Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 965: Xuống tận đáy biển

Chương 965: Xuống tận đáy biểnChương 965: Xuống tận đáy biển
Diệp Diệu Đông gỡ xong lưới đi đến mạn thuyền, cũng nhìn thấy những bọt nước liên tục sôi sục cách đó không xa, cùng dáng vẻ xinh đẹp của cá mập xanh lớn.
Anh từng bắt được cá mập xanh lớn rất nhiều lần, thời buổi này vẫn chưa có sự đánh bắt quá mức, những loài cá mập lớn này vẫn rất phổ biến ở vùng biển gần bờ của họ.
Không giống như sau này, nhiều lắm thì thỉnh thoảng mới xuất hiện một hai lần, rất khó gặp, phải ra xa hơn mới có thể nhìn thấy.
Nhưng lúc này, có lẽ do bị nanh vuốt của cá ngân đâm, con cá mập xanh lớn này khi nhảy lên, trên thân có vết lồi lõm do bị cắn xé, không còn vẻ đẹp như trước, giống như vết thương trên khắp cơ thể của con cá mập hổ lúc nãy.
Cá ngân khi nổi cơn thịnh nộ, quả thật không hổ danh là cá ăn thịt người trên biển.
Nhìn đàn cá đông đúc như vậy, anh cũng hơi tiếc nuối khi phải bắt hết chúng đang chiến đấu cùng một lúc.
Nếu trực tiếp vây bắt chúng bằng lưới, khi kéo lên thì đàn cá ngân sẽ giống như lúc nãy, trực tiếp tản ra bỏ chạy mất.
Do dự một chút, anh nghĩ trước hết hãy thả một lưới ở rìa, lưới cũng không cần quá lớn.
Mục tiêu của anh rất chuẩn, chỉ đụng trúng cá mập xanh một cái nhưng không vây bắt được nó, tuy nhiên con cá mập xanh này cũng rất nóng tính.
Chỉ bị chạm một cái thôi mà nó đã nhảy lên điên cuồng, đuôi quật mạnh vào lưới.
Con cá mập xanh này còn lớn hơn con cá mập hổ lúc nãy nhiều. Lưới bị đánh trúng trực tiếp chìm xuống đáy nước, may mà anh nắm chặt dây, dây còn quấn hai vòng quanh cổ tay anh, tuy để lại vết hằn sâu nhưng không bị tuột mất.
Cha Diệp cũng vội vàng lên tay giúp đỡ.
"Sao không trực tiếp vây bắt luôn cả cá mập? Bắt ít quá vậy." "Chẳng phải sợ bắt cá mập xanh rồi, bầy cá ngân không còn mục tiêu sẽ trực tiếp bỏ chạy sao?"
Khóe miệng cha Diệp giật giật, câu này chẳng phải anh vừa nói sao?
Thằng nhóc này lấy lời ông nói ban nãy trả lại cho ông.
"Nhanh lên kéo lưới cuối cùng đi, bắt hết một lượt thôi, mặt trời sắp lặn rồi."
Diệp Diệu Đông cũng không nhịn được mà nói móc: "Cha cũng lấy lời con nói trả lại cho con này!"
Câu này cũng là anh vừa nói lúc nãy...
Cha Diệp sững sờ, hình như đúng là vậy thật.
Quả nhiên cha nào con nấy.
Con ruột đây rồi.
Cha Diệp lập tức mỉm cười rạng rỡ, cảm thấy cũng hơi buồn cười, không ngờ lại có thể có sự ăn ý như vậy với con trai.
"Nhìn số lượng trong lưới này cũng không nhiều lắm, tự tay thu dọn lên thôi, không cần dùng máy đâu, máy thu chậm lắm."
"Ừ"
Nhanh chóng thu dọn lên, cuối cùng lại thả thêm một lưới nữa, đồng thời bắt luôn con cá mập xanh lớn kia.
Một con cá mập hổ, một con cá mập xanh lớn, cả hai con đều bị đàn cá ngân cắn nham nhở, con cá mập xanh lớn kia nhìn từ xa dường như vẫn còn khá hơn một chút, bây giờ bắt lên chắc vẫn có thể bán được ít tiền.
Cá mập hổ thì thôi, bề mặt bị tổn thương khá nặng, nhìn cũng chẳng còn mấy miếng thịt ngon, chủ yếu là con này không đủ to, trong giới cá mập nó được xếp vào loại nhỏ, căn bản không phải đối thủ của mấy con cá ngân kia.
Kiến đông đánh chết voi, mấy con cá ngân kia hình thể nhỏ và trơn tuột, cả đàn xông lên cắn xé, nó cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể vùng vẫy, nếu Diệp Diệu Đông không kịp thời kéo lưới nó lên thì e rằng nó cũng khó thoát khỏi kết cục bị đàn cá ngân này chia nhau ăn thịt.
Lúc nãy tháo lưới đánh cá có liếc mắt nhìn qua, bề mặt lỗ chỗ, đã bán không được rồi, vốn ngoài vây cá ra thì cũng chẳng có giá trị gì, để lại tự mình ăn vậy.
Còn có thể thuận tiện cắt vây cá xuống, tự làm món canh vây cá một bát cho A Thanh với bà cụ nếm thử, canh vây cá làm dịp tết đều bị hai thằng nhóc ăn hết rồi.
Vây của con cá mập hổ đó cũng khá to, cắt xuống được mấy bộ phận, thêm chút rau gia vị, hai người ăn chắc không thành vấn đề.
Hai cha con thu dọn lưới lên, vẫn trực tiếp đổ lên boong thuyền, chất đống cùng với số cá bắt được trước đó, sau đó lại thành thạo nhanh chóng tháo lưới ra.
Nếu không tranh thủ thời gian bắt con cá mập xanh lớn kia lên, e rằng nó cũng sẽ hỏng, chỉ có thể để lại ăn thôi.
Mấy con cá lớn này bình thường dù có oai phong cỡ nào cũng không chịu nổi trận chiến liên hoàn, cá ngân đâu phải cá trích có thể cho người ta tùy ý giết chóc.
Diệp Diệu Đông đã thả lưới mấy lần rồi, lần cuối cùng cha anh tiếp nhận.
Cha Diệp vốn đã là ngư dân lão luyện rồi, lưới thả cũng vừa chuẩn vừa rộng, mở toang ra hoàn toàn, đám cá đang ở trung tâm hỗn chiến ác liệt kia, tất cả đều bị tóm gọn trong một mẻ lưới.
"Lưới này nặng hơn lưới con vừa thả lúc nãy nhiều, suýt chút nữa là kéo không nổi rớt xuống rồi."
"Đương nhiên rồi, con cá mập xanh này lớn hơn con cá mập hổ lúc nãy nhiều, cá vây quanh nó chắc chắn cũng nhiều hơn, thu lên trước đi, một mẻ lưới lớn thế này, không biết cái lưới này chịu đựng nổi hay không... ặc xì..."
Diệp Diệu Đông vừa nói ra miệng, mới nhận ra không nên nói lời xui xẻo.
"Nói bậy bạ gì vậy, nếu mà lưới rách thì cả mẻ lưới này chẳng phải uổng công... ặc xì... xui thì không linh mà lành thì thiêng."
Cha Diệp cảm thấy mình nói vậy cũng không ổn lắm. Bị dẫn lệch hướng rồi, ở chung với thằng con này lâu quá, cũng bị ảnh hưởng theo.
"Hehe-" Diệp Diệu Đông cũng bị phản ứng của cha mình chọc cười.
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên phụ một tay đi."
Một bao đầy ắp, nặng trĩu từ từ được kéo lên, hai cha con cùng nhau phụ giúp, định nâng đỡ cái lưới, đưa nó từ bên ngoài chuyển vào trong thuyền.
Ai ngờ chuyển được một nửa, lưới vẫn còn trên mép thuyền, mặt hướng ra biển đột nhiên thật sự bị rách toang...
Trong chớp mắt, chỉ nghe thấy tiếng "bùm' và tiếng xào xạc, hai cha con cũng phản ứng nhanh chóng kéo lưới đánh cá lên thuyền, chỉ thấy cá ngân trên lưới rơi lộp bộp xuống boong thuyền, còn lưới đánh cá rách nát vẫn mắc trên trục quay.
"Chết tiệt, đúng là cái tốt không linh, cái xấu lại linh! Chỉ nói đùa như vậy mà lập tức đã linh nghiệm rồi."
Cả người cha Diệp nằm ngoài mạn thuyền, nhìn xuống mặt nước, phiền muộn nói: "Đồ quạ đen, con cá mập xanh lớn đó rơi xuống rồi, cá cũng rơi xuống không ít."
Trong chớp mắt lưới bị rách, mặc dù hai người phản ứng rất nhanh, nhưng tốc độ cá rơi xuống còn nhanh hơn, ông ước tính đã rơi mất 1/4 số cá ngân, còn có một con cá mập xanh lớn.
"Cha cũng có nói mà."
Cả hai cha con đều nói, buff kép, chết tiệt...
Cha Diệp trừng mắt nhìn anh: "Uổng phí con cá mập lớn như vậy, vừa nói về đến nhà sẽ đan thêm hai cái lưới nữa, đều bị con nói linh nghiệm hết rồi."
"Con làm sao biết miệng mình mở ra là linh chứ."
Diệp Diệu Đông cũng phiền muộn nhìn ra mặt biển, chân muỗi nhỏ cũng là thịt, ai mà biết lời anh nói lại linh nghiệm như vậy? Sau này cũng không cần lễ Bồ Tát, lễ Mẹ Tổ nữa, lễ chính mình là được rồi.
"Con xuống dưới xem sao, xem có thể tìm thấy không, dùng dây thừng buộc rồi kéo lên? Dù sao cũng phải xuống tìm lồng tôm, vừa rồi cũng chưa xuống tận đáy, mới lặn xuống một nửa đã lên rồi."
Cha Diệp để ý một chút, nhìn về phía đảo xa xa: "Bọn họ vẫn còn ở đó... cái này của con không phải sợ bị người ta thấy sao?"
Diệp Diệu Đông cũng nhìn sang: "Con xuống một chuyến cũng không mất nhiều thời gian. Bọn họ vừa rồi đã tới xem thấy là chúng ta rồi, lát nữa bất kể có tìm thấy đồng hồ hay không, chắc chắn cũng sẽ rời đi luôn, sẽ không tới gần nữa, dù sao trời cũng sắp tối rồi, phải vội vê ăn cơm."
"Cũng đúng, vậy con cứ xuống xem thử, cha lấy cho con một bó dây thừng mang theo. Con cá mập xanh lớn đó ước chừng dài hơn 2 mét, khá lớn, loại dây mảnh con vẫn dùng để buộc lưới không được đâu."
Anh đã xuống dưới nhiều lần rồi, cha Diệp cũng khá yên tâm, tiện thể còn có thể tìm luôn cả lồng tôm.
"Ừ"
Diệp Diệu Đông lại bắt đầu vận động gân cốt, rồi mới mang thiết bị lên, lại lấy một đầu dây thừng buộc vào eo, cũng tiện cho anh không phải mang theo thứ nặng như vậy xuống.
"Con cẩn thận một chút, không tìm thấy thì lên luôn."
"Con biết rồi."
Diệp Diệu Đông hít sâu một hơi rồi lại nhảy xuống nước, lần này anh không lưỡng lự ở trên mặt nước lâu, mà lặn thẳng xuống dưới.
Cá ngân còn sót lại xung quanh đã tản ra hết, khi anh lặn xuống, còn thấy phía xa có một đàn cá ngân nhỏ bơi đi xa, quy mô không còn như trước đây nữa, chỉ còn một nửa.
Bị bắt thì bắt, bị ăn thì ăn, chết thì chết, còn sót lại được một nửa cũng không tệ rồi, xung quanh dưới mặt nước cũng chỉ còn sót lại lác đác vài con không theo kịp đội ngũ lớn.
Anh dừng lại nhìn môi trường dưới nước một cái, rồi lại lặn xuống không ngừng. Càng xuống sâu, tầm nhìn càng thấp, may mà lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng anh cũng phải tranh thủ thời gian.
Xuống tới đáy biển, xung quanh một màu âm u, có cảm giác sương mù mịt mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ môi trường xung quanh, anh cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
Vừa hay vị trí con cá mập xanh rơi xuống, cách vị trí phao nổi của lồng tôm không xa, ở dưới đáy biển, anh ước tính khoảng cách cũng không xa lắm.
Rong biển và cỏ biển mọc khắp nơi dưới đáy biển, lắc lư theo sóng, thỉnh thoảng có một số sinh vật đang bơi lội dưới đáy biển, cũng rải rác rất nhiều sao biển, sò điệp và các loại vỏ sò ốc, một số loài cá cũng đang bơi lội thong dong.
Diệp Diệu Đông cẩn thận tìm kiếm xung quanh đáy biển, thấy phía trước có một số cá tạp đang bơi về một hướng, anh cũng thuận thế bơi theo.
Không ngờ lần theo manh mối, quả nhiên đã thấy con cá mập xanh lớn rơi xuống, chỉ là lúc này trên người nó có vài sinh vật biển nhỏ đang bò, xung quanh đáy biển cũng có một số sinh vật đang bò về phía này.
Chắc là để chia nhau ăn thịt.
Hơn nữa anh còn thấy không xa có bóng dáng của lồng tôm, quả thật là tìm được mà chẳng tốn công sức, tìm được một cái là tìm được tất cả.
Anh xua đuổi đám cá nhỏ đang vây quanh, và tháo sợi dây thừng trên eo xuống, quấn sợi dây quanh thân cá mập xanh.
Ở dưới đáy biển, muốn hoạt động cở thể không được thuận lợi lắm, anh vất vả luồn sợi dây qua đầu nó, cố gắng kẹp chặt vây cá, rồi siết chặt dây thừng.
Mấy con sinh vật nhỏ bám trên người nó thì không thèm để ý, dù sao kéo lên rồi giết là được.
Con cá này nhìn bộ dạng bây giờ là bán không được, chỉ có thể mang về cắt vây thôi.
Buộc chặt sợi dây trên người cá mập xong, anh thử kéo một cái, cảm thấy sẽ chắc chắn, liền đi tìm lồng tôm ở bên cạnh. Hàng lồng tôm đó không ngoài dự đoán, lại mắc kẹt ở rặng đá ngầm, bên trong có một số cá tôm đang hoạt động, còn có một con tôm hùm xanh nhỏ đang bơi, ước chừng hàng này là thả xuống hôm qua.
Anh giải cứu lồng tôm ra khỏi rặng đá ngầm, rồi chuẩn bị nổi lên mặt nước trước.
Hàng thả xuống trước đó, vẫn chưa biết mắc kẹt ở đâu, nhưng không gấp, anh phải nổi lên trước đã, thời gian sắp hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận