Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1069: Hối hận rồi

Chương 1069: Hối hận rồiChương 1069: Hối hận rồi
Diệp Diệu Đông có chút tiếc nuối, anh cả chị dâu cả lúc đó quyết đoán từ chối như vậy, hơn nữa còn nói lời xui xẻo, khiến người ta không muốn khuyên bảo họ.
Giờ nhìn vẻ mặt của chị dâu cả, đoán chừng là hối hận xanh ruột rồi phải không?
Hôm nay mới là ngày đầu thử nước, sau này nếu mỗi tháng chia tiền, ba nhà gần nhau như vậy, mọi người đều có tiền chia, họ không có, nhìn sẽ càng khó chịu hơn.
Anh vừa nói xong, sắc mặt vốn đã tốt hơn của chị dâu cả lại trở nên không tốt lắm.
Còn chị dâu hai cười rạng rỡ hơn, mừng rỡ nhìn anh.
"Thật không? Chị biết mà, tin em chắc chắn không sai, anh hai cũng luôn nói em may mắn, đi theo em tham gia một phần chắc chắn không sai."
"Dù sao 1500 đồng bọn chị cắn răng cũng có thể lấy ra, đúng lúc lấy tiền kiếm từ mực đầu tư vào thuyền cá, lần này có thể kiếm tiền, bọn chị cũng yên tâm, tối cũng ngủ ngon rồi."
Cha Diệp nhìn một người mặt không tốt lắm, một người mặt rạng rỡ, cũng an ủi một câu.
"Đây chỉ là Đông Tử tính toán đại khái, chuyện trên biển ai nói trước được, hôm nay thử nước xem ra không tồi, muốn xem một ngày có thể bắt được bao nhiêu hàng, khoảng bao lâu hoàn vốn, vẫn phải đợi giao thuyền xong, tự mình ra khơi bắt một ngày mới biết được."
Diệp Diệu Hoa vội vàng cười gật đầu: "Cha nói đúng, những điều này chúng ta chỉ là tính toán suông, có chút tưởng tượng thôi, có thể thu hoạch không tốt như vậy, cũng có thể thu hoạch tốt hơn, đều có thể."
"Dù sao cũng phải đợi giao thuyền xong, tự mình lái một ngày mới biết thu hoạch thế nào."
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Em tính sơ sơ, tất nhiên là có rủi ro, dù sao hôm nay thử nước thuận lợi là tốt rồi, chỉ đáng tiếc là em không đi cùng mọi người để xem." "Đúng vậy, đáng tiếc thật, mọi người đều đi cả, em không đi xem, con thuyền nhà mình mà còn chưa nhìn tận mắt, lần sau đợi thuyền quay về có thể theo A Quang đi kéo lưới một ngày, xem cho tỉ mỉ."
"Vậy vẫn bàn giao vào ngày 1 tháng 7 à?"
"Không cần đâu, hôm nay thử nước thuận lợi, không có vấn đề gì, xưởng trưởng Ngô bảo để chúng ta xem ngày, lái thuyền về là được rồi."
"Trước đó nói bàn giao vào ngày 1 tháng 7, cũng là để dự phòng thời gian, nếu thử nước mà có vấn đề gì thì còn có thời gian điều chỉnh sắp xếp."
"Vậy ngày mai bảo mẹ xem ngày đi!"
Cha Diệp gật đầu: "Chú Bùi và A Quang chiều nay cũng nói vậy, để mẹ con xem ngày tốt, họ sẽ lái thuyền thẳng về. Về sớm chút, ra khơi kiếm tiền sớm chút."
"Vậy lát nữa mẹ sang đây, nhanh nói với bà ấy đi", Chị dâu hai cười tới mức mép miệng cũng không khép lại được: "Trời ơi, biết sớm thì đầu tư nhiều tiền vào, mỗi phần mỗi ngày nếu chia được 20 tệ, nửa tháng là 300 tệ rồi, chưa tới nửa năm là hòa vốn, nếu may mắn chút, chia nhiều hơn nữa thì..."
"Ôi trời! Không phải sau một hai tháng nữa A Đông sẽ đi tỉnh Chiết Giang bắt sứa sao? Con thuyền lớn này mà đi thì chắc chắn, lập tức sẽ kiếm được nhiều tiền lắm!!!"
Đồng tử chị dâu hai co lại, lại vỗ mạnh vào đùi một cái nữa, nói được một lúc mới hoàn hồn, vẫn còn chuyện đi bắt sứa này nữa, nếu mà đem thuyền lớn đi thì chẳng phải sẽ thu hoạch khủng lắm sao??
Trời ơi, mẹ kiếp!
Lần này thì chị ấy mừng phát khóc mất, chị ấy lại quên mất chuyện có thể đem thuyền lớn đi bắt sứa luôn, không cố ý nghĩ tới chuyện này.
Chỉ nghĩ tới kéo lưới một ngày kiếm được bao nhiêu tiền? Chỉ tính xem bao lâu thì hòa vốn.
"Sao mình không nghĩ ra chuyện này sớm hơn nhỉ? Nếu nghĩ ra sớm thì còn do dự gì nữa?" "Trời ơi, cứ ra ngoài kia kéo lưới vớt vớt, một ngày chúng ta chia nhau được hơn 20 tệ, nếu mà đi bắt sứa thì... trời ơi, mẹ ơi, nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ chia được bao nhiêu tiền nữa..."
"Hồi năm ngoái, một con thuyền trong một tháng rưỡi đó mỗi người chia được hơn 2000 tệ, đâu phải mất mấy tháng mới hòa vốn, đi tỉnh Chiết Giang một chuyến, lập tức hòa vốn luôn!"
Chị dâu cả nghe chị ấy nói, mắt cũng sắp lồi ra ngoài rồi.
Chị ta chỉ nghe Diệp Diệu Bằng nói, con thuyền lớn đó chưa bàn giao mà đã chết 4 người, quá không may mắn, cả năm làng họ cũng không chết nhiều người như vậy, nên cũng phản ứng ngay lập tức, hơn nữa một cổ phần đã 1500 tệ, quá nhiều cũng tiếc.
Năm ngoái bị lừa mất một khoản lớn, bây giờ khó khăn lắm mới tích cóp được chút vốn liếng, rất tiếc khi rút ra.
Lúc này nghe nói sau này thuyền lớn cùng đi bắt sứa, trong nháy mắt tim chị ta cũng như rỉ máu.
Lần này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nữa đây?
Anh hai cười hì hì nói: "Anh đã nghĩ ra từ sớm rồi..."
"Vậy sao anh không nói sớm? Hại em mấy đêm không ngủ được, cứ nghĩ số tiền đầu tư này đáng hay không?" Chị dâu hai cười trách móc liếc anh ấy một cái.
"Chuyện chưa chắc chắn, nói ra bây giờ thì quá sớm, ai biết lúc đó sẽ thế nào? Nói trước kết quả chỉ vui mừng, đến lúc đó nếu có biến cố, chẳng phải trong lòng sẽ khó chịu sao?”
Diệp Diệu Đông đả kích chị ấy một chút, không muốn để chị ấy nghĩ quá đẹp, cũng không muốn để sắc mặt chị dâu cả càng khó coi hơn.
Anh hai cũng giải thích: "Đông tử nói đúng, anh chỉ nghĩ chuyện này không chắc chắn, vừa hay tháng 8,9 toàn bão, không biết có ảnh hưởng gì không? Tiền cũng không phải chỉ nghĩ là có thể kiếm được đâu."
"Năm ngoái khi chúng ta đi bắt, bên đó bị ảnh hưởng của bão, trễ nửa tháng mới vớt được sứa, năm nay thời tiết thế nào? Bão thế nào? Bây giờ ai mà biết?"
"Chuyện không chắc chắn thì đừng nói trước, kẻo lại mừng hụt."
Cha Diệp cũng nói: "Đúng, dù sao cũng phải đưa con thuyền lớn đó về trước đã, ai có cổ phần thì theo ra ngoài đánh bắt vài ngày xem sao, tìm hiểu tình hình kéo lưới trước thì tốt hơn, dù sao con thuyền đánh cá đó quanh năm kéo lưới, mùa sứa cũng chỉ một hai tháng thôi."
Tuy nói vậy, nhưng chị dâu hai đã mừng phát khóc rồi, trong lòng cũng đã khẳng định, đến lúc đó thuyền lớn cùng đi bắt sứa có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Hòa vốn cũng chỉ trong tháng đó thôi!
Thực ra mọi người cũng đều nghĩ vậy, chỉ là trước tiên nói ra tình huống xấu nhất, để khỏi mừng hụt.
Những người có mặt hôm nay thấy thử nước thuận buồm xuôi gió, ai cũng đã mừng phát khóc rồi, ai cũng biết số tiền đầu tư là đáng.
Chỉ trừ một mình chị dâu cả, khó chịu đến mức mặt cũng không làm ra nổi vẻ mặt bình thường nữa, mặt lạnh tanh, không lên tiếng, càng không cười nổi, trong lòng đã rỉ máu rồi.
Vốn biết hôm nay họ chia nhau nhiều tiên như vậy, sau này còn chia nhiều hơn nữa, chị ta đã hơi hối hận rồi.
Vừa rồi chị dâu hai nói đến chuyện bắt sứa, càng như đâm một nhát dao vào tim chị ta, đâm trúng chỗ đau, khiến chị ta càng hối hận hơn.
Nhìn họ mặt mày hớn hở nói lời ngược, chị ta còn nghe nổi nữa sao, lặng lẽ quay người vào nhà luôn.
Chị dâu hai cũng mặc kệ mình có đâm dao hay không, tự mình vui vẻ, ai bảo họ không bỏ tiên, cũng đâu phải không thông báo cho họ, trách ai được?
Chị ấy vui vẻ nhìn bóng lưng chị dâu cả một cái, rồi quay đầu nhìn Diệp Diệu Đông.
"A Đông à, chị nghe nói con thuyền của em sang năm cũng có thể bàn giao, con thuyền đó của em có thể để bọn chị góp một phần không? Bọn chị không cầm lái đâu, bọn chị chỉ bỏ ít thôi là được..."
Chị dâu hai nói chuyện cũng không hạ giọng, âm lượng bình thường, mọi người có mặt đều nghe thấy, bước chân chị dâu cả sắp bước qua ngưỡng cửa cũng khựng lại, dỏng tai lên nghe kỹ.
"Không, em tự có đủ vốn rồi, không cần mọi người góp chung, chị dâu hai nếu rảnh tay thì có thể đi đặt một chiếc, đặt sớm thì lúc đó cũng có thể nhận sớm, con thuyền lớn này làm không nhanh được đâu."
"Nhà chị làm gì có nhiều tiền vậy, nghe nói phải hơn 1 vạn, bán cả nhà cũng không đủ"
"Chậc chậc chậc- Chị thấy nhà em cứ chuyển từng thứ từng thứ lớn về nhà, thuyền thì mua chiếc này rồi chiếc kia, nhà cửa xây xong lại xây xưởng, không ngờ còn đủ tiền mua một con thuyền lớn như của A Quang, lại không cần ai góp vốn!"
"Nhìn bộ dạng này, nhà A Quang hình như cũng không kiếm được bằng em, một mình em đã có thể đặt một con thuyền lớn như vậy, còn nhà họ lại phải góp vốn..."
"Đấy, mấy đứa bạn em cũng khá đấy chứ. Người ta nói chơi với nhau đều là người cùng chí hướng mà, cũng chẳng khác nhau là mấy. Xem mấy đứa chơi kìa, chơi với nhau, kiếm tiền cũng kiếm được với nhau, cùng phát tài, vận may đến là đến."
"Bây giờ mấy thằng nhóc trong làng đều lấy mấy đứa làm gương, người già đều lấy mấy đứa ra làm ví dụ, bảo mấy đứa giỏi lắm."
Chị dâu hai bây giờ nhìn Diệp Diệu Đông thế nào cũng thấy hợp mắt, mặt mày hớn hở, chỉ thấy anh đâu đâu cũng tốt, giống như chồng chị ấy nói, theo anh nhất định sẽ phát tài, không sai vào đâu được.
Bây giờ quả thật đoán trúng rồi, trước đây thật sự nhìn nhầm A Đông và bạn bè của anh rồi.
Không ngờ nhóm người suốt ngày ăn chơi đó, khi nghiêm túc lại cũng ra dáng ra hình, hơn hẳn mấy thằng nhóc trong làng, phát tài cũng nhanh hơn.
Nhìn A Quang trước đây cũng chẳng ra gì, không ngờ sau này lại cưới được Tuệ Mỹ về nhà, cả nhà đều hưng thịnh, trong làng cũng đứng hàng có số rồi. Lúc đầu cả nhà khổ lắm, nhà còn chẳng có đàn bà trông nom, A Quang cũng suốt ngày đi lêu lổng với Đông tử, bây giờ đều nổi lên cả rồi.
Diệp Diệu Đông cũng bị chị dâu hai khen đến mức không biết nên khóc hay cười.
Trước đây người coi thường anh nhất chính là chị dâu hai, mỗi lần gặp anh đều phải nói mấy câu mỉa mai, nhất là khi bà cụ lén cho anh cái gì, chị dâu hai đều có thể nói bóng nói gió cả buổi.
Bây giờ tốt rồi, lại còn có thể cười tít mắt khen anh một hồi, còn khen luôn cả đám bạn bè chó má của anh.
Quả nhiên, con người đều sẽ kính nể của cải từ tận đáy lòng.
Chị dâu cả không nghe được điều mình muốn, đành thất vọng vào nhà.
"Chị dâu hai đùa rồi, em cũng phải cắn răng, còn phải tiết kiệm thêm nửa năm nữa mới mua nổi con thuyền đó, bây giờ cũng chỉ trả trước tiền đặt cọc thôi, giao hàng rồi mới trả nốt, còn phải trông chờ mấy tháng tới kiếm được nhiều một chút."
"Vậy cũng rất giỏi, rất lợi hại rồi, hơn cả mấy ông già trong làng, đáng tiếc, giá mà cho bọn chị góp một phần thì tốt."
Diệp Diệu Đông cười hề hê không nói gì.
"Thôi được rồi, nói xong thì nhanh chóng khiêng mấy thùng hàng này về, mấy thùng này toàn tôm nhỏ quá bán không được giá, hôm nay cũng vớt nhiều quá, lên bờ là chết, cũng chẳng cần thả lại biển, cứ mang hết về."
"Chọn ra 8 giỏ lớn, hơn 400 cân, chúng ta cũng không tiện mang về, lúc nấy khiêng vê xưởng tiện thể cho người ta, để mấy bác thợ trong xưởng mỗi người lấy một ít mang về, chúng ta mỗi người cũng chia hai thùng."
"Mấy con cá tạp nhỏ khác cũng để công nhân trong xưởng chia hết, dù sao cũng giúp chúng ta làm xong con thuyền, còn đi thử nước điều chỉnh thiết bị, vất vả lâu như vậy, dù sao chúng ta kéo lưới ngày nào cũng có."
Diệp Diệu Đông xách hai thùng lên: "Phải thế chứ, dù sao mọi người đi xe đạp cũng không tiện mang về, hai thùng này cũng mượn của xưởng phải không?" "Đúng, mượn của xưởng đấy, vài hôm nữa đi lái thuyên, mang qua trả."
"Vậy vê nhà ăn cơm trước đi, ăn xong rồi mới xử lý hai thùng tôm này."
"Anh cả của con vẫn chưa về à?" Cha Diệp mới phát hiện ra họ đứng đây nói một hồi mà không thấy anh cả đâu.
"Vẫn chưa, chắc là ham làm, chắc cũng sắp về rồi, mặt trời cũng sắp lặn rồi."
"Ôi, anh cả và chị dâu của con chắc buồn lắm."
Diệp Diệu Đông nhún vai: 'Lựa chọn cá nhân thôi, lúc đó A Quang cũng gọi họ lại nói chung mà. Anh hai thẳng ruột, đã quyết định rồi thì cứ một đường đi đến cùng, cũng không bị ai ảnh hưởng, tình cờ đúng thôi."
"Nhưng chuyện này ai mà nói trước được, bây giờ thử nước tốt, không có nghĩa sau này cũng vậy, cứ thế thôi."
"Mỗi người có vận may của mỗi người, đừng nghĩ nhiều quá, có thể là vận may của anh cả vẫn chưa đến cũng nói không chừng."
Bảo anh nhường ra một phần cho anh cả thì điều này là không thể, anh mua ba phần một lúc, bỏ ra 4500 cũng là chịu rủi ro.
Đâu có chuyện thấy khá ổn rồi, kiếm được tiền rồi, mới nghĩ đến chuyện chia một phần.
Rủi ro anh chịu, tiên để cho họ kiếm, đâu có chuyện tốt đẹp thế.
Diệp Diệu Hoa đứng bên cạnh cười ngây ngô.
Cha Diệp lắc đầu, cũng không nói nữa, đã định rồi, không cần phải nói nữa.
Dù sao Đông tử cũng lấy một con thuyền hợp tác với họ, hai anh em bây giờ mỗi người lái một con thuyền, tiền kiếm được cũng hơn người khác.
Giữa anh em luôn có khoảng cách mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận