Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 84: Chút tâm tư về sự phân công không đồng đều(2)

Chương 84: Chút tâm tư về sự phân công không đồng đều(2)Chương 84: Chút tâm tư về sự phân công không đồng đều(2)
Phụ nữ có quá nhiều con mắt, quá nhiều tâm tư, rất phiền phức!
"Thuyền là của cha, làm con giúp đỡ công việc trong nhà thì có làm sao? Tuy rằng anh hết ăn lại nằm, nhưng mà không phải hai ngày nay anh cũng giúp đánh bắt, tiết kiệm chút tiền ăn trong nhà sao? Đó cũng là đóng góp, tại sao tiền anh kiếm được còn không thể tự giữ?"
"Suyt, anh nói nhỏ thôi!" Lâm Tú Thanh liếc nhìn ra cửa, nhất định đã bị nghe thấy.
"Sợ cái gì!"
Anh chính là vàng thật không sợ lửa!
Vốn dĩ là tiền anh kiếm được, chị hai muốn cướp từ tay anh, không có cửa.
Lâm Tú Thanh cũng không dám nói gì, sợ anh sẽ trực tiếp xông ra ngoài nói lý lẽ.
Dù sao chị hai cũng không mở miệng, tạm thời bọn họ cứ giả vờ như không biết.
Thấy cô im lặng, Diệp Diệu Đông bình tĩnh nói: "Không cần quan tâm chị ta, đợi mấy tháng nữa nhà xây xong rồi, nhà nào thì sống theo nhà nấy."
Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."
Khi cha Diệp từ thuyên đánh cá trở về, quần áo của ông còn chưa khô, tạm thời không có gì để mặc nên không ra bến tàu giúp chọn hàng, yên tâm thoải mái ngồi ở nhà.
Khi cha Diệp về đến nhà, hiếm khi mỉm cười với anh: "Không tệ, vậy mà lại bắt được hơn bảy nghìn cân cá thu."
"Thật ra thì cũng không nhiều, nếu chia cho bốn người thì mỗi người chỉ có 400 tệ thôi."
"Cũng không tệ, vẫn tốt hơn đi một mình rồi."
Diệp Diệu Đông: Nếu đi một mình, cha sẽ mất đi một đứa con, có thể mời họ hàng bạn bè đến ăn đám của con rồi! Dâu hai nhà họ Diệp cuối cùng cũng có cơ hội nói ra điều mà chị ta đã kìm nén suốt buổi chiều.
"Cha à, anh cả và A Hoa thay phiên nhau theo cha ra biển, tất cả số tiên kiếm được đều sung vào tiên chung để xây nhà, có phải tiền Diệu Đông bán cá được cũng để xây nhà không?”
"Hả?" Cha Diệp cau mày, đang định nói chuyện thì Diệp Diệu Đông đã trực tiếp lặp lại những lời đã nói với Lâm Tú Thanh vào biểu chiều một lần nữa.
"Sao lại như vậy, bọn họ cũng làm việc chăm chỉ, số tiền kiếm được lại không được chia, ngược lại phải dùng để xây nhà, Diệu Đông không đi biển cùng cha, số tiền kiếm được lại thuộc về mình cậu ấy, đồng nghĩa với việc toàn bộ số tiền bọn con kiếm được đều dùng để xây nhà, cha, như vậy ít nhiều cũng không công bằng, bọn con thiệt thòi rất lớn."
Cha Diệp cau mày: "Ai nói vậy? Sao chị có thể tính như vậy? Vậy thì cha dùng tiền xây nhà cho anh chị, chẳng phải cha lỗ nặng sao? Thuyền là của cha, không phải của nhà nước, hai năm qua cha sửa thuyền từng chút một, có thu tiền của các anh chị sao?"
"Lão đại và lão nhị theo cha ra khơi là đóng góp cho gia đình, lão tam đi đào hải sản cũng là đóng góp như vậy. Ngoại trừ những thứ có thể bán ra tiền, những cái khác không phải là đóng góp sao? Hơn nữa nghe lão nhị nói, hai ngày nay lão tam cũng có đi đến chỗ móng nhà giúp đỡ."
"Nói cách khác, lão đại với lão nhị theo cha ra khơi, nếu như tính tiền công thì làm sao đủ cho các anh chị xây nhà? Sao lại thành các anh chị kiếm tiền xây nhà cho nó? Rõ ràng là cha kiếm tiền xây nhà cho các anh chị. Hải sản lão tam kiếm được cũng có thể tiết kiệm chút tiền ăn, cũng là sự đóng góp của nó, chỉ là nó đóng góp theo cách khác thôi."
Đương nghe ông nghe hiểu lời của lão tam nói, tiền bản thân kiếm được thì bản thân giũ, không có gì sai.
Hơn nữa, xét theo hoàn cảnh gia đình của đứa con thứ ba, lão tam là đứa yếu đuối nhất, làm cha mẹ thì sẽ luôn lo lắng cho đứa con yếu nhất hơn, tuy rằng chỉ tiếc không thể rèn sắt lúc còn nóng, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ có thiên vị.
Nhìn dáng vẻ không phục của chị ta, cha Diệp lại nói tiếp: "Nếu như ngày mai nó không đi đào hải sản, cha sẽ đánh gãy chân nó, có khiêng cũng phải khiêng nó đến chỗ móng nhà để phụ giúp, như vậy không còn phải đối gì nữa chứ? Chị cảm thấy ra khơi mệt, hay là chuyển đất đá mệt hơn?"
Mới kiếm được bao nhiêu tiền, mà đã bắt đầu phân công không đồng đều, nếu trong nhà kiếm được nhiều tiền hơn thì còn thế nào?
Đứa con dâu thứ hai này cũng giỏi tính toán quá rồi.
Bao năm qua, số tiền bọn họ tự kiếm được đều được giữ lại, đồ ăn thức uống đều do trong nhà sản xuất, cũng không tiêu nhiều tiền, hiếm khi lão tam kiếm được chút tiền, chị ta lại gấp gáp muốn lấy ra ngoài.
Trong lòng cha Diệp giống như gương sáng, người trong nhà có tính tình thế nào ông đã biết rõ từ lâu, cũng đã sớm nghĩ đến chuyện ở riêng, để bọn họ tự sống cuộc sống của mình.
Con cháu có phúc của con cháu, dù cuộc sống có ra sao đi chăng nữal
Bạn cần đăng nhập để bình luận