Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 165: Hải sản đến từ địa ngục(1)

Chương 165: Hải sản đến từ địa ngục(1)Chương 165: Hải sản đến từ địa ngục(1)
Bốn người vui mừng lại ngồi lên thuyền nhỏ, toàn thân đều tràn đầy nhiệt huyết, đúng là có tiền là cách khích lệ tốt nhất.
"Đông Tử, cho tao xem hóa đơn đi!" A Quang cười xoa xoa hai tay: "Bốn trăm bảy mươi tám đồng thì chúng ta mỗi người được chia bao nhiêu đây?"
"Không biết nữa, chắc là phải hơn một trăm đồng, lúc về nhờ vợ tao tính lại xem."
Tiểu tiểu cười hi hi ha ha nói: "Mấy thằng kia không đi, tao đoán là sẽ vỗ đùi hối hận nhỉ."
"Không đi thì vừa khéo, nhiều người để làm gì chứ? Vừa lúc chúng ta chia ra mỗi người được nhiều thêm một ít."
"Đúng vậy."
Diệp Diệu Đông bên cạnh vừa chèo vừa nói: "Đợi chúng ta trở về thì bọn mày lấy tiên này chung nhau rồi làm một cái thuyền."
A Quang cười gấp tờ hóa đơn lại bỏ lại vào túi tiền của Diệp Diệu Đông, nói: "Được đấy, thấy mày điều khiển con thuyền nhỏ chỉ mới ra khơi lần đầu mà đã đầy bồn đầy bát làm tao thèm chết đi được, còn tao cả ngày nằm trong nhà cũng không có việc gì, ba chúng ta cùng nhau đóng một cái thuyền thử xem."
A Chính dường như đã trông thấy hình ảnh mẹ anh ta khen ngợi anh ta rồi, vui vẻ gật đầu.
Tiểu tiểu cũng không có ý kiến, có chuyện để làm cũng tốt.
Con thuyền nhỏ lại lần nữa tiến về phía đảo biệt lập, bận rộn lâu như vậy mà cũng chỉ mới buổi trưa.
Thuyền của bọn họ cũng không vội vàng đi đánh bắt ngay mà tìm một ít cành cây khô dự định nướng mấy quả trứng rùa biển ăn lót dạ.
Diệp Diệu Đông đi đào được một đống bùn đem về, định bọc đống trừng rùa rồi ném vào lửa để nướng. Đây cũng tính là kí ức tuổi thơ của bọn họ, khi còn bé bọn họ thường trộm trứng gà ở nhà ra bên ngoài nướng ăn, thơm ngon miễn bàn.
"Muốn ăn bao nhiêu quả thì tự bọc lấy!"
"Chà, cũng mấy năm rồi không được ăn như vậy."
"Hôm nay đúng dịp cho mày nhớ lại một chút."
"Cũng không biết trứng rùa nướng ăn có ngon hơn trứng gà không?"
"Là trứng rùa biển đấy, cứ bọc bùn trước đã! Nướng xong là biết thôi."
Mỗi người bọc tâm bốn, năm quả trứng rùa rồi ném vào trong đống lửa, bọn họ lại cầm cành cây chọc chọc đống lửa, lật trứng rùa, vừa khéo bọn họ đều hút thuốc nên lúc nào trong người cũng mang theo hộp diêm.
Ngồi trên chiếu ở trên bờ cát, gió biển mằn mặn thổi trên biển, nếu mặt trời không chiếu gắt như vậy thì sẽ tốt hơn!
Bốn người ngồi trên bờ biển, họ trò chuyện đợi trứng rùa chín, có vẻ rất thích thú.
Trong đống lửa lửa bùng lên dữ dội, đợi tầm mười lăm phút, bùn đã khô hoàn toàn, trứng rùa biển cũng đã chín tới.
Bọn họ gẩy trứng rùa ra, họ phải ra biển múc một thùng nước biển để dập lửa.
"Mùi thơm thật, tao chưa ăn trứng rùa biển bao giờ."
"Bổ thận tráng dương, mày nên ăn nhiều một chút!"
Tiểu tiểu liếc mắt: 'Mày sắp làm chú rể rồi, mày mới phải ăn nhiều một chút, ông đây cũng không yếu!"...
Nghe bọn họ ba hoa khoác lác, Diệp Diệu Đông gạt lớp bùn quanh trứng rùa, hai hai sợ nóng nên chỉ áng chừng lột một chút vỏ trứng rồi hút luôn.
Đã rất nhiều năm rồi anh chưa ăn trứng nướng như vậy.
"Ê... sao trứng không đông lại nhỉ? Không chín à?" tiểu tiểu kinh ngạc nhìn hiện trạng của lòng trắng trứng, vội hút một hơi không muốn lãng phí.
"Không thể nào, đã nướng lâu thế rồi mà, bùn cũng đã khô rang rồi sao lại không chín cơ chứ?"
A Chính không tin vội vàng lột vỏ quả trứng đang cầm trên tay, kết quả chất lỏng giàn giụa, anh ta vội vàng cầm lên hút, không ngờ thật sự không đông lại.
A Quang nhìn quả trứng rùa biển trong tay, lại nhìn đống lửa ướt nhẹp trên mặt đất: "Vậy mà vừa nãy lại dập lửa mất rồi, nhóm lửa tiếp phiền lắm, thôi uống luôn đi, nửa chín nửa sống cũng ăn được cả."
Diệp Diệu Đông vừa mới hút một hơi lòng trắng trứng rùa biển, khinh bỉ nhìn ba tên quê mùa: "Trứng rùa biển sẽ không đông lại đâu, sau khi nấu chín cũng sẽ ở trạng thái lỏng, chỉ có lòng đỏ bên trong đông lại, bọn mày nhìn thử xem."
Anh cầm một quả trứng rùa biển lên đưa cho bọn họ nhìn qua thì bọn họ mới tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận