Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 355: Thu hoạch phong phú(1)

Chương 355: Thu hoạch phong phú(1)Chương 355: Thu hoạch phong phú(1)
A Chính gãi gãi đầu, ngây thơ nói: "Tao có nói sai đâu!"
Tiểu Tiểu cười sặc sụa.
"Không sai, không sai, so sánh của mày quá sinh động, quá hình tượng luôn, không sai chút nào, hahahaha-"
A Chính liếc mắt, đẩy tay anh ta ra: "Điên à? Buông quần tao ral"
"Haha, tao không ngờ còn có thể so sánh kiểu này, học lớp 1 có ích thật đấy!"
"Chết mịa đi!"
Diệp Diệu Đông nhìn hai người vô vị, sao anh có mấy thằng bạn kỳ cục thế nhỉ.
"Hai tụi bây bắt được mấy con rắn biển xanh?"
Tiểu Tiểu cười đến thở không ra hơi, A Chính trợn mắt trắng ra: "Không nhiều, chừng 7-8 con thôi, có lế xa quá."
"Tao cho bọn mày nè, nhiều quá rồi, kéo thuyền lại gần rồi bắt thêm đi, chứ chết hết rồi, mang về chắc cũng không bán được giá."
"Được đó." A Chính dùng móc kéo mép thuyền của Diệp Diệu Đông lại gần, hai chiếc thuyền sát vào nhau.
Nhưng khi lại gần, anh ta lại do dự, không dám với tay: "Hay là mày bắt qua cho đi?"
Diệp Diệu Đông nhướng mày: "Tao cho không mà còn phải bắt nữa à?"
"Biếu người ta phải có chút thành ý chứ?"
"Cút, thích lấy không? Không lấy tao mang về biếu người khác."
Anh ta nuốt nước bọt, vẫn thấy ghê: "Tiểu Tiểu, mày làm đi!"
"Vô dụng thế à?" Tiểu Tiểu đeo găng tay, miễn cưỡng chịu đựng sự ghê tởm, trực tiếp vớ lấy một con trên thuyền nhưng bị nó vẫy đuôi hất tung lên, anh ta sợ quá liền ném xuống nước: "Trời ạ, còn cử động được!" "Sợ gì, đầu nó đã rớt rồi. Bắt trong thùng đi, trên thuyền là những con vừa mới cắt đầu, nhảy từ trong thùng ra, chắc vẫn còn chút hoạt tính."
"Ghê thật đấy, giá mà có A Quang ở đây thì tốt, nó không sợ rắn, chắc chắn có thể bắt sống từng con, không phải lãng phí cứ cắt đầu như chúng ta."
"Nó không có ở đây, nói vậy cũng vô ích. Nhanh lên, bắt thêm vài con nữa đi, xong tao phải thu dây về nhà rồi."
Tiểu Tiểu ra hiệu cho A Chính bưng thùng lại gần, rồi hỏi trong khi bắt: "Đêm nay không ở lại sao?"
"Mày mời tao ở lại à?"
"Mẹ nó, hỏi mấy cái móc câu kia kìa, chứ có hỏi mày đâu?"
"Nói rõ ra đi chứ, làm tao hiểu lầm là mày có sở thích đặc biệt rồi đấy. Có một đoạn dây chính và câu móc dính vào nhau, phải mang về sửa lại. Đồng thời bù thêm vài móc câu nữa, lúc bắt rắn do sợ đầu còn sống nên không dám lấy móc câu, cắt luôn vứt xuống biển, phải về bổ sung lại."
"Tao với A Chính cũng cắt hết móc câu luôn rồi, may là không thiếu nhiều, có thể để qua đêm, ngày mai lại ra thu."
Tiểu Tiểu bắt 7-8 con rồi nói đủ rồi, Diệp Diệu Đông bảo bắt thêm nhưng anh ta từ chối, bắt đủ cho anh ta với A Chính là được rồi, bắt nhiều cũng chỉ là cho không thôi, không cần.
Vì thế anh cũng không ép, lái thuyền về nơi thả câu, bắt đầu nhổ neo, thu dây câu, lột cá và thu phao, chì. Cuộn từ đầu đến cuối một lần nữa.
Rồi tháo các đầu nối dây nhánh, lần lượt quấn vào giỏ. Cuối cùng nhổ neo đuôi, coi như đã thu hết 5 giỏ câu.
Lần này khoảng cách không dài nên vẫn nhiều câu trống, nhưng cũng có vài con cá lớn, nhìn chung thu hoạch hôm nay rất tốt. ...
Diệp Diệu Đông hài lòng thu dọn, 4 giờ rồi, vê nhà thôi.
Khi thuyền anh cập bờ, mọi người trên bờ lại sững sờ, không chỉ vì thuyền đầy ắp cá, mà còn 2 thùng rắn biển!
Buổi sáng đã có thuyền về trước, kể lại cảnh tượng trên biển hôm nay. Họ còn mang vài con rắn biển sống về bán với giá cao.
Giờ trên bờ đã lan truyền hết rồi, không ngờ Diệp Diệu Đông có tới 2 thùng đầy ắp khiến họ choáng váng.
Mẹ Diệp vui mừng chạy ngay lại. Bà vốn đợi thuyền của cha Diệp về giúp lựa cá, không ngờ con trai út còn có bất ngờ hơn.
"Đông tử, sao con bắt được nhiều thế? Rắn này độc lắm đấy, trong làng truyền nhau rồi đấy, nghe nói chiều nay rắn tụ tập hàng chục vạn con trải dài cả vài hải lý đấy."
Diệp Diệu Đông cười hí hí, tin đồn lan nhanh thật, chỉ có 2-3 vạn con thôi mà, tụ tập trong vài km thôi chứ có vài hải lý đâu, lại nói hàng chục vạn con trải dài cả vài hải lý.
Một hải lý là 1,8km, vài hải lý thì quá đà rồi. Chỗ đó không phải ngoài khơi sâu, ngoài khơi thì có thể tụ tập hàng chục vạn con trải dài vài hải lý.
"Không nhiều đâu, đồn thổi thôi. Chỉ khoảng 2-3 vạn con thôi, bọn con cũng không dám lại gần. Có thể xa hơn có nhiều hơn, nhưng tầm nhìn bị hạn chế nên chỉ ước tính khoảng đó thôi."
"Nhưng cũng rất nhiều rồi." Bà cười tươi, rồi chợt như nhớ ra điều gì đó: "Sao những con rắn này không nhúc nhích gì hết vậy?"
"Vì không còn đầu mài! Đầu bị con cắt hết rồi, ném xuống biển rồi."
"Hả? Sao lại cắt đầu rồi làm chết chúng đi chứ?" Mẹ Diệp đập đùi rên rỉ: "Ôi, rắn biển này giá trị lắm, họ mới mua sống 5 đồng/con, con có nhiều thế này, kiếm được rất nhiều tiền mà sao lại cắt đầu giết chúng đi?"
"Hả? Đắt thế cơ à?"
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên, cũng thấy tiếc. Anh bắt được hai thùng, chắc cũng 60-70 con, nhưng không còn cách nào khác, anh không dám bắt sống, cũng không có thùng chứa, chẳng lẽ bỏ chúng bơi lung tung trên thuyền? Anh không muốn chết sớm đâu. ¬¬
"Ừ, sao con lại cắt đầu rồi giết chúng chứ? Tiếc quá đi..."
"Con không có gì để đựng, rắn này rất độc, con không dám bắt sống nên giết luôn ạ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận