Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 504: Nguồn gốc của "nhào tròn tròn"

Chương 504: Nguồn gốc của "nhào tròn tròn"Chương 504: Nguồn gốc của "nhào tròn tròn"
Vì có lời của Diệp Diệu Đông hôm qua, chị dâu cả và chị dâu hai thật sự hơi tò mò, chị dâu họ có chuyện gì chứ?
Sáng sớm dọn dẹp nhà cửa xong, họ rủ nhau đến nhà Diệp Diệu Hoành.
Trong lòng họ tính toán, dù không có chuyện gì, đến chơi một lúc, nói chuyện nhiều với chị dâu họ, thân thiết hơn một chút, làm tốt quan hệ cũng không tệ. Biết đâu sau này người ta lọt một chút qua kẽ tay cũng đủ cho họ ăn rồi.
Sáng nay đi cũng không gọi Lâm Tú Thanh, họ biết dù có gọi cô cũng không đi. Nói một tiếng rồi đi luôn.
Lâm Tú Thanh đang phơi quần áo ở cửa, cũng chẳng để ý. Dù sao thế nào, lát nữa đợi họ về sẽ biết.
Diệp Diệu Đông đang dẫn hai đứa nhỏ tưới nước cho vườn rau, cũng không để ý đến họ.
Họ đều nghĩ hai người sẽ đi rất lâu, ít nhất cũng phải ngồi xuống nói vài câu. Lại không ngờ chưa được một lúc họ đã về.
"Sao về nhanh vậy?"
Chị dâu cả chị dâu hai bày ra vẻ mặt do dự, chỉ đáp lại qua loa.
Thần sắc này khiến hai vợ chồng đều thấy khó hiểu.
"Sao vậy? Sao lại có biểu cảm này, không phải đi nói chuyện với chị dâu họ sao? Sao về nhanh vậy?"
"Nhà anh họ có rất nhiều dân làng, đều là muốn đầu tư tiền. Bọn chị đang nghĩ có nên đầu tư ngay bây giờ không? Nghe nói lát nữa anh ấy sẽ đi rồi."
"Hả? Không phải nói về ăn tết đông chí sao? Huyện còn đợi anh ấy về lên báo mà? Sao vội vàng vậy? Sao đột ngột muốn đi vậy?" Lâm Tú Thanh kinh ngạc nói.
Chị dâu cả nhíu chặt mày: "Không biết nữa, hình như nghe nói đột nhiên lại có việc gấp phải đi giải quyết. Anh ấy nói có thể vài hôm nữa sẽ tranh thủ về, cũng có thể phải sau tết. Có lẽ mọi người đều nghĩ sớm đầu tư tiền, tháng sau cũng sớm lấy được tiền."
Diệp Diệu Đông nhướn mày: "Các chị có gặp chị dâu họ không?”
"Cái này thì không, nghe nói tối qua bị cảm sốt, hôm nay không dậy nổi."
Khóe miệng anh giật giật, bị đánh đến mức không xuống giường nổi ư?
"Vậy các chị không đến bên giường xem một chút à? Quan tâm một chút chứ?"
"Anh họ bảo bọn chị đừng vào, nói sợ lây bệnh cho bọn chị."
Lâm Tú Thanh nói: "Dù sao vài hôm nữa anh ấy cũng sẽ về mà, các chị vội gì chứ?"
"Chẳng phải muốn sớm một chút sao? Anh ấy không chắc lần sau về lúc nào, nói muốn tranh thủ kiếm nhiều tiền lúc tết, tết kiếm tiền là tốt nhất."
Chị dâu cả bổ sung: "Anh ấy nói lên báo hay không cũng không sao, kiếm tiền quan trọng hơn, anh ấy cũng không thiếu cái phần thưởng đó. Nếu anh ấy không ở nhà thì vẫn có thể đến nhà anh ấy lấy lãi như thường, anh ấy sẽ gửi tiền vê trước."
Hôm qua còn nói với họ đợi lên báo xong rồi sau tết hãy xem, giờ bị người ta nói vài câu đã thuyết phục, lại nóng lòng như vậy?
Thật sự là không trị nổi!
Diệp Diệu Đông nhìn hai người anh ruột đang nhíu mày phơi nắng bên cạnh: "Đề nghị các người đừng đầu tư tiên nữa, kiếm chút tiên không dễ dàng gì, 50 đồng lãi nếu may mắn thì ra biển một chuyến các anh kiếm lại được, không may thì hai chuyến cũng kiếm lại được, cần gì phải bỏ nhiều tiền mạo hiểm vậy?"
Anh cả anh hai đều là người thật thà, đặc biệt là anh hai, rất chất phác. Tính cách hai người đều tốt, nếu không anh thật sự không muốn tốn thêm lời nói nữa. 2000 đồng không phải số tiền nhỏ.
Đây là lần cuối cùng, không nghe lời anh thì thôi.
Ai thích như bà mẹ già vậy, đứng sau lưng nói nửa ngày, người ta còn không nghe, tốn công vô ích.
Anh cả anh hai rất cảm kích, đều gật đầu: "Đông tử nói đúng, chúng ta vẫn nên kiếm tiền thực tế, đừng nghĩ lung tung đi đường tắt."
"Ừ, tiền các chị bỏ vào giờ cũng không ít rồi, cứ vậy đi."
Chị dâu hai nhăn nhó mặt: "Thật sự không đầu tư nữa à?"
"Đủ nhiều rồi, một ngàn đồng chúng ta phải kiếm cả năm đấy."
"Vậy... vậy thôi vậy."
Giải quyết xong mấy bà chị dâu đầu óc đầy rơm rạ, giảm thiểu tổn thất cho nhà hai anh, Diệp Diệu Đông vẫn không yên tâm, đi một chuyến đến nhà cũ, anh lo mẹ anh cũng bị nước vào não.
Tình hình hôm nay rõ ràng là muốn vét một đợt tiền rồi trực tiếp bỏ trốn.
Đến nơi, vừa hay nghe mẹ anh đang nói chuyện với hàng xóm ở cửa, hàng xóm đó đến đưa tiền, còn xúi giục mẹ anh, mẹ anh lại còn có vẻ mặt động lòng.
Mẹ kiếp, từng người một động lòng như vậy, khó trách người ta nói thằng ngu nhiều quá, kẻ lừa đảo không đủ xài.
Anh trực tiếp tiến lên kéo mẹ vào nhà, cảnh cáo: "Mẹ đừng có hùa theo cho náo nhiệt, anh họ cả không phải làm ăn chính đáng đâu, cuốn xong đợt tiền này chắc anh ấy sẽ trực tiếp bỏ trốn luôn đấy."
"Hả?" Mẹ Diệp hoảng hốt: "Thật hay giỡn vậy? Không phải nó kiếm được nhiều tiền lắm, sắp thành gia đình vạn tệ rồi sao? Sao còn bỏ trốn?"
"Từng người một đưa tiền cho anh ấy, gom lại chẳng phải thành gia đình vạn tệ rồi sao? Anh ấy nằm im cũng là gia đình vạn tệ. Nói với mẹ này, mẹ phải nghe đấy, đừng tùy tiện nghe người ta nói bậy. Coi đi, chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả, chắc trước tết."
Mẹ Diệp nửa tin nửa ngờ: "Sao con biết?"
"Con đoán đấy!"
Mẹ Diệp lập tức liếc anh một cái không vui: "Đoán bậy đoán bạ gì, mẹ còn tưởng con biết gì chứ, nhiều người lãnh lãi rồi mà."
Diệp Diệu Đông đau đầu, nói thật với mẹ mà còn không tin? Cũng chỉ có mẹ anh thôi, đối với người khác anh đều không nói thẳng thừng như vậy, thấy mà không vạch trần.
"Dù sao mẹ đừng xen vào."
Bố Diệp cũng đang suy nghĩ: "Đông à, con nói thật đấy à?"
"Tám phần muốn bỏ trốn rồi, nếu không, để huyện điều tra rõ lai lịch thì anh ấy chạy không thoát. Nên hôm qua về còn nói ăn tết đông chí, hôm nay trực tiếp nói đi luôn."
Nếu không phải đột nhiên khó mua vé xe, chắc tối qua anh ta đã chạy rồi. Sáng ra chắc bị dân làng đến vây nên mới nghĩ vét thêm một đợt rồi bỏ trốn.
Bố Diệp gật đầu cũng dặn mẹ Diệp: "Nghe lời a Đông đi, mấy chuyện lừa đảo này nó biết nhiều lắm."
Diệp Diệu Đông: ...
Ý bố là sao, anh biết nhiều chuyện lừa đảo á?I
Bực mình!
"Đúng là vậy, thôi bỏ đi." Mẹ Diệp cũng tán thành, lòng đang rục rịch lại bị dập tắt.
Diệp Diệu Đông ở lại một lúc rồi về. Không ngờ trên đường về lại gặp đúng Diệp Diệu Hoành, tay còn xách một cái hòm mật mã.
"Anh Hoành đi à?"
Diệp Diệu Hoành quay đầu lại, cười cười: "A Đông à, đi đâu về vậy?"
"Vừa từ nhà cũ ra, sao anh về vội vàng vậy?" Anh hỏi mà biết rõ câu trả lời.
"Việc nhiều quá, đi một hai ngày cũng không được. Đấy, về ở có một đêm lại phải đi."
"Danh hiệu gia đình vạn tệ cũng không cần à? Ủy ban thôn lần trước nhầm, báo tên em thành gia đình vạn tệ, may mà chị dâu tinh ranh, lại kéo người ta đến nhà, ha ha."
Nụ cười trên mặt Diệp Diệu Hoành lập tức cứng đờ, sắc mặt cũng hơi khó coi, lập tức cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.
"Anh có việc, đi trước đây." Diệp Diệu Đông nhìn bóng lưng vội vã bước nhanh của anh ta, trên mặt cũng lộ ra nụ cười mỉa mai.
Kết quả chưa đến chiều, chị dâu hai đã từ bên ngoài về, cau mày nói chuyện với chị dâu cả ở cửa.
Lâm Tú Thanh đang nhào bột nếp trong nhà, chuẩn bị làm bánh trôi, không rảnh tay, bèn gọi Diệp Diệu Đông ra cửa lấy quần áo, vừa hay nghe được họ nói chuyện.
"Em nghe nói chị dâu họ bị đánh, đánh rất nặng, mặt mũi bầm tím không xuống giường nổi, nghe nói trán còn rách một đường."
Chị dâu cả trợn to mắt: "Thật hay đùa vậy? Bình thường sao lại bị đánh? Chuyện lúc nào vậy?"
"Nghe hàng xóm bên cạnh nói, tối qua trong nhà họ đã vang lên tiếng kêu la thảm thiết, còn xen lẫn tiếng mắng chửi. Chứ bình thường vào lúc chiều tối đều là tiếng tivi, mà còn mở rất to. Tối qua lạ là không nghe thấy."
"Có nghe thấy mắng gì không? Sao vừa về đã đánh người vậy?"
"Nói là gì mà gia đình vạn tệ ấy? Nói chị dâu họ vừa khóc vừa mắng, bảo mình rõ ràng là làm việc tốt, vì anh ấy tốt này nọ, hình như chính là chuyện gia đình vạn tệ."
Lúc này chị dâu cả cũng không yên tâm nữa: "Đây không phải chuyện tốt sao? Sao còn bị đánh? Khó trách sáng nay ngăn không cho chúng ta đến thăm."
"Đúng đấy, danh hiệu gia đình vạn tệ vinh quang biết bao..."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật, lấy xong quần áo định vào nhà, lại bị chị dâu cả gọi lại.
"A Đông à, em biết gì phải không? Không thì sao hôm qua em bảo chúng chị đi xem chị dâu họ?”
"Em đoán thôi, em không phải đã nói với các chị là anh họ không đáng tin rồi sao? Cái danh gia đình vạn tệ tặng cho anh ấy, anh ấy còn không dám nhận, các chị cứ chờ xem đi."
Hai người bây giờ mới biết hoảng. "Không lẽ nào?”
"Chắc tại anh ấy bận làm ăn quá nên không rảnh nổi tiếng..."
"Người làm ăn bình thường lên báo chẳng phải chuyện tốt sao? Lên báo có tiếng, làm ăn chẳng phải càng tốt à?"
"Cái này..."
Hai người không nói nên lời.
Diệp Diệu Đông cũng không quan tâm họ nữa, tốn chút tiền mua bài học, mong là họ thông minh ra.
"Nói gì vậy?" Lâm Tú Thanh ở trong nhà nghe thấy tiếng nói chuyện ở cửa.
"Nghe nói hôm qua chị dâu họ bị đánh."
Lâm Tú Thanh chỉ hơi ngạc nhiên một chút, dù sao cũng đã được anh tiêm ngừa trước: "Thật sự bị đánh à?”
"Ừ, nghe nói đầu rách máu chảy, không xuống giường nổi."
Thế này cũng không cần xét nên mặc đỏ hay tím nữa, không thể đỏ tím rực rỡ, nhưng cũng đã "hoa đào thắm thiết" rồi...
"Nghiêm trọng vậy sao?”
"Lỗ thủng bị vạch trần rồi, không biết anh ấy lấy tiền đi làm gì nữa? Chắc không phải chuyện tốt, nếu không thì đâu nổi giận, đánh dữ vậy."
Lâm Tú Thanh cau mày: "Sống thật thà qua ngày, hoặc làm ăn nhỏ không tốt sao?"
"Đợi xảy ra chuyện sẽ biết anh ấy lấy tiền làm gì thôi."
Diệp Diệu Đông để quần áo xuống rồi đi rửa tay, sau đó xắn tay áo, cũng cùng phụ giúp.
"Nào, các con trai, bố dạy các con nhào tròn tròn..."
Lâm Tú Thanh vừa nghe ba chữ này, vành tai đã đỏ bừng, quay đầu trừng anh.
Diệp Diệu Đông cười đùa nháy mắt ra hiệu với cô, rồi nói với mấy đứa con: "Hô to khẩu hiệu lên, nhào tròn tròn, kiếm tiền nhiều."
"Ừm ừm... nhào tròn tròn, kiếm tiền nhiều! Bố ơi, con thích nhào tròn tròn..."
"Bố cũng thích nè..."
"Con cũng thích... Diệp Thành Dương cũng không chịu thua.
"Anh nghiêm túc chút đi."
Lâm Tú Thanh thấy hai đứa con chắc chắn sớm muộn gì cũng bị anh dạy hư mất.
Rõ ràng là lời rất đàng hoàng, qua miệng anh nói ra lại thành không đàng hoàng.
"Em nghĩ bậy rồi, rõ ràng là em có tư tưởng không lành mạnh, nghĩ lung tung." Diệp Diệu Đông cười hì hì: 'Nhào nhiều một chút, lát nữa sẽ nấu cúng ông Táo, sang năm sẽ kiếm được nhiều tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận