Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 413: Lại có chút ý tưởng(2)

Chương 413: Lại có chút ý tưởng(2)Chương 413: Lại có chút ý tưởng(2)
Lâm Tú Thanh ra vườn sau chặt một cây cải thìa, rồi hái một nắm hành húng, sau đó vào bếp nấu cho anh.
Cô cắt cải thành từng khúc nhỏ, khoảng hơn móng tay một chút, rôi cắt hành húng thành những khúc ngắn bằng móng tay, thịt cắt thành sợi nhỏ, cá hoa vàng anh mang về cũng rửa sạch cắt miếng.
Chuẩn bị xong nguyên liệu, cho tất cả vào một cái chậu, rồi cho gia vị và bột khoai lang tự làm vào, thêm chút nước khuấy đều thành hỗn hợp sền sệt, không được quá loãng.
Diệp Diệu Đông tắm xong đi ra, vừa lúc thấy cô múc hỗn hợp ra chảo.
"Nếu có lạc rang nhúng vào nữa thì ngon hơn đấy."
Lâm Tú Thanh liếc anh: "Chỉ có anh thích ăn thôi."
"Sang năm anh trồng đậu phộng trong vườn nhà sau nhé?"
"Anh đừng có nói không, muốn ăn thì tự ra cuốc đất trồng đi."
"Được thôi, chẳng phải đất đều do anh khai hoang hết sao, anh đâu chỉ nói suông, sang năm trồng thêm cho mấy đứa nhỏ ăn vặt nữa."
"Ừ, đúng rồi, chuyện cưới xin của em gái đã quyết định rồi, mẹ nói lúc sáng nay, 2/12 đính hôn, 12 cưới, em hẹn với hai chị dâu mai đi chợ mua đồ chuẩn bị trước."
Diệu Đông cau mày: "Không cần anh đi cùng à? Em xách nổi đồ không?"
"Hai chị sẽ giúp mà, anh cứ đi biển, khỏi lo cho em."...
"Không cần đâu, vài tấm vải thôi mà, cũng chẳng phải đồ quý hiếm khó kiếm. Đừng làm phiền người ta, chúng ta tự đi chợ là được rồi."
Lâm Tú Thanh nói vừa khuấy đáy nồi để khỏi dính. Cô chỉ múc 15 thìa, đủ cho anh ăn, phần còn lại để tối nấu làm món phụ.
Thực ra Diệp Diệu Đông muốn tìm Lâm Tập Thượng để hỏi han một chút. Từ lúc dây thừng mắc cạn trên đá ngầm, anh không lặn xuống được, anh đã nảy ra một ý nghĩ.
Anh muốn mua bộ đồ lặn!
Hải sản dưới biển hấp dẫn quá...
Hôm nay thấy ốc biển và hải sâm trên đá ngầm, anh rất muốn nhặt lên, nhưng điều kiện không cho phép.
Từ cơn bão cá mòi lúc trước anh đã có chút ý tưởng rồi.
Nhưng bây giờ trong nước chưa sản xuất, mới mở cửa, hàng hóa khan hiếm, kinh tế còn lạc hậu lắm, không biết Lâm Tập Thượng có xoay sở được không, bộ đồ lặn mấy tiền nhỉ...
Có lẽ có thể mua trước cái kính bảo hộ, ống thở và chân vịt, tạm đủ dùng. Giờ chỉ cần lặn được xuống 10 mét là ổn rồi.
Lâm Tú Thanh bưng mì lên bàn, thấy Diệp Diệu Đông đứng bên bếp mơ màng suy nghĩ, chẳng biết qua ăn.
Cô vẫy tay trước mặt anh: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Mai anh đi chợ với em nhé, anh muốn đến cửa hàng đồ Đài Loan ở chợ xem."
"Xem gì? Lại định tiêu tiền à?" Lâm Tú Thanh nhăn mặt, anh lại muốn mua cái gì đó rồi.
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ chạm nhẹ trán cô: "Cả ngày anh làm gì tiêu tiền, tiền chẳng phải ở trong tay em hết à?"
Lâm Tú Thanh hừ một tiếng: "Tiền không có mà anh cũng mua máy khâu trước rồi, tất nhiên em phải cảnh giác chứ."
"Anh mua cái đó là để làm em vui lòng mà, cũng không phải không mua nổi."
"Anh có chút tiền là lại mua này mua kia, trong nhà còn nhiều thứ cần đến tiền đó." Lầm Tú Thanh cằn nhằn mãi: "Mau ăn đi, ăn xong đi ngủ."
Diệp Diệu Đông gật đầu, đi đến bàn ăn nhưng quên mì vừa mới nấu xong, cắn ngay vào bỏng miệng: "a a a a..."
"Sao anh vụng về thế, suy nghĩ gì mà mất tập trung thế?"
"Tại em nói suốt, chuyển hướng sự chú ý của anh rồi, miệng anh mới bị bỏng, em phải chịu trách nhiệm chứ?”
Lâm Tú Thanh trừng mắt nhìn, cái này cũng đổ lỗi cho cô à?
Thấy cô sắp mắng, Diệp Diệu Đông lập tức ôm đầu cô hôn lên môi, bịt miệng cô lại, kẻo cứ lải nhải mãi...
Lâm Tú Thanh bất ngờ, sững sờ một lúc rồi vội đẩy anh ra, ngóng cổ nhìn ra cửa, thấy không có ai mới yên tâm.
"Anh làm gì vậy? Ban ngày ban mặt, cửa mở toang, anh không sợ bị người ta thấy à?"
Giọng dịu dàng, thái độ nhún nhường, khuôn mặt thay đổi hoàn toàn, phụ nữ mà, phải thế này mới trị được!
Cứ để cô lải nhải suốt ngày sao mà được!
Diệp Diệu Đông liếm môi, thấy khá đắc ý: "Nghe em nói hoài chuyển hướng chú ý của anh nên miệng anh mới bị bỏng, em phải chịu trách nhiệm chứ?”
"Ban ngày ban mặt mà làm trò đểu, không sợ bị người ta thấy à?"
"Sợ cái gì, vợ chồng chúng ta hợp pháp mà, hôn cái môi có gọi là đểu đâu, ban ngày thì sao."
Lâm Tú Thanh thấy anh nói có lý, cảm thấy ngượng ngùng, sợ có người nghe thấy liền nhìn ra
"Mẹ à, mẹ tới lúc nào vậy... ?" Lâm Tú Thanh xấu hổ, mặt đỏ gay.
Mẹ Diệp liếc Diệp Diệu Đông một cái: "Mẹ tới giúp làm cá đây."
Diệp Diệu Đông cảm thấy mẹ xuất hiện không đúng lúc gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận