Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 92: Rết biển(2)

Chương 92: Rết biển(2)Chương 92: Rết biển(2)
Một mình anh bắt thì một mình bắt, một mình độc chiếm cũng tốt, chỉ là giỏ tre trong tay không phù hợp để đựng rết biển, anh nhanh chóng chạy về thuyền.
Anh đành phải đổ hải sản trong thùng lên boong thuyền rồi mang thùng ra đựng, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Sao lại có nhiều rết biển bò ra như vậy, không phải bọn nó nên ở trong hang dưới bùn sa?”
"Ai biết được, có lẽ mấy ngày đầu bọn chúng phải ra ngoài để giao phối."
Dù sao thì bắt được cũng tốt.
Sau khi lấy thùng ra, anh dùng nước biển rửa sơ qua rồi vội vàng chạy về phía đám rết biển.
Có chút ghê tởm, nhưng cũng không phải anh không chịu nổi, dù sao anh cũng có đeo găng tay, không tiếp xúc trực tiếp.
Anh bắt lấy một nắm, nhìn chúng vùng vẫy giãy giụa, trong lòng cảm thấy kinh tởm, nhanh chóng bỏ vào thùng, lũ rết biển xung quanh giống như sợ hãi, lần lượt chui xuống đất.
A, làm sao có thể để bọn chúng chạy trốn được?
Diệp Diệu Đông tăng tốc độ, bắt hết những con rết biển chưa kịp phản ứng còn đang ở bên trên, tất cả những con không bắt được đều lặn xuống bùn.
Nhìn những lỗ nhỏ trên mặt bãi bùn, anh cố gắng đào ra, khi cảm thấy đã đụng trúng thì nhẹ nhàng kéo ra, việc này cần sự kiên nhẫn và cẩn thận.
Khi kéo, cần dừng lại một lúc để rết biển co lại rồi mới kéo lên trên, nếu tốc độ quá nhanh sẽ rất dễ bị đứt.
Sau khi đào mấy lỗ, anh bắt đầu mất kiên nhẫn, nếu còn tiếp tục đào thì qúa lãng phí thời gian, thùng đã đầy một nửa, ước chừng nặng bốn năm cân.
Anh định sẽ ra biển trước, xem thử còn thứ đồ tốt gì nữa hay không, một lúc nữa có thời gian sẽ quay lại từ từ bắt, dù sao thứ này cũng ở ngay đây. Sau khi đặt thùng vào chỗ bóng râm, anh cầm chiếc giỏ tre và kẹp đốt chạy về phía A Quang đang ở gần nhất.
"Có thu hoặc được gì không?”
"Cậu thấy thế nào? Nếu có thứ tốt thì tôi đã hét lên từ lâu rồi."
"Cũng đúng, xem ra mấy người còn lại cũng không có phát hiện gì lớn!"
Anh liếc nhìn thùng của A Quang, bên trong đó có mấy con cua đá và vài con cá linh tinh nhỏ: "Hay là cậu tiếp tục đào sò ốc ở bãi đá ngầm đi, có thể sẽ thu hoạch được nhiều hơn."
A Quang giả vờ nghiêm túc gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Diệp Diệu Đông vỗ vai an ủi, sau khi xem xét vị trí của những người khác, anh dự định dọc theo bãi đá ngầm của hòn đảo biệt lập ra xa hơn.
Trong lúc anh đang bắt rết biển thì thủy triều đã rút đi một chút.
Vì hôm nay có một khởi đầu thuận lợi trên bãi bùn thì anh cứ đi dọc theo bãi bùn vậy.
Sau khi thủy triều rút xuống trên hòn đảo biệt lập, một số khu vực lộ ra là những bãi cát nhỏ, cũng có một số bãi bùn, trông không được sạch sẽ lắm, nếu giãm phải sẽ chìm xuống, chỉ mới đi được vài bước, anh cũng đã đạp một chân xuống bùn.
Cầm kẹp đốt đảo xung quanh, lại nhìn thấy dưới lớp bùn là một con cua xanh dính đầy bùn, đang nằm bất động trên bãi bùn tắm nắng?
Bề mặt được ngụy trang khéo léo, lớp vỏ lại phủ đầy bùn, nếu không nhìn kỹ, suýt nữa đã bỏ sót, Diệp Diệu Đông dùng kẹp đốt gắp nó, kẹp đốt vừa kẹp trúng nó đã bắt đầu giãy giụa nhe nanh múa vuốt.
"Woa, là con cái, khá nặng, chắc là có gạch son, ước chừng nặng nửa cân, được đó được đó, suýt nữa đã bỏ sót rồi."
Vận may của bản thân quả thật không tệ, cảm thấy trên bãi bùn này vẫn còn gì đó, tùy tiện đi một vòng thì quả nhiên là có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận