Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1243: Bão (length: 13194)

"Hôm nay ngươi ra biển thu mấy chuyến thuyền hàng, thu thế nào? Có được không?"
"Cũng không tệ, đợi ăn cơm xong, ta đưa hóa đơn và tiền cho ngươi."
"Không cần vội, đợi thuyền về hết rồi tính luôn, bọn họ khi nào về? Các ngươi thật sự không có ý định vớt sứa sao?"
"Đến lúc cần vớt vẫn phải vớt, dù cho vùng biển ngoài kia không dễ vớt, cứ đi dạo quanh mặt biển cũng vớt được kha khá, thời điểm sứa rộ mỗi ngày đi thu hàng cũng có cái để xem."
Chỉ sợ có một số người từng chứng kiến cảnh tượng sứa đầy rãnh biển năm ngoái, chê chỗ mặt biển sứa rải rác, trong lòng sinh ra hụt hẫng.
Tuy năm ngoái số ngày đánh bắt không nhiều, nhưng mấy ngày đó cũng bù đắp được hơn cả một tháng những người khác vớt.
Nhưng dù sao, khi sứa rộ, số lượng trên mặt biển cũng sẽ nhiều lên, so với trên không bằng nhưng so dưới vẫn thừa, chắc chắn hơn lưới kéo nhiều, thuyền gỗ nhỏ lại càng khỏi nói, tốt hơn nhiều.
Thua lỗ chắc chắn thua thiệt, chỉ là bọn họ mời nhiều người, trả tiền công cao, lợi nhuận phải chia một nửa, sẽ thấy đau lòng.
Hoặc là những thuyền nhỏ kia có giao kèo hợp tác gì với thuyền cơ động, nếu là chia phần trăm hay trực tiếp trả phí thuyền, lỗ hay lãi, kiếm nhiều hay ít thì hắn cũng không rõ. Dù sao thuyền nhỏ muốn đến đây, cũng phải nhờ cậy mấy thuyền cơ động kéo đi, dù gì cũng phải trả cái giá nào đó mới được.
A Quang gật đầu, "Đã tới đây rồi, thế nào cũng phải kiếm chút tiền mới về được, năm nay xem ra cũng an toàn hơn. Hôm nay ta thấy họ cũng mang kha khá hàng về, thế là được, chí ít cũng đủ chi tiêu hàng ngày."
"Ừm, ta qua hai ngày lại ra biển thu hàng, dạo này cứ mỗi sáng đi một vòng xem tình hình mặt biển thế nào, nếu số lượng nhiều lên sẽ thông báo lúc thu hàng, xem tình hình rồi gọi họ quay về."
"Ta thấy thuyền nhỏ của ngươi đậu ở bến cảng kìa, mai cứ bảo mấy người làm lái đi một vòng xem sao, bắt được chút nào hay chút đó."
"Đúng rồi, tối hôm đi biển ta không dặn, nên họ không dám động, hôm nay mới đậu ở đấy, mai phải lái đi vớt thôi, ít nhiều gì cũng kiếm được chút, chứ cứ nhiều miệng ăn thế này thì tiền công của họ cũng muốn lấy mạng già của ta rồi."
"Đâu đến mức khoa trương thế."
"Ngươi đừng không tin, từng người bọn họ ăn hết tiền của ta ấy chứ."
Mọi người cười phá lên, rồi bắt đầu trêu chọc đùa giỡn.
Sau khi ăn xong, Diệp Diệu Đông đưa hóa đơn bán hàng hôm nay của Bội Thu hào và tiền cho A Quang, A Quang chỉ liếc qua hóa đơn.
"Tính hết 6 phần? Vậy không ít đó?"
"Ừ, nghĩ mọi người đều quen biết, không phải người ngoài, nên tính toàn bộ 6 phần."
Ít nhiều gì cũng là tôm cá, thường thì thuyền đánh bắt sẽ bị chia một nửa, thu năm phần, dù sao hàng rẻ thu nhiều cũng tốn chỗ, mà hàng rẻ lại là chủ yếu, hàng quý thì người ta mới thêm vào cho.
Hắn toàn bộ tính sáu phần, cũng coi là có lương tâm, mấy thuyền cách nhau không xa, hơn nữa cùng đánh bắt một lúc, thế là bớt được tiền xăng và thời gian cho hắn.
A Quang chỉ nhìn thoáng qua hóa đơn rồi đưa lại cho hắn, tiền cũng không nhận.
"Cứ giữ lại đi, chờ cha ta về rồi đưa hết cho ông ấy, ông ấy biết mình được bao nhiêu hàng mà, ngươi đưa ta, ta cũng không rành, cứ đưa thẳng cho ông ấy, nói lại với ông ấy, thế nó rõ ràng hơn."
"Thôi được."
Ngày hôm sau, Diệp Diệu Đông vẫn như thường lệ dẫn người ra biển, chú ý mặt biển, tiện thể cũng cho họ vớt một ít.
Nhưng đến trưa về bán hàng một chuyến, thì hắn không ra nữa, chỉ để người chèo thuyền tự đi, còn hắn thì ngồi ở trên bờ nghỉ ngơi, tiện thể xem giá cả tôm cá gần đây ở bến tàu.
Hai ngày liên tục đều như thế.
Đến ngày thứ ba, hắn mới cùng thuyền đánh bắt của mình ra khơi để đưa đá lạnh, dầu máy, tiếp tế cho họ rồi thu một đợt hàng trở về.
Có thuyền của hắn ra khơi, định kỳ tiếp tế và xác định vị trí thu hàng, tiện thể mang tin tức từ trên bờ xuống và ngược lại, mấy thuyền kia đều yên tâm hẳn, cứ ở ngoài biển đánh bắt là được, còn lại không cần quan tâm.
Cảm giác so với ở nhà đánh bắt còn đỡ việc hơn một chút, ở ngoài biển xa xôi cũng có thể biết chuyện trên bờ, cứ như không đi đâu xa. Mọi người còn nói nếu không có chuyện gì, thời tiết cũng tốt thì họ cứ đánh bắt trên biển thêm mấy ngày nữa, dù sao cứ đến kỳ tiếp tế thì người ta lại đưa hàng giúp mình về, họ chẳng phải lo gì cả.
Diệp Diệu Đông đương nhiên nói được, cầu còn không được ấy chứ.
Chỉ cần chạy ra một chuyến là kiếm được 2000 tệ rồi, ai lại không làm? Món tiền này dễ kiếm hơn nhiều.
Ngươi tốt, ta tốt, mọi người tốt, định kỳ tiếp tế, thu hàng đúng hẹn, ai nấy đều vui vẻ.
Dù sao bây giờ số lượng sứa trên mặt biển cũng không nhiều, cứ để cho mấy thuyền nhỏ tranh nhau đánh bắt đi, thuyền lớn của bọn hắn chờ đến lúc sứa rộ rồi quay lại cũng được.
Chỉ là hắn tính toán thì hay thế đấy, nhưng trời nào chiều lòng người.
Vừa mới đến giữa tháng, hắn vừa từ biển về chuyến thứ ba được một ngày thì sáng hôm sau thức dậy đã cảm thấy hơi mát mẻ, hơn nữa còn có gió, cái mùi bão quen thuộc.
"Lại sắp có bão?"
"Đúng vậy anh Đông, bọn em buổi sáng cũng thấy như là sắp có bão ấy."
Mọi người quá quen với bão tố rồi.
Ngửi cái mùi gió là biết gió Đông Nam hay gió Tây Bắc, huống chi là bão.
Diệp Diệu Đông nói: "Tốt rồi, phen này xong rồi, làm ăn gì được nữa, thuyền bè đánh cá chỉ còn đường quay về."
"Thế thì tốt, dân địa phương kia cũng đừng hòng vớt được, nhìn họ nửa đêm nằm trên thuyền, chờ ở rãnh biển thật là đáng ghét."
"Đúng là kiểu đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm, ngu chưa? Ai cũng vớt không được, chỉ biết ở nhà thôi, mà thế thì tiền lương của bọn ngươi ai trả? Gần đây cứ vớt tản mát thế này còn kiếm chác được chút ít."
"Ờ...ờ." Người chèo thuyền gãi gãi đầu, không dám nói nữa.
Diệp Diệu Đông lập tức chuyển giọng, "Nhưng mà công nhận đáng ghét thật, đúng là mặt dày, kiểu gì chúng ta cũng đâu có đi vớt, đằng nào chả nghỉ tránh bão, ai cũng khỏi mò, thật là không biết xấu hổ, cứ nửa đêm canh ở đấy."
"Đúng đó..."
Mọi người đồng loạt chửi những người địa phương đó.
Nguyên do là mấy ngày nay người dân trong thôn ngày càng ra biển sớm hơn, chỉ vì tranh nhau vị trí tốt để bắt được nhiều cá.
Nhưng mà người trong thôn bất kể đi sớm cỡ nào, cũng đều thấy trong rãnh biển đã có không ít thuyền đánh cá, mà một ngày lại càng đi sớm hơn, số thuyền ở đó cứ mỗi ngày lại tăng thêm.
Chỉ hai ba ngày, bọn họ đã phát hiện ra đám người đó căn bản là không về, có lẽ tối ăn cơm xong là đi ra, rồi ngủ luôn trên thuyền, ở ngoài biển.
Mịa nó, không có võ đức, quá hèn, quá không biết xấu hổ.
Mấy ngày nay mọi người cứ chửi rủa, lần này có bão rồi thì từng người cứ mà vỗ tay cho sướng cái thân. Ta không kiếm được nhiều tiền thì ngươi cũng đừng hòng kiếm.
Đợi đến lúc Diệp Diệu Đông ăn uống xong, cùng A Quang và mọi người ra bến tàu, đã thấy gió lớn hơn nhiều, thổi cho áo quần ôm sát vào người, tóc tai thì dựng đứng cả lên.
Mặt biển thì rõ là có sóng to, có thể thấy gợn sóng dập dềnh, nhiều thuyền đánh cá hôm nay vốn đã không ra khơi, trên bờ đủ loại thuyền lớn nhỏ đều đậu san sát vào nhau, trước kia giờ này thì đã trống không rồi.
Mà trên bến tàu một đám ngư dân đang nhao nhao bàn tán chuyện bão, than xui xẻo, còn chửi rủa cả ông trời.
Hắn nghĩ bụng cha mình chắc cũng sắp về đến nơi rồi chứ? Sóng gió ngoài biển chắc còn rõ hơn.
"Thuyền của chúng ta sao còn chưa về?"
"Sắp rồi đấy, chắc họ nghĩ sóng gió còn chịu được."
"Bão lớn sắp đến rồi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng..."
"Không biết bao giờ bão đến nữa, chắc là mới hình thành thôi nhỉ, ít nhất cũng phải 48 giờ hoặc 72 giờ nữa ấy."
Diệp Diệu Đông tìm một góc tường ngồi xổm, vừa nói: "Không sao, cứ đợi xem sao, dù sao tránh bão cũng chả làm gì được, nhàn rỗi cũng vậy. Bọn họ đâu có ra xa, về cũng chỉ mất mấy tiếng, mà cảm thấy sóng to thì chắc sáng nay về được rồi."
"Ừm, thế thì cứ ngồi đây chờ thôi, hôm nay đằng nào cũng chẳng có việc gì làm." Một đám người vây lại ngồi xổm hút thuốc nói chuyện.
Nếu Diệp Tiểu Khê mà ở đây chắc cô ấy đã cầm một chiếc khăn tay, đi vòng quanh phía sau bọn họ, rồi hát một bài. . .
Bọn họ cứ chuyện trò giết thời gian, quả nhiên, đến gần trưa, liền thấy bốn chiếc thuyền lớn oai phong lẫm liệt tiến về phía bờ.
"Về rồi!"
"Cuối cùng cũng về rồi, ta đã nói sáng nay sẽ về mà."
Mọi người nhanh chân đi về phía bờ biển để đón.
Xung quanh đều là đủ các loại thuyền đánh cá đậu kín chỗ, mấy chiếc thuyền lớn chỉ có thể cập bến ở phía ngoài, bọn họ cũng lần theo quỹ đạo của mấy chiếc thuyền đó mà tiến lại gần.
"Cái gì ở trên boong tàu vậy? Nhìn như là mấy cái túi nilon?"
"Ta cũng thấy giống, nhìn chân họ dường như bị lún xuống."
"Cái gì chất đầy trên boong tàu mà nhiều vậy? Không phải là mang cá hộp về mà... Nhìn như là sứa?"
"Hình như đúng là sứa thì phải? Lấy ở đâu ra thế?"
Mọi người đứng tại chỗ tò mò bàn tán, chỉ là nhìn từ xa không được rõ lắm, mà cũng không có gì bất ngờ, chắc là lưới kéo được về cũng nên.
Mãi đến khi cập bến xong, bọn họ mới phát hiện, trên boong thuyền vậy mà la liệt bày đầy một đống lớn sứa trông như thạch rau câu, hơn nữa còn chồng chất gần tràn cả mạn thuyền, không chỉ một chiếc thuyền, cả bốn chiếc thuyền đều như vậy, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.
"Ta đúng là thu được nhiều thế này sao?"
"Ta đã nói mà, trông cứ như là sứa, sao lại nhiều đến vậy? Còn tưởng chỉ là một lớp trên boong thuyền, vậy mà lại muốn tràn hết ra ngoài?"
"Má ơi, thì ra là bọn họ đến bây giờ mới trở về, là lén chạy tới rãnh biển vớt một mẻ sao? Quá được luôn rồi."
A Quang vui vẻ ha ha cười lớn, "Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, trời bão ai cũng bắt không được, kết quả bị chúng ta một mẻ hốt gọn."
Diệp Diệu Đông cũng rất bất ngờ, bọn họ vậy mà có thể tiện đường đi vớt một mẻ.
Quả thật, thừa lúc trời bão các thuyền khác đều quay về, không dám ở ngoài khơi, bọn họ lại làm một mẻ rồi về.
Mọi người đều cao hứng vô cùng, tất cả đều hăng hái leo lên thuyền, ồn ào hỏi han, chỉ là kết quả lại có chút ngoài dự liệu của họ.
"Rãnh biển gì chứ? Đây không phải vớt ở rãnh biển!"
"Đây là chúng ta lúc về tiện đường vớt, các ngươi cũng không biết đấy thôi, nó che trời lấp đất..."
"Trong đêm chúng ta cảm thấy sóng hơi lớn, gió cũng lớn, nhưng cũng không để tâm lắm, cùng lắm cũng chỉ như sóng gió mùa đông, đến sáng cảm thấy càng lớn, chúng ta mới nghĩ đến chuyện về."
"Các ngươi đoán xem? Trên đường về vừa mới rẽ một cái đến, thì liền..."
"Để ta nói, để ta nói, thì liền thấy phía trước mặt biển che trời lấp đất toàn là sứa, chi chít không thấy đầu đâu, nhiều cực kỳ..."
"Đúng vậy, toàn bộ mặt biển đều là, không nhìn thấy đầu sứa, suýt nữa làm chúng ta kinh ngạc đến phát ngất."
Diệp phụ cũng cười nói: "Cho nên chúng ta liền không nỡ bỏ đi, thấy sóng biển còn chịu được, tranh thủ lao tới, tranh thủ vớt, cho nên mới trì hoãn đến bây giờ, không thì lẽ ra đã về từ lúc trời sáng rồi."
"Nếu không phải thuyền chứa không nổi, có lẽ vẫn còn nán lại thêm một chút..."
"Không chỉ là chứa không nổi, ta cũng không có đồ để mà giết, sợ hóa thành nước, cho nên liền tranh thủ thời gian, gắng sức đuổi về trước."
"Nhanh nhanh nhanh, các ngươi đừng có đứng đó mà xem nữa, mau giúp một tay mà giết đi, nhiều như vậy, cứ chậm trễ một giờ là hỏng việc, mau lên không lại hóa thành nước thì không giết nổi mất."
Diệp Diệu Đông cũng vội vàng phân phó người chạy về trước, lấy thêm mấy con dao cùng kéo.
Bên hắn nhiều người, cũng không sợ không xử lý hết được, ba chiếc thuyền còn lại lại có chút lo không giết nổi.
Hắn vội vàng nhắc nhở, "Các ngươi mau lên bờ mời mấy phụ nữ bản địa tới giúp giết đi, nhanh lên."
"Đúng đúng đúng, mời phụ nữ bản địa tới giết cho nhanh, A Quang mau đi sắp xếp xe..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận