Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 371: Vui quá hóa buồn(1)

Chương 371: Vui quá hóa buồn(1)Chương 371: Vui quá hóa buồn(1)
Câu liên tiếp được 3 con mực lá, rồi một con cá ma, Diệp Diệu Đông không nương tay túm lấy mũi nó, thô bạo kéo lên thuyền, ném cho cha làm sạch.
Xấu và nhỏ thế này, không thèm nhẹ nhàng với nó.
Tiếp tục câu được 5 con, rồi lại trống câu, mồi cá vẫn còn. Có lẽ không có cá cắn.
Lần này anh treo nhiều loại mồi khác nhau, có tôm, có nhiều loại cá nhỏ khác nhau, vì tất cả đều là trong lồng đất, loại nào cũng có, thích cắn gì thì cắn.
Diệp Diệu Đông tiếp tục thu câu, cảm giác thu được hàng thật tuyệt, vui quá đi
"ỒI Cá ngựa, cũng 5 cân rồi!"
Câu dây dài thú vị hơn nhiều so với kéo lưới và đặt lồng, kéo lưới và đặt lồng một lần vớt cả đống, cũng rất thích nhưng thiếu chút cảm giác hồi hộp.
Cha Diệp ở sau cũng vui sướng, không ngờ câu dây dài hiệu quả thế, từng con cá đều to, ông chia cá tốt vào giỏ này, cá tâm thường vào giỏ kia.
Diệp Diệu Đông rất thích thú khi câu được nhiều cá, so với ven bờ thì cá ngoài khơi to hơn và nhiều loài lạ hơn, có thể cũng là do mồi cá họ dùng tương đối lớn.
Thời này, biển chưa bị đánh bắt quá mức, ngoài một vài loài vốn hiếm, hải sản vẫn rất phong phú. Nhiều loài bây giờ là loài bảo vệ cấp hai, cấp một thì vẫn còn rất nhiều.
Diệp Diệu Đông vừa thu vừa thay mồi, thu hết 1000 câu đã hết hai tiếng. Nếu không mệt có thể quay lại thu tiếp từ đầu.
Nhưng lần này anh không có kinh nghiệm, mang theo quá ít mồi cá, 1000 câu cần 1000 mồi. Cá nhỏ bắt được hôm qua cũng chỉ đủ dùng, thêm mồi lần hai thì thùng cá đã sạch trơn.
Cha Diệp thu dọn xong cũng thấy hết môi, lẩm bẩm: "Mồi hết nhanh thế? Sáng còn cả thùng đầy cơ mà, vài cân tôm nữa."
"Đúng rồi, trước chỉ thả vài trăm câu thử thôi, hôm qua con cố ý giữ lại cá nhỏ để dùng mồi, ai ngờ không đủ." "Chiêu về bảo anh cả anh hai giữ lại cá tôm nhỏ, con xuất tiền mua lại. Nếu không có mồi thì biết làm sao?"
"Hôm nay mình ra muộn, mai đi đêm thì mồi cần gấp đôi. Nếu phải mua cá tôm ở cảng thì tốn kém lắm. Bán không được giá, mọi người cũng giữ lại ăn chứ không bán."
Nghĩ vậy, cha Diệp đau lòng, ban đầu còn nghĩ câu dây dài hiệu quả cao, liên tục câu được nhiều cá lớn, không bắt cá nhỏ, rất tuyệt.
Nhưng xem ra phí mồi cá đã lớn, cộng thêm xăng và tiền công, nếu vợ chồng cùng đi thì tiết kiệm được một nhân công.
Nhìn thế này, nếu không câu được nhiều cá tốt thì cũng chưa chắc hơn được kéo lưới. Kéo lưới có đủ loại cá.
Diệp Diệu Đông cũng thấy tốn mồi quá, cá nhỏ trong lồng không đủ dùng cho câu dây dài của anh. Cá có giá trị thì không thể dùng làm mồi. ...
Thực ra gần đây anh liên tục dùng cá ngừ làm mồi, còn có hai con cá bơn 3 cân, cá mú, cá đối, cá đục, cá sóc... nhiều loại khác nhau, chỉ khác nhau về cân nặng và kích cỡ.
Nhiều mồi còn nguyên, câu trống cũng khá nhiều nhưng một nhánh câu vẫn thu được khá nhiều, Diệp Diệu Đông ước tính đã được vài chục đồng.
Mới thu một lần thôi, nếu đi đêm thu vài lần thì một ngày cũng không ít. Nếu mồi không đủ thì mua thêm cũng đáng.
Đến 3 giờ chiều, Diệp Diệu Đông gọi cha Diệp đang ngủ say dậy, định tiếp tục thu câu rồi về nhà ăn cơm.
Vùng biển này xa bờ, không phải ven bờ nên anh định vừa thu cá vừa thu luôn dây câu, không thích hợp để qua đêm.
Liên tiếp câu được ba con cá cam sọc, rồi một con mực lá lên, Diệp Diệu Đông sợ nó phun mực vào mặt nên vớt câu thật xa, nghiêng mặt sang hướng khác. Lúc đó anh thấy một chiếc thuyền kéo lưới đang chậm rãi tiến lại gần.
Anh không để ý, gặp thuyền đang làm việc là chuyện thường, mỗi người làm việc của mình, không cản trở nhau.
Nhưng mặt biển xung quanh chiếc thuyền có sóng gợn lấp lánh khiến anh chú ý. Một con cá lớn từ xa lao tới, lúc nhanh lúc chậm, lúc sang trái lúc sang phải.
Anh quên cả việc thu câu, nhìn sang chiếc thuyền kéo lưới. Họ cũng phản ứng nhanh, quay thuyền đuổi theo con cá lớn, cố kéo nó vào lưới.
Thấy anh nhìn chăm chăm xa xa, cha Diệp cũng nhìn theo. Nhưng chỉ là một chiếc thuyền đang làm việc bình thường, tốc độ nhanh hơn chút so với tốc độ kéo lưới thông thường 3-5 hải lý/giờ.
"Nhìn gì thế? Thu câu mau lên, thu xong về."
"Con thấy một con cá lớn, hình như thuyền kia đang đuổi theo nó."
"Mặc kệ chuyện người ta, con nhìn làm gì?"
"Nhưng thuyền họ đang tiến lại đây."
Quả thật thuyền kia càng lúc càng gần họ. Có lẽ đã câu được cá lớn rồi nên thuyền giảm tốc, cách họ vài mét rồi dừng lại thu lưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận