Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 473: Thu lưới dính

Chương 473: Thu lưới dínhChương 473: Thu lưới dính
Đợi kéo lên mặt nước, anh nhìn thấy bóng trắng khổng lồ quen thuộc, cả người không ổn, không nhịn được chửi thề một câu.
"Đệt mợ, sứa cũng câu được à? Hại tao tốn sức kéo lâu vậy, đệt..."
Anh trực tiếp đưa dây đến bên miệng, dùng sức cắn đứt, sợi dây nhánh này không cần nữa, lãng phí sức, đệt...
Bố Diệp thấy anh kéo vất vả vậy, còn tưởng là hàng lớn gì, còn phấn khích ghé đến mạn thuyền nhìn, không ngờ là sứa, cũng ngao ngán.
"Có lẽ vừa lúc bơi qua, bị móc câu của con quấn vào không thoát được."
"Xui xẻo! Bố lái thuyền đi, con đi thả lưới, thả lưới xuống rồi, mình nấu mì ăn."
"ừ"
Hai loại lưới bổ trợ lẫn nhau, chỉ là hơi tốn sức người thôi, lúc này máy kéo còn chưa phổ biến, phần lớn đều lấy sức người làm chính, như loại của anh, thực ra vẫn chỉ có thể gọi là thuyên nhỏ, chỉ có một số thuyền mới trang bị một số thiết bị đơn giản.
Đợi thả lưới xuống, Diệp Diệu Đông lại bắt đầu sắp xếp chuyện nấu mì, mì ăn lúc sáng sớm, đến giờ anh đã đói rồi.
Vốn định kéo xong lưới thì nấu mấy con tôm he với tôm con lót dạ, ai ngờ gặp Cá hố hoàng đế làm mất thời gian, cũng quên mất, đợi thu xong câu dây dài lúc này đã đến trưa, anh đã sớm đói đến nỗi ngực dính lưng rồi.
Giống buổi sáng, cũng là nấu mì, chỉ là cho thêm mấy con tôm he, với tôm con vừa vớt lên, càng thơm ngon hơn.
Nước trong nồi cứ sôi sùng sục, hai cha con bưng bát, dùng đũa vớt mì, ăn xong một bát lại múc một bát.
"Mai nhớ nhổ hai cây cần tây, thêm cần tây càng thơm."
"Ừ, sáng quên mất, chặt một cây cải trắng bẻ mấy lá xuống rửa rồi vội vàng đi." Diệp Diệu Đông ăn hết mì trong bát, uống hết nước, lại thêm một bát nước, trên biển gió to, uống nước có thể làm ấm cơ thể, không thể lãng phí.
Bố Diệp cũng vậy, đổ hết nước với nguyên liệu còn lại trong nồi vào bát, lại bưng ăn từ từ.
Trước đây trời không lạnh, ăn cơm canh nguội cũng không sao, giờ trời lạnh rồi, cơm nguội canh nguội đặc biệt khó nuốt, một ngụm canh mì nóng ngay lập tức có thể khiến cả người ấm lên.
Ăn no bụng rồi, Diệp Diệu Đông lại đổ thêm nước sạch vào nồi, khát bất cứ lúc nào cũng có thể uống ngụm nước nóng.
Rồi lại tiếp tục không chán nản tiến lên trên biển làm việc.
Cả buổi chiều kéo hai lưới kết quả đều là cá ếch, ngay sau đó câu dây dài kéo lên cũng phần lớn là cá đối đen, còn có một phần nhỏ hàng tạp.
Có lẽ vì họ không dời chỗ, đều làm việc ở vùng biển này, cũng vì con cá này gần đây đúng là hoành hành.
Tuy cá rẻ đi một chút, nhưng số lượng cũng khá ổn, đợi thu hồi hết móc câu dây dài cuối cùng, cả thuyền cũng đều chất đầy thúng tre.
Mười cái thúng tre đựng dây lưới móc, mười cái còn lại toàn là cá ếch với cá đối đen, trong đó có một thúng là cá tạp, hai cha con chồng dây với dây, cá với cá lên nhau, tránh thuyền chật ních.
Vừa rồi lúc thu dây thu hoạch, khắp nơi đều chất đầy, sắp không còn chỗ đặt chân, chỉ có bên cạnh con Cá hố hoàng đế gần mép mạn thuyền còn chỗ đứng chân.
Sắp xếp gọn đồ đạc xong, họ ngay sau đó lại lái thuyền đến chỗ phao thả lưới dính, mặt trời đã ngả về tây, họ cân nhanh chóng thu lưới dính về.
Để bắt cá tầng đáy vùng nước sâu, lưới dính của anh thả rất sâu, đây cũng là vì có trục lăn có thể phụ giúp thu lưới, có thể tiết kiệm sức.
Chỉ thấy anh thu phao lên rồi kéo lưới dính, móc lên trục lăn, lưới theo trục lăn thu lên, nhưng gió trên mặt biển hơi to, lưới rời rạc bị gió thổi tứ tung, có chỗ lại mắc vào bộ phận linh kiện máy móc.
Để nhanh chóng lấy lưới xuống, Diệp Diệu Đông chỉ có thể xé đứt lưới, sắp xếp lưới cho thẳng, mới có thể tiếp tục.
Anh kéo lưới dính để trục lăn quay.
Còn bố Diệp thì đứng phía sau, chuẩn bị thu hàng trong lưới dính anh kéo lên.
Cha con phân công hợp tác, một người thu lưới một người thu hàng, chỉ thấy lưới dính vừa được trục lăn quay một vòng, Diệp Diệu Đông đã thấy dưới lưới dính có một con cá mú đỏ màu sắc rực rỡ.
"Đệt... cá mú đỏ..."
Chưa đợi anh kinh ngạc xong anh đã nhìn rõ con cá mú đỏ đầu rất nhỏ, tay kéo lưới một cái, trục lăn trực tiếp quay cá mú đỏ đến trước mặt anh.
"Đệt, to bằng bàn tay lấy làm gì?"
Con cá này quý thì quý, nhưng cũng quá nhỏ rồi? Con này chắc chỉ ba lạng.
Anh nhìn con cá này vẫn đang giật tươi rói, do dự một chút, vẫn gọi bố đi lấy một cây kim rỗng qua, châm vào bụng nó một cái, rồi ném nó xuống biển phóng sinh.
Nhỏ vậy cũng bán không được giá, nếu là cá nhỏ thường bắt được thì bắt, cá mú đỏ nhỏ vậy bắt lên hơi lãng phí, không bằng phóng sinh.
Con cá mú đỏ này là cá biển sâu, anh vừa rồi là châm thủng bong bóng cá của nó, xả khí cho nó, nếu không cho dù phóng sinh nó cũng không sống nổi, nội tạng trực tiếp nổ tung mà chết.
Bởi cá biển sâu sống trong môi trường biển sâu, áp suất nước ở đó rất cao, chúng đã thích nghi từ lâu với môi trường biển sâu.
Mà khi chúng bị đánh bắt lên, môi trường chúng ở sẽ khiến chúng hoàn toàn không chịu nổi, áp suất cao bên trong cơ thể sẽ mất cân bằng với áp suất không khí bên ngoài.
Nếu không kịp xả khí, cá sẽ do chênh lệch áp suất trong ngoài cơ thể, sinh ra nhiều phản ứng, ví dụ mắt sẽ lồi to, mật cá cũng sẽ từ trong cơ thể ra ngoài, thậm chí có loại cá sẽ nổ tung tại chỗ.
Thực ra phương pháp dùng kim châm bong bóng cá là dùng để bảo quản cá.
Bởi lúc này kỹ thuật tàu thuyền chưa phát triển, ra biển xa một lần có thể phải ba năm ngày mới về, nên xả khí bảo quản cá biển sâu trên tàu, cá thoi thóp còn có thể cầm cự vài ngày.
Nếu không xả khí, cá bị đánh bắt lên chốc lát sẽ tự nổ mà chết, cho dù không tự nổ cũng sẽ vì không thích nghi được áp suất nước trên tàu mà chết.
Xả khí cho cá ngay lập tức, cá sẽ không chết nhanh như vậy.
Đạo lý tương tự, phóng sinh cũng vậy, nếu trực tiếp ném cá con đã thích nghi áp suất trên tàu xuống biển, vậy cá con cũng sẽ vì không thể thích nghỉ áp suất nước biển mà chất.
Đâm một lỗ nhỏ trên thân cá, rồi ném cá xuống biển, như vậy tuy cá con sẽ hơi đau, nhưng lỗ này có thể đảm bảo áp suất trong ngoài cơ thể nhất quán, khiến nó thả về biển có thể sống sót.
Ví dụ Cá hố chính là một loại cá biển sâu, sau khi lên bờ, cơ thể chúng cũng sẽ xảy ra sự thay đổi lớn này, nên chúng ta thấy ở chợ Cá hố thường bụng nổ ra ngoài.
Đây cũng là lý do tại sao chúng ta không thể thấy Cá hố sống.
Thả con cá mú đỏ nhỏ xíu đó về biển rồi, Diệp Diệu Đông tiếp tục quay trục lăn, lại thấy trực tiếp kéo lên một chuỗi cá ếch, còn có một đống rong rêu tạp nham...
"Đệt, con này tol"
Chỉ thấy trong chuỗi cá ếch có một con đầu to, mấy con cá này đều bị lưới dính quấn chặt, không nhúc nhích được.
Đợi lưới quay đến tay bố Diệp, Diệp Diệu Đông cũng cùng qua phụ giúp. Cá ếch bị lưới dính bắt rất khó thoát ra, cũng rất khó lấy xuống.
Vì áp lực nước biển, mấy con cá ếch đều há miệng.
Mấy con cá ếch này há miệng to như chậu máu, cực kỳ xấu xí, con lớn nhất ước vượt quá 20 cân. Bố Diệp bắt nó ra, còn thích thú một lúc, hôm nay kéo lưới kéo mấy thúng toàn nặng vài cân, còn chưa thấy con to vậy.
Lấy hết chuỗi cá này xuống, Diệp Diệu Đông tiếp tục đi kéo lưới, với sự trợ giúp của trục lăn, lưới nhanh chóng thu về, đây là lần thu lưới tiết kiệm sức nhất anh từng thu.
Liên tục thu tám chín con cá ếch, to bảy tám cân, nhỏ một hai cân đều có, ở giữa còn xen lẫn hai con cá bơn, anh thu lưới cũng không rảnh phân biệt con cá bơn này là cá bơn vỉ hay cá bơn chấm.
Từ lưới dưới nước, có thể phát hiện bóng cá bị kéo lên, Diệp Diệu Đông vừa thu xong một con cá bơn 3 cân, liền thò đầu nhìn xuống mặt biển.
Kết quả thấy trong lưới dính có một con cá mó lừa màu sắc rực rỡ, đầu không nhỏ, ước chừng dài ba bốn chục xăng-ti-mét.
"Đệt... bố, có con cá mó lừa..."
"Ồ? Cá mó lừa? Bố còn tưởng lưới dính hôm nay chỉ dính được cá ếch với cá bơn thôi."
Bố Diệp ngẩng đầu nhìn kinh ngạc một chút, nhưng tay không dừng, trong lưới trước mặt ông còn có một con cá ếch khoảng một cân dính trong đó, chưa lấy ra.
Dù sao lát nữa con cá mó lừa này cũng sẽ bị kéo đến trước mặt ông.
"Có lẽ hôm nay thả sâu hơn."
Cá mó lừa vì màu sắc rực rỡ, hình dạng mỏ rất giống mỏ vẹt nên cũng được gọi là "vẹt dưới biển".
Diệp Diệu Đông vui mừng tiếp tục quay trục lăn, kéo con cá mó lừa lên, khi con cá mó lừa bị lưới dính quấn qua tay anh, lại thấy trong miệng nó có một vật màu đỏ.
Anh nghi hoặc dừng lại một chút, rồi đưa tay móc ra, lại phát hiện hóa ra là một đoạn san hô đỏ nhỏ, đại khái chỉ to hơn móng tay cái một chút.
Cá mó lừa là loài nhai mạnh nhất thế giới, răng được cấu tạo từ một trong những khoáng vật sinh vật cứng nhất thế giới là fluorapatit, nó mỗi ngày cơ bản đều ăn một lượng lớn san hộ, rồi thải ra cát trắng. Từ miệng nó móc ra san hô đỏ, anh cũng không lạ chút nào.
Giờ san hô không đáng tiền, cho dù là san hô đỏ cũng không đáng tiền, cái nhỏ xíu bị nó cắn xuống kẹt trong miệng kia, nhiều lắm cũng chỉ lấy mài mặt nhẫn, hoặc khảm trang trí lên vòng tay, nhưng cũng tính là nhặt được không công, anh thuận tay bỏ vào túi.
Tuy không đáng tiền, nhưng màu sắc rực rỡ đẹp mắt, cũng rất may mắn, hơn nữa để đến sau này sẽ đáng tiền, một chút san hô đỏ này cũng phải ngàn tệ.
Có thể giữ lại khảm cho vợ anh một cái nhẫn san hô đỏ, ra ngoài khoe mẽ vẫn rất đẹp, hơn nữa nghe nói đeo san hô tốt cho cơ thể.
Kiếp trước chết sớm, kiếp này nhất định phải sống cho tốt mới được, có cơ hội có thể tranh thủ lúc không đáng tiền lấy nhiều chút, chất đống ở nhà nhìn cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận