Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 456: Hầm(2)

Chương 456: Hầm(2)Chương 456: Hầm(2)
Bà Lâm chọn bừa một cái đầu vỗ một cái sau gáy: "Hai con ba ba này chắc chắn sẽ bị tụi con chơi tới nát bấy thôi. Nhanh vào phòng rửa chân ngủ đi, cả ngày chạy nhảy rồi, mai còn phải lên núi hái quýt, tối ngủ sớm đi."
"Vâng ạ"
"Chơi lát nữa đi mà..."
Vừa nói xong, đứa bên cạnh lại bị vả một cái vào gáy, lúc này chị dâu cả đánh đứa thứ hai nhà mình: "Đi về phòng ngủ hết đi, mai còn phải dậy sớm đấy."
"A,ôi,ôi, ôi..."
Một nhóm trẻ miễn cưỡng, luyến tiếc từng bước chậm rãi đi về phòng.
Chỉ còn lại hai anh em họ Diệp túm tụm ở đó.
Diệp Diệu Đông bắt cả hai con ba ba, bỏ vào chậu, làm hai anh em sợ hết hồn, mỗi đứa ôm chặt một chân của anh.
"Cha ơi đừng ăn chúng được không?"
"Được rồi, không ăn nữa, về phòng ngủ đi."
Anh kẹp mỗi đứa một bên nách, đi vào phòng, hiếm khi thấy chúng thích đến thế, vậy thì tạm thời không ăn, để chúng chơi thêm vài ngày.
Nhưng, dù nghĩ thế, anh quên mất còn có mẹ Lâm.
Khi mọi người đều vào phòng, mẹ Lâm quay lại, giết luôn một con rồi hầm.
Anh nằm trên giường, sắp ngủ thiếp đi thì ngửi thấy mùi thơm nức, lập tức tỉnh táo, là đã hầm rồi à?
Được rồi, sáng mai hai đứa sẽ khóc lóc ầm lên cho xem.
Dù nghĩ vậy, nhưng đã hầm rồi, anh cũng không ngại ăn đâu.
Lâm Tú Thanh nói nhỏ: "Mẹ hầm ba ba à?" "Có lẽ thế, anh ra xem, em không được ăn cái này đâu."
"Em biết."
Chưa kịp mặc đồ ra ngoài, mẹ Lâm đã gõ cửa, anh vội mặc quần chạy ra mở.
Trên bàn đã bày sẵn những bát ba ba hầm.
"Mẹ giết mấy con vậy?"
"Chỉ giết con lớn thôi."
"Vậy cũng được, ít nhất còn lại một con, chứ không sáng mai hai đứa khóc thảm mất."
"Chính vì nghĩ chúng sẽ khóc, nên mới giết một con thôi, còn con kia để chơi vài hôm, rồi các con mang về hầm."
Hai ông anh vợ cũng đi ra, mỗi người cầm một bát ăn, mẹ Lâm cũng đưa một bát vào cho cha Lâm.
Ba người ăn uống vừa thảo luận chuyện sáng mai sẽ đến bờ sông một vòng.
"Bọn trẻ trong phòng làm phiền quá, thấy hai em họ có ba ba, chúng cũng muốn."
Lâm Hướng Dương cũng đồng tình: "Đúng rồi, lúc nấy trong phòng em cũng bị mấy đứa nhà em bám riết, bắt em phải bắt ba ba về cho chúng, nói hai đứa em họ đều có nên chúng cũng muốn..."
"Chúng ta đã hầm được một con rồi, ngày mai hai đứa của em chắc sẽ khóc mất. Em đoán chúng sẽ bảo em bắt thêm một con nữa cho xem, ôi không chịu nổi mất."
"Không còn cách nào, ai bảo hôm nay em bắt hai con về chứ?"
"Tại thấy nên thuận tay bắt luôn, em không tin mấy anh thấy mà không bắt."
Lâm Hướng Huy cười nói: "Bắt thì nhất định phải bắt, ăn thì chắc chắn phải ăn. Khóc thì cứ để chúng khóc."
Lâm Hướng Dương hớp một ngụm canh, sau đó thản nhiên nói: "Dùng roi dọa hai lần là được, nếu cứ ồn ào, chỉ cần đánh một trận thì sẽ thành thật ngay."
Diệp Diệu Đông: ... Mấy ông bố khắp nơi đều giống nhau cải
Giờ anh có thể ăn thoải mái rồi. Anh ừng ực uống hết bát canh, rồi gắp miếng thịt nhữn ra ăn. Ngon khỏi phải nói!
Ba người ăn uống no say rồi để bát xuống, quay về phòng ngủ.
Diệp Diệu Đông nằm xuống cạnh Lâm Tú Thanh, ôm cô ngủ.
Rất trong sáng, lần này anh không có ý định gì cả.
Ở nhà vợ, anh không dám vô duyên như vậy, dù cảm thấy cơ thể đầy năng lượng...
Nhưng không sao, có thể tích trữ năng lượng, từ từ sẽ bạo phát!
Thấy chồng nằm yên, Lâm Tú Thanh cũng yên tâm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa rạng sáng, gà gáy đã đánh thức cả thôn dậy. Xung quanh là tiếng gà gáy chó sủa inh ỏi, cửa nhà cũng rôm rả tiếng nói.
Nghe tiếng gà gáy, Diệp Diệu Đông thức giấc, thấy cả nhà mình ngủ say, anh lặng lẽ xuống giường khiến vợ cũng tỉnh dậy.
"Dậy sớm quá vậy?”
"Trời đã sáng rồi, hôm qua anh của em nói sáng sớm lên úi hái quýt, dậy sớm làm được nhiều việc, em tiếp tục ngủ đi."
Đã đến nhà vợ giúp việc, phải theo thời gian của họ chứ, việc nhất định phải làm cho tốt.
"Ừ.' Lâm Tú Thanh mỉm cười hài lòng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Mẹ vợ càng nhìn con rể càng thích.
Bà thấy con rể dậy từ sớm giúp gia đình hái quýt, mặt mỉm cười hạnh phúc lắm, rất vui mừng.
"Sao dậy sớm thế? Không cần đâu, trời mới rạng sáng, về phòng ngủ thêm chút nữa đi."
Diệp Diệu Đông cười đáp: "Nghe gà gáy là tỉnh ngay, ra khơi thường dậy lúc 2-3h sáng mà, hôm nay cũng không sớm lắm đâu ạ." "Vậy ở nhà cũng vất vả nhỉ, sang đây cũng không ngủ ngon..."
"Không đâu ạ, cũng chẳng ra khơi hàng ngày..."
Nói xong anh đi rửa mặt đơn giản rồi cùng ăn sáng trước khi lên núi.
Trẻ con sẽ ngủ muộn hơn, ở độ tuổi đang lớn nên không thể gọi dậy lúc 4-5h sáng được.
Đến 7h, mẹ Diệp mới đi đánh thức. Kết quả, hai anh em Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương thấy ba ba chỉ còn lại một con liền khóc lớn, mắng cha không giữ chữ tín, ăn mất ba ba rồi.
"Con ghét cha! Hu hu... ba ba của con..."
"Ghét cha! Ghét...'
"Huhu... cha nói không giữ lời!"
Tiếng khóc của hai đứa cứ lúc cao lúc thấp.
Diệp Diệu Đông đang ở trên núi liên tục hắt hơi, anh chùi mũi: "Má nó, chắc chắn là hai thằng nhóc đang chửi mình rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận