra vào cảng cũng sẽ bị hạn chế, có cả tình huống không cho đậu, hiện tại chắc vẫn chưa đến mức đấy.
Cho nên, phía trước là bến cảng, hiện tại bọn họ vẫn chưa thể tới gần, phải đợi, chờ nhân viên quản lý bến cảng tới chỉ huy họ cập bờ.
"Cái bến tàu này còn phải nộp tiền sao?"
"Không lẽ người ta cho không ngươi cập bến, cho không ngươi quản lý bến tàu à?"
Không biết bây giờ có chỗ đậu chuyên dụng chưa, đời trước ra biển quá muộn, những hiểu biết về cảng biển ở thời đại này quá ít.
Cho nên nói, tuổi trẻ không làm, về già mới cố, mà trong lúc đó toàn là đi đường vòng.
Đời này sớm làm ngư dân, sớm ra biển đánh cá, bớt được mấy chục năm đi đường quanh co.
"Chỗ của chúng ta không cần. . ."
"Chỗ của chúng ta làm sao so được, đều là thuyền đánh cá ở xung quanh thôi, bến tàu cũng không lớn, chỉ ước gì nhiều thuyền đánh cá đến cập bến để bến tàu náo nhiệt một chút. Bên này thì thuyền đánh cá từ khắp nơi, chắc chắn có quy định quản lý, không thì dễ loạn lắm."
"Đúng, nếu không sao là tứ đại ngư trường được, nhìn quy mô lớn như vậy, ban ngày đã có nhiều thuyền không ra khơi, thì lúc ra khơi chẳng phải càng nhiều sao?"
"Bên này có nhiều bến tàu, bến cảng lắm không? Đây chỉ là một trong số đó?"
"Chắc chắn rồi, hỏi ngớ ngẩn thật. . ."
"Khó trách chú Trịnh cứ xúi giục chúng ta tới, nơi này lớn như vậy, thuyền nhiều thế này, hàng chắc chắn cũng nhiều, nếu không sao gọi là tứ đại ngư trường."
Những người lái thuyền lao nhao, đều có chút phấn khích, trước mắt toàn là thuyền đánh cá, cả đời bọn họ chưa từng nhìn thấy nhiều thuyền đánh cá cùng một lúc như vậy.
Người trên các thuyền đánh cá khác cũng đang bàn tán, đều đang đợi người quản lý bến tàu đến.
Nhiều thuyền của họ cùng lúc vào cảng đã sớm gây chú ý, không lâu sau đã có thuyền quản lý tới, (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận