Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1366: Xuất phát (length: 22448)

Trên cổ tay có thêm một cái vật gì đó, Diệp Diệu Đông cảm thấy khó chịu, có chút không quen, thỉnh thoảng cũng cùng bà, nhấp nhô tràng hạt vuốt vuốt, chỉ là sẽ không niệm kinh thôi.
Có khi đi trên đường cũng vuốt vuốt.
"Đông tử, ta lạy? Ngươi đeo cả tràng hạt rồi?"
A Chính cùng Nho Nhỏ đối diện đi tới nói.
"Tin Phật à?"
Diệp Diệu Đông vừa đúng đi ra khỏi nhà, muốn đi xưởng.
"Đầy trời thần phật, ta ban đầu cái nào cũng tin. Đồ đạc thu xếp chưa? Thu xếp xong, ngày 13 đừng quên, rạng sáng 4 giờ chúng ta sẽ xuất phát, mẹ ta giở hoàng lịch, đã chọn được giờ tốt rồi."
"Mẹ ngươi xem hoàng lịch?"
"Sao, coi thường mẹ ta hả?"
"Mẹ ngươi biết chữ? Cái kia hoàng lịch còn toàn chữ phồn thể nữa!" Nho Nhỏ cũng ngạc nhiên hết sức.
"Nói đùa! Bà một ngày làm 5 cái, còn cầm hoàng lịch đi học chữ, báo chí không chắc đọc được, nhưng hoàng lịch thì bà đọc vanh vách."
"Ghê, trâu bò vậy? Nhà ngươi đây là trên dưới đều đang cố gắng đổi đời à?"
"Biết sao được, mẹ ta quá muốn tiến bộ."
Từ khi năm nay không được chọn làm "Bình ba tám hồng kỳ thủ", mẹ hắn càng thêm nỗ lực học chữ, quyết chí tiến lên.
Nghe đâu đang tranh thủ sang năm được làm "Bình ba tám hồng kỳ thủ"!
"Ha ha ha, mẹ ngươi thật lợi hại nha, tuổi cao vậy rồi mà vẫn còn tham gia chính trị, ta thấy giờ bà nói chuyện một bộ một bộ."
"Bình thường thôi, có chút cơm nhà nước thôi mà, quảng cáo kiểu gì chẳng thuộc. Nhớ kỹ nha, ngày 13 xuất phát đấy."
Sau đó ngày 14 ở lại Ôn Thị một đêm, ngày 15 buổi tối là đến thuyền thị.
Nho Nhỏ nói: "Biết, đầu tháng ngươi nói lúc nào là tụi ta báo nhà thu dọn hành lý rồi, hôm qua còn tranh thủ về trước, chỉ đợi đến giờ xuất phát thôi."
"Đến nơi vừa lúc tối trời, vừa xuất phát đi Ôn Thị, đến nơi là chạng vạng, ở lại một đêm, ngày hôm sau sáng sớm mang theo mấy tàu đánh cá ở đó cùng ra khơi."
A Chính nói: "Ừm, bên này tụi ta cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ cần tới giờ thôi, hai ngày này cứ nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe, bổ sung sức khỏe, chuyến này đi ra ngoài tận mấy tháng."
Nho Nhỏ lại nói: "Giờ ngươi lại thêm một xưởng, đến lúc đó đi có yên tâm không?"
"Có lão bà ta ở cũng không sao, mấy tháng nay ngày nào ta cũng dắt bà ấy đến xưởng, ai cũng biết bà ấy là bà chủ, ta không có ở đó bà ấy cũng biết qua trông coi."
"Vợ ngươi càng ngày càng giỏi."
"Đó là đương nhiên, hiền nội trợ mà."
Ba người vừa đi vừa nói, cùng nhau đến xưởng, trên đường đi toàn bàn chuyện đi Thuyền Thị, dù sao thì cũng gần đến rồi.
Hôm qua họ mới về, cũng phải đến bây giờ mới nghỉ ngơi đủ, mới có thời gian tâm sự.
"Mấy người đặt đóng tàu đánh cá tiến độ thế nào rồi?" Diệp Diệu Đông hỏi.
Nho Nhỏ đáp: "Hôm qua lúc về tranh thủ qua xem rồi, mới được một nửa, chắc phải đợi qua tết thôi."
"Xưởng đóng tàu của thành phố hơi bận, nghiệp vụ nhiều, năm nay giao được cũng coi như tốt rồi."
A Chính nói: "May mà mình còn tàu, chứ không cũng cuống cuồng lên rồi."
Nho Nhỏ lại hỏi: "Ngươi đặt trước 5 chiếc tàu đóng kiểu gì rồi? Tụi đất đóng ra sao rồi?"
"Hai tháng rồi không lên, nào có biết ra sao? Dù sao trước đó nói 5 chiếc tàu cùng làm, nói 4 chiếc nhỏ sẽ xong trước tết, còn một chiếc phải xem tình hình, không biết cuối năm có giao được không, có khi phải quá hạn mất, dù sao cứ đợi đã. Về phần chỗ đất, cứ mấy ngày người ta lại báo cáo một lần, hai ngày nữa mình lên xem tuy không đóng xong hẳn nhưng cũng lấp được một tầng rồi, qua đó có đất nghỉ cũng được mà."
A Chính nói: "Có chỗ ngủ tạm là được rồi, trời nóng nực này, một cái chiếu là đủ."
"Ừm, cuộn chiếu lại cũng xong thôi."
"Hả? Cỏ..."
A Chính vừa định đạp một phát, Diệp Diệu Đông vội vàng nhảy sang bên cạnh.
Nho Nhỏ cười hỏi: "Chỗ đất nghỉ đó có tính tiền thuê không?"
"Sao? Còn định không trả tiền, nằm trên địa bàn của ta mà còn muốn miễn phí hả?"
"Bắt mấy con cá biếu ông bù."
"Mấy thằng khỉ gió, móc ra không?"
"Gọi anh Sếp!"
"Mấy đứa!"
Lâm Tú Thanh kiểm tra đi kiểm tra lại hành lý cho hắn, chuyến này không phải như lần trước lên đó chờ nửa tháng, chuyến này ít nhất phải đến tháng 10 mới về.
Đến lúc đó trời cũng lạnh rồi, nên mang gì đều phải mang theo, đỡ mất công phải chuyển chuyến thứ hai.
Lúc trước chỉ mang theo năm sáu cái chăn đệm, lần này phải mang theo hơn hai chục người, số chăn mền này vẫn là bà gần đây mới tìm người làm, vì năm ngoái bị hỏng hơn nửa đều bị đem hết ra biển cả.
Họ mang một phần chăn đệm lên thuyền, chỗ thuê lại cũng phải chuẩn bị cho công nhân một phần, hơn nữa vào mùa đông phải làm loại dày.
Hiện giờ ở trong sân, mỗi chăn mền đã chồng chất thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Em bé trong nhà mấy ngày nay đặc biệt thích bò lên đó, vì trong chăn mền lỏng mềm nên nằm đặc biệt thoải mái.
Thế là ba đứa con nhà Huệ Mỹ cũng ngày nào cũng chạy vào nhà bà chơi, ai cũng muốn đè lên chăn mà chơi.
Lâm Tú Thanh cuối cùng lại kiểm tra một lần hành lý, đảm bảo cái gì cần đều đã chuẩn bị, có thể mang cái gì đều gắng đem theo cho hắn, Đến cả các loại rau khô cũng có một túi lớn, đồ tồn kho trong nhà đều móc ra hết để tiêu thụ luôn, đỡ tốn chỗ.
Rau muối thì càng không phải nói, mấy hũ, không phải bà muối thì là cô mang từ nhà ngoại về.
Tuy cha mẹ nàng vào thành phố rồi, nhưng vẫn có chú bác cô dì thường cho, tình người ở nông thôn rất đủ đầy.
Giờ thì chỉ thiếu đồ tươi nữa thôi.
Bà đã cầm cuốc đi làm vườn rồi.
Sáng sớm phải xuất phát rồi, bà từ hôm trước đã muốn chuẩn bị mang thật nhiều đồ ăn lên cho hắn.
Vậy đấy, Lâm Tú Thanh còn đang kiểm hành lý, bà đã cầm cuốc đi cuốc đất đào khoai môn.
"Để đó con làm cho, má cứ ngồi đó nghỉ đi là được rồi."
Bà không hề quay đầu lại, vung một cuốc một cuốc nhỏ, "Má làm, con bận của con đi, cuốc chút khoai sọ khoai tây, cái này má rành."
"Mẹ làm gì đấy? Thành Hồ, con qua giúp cụ cuốc đất đi."
"Dạ, tới liền."
Diệp Thành Hồ lập tức leo xuống khỏi chăn mềm, hớn hở chạy đến cầm cuốc từ tay bà.
"Nó còn nhỏ có làm được gì đâu... Cũng đừng cuốc vào chân đó."
"Sao lại không được? Ba ta bằng nó hồi đó còn đi cày."
Bà lo nó nhỏ quá, không cho nó cầm, chỉ kêu nó đi nhặt khoai sọ trong bùn đất.
Bà cầm cuốc xới hết cả bụi cây lên rồi đưa cho nó nhặt.
Những đứa trẻ khác đã sớm ngứa ngáy hết cả rồi, nhìn thấy Diệp Thành Hồ đào khoai sọ liền nhao nhao chạy đến giành làm.
Lâm Tú Thanh nhìn có nhiều người phụ như vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Diệp Diệu Đông vừa chạy tàu tiếp xong dầu, tiếp xong đá về thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ nhận cuốc từ tay bà, mình tự tiếp tục làm.
Đã qua tiết Xuân phân, giờ cũng vào Thu phân rồi, qua lâu cái ngày mà bà đời trước mất rồi, trong lòng hắn cũng đã an tâm.
"Mấy thứ này để cũng được, để được lâu, tranh thủ xới hết lên cho con, mang đi mà dùng, ở nhà không thiếu chút đồ ăn đó đâu."
Diệp Diệu Đông cuốc một cuốc một cuốc, "Con cũng có thiếu chút đồ ăn đó đâu..."
"Ai nói, chúng bay ở xa dễ không quen khí hậu, ăn đồ nhà mình trồng được, thân thể mới khỏe được."
"Năm ngoái đi Ôn Thị, toàn mang đồ nhà thôi, thấy ai cũng khỏe mạnh đấy, kiểu này đi thuyền thị là có bệnh."
Lâm Tú Thanh nói: "Bà ấy còn đem cả đất gói trong mảnh vải vụn rồi bó lại. Nói năm ngoái con đi xa vậy không biết, lại ốm đau thì sao, hôm nay nhất quyết phải cho con mang cả đất quê mình theo."
"Thì mang theo vậy."
Năm ngoái nóng sốt một trận, hạ sốt xong lại lạnh, mùa đông thì tuyết rơi, cảm cúm là chuyện rất bình thường thôi mà, nghỉ một hai ngày là khỏe thôi.
"Ba mày không biết đi đâu, cũng chẳng biết tới phụ giúp, cứ đến bữa ăn là thấy mặt, đúng là chỉ biết ăn thôi."
"Vừa mới tiếp xong dầu với đá về, ông ấy nói về nhà một chút kiểm tra hành lý, tí nữa đến ăn cơm thôi mà."
Diệp Thành Hồ nói: "Ông nội chắc sợ cụ bắt đi xúc phân đó mà."
Diệp Diệu Đông nghe mà bật cười, "Cả cái này mà con cũng biết hả?"
Diệp Thành Hồ thề thốt: "Chắc chắn đó, không sai được!"
"Đây chẳng phải chuyện phải vậy sao? Hắn không làm thì ai làm nữa hả?"
Bà nói xong lập tức vẫy tay gọi Diệp Thành Dương: "Dào Dạt, đi kêu ba mày ở ngoài quê về đi."
"Dạ, con đi liền."
Diệp Thành Dương tay còn dính đầy bùn đất, cũng không kịp rửa, cứ hai tay lau qua một lượt rồi chạy đi.
Diệp Diệu Đông nói với bà: "Cũng vừa lúc đào hết đám rau củ này, lật hết đất lên là bà trồng mầm mới được đó. Bà vào lấy hạt giống đi, không biết bà định trồng loại gì nữa."
"Aida, được thôi, má vào lấy, để coi phải trồng gì nữa mới tốt."
Lâm Tú Thanh cũng ra giúp sắp xếp đồ ăn lại, rồi kéo hết đống hành lý vào góc tường rồi nói.
"Hành lý con đã kiểm lại hết rồi, lát nữa ăn tối xong là gọi thợ đến khiêng đồ lên tàu được rồi đó, để vậy sáng mai còn ngủ thêm chút nữa."
"Được."
Bà vào nhà lấy hạt giống, không hiểu sao lại lôi ra thêm hai bao tải to tướng nữa.
Gần như quên mất, năm ngoái mấy củ khoai lang mà hai chị dâu không nỡ cho lợn ăn, ta đều bảo làm thành sợi, phơi khô, ngoài hai túi ở đây, còn bốn túi lớn bên trong nữa, đều mang cho ngươi hết, trộn vào cơm cho công nhân ăn, tiết kiệm được chút lương thực." Diệp Diệu Đông ừ hử cho qua, "Biết rồi."
Bà đi tới bên cạnh, lại kéo hắn nói nhỏ, "Con tự ăn ít thôi, ăn nhiều cơm một chút."
Hắn nhịn không được giật giật khóe miệng, bà già này đúng là lắm tâm tư.
"Đều chung một nồi lớn nấu, con ăn ít đi đâu được?"
"Ấy, cái này mà trộn với gạo, nó cứ lơ lửng ở trên, đun sôi cũng chỉ ở trên một lớp thôi? Con xúc cơm dưới đáy mà ăn."
"Biết rồi, mỗi bà là lắm mồm."
"Con nhiều công nhân thế, mỗi ngày tốn cả mấy chục cân gạo, sao mà chịu được, phải tiết kiệm đi một chút."
"Biết rồi, biết rồi, đừng nói nữa."
Bà thấy hắn tiếp thu, vui vẻ sờ sờ túi hạt giống, quay người rải hạt xuống hố đã đào, rồi lại lấp đất lên.
Chỉ là đợi khi thấy Diệp Thành Dương một mình chạy về, cha không có tới, thì bà lại nổi giận.
"Ông nội ta bảo biết rồi, không cần bà lảm nhảm."
"Mặt trời lên từ đằng Tây, bảo hắn làm một tí việc mà còn chê ta lảm nhảm..."
Trong nhà có nhiều trẻ con, làm việc cũng nhanh, chưa đầy hai tiếng đã đào hết khoai tây với khoai sọ trong nhà, các loại dưa và đậu cũng đều hái xuống, chất được mấy bao, trong sân suýt chút nữa không còn chỗ.
Diệp Diệu Đông nhìn đống đồ ngổn ngang đầy sân thì hơi đau đầu, cái gì cũng có, may mà còn có một đám công nhân, không cần hắn phải nhúng tay vào.
Sau khi ăn cơm xong, hắn cũng sai người đến vận chuyển hết đồ lên thuyền.
Cha hắn chẳng đợi bà nhắc nhở, cũng tự giác đi làm việc của mình trước.
Làm xong mới đến bến tàu phụ Diệp Diệu Đông.
Nhưng lúc hắn đến bến, Diệp Diệu Đông không cần hắn nữa, người đông việc nhanh, hàng đã chuyển hết lên thuyền, chẳng tốn bao công.
"Lát về nghỉ ngơi cho khỏe, rạng sáng ba rưỡi tập hợp, bốn giờ đúng xuất phát, đồ đạc cần thiết ta đều mang theo, các ngươi chỉ cần mang theo hành lý cá nhân, mùa đông cũng phải mang đủ."
"Biết rồi..." Mọi người đồng thanh đáp.
"Giải tán, ai về nhà nấy."
Mọi người vỗ tay cái bốp, túm năm tụm ba vừa ra về vừa bàn chuyện.
Chuyến đi này của họ có mấy chiếc thuyền lớn cùng khởi hành, ngược lại không ồn ào như trước, trong thôn không mấy ai bàn tán, dù sao người cũng vơi mất một nửa, mà gần nửa số phụ nữ cũng đang làm việc tại xưởng của nhà họ.
Diệp Diệu Đông thời gian gần đây cảm nhận rõ ràng sự vắng vẻ của thôn làng, cũng đã hiểu lời A Thanh nói năm ngoái, trong thôn ảm đạm như một vũng nước đọng, chẳng có chút gợn sóng nào.
Chẳng phải là không có gợn sóng đó sao? Đàn ông đi hết, trong nhà chỉ còn gái ế, người già và trẻ con, ngoài chuyện học hành thì đều lo làm ăn kiếm tiền, lấy đâu ra chuyện để tám.
Cũng phải cho đến trước Tết năm ngoái, chuột dẫn đàn bà trở về, cả làng mới xôn xao, thật là yên ắng cả mấy tháng trời, cuối cùng mới được dịp thấy náo nhiệt.
Ban đêm, sau khi xong việc trên giường, Diệp Diệu Đông mới thong thả nói chuyện với A Thanh, dặn dò một lượt.
"Giờ thành phố có người quản sổ sách, nhà mình với bên đó đều có điện thoại, nàng chỉ cần gọi điện thoại liên lạc là được. Cứ cách mươi bữa nửa tháng, thì đến xưởng nước mắm cá xem sổ sách một lượt, qua chỗ cha vợ thu tiền."
"Thuyền đều để ta mang đi hết, đến lúc đó A Tài bên đó cũng chẳng còn sổ sách gì mà thu, nàng cũng đỡ việc, khỏi lo chuyện thuyền bè, cứ quản tốt xưởng trong nhà với nhà máy cá hộp ngoài trấn là được."
Lâm Tú Thanh tò mò hỏi: "Mấy chiếc thuyền vừa về, mấy hôm nay hắn vẫn có hàng mà bán, qua một thời gian hết hàng, thuyền của nhà mình thì lại đi cả rồi, chẳng lẽ hắn cũng phải về thôn à?"
"Không đâu, ta có nói chuyện với hắn rồi, hắn định thuê một phòng ở bến tàu để thu mua hàng, làm nghề cũ, không mong dựa vào hàng của ta nữa, thu lẻ một chút cũng có đồng ra đồng vào, cũng đủ rồi, bên ta gây áp lực cho hắn cũng lớn."
"Thế thì ngược lại cũng được."
"Nàng đừng bận tâm đến hắn, dù mồm mép ngày nào cũng kêu tiền bị ta kiếm hết, nhưng hắn đang làm cho ta đó, kiếm được tiền lại đổi ra hàng, tích trữ ở đấy. Thực tế hắn đâu có thua thiệt, đợi xuất hết hàng thì tiền lại về, vừa hay trong lúc này cũng không cần lấy tiền mua hàng của ta, quy đổi một lần, là hắn lại có tiền."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Hắn ngày nào cũng than vãn."
"Đều là làm bộ cả đấy, không thế thì sao nỡ về? Còn tính thuê sạp ở bến tiếp tục buôn bán đấy."
"Ừm, vậy tối mai nếu đến nhà ấm, anh nhớ gọi điện thoại về. Đến chợ thuyền mấy ngày nữa, cũng phải gọi điện báo bình an."
"Biết rồi."
Lâm Tú Thanh lại có chút không yên tâm dặn dò: "Đi xa có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại bàn với em, nhà mình có điện thoại rồi, lúc nào gọi cũng có người nghe, tiện lợi vô cùng, không cần tốn công chờ đợi gì hết. Nếu em không có ở nhà thì chắc bà cũng có nhà, nhắn lại với bà cũng vậy."
"Biết rồi."
"Không được tự ý quyết định trước rồi mới báo sau đâu nhé."
"Ừ."
"Trong nhà có hai con chó cái có vẻ có thai, anh có muốn bắt mấy con đi theo trông nhà không? Bên kia nhà cửa bỏ không."
Diệp Diệu Đông vốn mệt mỏi rã rời, đã hơi buồn ngủ, nghe vậy thì tỉnh táo hẳn.
"Cũng được đấy, bắt nhiều con đi, không thì hai con chó cái có thai đến môi trường mới, chắc không quen, có lũ chó con quen thuộc ở bên cạnh, cũng an tâm hơn."
"Ừm, tùy anh định đi, trong nhà chó nhiều lắm, cứ thỉnh thoảng đẻ ổ con, toàn phải đem cho khắp nơi, nhưng nhà mình vẫn còn mười mấy con ấy."
"Tốt, để khi nào rạng sáng đi, lũ chó đó chắc sẽ dậy theo anh, đến lúc đó ngoài chó cái có thai ra thì cứ tùy ý ôm hai con lên thuyền là được."
"Anh xem đó mà làm, đi ngủ sớm chút đi, cũng muộn lắm rồi, mai còn phải dậy sớm đi đấy."
"... "
Hắn thật sự rất buồn ngủ rồi.
Sáng sớm trời còn tối mịt, Lâm Tú Thanh đã lay hắn dậy.
"Dậy đi, ba giờ rồi."
Diệp Diệu Đông mắt còn mơ màng, "Ba giờ á, nhanh vậy sao?"
Vách bên lúc này cũng có tiếng người nói chuyện, cho thấy mấy anh trai hắn cũng đã dậy cả rồi.
Trời tối người tĩnh, một chút tiếng động nhỏ cũng nghe thấy rõ ràng.
"Mì sợi em nấu xong hết rồi, bà đã chuẩn bị gà vịt cho anh rồi."
"Gà vịt? Bắt gà vịt làm gì?"
"Bà bảo bắt ít gà vịt đem lên nuôi, em bảo bà cứ ăn no mặc ấm rồi, còn đòi ăn gà vịt, sợ không mua được hay sao? Mà bà đâu có nghe."
"Đúng là ăn no quá sinh nông nổi mà, còn muốn sống đem cả gà vịt đi theo sao? Thế chẳng hóa ra bảo ta ở luôn trên tàu rồi à?"
Lâm Tú Thanh phì cười, "Bà bảo gà mình nuôi ở nhà mới tốt."
Diệp Diệu Đông xoa xoa thái dương, có chút dở khóc dở cười, "Cái này mà mang đến chợ thuyền, thì nó thành gà từ nơi khác rồi, gà ở chợ thuyền mới gọi là gà bản địa."
"Bà có quan tâm mấy chuyện đó đâu, chỉ thấy gà nhà mình nuôi mới tốt, lại không mất tiền."
"Điên rồi."
"Dậy đi, kệ bà, đằng nào cũng đã bắt rồi, tranh thủ rửa mặt đi, mì chia bát xong hết cả rồi, đợi anh rửa xong em lại chan canh lên."
"... "
Diệp Diệu Đông ngồi một lúc cũng tỉnh táo lại, vội vàng mặc quần áo.
"Sao em dậy sớm vậy?"
"Cả đêm có ngủ được đâu, chả sớm sao?"
"Không nỡ rời anh hả?"
"Nói nhảm mà."
"Vẫn còn thời gian, hay là. . ."
"Không cần đừng làm bậy, mau dậy đi, em ra ngoài vớt trứng luộc trong nồi, mang cho anh ăn dọc đường."
Lâm Tú Thanh vừa nói vừa ra ngoài lo việc.
Diệp Diệu Đông cũng theo ra.
Bà mừng quýnh chạy đến, nói: "Đông à, ta cho con bắt bốn con gà bốn con vịt."
"Bà bắt làm gì mà nhiều thế? Bao nhiêu công nhân, để chọn ngày nào đó tốt lành rồi nấu một nồi cho mọi người cùng ăn đi."
"Ngày lành? Nấu chung à?" Bà ngớ người ra một lúc, rồi vội vàng lắc đầu, "Thế không được, đấy là để cho con ăn."
Diệp Diệu Đông liếc mắt một cái, đi đánh răng trước, bà băn khoăn ở phía sau.
"Vậy thì cứ thả nuôi trong nhà, đợi con về rồi ta lại nấu cho con một con, đến lúc đó con ở nhà mấy hôm."
Diệp Diệu Đông liếc nhìn bà, đang đánh răng nên chẳng nói gì.
Bà tiếp lời, "Vậy ta ra thả chúng nó khỏi bao."
Thật đúng là ăn no quá sinh nông nổi mà.
Lâm Tú Thanh cứ đứng nhìn bà cứ đi tới đi lui dày vò.
Vừa mới bắt gà vịt nhét riêng vào hai bao, bây giờ lại đi mở bao, rồi lại đi gỡ dây thừng buộc ở cánh gà vịt.
Trời chưa sáng hẳn, sân đã gà bay chó chạy vịt kêu.
"Em đã bảo mà bà không nghe, anh nói vậy đi, bà tiếc không nỡ cho ai ăn, kiểu gì cũng lại đổ ra ngoài ngay thôi."
"Toàn là rảnh quá mà."
"Đợi anh đi rồi, bà chắc mỗi ngày lại ngồi trước máy điện thoại đợi thôi, chẳng đi đâu hết."
Diệp Diệu Đông tái mặt.
Thật là một gánh nặng tình cảm quá lớn.
"Hay là dứt khoát đem tờ lịch sang treo cạnh máy điện thoại, như thế bà không phải đi tới đi lui nữa."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Anh nói cũng phải."
Bà gỡ trói cho gà vịt xong thì lải nhải đi đến, "Không biết gà vịt ngoài đó có ngon không, có bổ không."
Diệp Diệu Đông vừa uống canh vừa vội vàng đáp, "Hàng bản địa mà, bản địa chắc chắn tốt! Con đi đây."
"Ơ, bây giờ đi à?"
"Nhanh chút đi, mọi người ở nhà cẩn thận nhé, ta hễ không ra khơi là mỗi ngày gọi điện về."
"Được rồi, vậy ta chẳng đi đâu hết, cứ ở nhà chờ con." Bà chống nạng vội vàng đi theo hắn phía sau. Lâm Tú Thanh cũng tranh thủ đem trứng vừa vớt ra cho hắn mang theo.
"Đừng đi, bên ngoài trời tối, thấy không rõ lắm đường khác ngã."
Lâm Tú Thanh cũng ở bên cạnh, "Ngươi cũng đừng thêm phiền, ngươi nếu mà té một cái, hắn còn có đi hay không?"
"Ai, lại muốn đi... Vậy ngươi nhớ kỹ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại về."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông phất phất tay liền bước ra cửa sân, bên chân c·h·ó cũng cùng th·e·o một lúc chạy ra, có mấy lần còn vọt tới phía trước đi mở đường.
Gặp hắn đi chậm, lao ra lại chạy về đến, sau đó tại chung quanh hắn dạo qua một vòng, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc này cũng 3h20, đi bến tàu trên đường đều là ánh đèn pin.
Mọi người thấy hắn cũng sau khi ra ngoài, cũng vội vàng chào hỏi.
Ngoại trừ hắn trên thuyền lớn 15 người, thuyền thu hoạch cùng Đông Thăng hào cộng lại cũng có 12 người.
Hắn đại ca nhị ca bên kia cũng có 6 cái, Chu Đại huynh đệ bọn họ 6 cái, A Chính nho nhỏ bên kia hai chiếc thuyền cộng lại cũng có 12 người.
Chuyến này bọn hắn đi ra ngoài cũng có 40 cái tráng lao lực.
Bến tàu bên ngoài lúc này cũng đều là ánh sáng cùng người, tiếng ồn ào từng trận, liền chờ tập hợp xuất p·h·át.
Mà mỗi người bọn họ chủ thuyền đến về sau, liền bắt đầu kiểm kê người, mỗi một chiếc thuyền người đơn đ·ộ·c tách ra đứng một khối.
Người khác kiểm kê lên đều rất thuận t·i·ện, chỉ mấy cái kia, nhìn một chút liền biết, mà người khác số lớn, mọi người đều đang đợi lấy hắn bên này x·á·c nh·ậ·n tốt liền xuất p·h·át.
Nhà mình ba đầu thuyền, Diệp Diệu Đông để ba đầu thuyền người tách ra đứng, kiểm lại hai lượt không sai về sau, hắn lúc này mới hô lên p·h·át.
"Đi, xuất p·h·át!"
Mọi người lúc này mới nâng lên trước hẹn xong thuyền đưa đò, sau đó đi đến giữa biển lên thuyền của mình.
C·h·ó đều bị hắn cố ý chọn lấy hai cái cái đầu lớn, còn có hai cái mang thai c·h·ó cái.
Lúc này bến tàu bên bờ cũng chỉ có một loạt thuyền gỗ nhỏ, đến cái thuyền lớn một chút đều không có.
Chờ bọn hắn giữa biển mấy đầu thuyền cũng lái đi về sau, đó mới là thật là quạnh quẽ xuống dưới.
Diệp Diệu Đông ba đầu thuyền nhân viên phân phối là cố định, nguyên bản ở đâu một đầu thuyền, lần này cũng như thế.
Chỉ là viễn dương số 1 dừng sát ở trên trấn cảng tránh gió, mọi người tạm thời đều lên thuyền thu hoạch, chờ đến trên trấn về sau mới đổi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận