Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1273: Mình bán đi (length: 11838)

"Xxx! Cái này cũng quá gian dối rồi, đây là người sao? Đây là thỏa đáng khi dễ các ngươi mới đến từ nơi khác, còn không hiểu rõ tình hình, cũng không có mối quan hệ, cũng không dám tùy tiện tìm bừa những thuyền thu mua hàng tươi."
"Quá gian trá, xxx, cố tình nâng giá, bạn của ngươi sao lại giới thiệu một người không đáng tin cậy như vậy? Cái này quá làm người buồn nôn, còn khó chịu hơn cả nuốt phải một con ruồi."
"Chuyện này không thể chấp nhận kiểu này, bị bắt nạt rồi im thin thít, lại còn để cái thứ chó má đó được lợi, nếu ngươi chấp nhận lần này, lần sau hắn sẽ còn lấn tới, loại người này tuyệt đối không được chiều theo."
Diệp Diệu Đông sau khi giúp đỡ mắng chửi một trận thậm tệ, rồi tiếp tục nói: "Cái tên thuyền thu mua đó chỉ nhắm vào các ngươi mới đến, chưa quen biết nhiều người."
"Bây giờ thuyền thu mua không thể tùy tiện tìm, cái đám người đó biết chắc các ngươi chỉ có thể tìm đến hắn."
Lý Thọ Toàn cũng tức giận nói: "Còn không phải sao, chúng biết chắc chúng ta chỉ có thể tìm đến hắn thu hàng, nếu không vừa đi vừa về lỡ mất thời gian tổn thất càng lớn, mẹ nó cái đồ khốn..."
Diệp Diệu Đông nghiêm mặt nói: "Có lẽ các ngươi không biết, trước đây không lâu vùng biển này xảy ra một sự cố, cũng là do thuyền thu mua gây ra."
"Có một đám hải tặc ngụy trang thành thuyền thu mua, ở trên kênh hô hào thu hàng, mà không phải thuyền nào trên biển cũng có thuyền thu mua cố định, rất nhiều đều là tạm thời cần tìm. Hơn nữa có đôi khi vì thu hoạch tốt, tạm thời không có ý định trở về cũng có."
"Cho nên tháng trước đã có hải tặc giả dạng thuyền thu mua, sau đó tiếp cận thuyền đánh cá, lên thuyền giết hết tất cả người rồi vứt xuống biển, của cải cùng hải sản đều bị cướp đoạt."
"Các ngươi nghĩ xem, có những thuyền đánh cá bao nhiêu ngày không lên bờ? Đều giao dịch trên biển, tích lũy không ít tiền, còn có hàng."
"Cái kiểu giết người cướp của này nhanh quá đi? Có thể kiếm dễ hơn nhiều so với khổ cực đánh cá, cho nên vì sao đi ra biển đều phải đi thành nhóm, quen biết nhiều người chút, là để đề phòng vạn nhất."
"Việc các ngươi tìm đến chiếc thuyền thu mua đó, chắc chắn cũng vì hắn nắm chắc các ngươi chỉ có thể tìm tới hắn, nếu không thì, tìm lung tung bên ngoài, có khi còn không giữ nổi tính mạng."
Lý Thọ Toàn nghe hắn nói mà giật mình, "Thật sao! Ghê vậy à? Hải tặc giả thuyền thu mua? Thế đã bắt được chưa?"
"Cái đó thì không rõ, hình như không nghe thấy tin tức gì, chỉ nghe nói có hải tặc giả thuyền thu mua giết người cướp của."
"Xxx, xem ra ở đây tiền cũng không dễ kiếm ăn đâu, cái tên đồng hương của ta cứ nói, đến biển là tùy tiện lượm được tiền. Lúc mới tới bến cảng đảo qua một vòng, tuy tâm lý nắm rõ được cái sự hỗn loạn này, chỗ dễ kiếm tiền như vậy, sao có thể bình yên, nhưng mà nghe xong vẫn rất sợ hãi."
"Đúng thế, nguy hiểm đi liền với cơ hội, chỗ nào càng dễ kiếm tiền, chắc chắn cũng càng hỗn loạn."
"Vậy sau khi lên bờ, ngươi giới thiệu cho ta cái thương hội họ Ôn kia được không? Người quê mình hẳn là đáng tin hơn chút, ta phải tìm một chiếc thuyền thu mua đáng tin, không thì ngày nào cũng phải đi về đi lại như thế này, sẽ chậm trễ bao nhiêu việc chứ? Chuyến này ngươi ra khơi chắc đến mấy ngày mới cập bờ? Lúc trước gặp ngươi thuyền không nhỏ, hẳn là cũng phải 10 ngày nửa tháng?"
Diệp Diệu Đông cười đến híp cả mắt, "Trùng hợp, chuyến này ta ra khơi là mở thuyền thu mua của ta ra để thu hàng đấy."
"Cái gì?"
Lý Thọ Toàn giật mình kêu lên.
"Ngươi đừng có hù ta, đang nói chuyện thuyền thu mua, ta đang cần, ngươi lại bảo mình bây giờ đang mở thuyền thu mua, hay là vụ hải tặc đó là ngươi bịa ra? Để nhắm vào ta."
"Không phải, sao có thể chứ, đây chỉ là trùng hợp thôi, chủ đề không phải do ngươi nhắc đến sao? Ta tìm ngươi nói chuyện trước, có biết đâu ngươi lại cần thuyền thu mua."
Lý Thọ Toàn nghĩ cũng phải, hắn không giống đang giăng bẫy, trước đó cũng tận mắt thấy hắn thả lưới trên biển mà.
"Thế nhưng mà không đúng, chiếc thuyền của ngươi không phải là Đông Thăng Hào sao? Chiếc đó là thuyền thả lưới, sao lại là thuyền thu mua?"
"Ta có mấy chiếc thuyền, chuyến này là cha ta lái Đông Thăng Hào đi thả lưới, còn ta thấy khoảng thời gian không chênh lệch bao nhiêu, nên mới lái thuyền thu mua ra thu hàng." "Ngươi có mấy chiếc thuyền? Chiếc thuyền thu mua của ngươi giờ thu được mấy chiếc thuyền hàng?"
Diệp Diệu Đông đắc ý nói: "Ta có mấy chiếc thuyền à? Ta có thuyền, cũng cỡ cái đoàn thuyền các ngươi lúc đến đấy chứ? Lớn nhỏ cỡ mười mấy hai mươi chiếc."
Lý Thọ Toàn kinh ngạc, rồi im lặng.
Diệp Diệu Đông thấy bên kia chẳng nói chẳng rằng, lại nói: "Lúc chúng ta đến cũng không khác lúc các ngươi đến là mấy, chỉ có nhiều hơn chút thuyền đánh cá, không sai biệt nhiều thì thanh niên trai tráng trong nửa cái thôn đi ra hết, có người có thuyền, có người thì đi làm thuê."
"Lúc ngươi nói cần thuyền thu mua, ta thực tình cũng rất muốn hợp tác, bởi vì ta có thuyền đấy chứ, mà chiếc thuyền này của ta giờ đang liên kết với 4 thuyền khác, cũng đều là người trong thôn."
"Nói thật, người ngoài ta không dám nhận đâu, thuyền thu mua chặn giết thuyền đánh cá được, thì đương nhiên không loại trừ thuyền đánh cá cũng chặn giết thuyền thu mua được. Đều có nguy hiểm cả, ta thà ít kiếm một chút, chỉ lấy hàng của người trong thôn thôi."
Lý Thọ Toàn vội vàng mở miệng, "Không không không, ta không có ý đó, không hề nghĩ là ngươi sẽ giăng bẫy, cố tình để ý đến ta."
"Ban đầu là do ngoài ý muốn hỏi đường mà quen nhau, lúc ấy tận mắt thấy ngươi thả lưới bắt cá, rồi ở bến tàu nhìn ngươi bán cá, ta cũng có lòng tin mà."
"Huống chi không phải ngươi cũng là phó hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp sao? Sao có thể làm chuyện phi pháp, cái này đáng tin tưởng, vừa nãy chỉ là nhất thời hoảng hốt thôi."
Diệp Diệu Đông nói: "Vậy thì tốt, dù sao thì ta có thuyền thu mua đấy, các ngươi thấy có tin ta không, hay là cứ tự lên bờ bán một chuyến hàng đã, người nhà tự bàn với nhau một phen."
"Được, việc này ta cũng không quyết định được, phải hỏi ý kiến của mấy thuyền khác đã. Mọi người nếu đồng ý thì tốt quá, chúng ta cũng đỡ phải đi tìm thuyền thu mua hàng khắp nơi, cũng đỡ tốn công lên bờ bán hàng, mất thời gian."
"Ừm, được thôi, hôm nay ta thu một chuyến hàng, chắc là chiều nay cũng sẽ cập bờ, các ngươi cũng có thể lúc cập bờ, lên thuyền thu mua của ta thăm dò. Ta cũng có thể cho các ngươi xem cái giấy chứng nhận phó hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp, để các ngươi yên tâm."
"Vậy thì tốt quá rồi, ta là tin ngươi, nếu như có giấy tờ cho người khác xem, thì mọi người chắc chắn sẽ không có ý kiến gì nữa."
"Tốt thôi, vậy thì đợi đến lúc cùng cập bờ rồi nói chuyện thêm, mọi người cũng có thể yên tâm hơn chút."
"Đúng đúng tốt, quyết định như thế nhé, ta ghi lại địa chỉ của ngươi, còn địa điểm nghỉ ngơi của ta thì ta cũng báo cho ngươi biết."
"Không vấn đề."
Diệp Diệu Đông nhớ kỹ địa chỉ hắn vừa báo, sau khi xong, hỏi thăm, họ cũng gần tối là đầy kho cập bờ, mới cắt ngang cuộc nói chuyện với hắn.
Chuyến đi của bọn họ cũng đã bốn ngày, lên bờ bán một đợt hàng cũng không lỗ, coi như làm quen thị trường.
Hắn lại lái thuyền tìm cha mình thu hàng đi, nhưng mà không ngờ rằng, khi hàng về tới chỗ Bội Thu hào, đang định cân hàng, Bùi phụ lại cười ha hả nói với hắn.
"A Đông à, dạo này cũng sắp đến mùa cá hố rộ, gần đây ngày nào lượng cá hố bắt được cũng rất nhiều."
Diệp Diệu Đông nhíu mày, bảo người khác tạm thời hạ đồ cân xuống, "Ông muốn nói gì?"
"Lượng hàng của chúng ta cũng không ít, mỗi một chuyến lên bờ, mỗi thuyền đều bán được hơn ba bốn ngàn tệ, mà rồi đây số lượng sẽ càng ngày càng nhiều."
"Số lượng nhiều đồng nghĩa giá cũng sẽ giảm."
"Đúng vậy, không sai, nhưng trời lạnh, chất lượng cá hố cũng sẽ ngày càng tốt, anh lại bán thẳng cho nhà máy, không mất công gì cả, số lượng nhiều đối với anh cũng không ảnh hưởng, ngược lại còn có thể lừa được nhiều tiền hơn, đằng nào cũng là một vốn bốn lời."
"Rồi sao?"
Diệp Diệu Đông biết Bùi phụ định nói gì rồi.
"Tôi nghĩ là giá cả của chúng ta có cần phải xem lại không? Bây giờ hàng nhiều hơn rồi, giá trị cũng cao, mà anh thì cũng không tốn sức gì mấy, trái lại là bốn chiếc thuyền trên biển rất vất vả, nhưng bốn thuyền kiếm được ở trên biển cũng bằng với lợi nhuận anh thu về ở thuyền thu mua đó. Lợi nhuận của anh nhiều quá."
Đúng là không ai vì mình thì trời tru đất diệt, Bùi phụ đã diễn giải câu này vô cùng nhuần nhuyễn.
"Không thì thế này đi, anh cứ tự mình kéo hàng về mà bán? Như vậy tiền cũng không cần đưa cho tôi kiếm, anh đều có thể tự mình kiếm? Anh xem thế nào?"
Chiều hắn, là lên mũi lên mặt.
Nhường một chút lợi nhuận, cũng vì nghĩ đến việc mấy chiếc thuyền trên biển vất vả, còn hắn thì chỉ cần đi lại thu một chuyến hàng, bản thân cũng tìm được phương pháp rồi, thích hợp thì bớt một ít, coi như xem mặt người nhà.
Dù sao, một người là em rể, một người là anh em ruột.
Mà dù có nhường lợi, hắn cũng phải cắt từ bên chỗ thuyền đánh cá của bọn họ 3 phần, trên thực tế chỉ là để bọn họ kiếm được thêm chút đỉnh.
Bốn anh em nhà họ Chu coi như là hoàn toàn nhờ vả, nhưng, họ sẵn sàng đi theo họ, coi như là ủng hộ hắn, coi như là đền đáp xứng đáng, dù gì hắn cũng có được lợi từ giữa.
Nụ cười trên mặt Bùi phụ cứng đờ, "Tôi cũng chỉ là bàn bạc chút thôi, anh tính sổ có thấy lợi nhuận thuyền thu mua lấy đi hơi nhiều không?"
Diệp Diệu Đông lý lẽ vững chắc, "Bán được vào xưởng cũng là do bản lĩnh của ta, cũng là ta đáng được, không có chuyện lừa gạt gì ở đây cả."
"Nếu ta không có cách, ta cũng cùng người khác ở trên bến tàu thổi một đêm gió lạnh, chờ người buôn cá tới ép giá, chẳng phải cũng chỉ có thể ế hàng?"
"Hàng ế không tính là vốn? Dù cho đại lượng hàng bán được trong xưởng, ta cũng có một phần lớn là hàng ế. Chẳng phải, ta đống cả một nhà kho cá khô lấy ở đâu ra? Chẳng phải là vì bán không được sao?"
"Nhân công không phải chi phí, rủi ro cũng không phải là chi phí? Ở trên bến tàu bán hàng cũng phải gánh chịu nguy hiểm, đừng nghĩ dễ dàng như vậy."
"Ta nếu không có đường, ta lấy đâu ra nhiều lợi nhuận như vậy, đồng thời các ngươi cũng không có được. So sánh với các thuyền đánh cá khác, chúng ta mấy chiếc thuyền này kiếm nhiều hơn, ta thế nhưng là để cho các ngươi mấy chiếc thuyền đều không có nỗi lo về sau."
"Chú xem ra là chưa từng ở trên bến tàu bán hàng, hay là chính chú quay lại bán mấy chuyến hàng xem sao? Nếu không, ngươi đi hỏi thử giá thu hoạch của các thuyền khác xem?"
"Nếu có ai trả cao hơn ta, ngươi cứ trực tiếp bán cho người ta đi, ta cũng không để ý. Người thường hay tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng mà."
Diệp Diệu Đông nói xong liền vung tay ra hiệu cho người khác.
"Đi thôi, trở lại trên thuyền đi, hàng của Bội Thu hào hôm nay tự mình xử lý, vừa vặn mọi người cũng có thể về sớm một chút."
Các công nhân khác đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút không biết nên làm gì.
Lão bản làm ầm lên, ngược lại khiến bọn họ những người làm thuê này khó xử.
Diệp Diệu Đông đã một chân trèo lại thuyền đánh cá của mình, quay đầu nhìn người khác vẫn còn ngơ ngác, lại hô một lượt.
"Đi mau, còn nhìn cái gì?"
"À.. Đến đây."
Vẻ mặt Bùi phụ khó coi, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận