Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 962: Dạy mở máy kéo (length: 26654)

Diệp Diệu Đông uống xong một bát nước trà, lại múc một bát, liên tục uống hết hai bát lớn mới thấy đỡ khát.
Bên cạnh hắn là một thùng lớn nước trà, vốn dĩ chuẩn bị cho công nhân làm việc uống.
Công nhân ở máy kéo lúc về cũng đều ngó vào xem một chút cho vui, giờ xem hết trò vui thì ai nấy lại tiếp tục làm việc.
Diệp Diệu Đông ngồi ở chỗ mát, vừa sờ vào túi định châm điếu thuốc thì thấy Diệp Diệu Phàm đi tới.
Ngẩng đầu lên xem, chẳng phải A Phàm ca của hắn sao?
Hắn trực tiếp nhét điếu thuốc ra sau tai, nếu người ta đã tìm mình nói chuyện thì cứ nói thôi.
"Ngại quá Đông tử, mẹ ta cứ hay lo lắng thái quá, sợ ta không tìm được việc làm, không nuôi nổi gia đình, nếu có việc gì cậu cứ gọi ta làm, không được thì gọi người khác giỏi hơn làm, ta còn có thể đi tìm việc khác."
"À, ngươi không thấy làm những việc lặt vặt này kiếm tiền chậm à?" Diệp Diệu Đông ngẩng đầu nhìn hắn, bình thản hỏi.
Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lại như dao đâm vào tim gan.
Mặt Diệp Diệu Phàm trong nháy mắt lộ vẻ đắng chát.
"Ta cũng có bao giờ đụng đến nhiều tiền đâu."
Diệp Diệu Đông: "..."
Cái kiểu than thở gì đây?
"Vậy ngươi tới đây làm gì?"
"Mẹ ta cứ nhắc mãi đại ca kiếm nhiều tiền, là vạn nguyên hộ trong thôn, bảo anh kiếm tiền rồi thì cũng đừng quên kéo cả em trai này theo, phải giúp đỡ em nó chứ đừng có bo bo giữ của, phải dạy em nó làm ăn buôn bán thế nào, để em nó cũng kiếm được chút cháo mà húp."
"Mẹ ngươi giỏi lo ghê."
Cứ lải nhải vạn nguyên hộ, vạn nguyên hộ, thảo nào chị dâu cả nghe nói nhà mình muốn được báo là vạn nguyên hộ thì liền nhảy ra, thì ra trong đầu bà ấy vẫn luôn nghĩ nhà mình là vạn nguyên hộ, bị tẩy não từ lâu rồi.
"Mẹ ta cũng muốn hai anh em mình cùng kiếm được nhiều tiền, cho bà ấy sống sung sướng."
"Cho nên ngươi liền chạy theo?"
Khuôn mặt đen nhẻm của hắn xấu hổ vô cùng, có chút ngượng ngùng, há miệng rồi lại mím chặt.
Diệp Diệu Đông trong lòng thấy cạn lời, đây chẳng phải là mẹ bảo nam trong truyền thuyết à, không ngờ bên cạnh hắn cũng có.
Mẹ nói gì, con nghe nấy, bảo làm gì thì làm nấy.
Đã thế hai mẹ con một người thì vô tri, một người thì tham lam, rõ ràng là người ta lừa đảo tiền của mà mình còn chưa hay biết gì, chỉ nghĩ theo đó mà kiếm chác, cuối cùng phúc đâu chẳng thấy, chỉ có họa cùng gánh.
Cho nên nói tuyệt đối không được động vào những thứ vượt quá khả năng nhận biết của mình, vì căn bản mình không hiểu, chỉ có bị người ta dắt mũi, rồi liên lụy theo.
"Vậy ngươi định làm gì bây giờ?"
"Thì cứ sống qua ngày đã, có việc gì làm việc đó, chứ còn biết làm sao?"
"Vậy ngươi đi làm đi."
"Ừ." Diệp Diệu Phàm nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục đi chuyển gạch.
Diệp Diệu Đông nhìn theo bóng lưng hắn, lại lấy điếu thuốc sau tai ra châm.
Kệ hắn, dù sao cũng không phải em ruột, hắn cũng không rảnh mà đi kéo từng người lên.
Mợ cả của hắn quá tính toán, tay dài quá mức, lại được đà lấn tới, còn đặc biệt hay tự tìm đường lui cho mình, rõ ràng vừa buông lời hung ác, ngày hôm sau đã có thể làm như không có chuyện gì, cười tươi rối rít chào hỏi.
Hai chị dâu thì lại ghét cay ghét đắng Diệp Diệu Phàm, ngày nào cũng mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, tiền nhà ai là gió thổi tới, hắn tuy không phải chủ mưu, nhưng cũng là một bọn, làm sao cũng là đồng phạm.
Hai người anh trai thì còn đỡ, mới đầu vừa ra thì còn chửi vài câu, giờ gặp mặt vẫn có thể nói chuyện đôi câu, chắc là kiếm được nhiều tiền, trong lòng cũng nguôi ngoai bớt.
Hắn thì không quan trọng lắm, dù sao cũng đâu có lừa được đến mình, đời trước hắn đã nghe kể quá nhiều về âm mưu kiểu "Bàng thị" này, cả nước đâu đâu cũng có.
Chỉ là mợ cả hắn quá giỏi làm người ta buồn nôn, lại quá giỏi lươn lẹo một chút, khiến người khác chán ghét.
Cha hắn thì lại quá để ý tình thân thích, làm lặt vặt gì cũng mời người ta, hắn cũng không để ý, cha muốn gọi ai thì gọi, việc nhà máy cứ làm là được, còn việc máy kéo thì khỏi bàn.
Mấy đứa nhỏ kia lúc hắn không có nhà thì trông nhà trông coi việc cho hắn rất tốt, không xảy ra chuyện gì, đương nhiên hắn cũng phải nghĩ cho bọn chúng nhiều hơn một chút.
Như đợt trước không đi biển, Trần Thạch với Lý Gia Vinh không có việc gì làm, thì lại mỗi ngày kiếm củi đốn củi, thói quen tốt vẫn luôn được duy trì.
Gần đây Trần Thạch với cha hắn ra biển rồi, chỉ còn Lý Gia Vinh ở nhà đốn củi, Bội Thu Hào đợt trước cũng về một chuyến, vì có gió nên lại lỡ mất ba bốn ngày, hai hôm trước mới cùng đi ra khơi, trong xưởng không thể thiếu củi được.
Mấy thứ tôm bóc vỏ thì lại được ưa chuộng, còn hơn cả cá khô, mang đến cho hắn không ít lợi nhuận, hai tháng nay doanh thu tăng rõ rệt.
Quan trọng nhất là chi phí thấp, gần như chẳng mất gì, cùng lắm thì chỉ mất chút tiền công và vận chuyển, mặt bằng lại là của nhà mình.
Diệp Diệu Đông ngồi ở cửa hút hai điếu thuốc, mới vào nhà sau tắm rửa.
Ngoài cửa người vẫn đến không ngớt, cha mẹ hắn vẫn đứng ở ngoài cửa, vừa trò chuyện vừa ngắm xem có gì vui với bà con xóm giềng, mãi đến khi trời tối hẳn, đến giờ cơm thì mới đỡ một chút, cha mẹ hắn mới vào uống liền hai bát nước trà.
"Ta còn tưởng mọi người không khát chứ."
Diệp mẫu mặt mày hớn hở, "Ai cũng quá nhiệt tình, ta liền ngồi trò chuyện với họ một lát, cũng không thể lạnh nhạt, không để ý đến người ta được, họ đã cất công đến tận nhà rồi."
Diệp phụ cũng tươi cười, "Người này vừa đi, người khác lại đến, không biết còn tưởng nhà mình cưới vợ nữa chứ."
"Vậy bây giờ máy kéo có chạy vào được nhà xưởng chưa?"
"Trời còn chưa tối, gấp cái gì? Đại ca với nhị ca con cũng chưa về, đợi hai anh nó về rồi cũng cho hai anh xem."
Diệp Diệu Đông trong lòng tự động dịch: Người đi biển chưa về, vẫn còn người chưa thấy, vội gì?
Diệp phụ cũng nói: "Ăn cơm trước đã, đợi ăn xong thì lái xe vào xưởng cũng không muộn."
"Được, tùy mọi người."
"Khi nào thì con dạy mấy đứa kia lái máy kéo?"
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là ngày mai? Dạy sớm cho chúng nó làm quen, cho bọn nó lái vài vòng? Mấy hôm nữa nếu kho hàng trong xưởng đầy, muốn chở hàng đi thì tiện thể chở bọn nó theo, vừa đi vừa làm quen đường xá luôn, sau này khỏi lo, cứ giao hết cho bọn nó chở là được."
"Ngày mai à? Khụ...Vậy con rảnh tối nay, dạy cha trước được không?"
"Hả?"
Diệp phụ trừng mắt hắn, "Hả cái gì? Dù sao con rảnh thì cũng là rảnh, dạy cha trước, lỡ con bận hay có gì thì cha cũng có thể giúp lái được chút."
"Được", Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ lên tiếng, "Cha muốn học thì con dạy thôi, cái này cũng dễ mà."
Ông ta vui vẻ cười tít mắt, "Cha cũng là sợ chúng bay toàn nói suông, cha..."
"Ai mà không biết tay ông ngứa cũng muốn học người ta lái máy kéo chứ, chỗ ông còn cần đến ông giúp gì, bao nhiêu là đàn em kia kìa." Diệp mẫu thẳng thừng vạch trần ông, chẳng chừa cho ông ta chút thể diện nào.
Diệp phụ cũng trợn mắt với bà, "Cha chỉ muốn học, sao? Cả thôn này có được mấy người biết lái máy kéo đâu, cha chỉ muốn học cho bằng người khác, để còn có cái mà vênh mặt lên, người ta sống cả đời không phải cũng chỉ vì cái mặt à."
"Đúng đúng đúng, cha nói phải, đợi khi nào nổi gió không đi biển được, con tiện thể sẽ dạy cha chạy xe máy, để cha phóng xe một vòng trong thôn, trở thành người đàn ông ngầu nhất thôn."
Diệp phụ nghe mà trong lòng sung sướng, miệng cười toe toét, "Còn muốn dạy cha chạy xe máy nữa à? Cái xe đó hình như không ổn lắm, hay bị lật..."
"Nói bậy, học còn chưa học mà đã nói vậy, thôi ông đừng học nữa đi." Bà bực bội cãi lại.
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Không sao đâu, xe đó đâu dễ lật vậy, có ba bánh, cha chỉ cần giữ vững trọng tâm là được, cái này cũng không khó, dù sao ban đầu cứ học trên đường bằng, trên bãi cát thôi, sẽ không sao đâu."
"Được, tối nay học máy kéo trước, xe máy thì khi nào rảnh rồi tính, cái đó không gấp."
Diệp mẫu nói: "Trời tối rồi còn học cái gì nữa? Có thấy gì không? Không thể để ngày mai trời sáng thì học sao?"
"Cha có đi biển đâu vào ban đêm, ban ngày còn ai rảnh mà học, hôm nay vì máy kéo về nên không đi biển, đã chậm trễ mất một ngày rồi."
"Vậy tùy ông."
Diệp phụ được như ý thì mừng rỡ không thôi, ăn cơm cũng thấy ngon hơn.
Sau bữa cơm chiều, trời chưa tối hẳn, vẫn còn chút ánh sáng, Diệp Diệu Đông vừa nổ máy kéo, lũ trẻ con đang chơi đùa gần đó nghe thấy tiếng đều chạy ùa lại.
"Tam thúc cho tụi con ngồi với nha?"
"Đúng đó tam thúc, đợi lát nữa chạy ra xưởng cho tụi con xuống là được rồi, tụi con còn chưa được ngồi máy kéo bao giờ."
"Tam thúc cho tụi con ngồi một vòng thôi mà, cho tụi con đã cái nư chút đi mà..."
Mấy đứa nhỏ nhà khác đều hâm mộ nhìn theo, chỉ mong được lên ngồi thử một chút.
Dễ thấy, tên Diệp Thành Hồ liền lập tức nhảy ra, “Ta nói với các ngươi này, cái máy kéo ngồi chẳng thoải mái chút nào, cứ lắc qua lắc lại, đứng đấy còn ngã bên này bên kia, cả người cứ phải nghiêng ngả theo máy kéo, mà đang ngồi thì mông chắc là có thể văng lên trời luôn ấy.” “Ngươi thì ngồi rồi, còn bọn ta thì chưa được ngồi đây này.” “Không vui chút nào, cha, con muốn ngồi xe gắn máy...” Diệp Diệu Đông cúi đầu nhìn hắn, chẳng để ý, “Xe gắn máy còn xóc nảy hơn, thôi ngồi cái khác đi, con cứ đứng đây mà xem cho kỹ. Các ngươi khác mà không sợ lắc lư thì cứ lên.” “A, thật á!” “Nhanh lên, nhanh lên...” “Con cũng muốn lên...” “Con cũng muốn ngồi máy kéo...” Nghe hắn nói thế, mấy đứa nhỏ khác liền hớn hở, nhao nhao chen chúc trèo lên, ngay cả bọn trẻ con hàng xóm cũng thoăn thoắt leo theo.
Diệp Thành Dương cũng trèo lên, chỉ còn Diệp Thành Hồ đứng đó xoắn xuýt.
Diệp Tiểu Khê nhỏ xíu vậy cũng muốn đi theo đám trẻ con tham gia náo nhiệt, người ta làm gì thì nàng làm nấy.
Không trèo lên được, nàng liền ném con búp bê vải trước lên, rồi người thì dính vào thành thùng xe treo lủng lẳng, không leo lên được, mấy đứa trẻ khác nhiệt tình kéo tay nàng, muốn kéo nàng lên.
Diệp Diệu Đông thấy thế vội vàng bế nàng lên, thế này sao có thể để kéo bừa, mấy đứa choai choai tay chân không có chừng mực, tay trẻ con lại mềm, lỡ kéo trật khớp thì sao.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, con bé tí teo, không cần tham gia náo nhiệt, trời tối rồi.” “Muốn...” “Đợi ngày mai ta chở xe gắn máy cho con, con không cần ngồi cái này, cái này không vui đâu, tí nữa lại quăng con ra bây giờ, A Thanh ~ A Thanh ~ bế con vào trong...” “Không cần…Không cần…Xe xe…Muốn ngồi…Xe xe…” Diệp Tiểu Khê bị hắn ôm vào lòng, hết xoay rồi lại giãy, Diệp Diệu Đông suýt ôm không nổi cục thịt này, đành để nàng tuột xuống đất.
Lâm Tú Thanh cầm roi đi ra, “Diệp Tiểu Khê!” Diệp Tiểu Khê nhìn lại, mắt mở to, sợ đến lập tức trườn từ dưới đất đứng lên, trốn sau lưng lão tử, miệng thì la to, “Không đánh…Con ngoan…Con ngoan…Không được đánh…” “Được đến (ca ca) không ngoan, đánh cho đến…Đánh cho đến…” Vừa nói nàng vừa đưa tay chỉ vào Diệp Thành Hồ, miệng không ngừng hô đánh cho đến (ca ca).
Diệp Diệu Đông khoái chí.
Chỉ cần mình sống là được, đạo hữu sống chết không quan trọng.
Diệp Thành Hồ không thể tin nổi nhìn nàng, “Ta làm gì? Ta đắc tội ngươi hồi nào?” “Được đến không ngoan...” “Ta có chỗ nào không ngoan? Ta đánh ngươi!” “Được đến đánh ta…Mẹ…Được đến đánh ta…” Cách nàng cả hai mét rồi mà còn chưa chạm vào nàng, nàng đã là ác nhân cáo trạng trước, trực tiếp lại chạy tới ôm chân Lâm Tú Thanh.
Tức giận đến Diệp Thành Hồ giơ chân, nắm tay chạy đến trước chân nàng, làm bộ dọa nạt vài cái.
Không ngờ, Lâm Tú Thanh lại vung roi thẳng vào bắp chân hắn hai cái.
Tên Diệp Thành Hồ cũng xù lông lên.
“A, liên quan gì đến con, sao mẹ lại đánh con? Con có làm gì đâu, con chỉ hù nó một tí, tại nó ác nhân cáo trạng trước nói con đánh nó, rõ ràng con không có làm gì.” “Con hù nó làm gì? Đêm hôm khuya khoắt rồi.” “Chính mẹ cũng cầm roi ra dọa nó mà, còn nói con.” “Ai nói ta cầm roi ra là dọa nó?” “Vậy mẹ cầm roi ra làm gì? Chuyên để đánh con?” Lâm Tú Thanh cầm roi quất thêm hai cái vào hắn, Diệp Thành Hồ không ngờ mẹ hắn lại ra tay thật, còn đánh cả hắn, nhất thời không kịp phản ứng, đứng yên mà lãnh hai roi.
“Đánh con đấy, làm việc xong chưa? Vừa về là lôi kéo cha mày về, chữ thì không viết một chữ, bây giờ trời tối rồi còn đi long nhong bên ngoài.” Diệp Thành Hồ sờ cái bắp chân đau nhức, tủi thân nhìn bọn họ, rõ ràng mình không có làm gì mà cũng bị ăn đòn.
Hắn đưa ngón tay trỏ chỉ vào Diệp Tiểu Khê, lén lút lườm nàng.
Diệp Tiểu Khê há hốc miệng định lao vào cắn ngón tay hắn, may mà hắn phản ứng kịp thời thu tay về nhanh.
“Ngươi là chó!” “Là con vịt!” “Là chó!” “Cắn ngươi, cắn ngươi!” Lâm Tú Thanh túm lấy áo Diệp Thành Hồ kéo hắn vào trong sân, “Còn không mau đi làm việc đi!” “A? Ở đây còn một đứa nữa kìa!” Lâm Tú Thanh lại quay đầu bế Diệp Tiểu Khê lên.
“Búp bê…Búp bê…” Diệp Tiểu Khê còn chưa quên búp bê vải trên xe.
Mấy đứa trên xe giúp ném búp bê xuống, Diệp Diệu Đông bắt được đưa cho nàng, lúc này nàng mới ngoan ngoãn nhìn theo mà đi vào sân.
“Tam thúc, có thể khởi động máy kéo chưa?” “Ừ.” Diệp phụ cứ đứng bên cạnh xem mấy đứa trẻ con ồn ào, mặt mày thì vui vẻ, “Con bé này còn bé tý mà đã lanh lợi rồi, còn biết vu oan cáo trạng trước nữa chứ.” Diệp Diệu Đông cũng có chút hãnh diện.
“Thật là lanh lợi, cả nhà chẳng ai ham học, không biết lớn lên con bé có ham học không nữa.” “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con lại đào hang, ta thấy cũng chẳng khác gì mấy, dù sao cũng không chết đói, nuôi đến mười tám tuổi gả đi là được rồi.” “Nói bậy, mười tám tuổi vẫn còn chưa học hết sách mà.” “Trong thôn mười bảy mười tám tuổi kết hôn đầy ra đấy...” “Có còn muốn học lái máy kéo nữa không?” Diệp Diệu Đông buông một câu, liền nổ máy máy kéo đi đến.
Diệp phụ vội vàng đuổi theo, “Học tí…” Bọn trẻ con trên xe sớm đã đợi không được nữa rồi, khi máy kéo vừa nổ máy, chúng nó liền vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Không được nhảy, nhảy nữa là ta chở cả đám đi bán đấy.” Diệp Diệu Đông lái xe đến cửa nhà xưởng liền hô một đám trẻ con xuống, để chúng tự chơi, mặc dù mấy đứa trẻ hơi tiếc nuối vì mới ngồi một lúc, nhưng dù gì cũng là người từng ngồi máy kéo rồi, nên ai cũng hớn hở.
Sau khi xuống xe, đứa nào cũng la hét là mình đã được ngồi máy kéo rồi.
Bên trong nhà xưởng, Vương Quang Lượng cùng đám người đã xong ca làm, ca đêm là hai anh em song sinh nhà họ Bạch, còn Vương Quang Lượng thì ca sáng.
Bọn họ vừa mới tới đã thấy chiếc máy kéo lớn đỗ ngay cửa sân, với lại trong lúc ăn cơm chiều, bọn họ đã lên tiếng chào hỏi rồi.
Lúc này, nghe Diệp Diệu Đông nói sẽ dạy bọn họ lái máy kéo, ai nấy mắt cũng trợn tròn, đợi đến khi phản ứng lại thì vui mừng khôn xiết.
“Thật sao, Đông ca? Anh thật sự dạy chúng tôi lái máy kéo à?” “Có phải tôi đang mơ không vậy? Đây là máy kéo mới mua luôn đấy!” “Tôi muốn dạy cho cha tôi, sẵn dạy cho cả các cậu luôn, đợi qua thời gian này cần giao hàng đi thành phố, tôi cho các cậu quen đường xá, tiện đường thì để cho các cậu lái một đoạn, sau này giao hàng vẫn cần nhờ đến các cậu thôi.” Hai người trong phút chốc kích động tột độ.
“Đông ca, chiếc máy kéo này anh mua có phải là muốn cho chúng tôi lái không vậy?” “Đông ca anh tốt quá đi…Chúng tôi nhất định làm tốt, anh bảo làm gì thì bọn tôi làm nấy.” “Ai nói ta mua cái này là dành riêng cho các người chứ, nghĩ nhiều rồi hả? Vừa xẩm tối đã mơ mộng rồi? Ta mua cái này là chuyên chở hàng hóa, ta không rảnh lái thì không phải nhờ đến các ngươi à?” “Đúng, đúng, đúng, bọn tôi sẽ giúp anh chở hàng!” Vương Quang Lượng vỗ ngực đảm bảo, “Chúng tôi nhất định giao hàng đến nơi an toàn cho anh.” “Đúng đấy Đông ca, sau này việc giao hàng cứ giao cho chúng tôi, chúng tôi nhất định làm cho tốt, thật sự rất xuất sắc.” “Không ngờ đời tôi cũng có ngày được lái máy kéo, coi như là một thành tựu…” “Đó là nhờ có Đông ca cả đấy, không có anh thì bọn tôi còn đang lang thang khắp nơi, chẳng làm được gì.” Hai người cao hứng nói không ngớt, một tràng cảm tạ dài.
Diệp Diệu Đông nghe xong trong lòng vô cùng mãn nguyện, đợi bọn họ nói xong xuôi thì ngắt lời, bảo bọn họ nghe thử một chút xem cần phải khởi động thế nào, chạy làm sao.
Sau khi giảng giải xong cho bọn họ hiểu, thì bắt đầu cho bọn họ thay nhau tập, còn mình thì ngồi một bên xem.
Dạy được một lát, ba người thay phiên nhau tập, cũng mất chừng hai tiếng đồng hồ, ba người đã có thể lái qua lái lại ven bờ biển một vòng.
Chuyện này khiến cho cả ba người cười không ngậm được mồm.
“Cái này vẫn là dễ thôi mà”, Diệp phụ vui vẻ nói, “Ta lớn tuổi rồi mà chỉ cần học một hồi là biết ngay.” “Đường bằng với đường núi cũng không giống nhau, phanh xe cũng phải học cho tốt, sau này cũng phải tập luyện cẩn thận đấy. Bất quá cũng không khó lắm đâu, cẩn thận chút là được, khi nào ta kiếm thêm được nhiều tiền thì mua chiếc xe bốn bánh rồi sẽ dạy cho ông.” “Ha ha, đừng đùa, chính ngươi còn chưa lái được ấy chứ.” “Học chứ, đợi ta học được sẽ dạy cho ông, xe hơi ngầu hơn.” “Thôi đi, xe hơi có ích gì đâu, không bằng máy kéo, mày cũng đừng mơ tưởng lung tung, mình có một cái máy kéo là được rồi, bây giờ trong thôn không ai giỏi bằng mày cả, đừng có mơ xe hơi nữa, vừa đắt mà vừa chẳng thực dụng gì.” “Đến lúc đó lại tính.” Lừa càng nhiều thì tất nhiên là xài càng nhiều.
Lừa để xài nhiều, kiếm được ít tiêu cũng không sao, không lừa thì không tiêu được.
Chờ khi tiền thật sự có dư dả trong tay rồi thì có cái nhu cầu đó, thì tất nhiên là phải mua.
Trước mắt thì đúng là chưa có nhu cầu đó, với hắn mà nói, xe hơi đúng là không dùng tốt bằng máy kéo.
Diệp Diệu Đông dạy bọn họ lái máy kéo xong, thì liền đậu máy kéo lại nhà xưởng, mang con dao về nhà, mệt cả ngày rồi, hắn cũng muốn đi nằm sớm.
Diệp phụ cũng vui vẻ tươi cười đi về nhà, chuyện này về đến nhà ông lại có chuyện để nói rồi.
Con trai mua máy kéo, còn dạy ông lái, ông cũng là một trong số ít người trong thôn biết lái máy kéo đấy.
Mát mày, mát mày.
Không nghĩ tới sắp đến già, con trai như thế làm cho hắn nở mày nở mặt, năm nay thật đúng là đem gần năm mươi năm danh tiếng đều thể hiện hết ra.
Diệp phụ đi đường về mà cảm thấy chân như muốn bay lên.
Diệp Diệu Đông về nhà một cái liền trực tiếp hướng trên giường nằm, ngoài cửa bọn nhỏ đang cãi nhau, hắn nằm trên giường nghe được rõ ràng.
Mấy đứa nhóc này nghe nói nằm ngủ ở nhà có thể nhìn thấy sao trên trời, mấy đêm trước đã lại chuyển về, cứ tối đến lại cãi nhau không ngớt, tiếng mắng của A Thanh và hai chị dâu cũng không ngớt theo.
Đêm cũng vậy, cãi nhau không biết đến mấy giờ, hắn ngủ mơ màng, nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy động tĩnh yên ắng mới ngủ say.
Hôm sau trời vừa sáng, hai anh em sinh đôi biết Diệp Diệu Đông dạy Vương Quang Lượng và biểu huynh đệ mở máy kéo, từ trước đã chờ ở ngoài cửa, vừa dời gạch vừa chờ hắn dậy.
Nhìn thấy hắn thì liền mong ngóng tiến đến trước mặt hắn.
Hắn ở đó đánh răng, hai đứa đã ngồi xổm ở đó nhìn.
Hắn vào ăn cơm, hai đứa lại như môn thần đứng chờ ở cửa.
Hắn đi ra ngồi ở cửa hút thuốc, hai đứa cũng một trái một phải ngồi hai bên cạnh hắn, cái gì cũng không chủ động nói, chỉ ở trước mặt hắn lộ mặt ra, tìm cảm giác tồn tại.
Diệp Diệu Đông cứ liếc mắt nhìn chúng nó, thấy chúng nó cái gì cũng không nói, cũng chẳng thèm nói.
"Các ngươi sáng sớm đã chắn trước mặt ta, đi đâu cũng theo đó, chẳng lẽ chỉ là để nhìn ta? Hay là để ta nhìn các ngươi?"
"Hắc hắc… Đông ca…"
"Các ngươi nếu rảnh rỗi quá thì đi dời gạch đi, ta đi xem nhà xưởng."
Nói xong hắn liền đứng dậy đi về phía nhà xưởng, hai người lập tức đuổi theo kịp.
"Đi theo ta làm gì? Các ngươi đi dời gạch đi."
"Đông ca, hôm qua ca lái cái máy kéo kia nhìn thích mắt thật."
"Đồ sắt có gì mà thích mắt? Các ngươi không muốn dời gạch đúng không? Vậy các ngươi đi ra nhà xưởng đó nhìn xem, ta quay lại dời gạch."
Diệp Diệu Đông làm bộ như lại muốn quay đầu trở về, hai người bèn không dám cố nén, vội vàng lại cùng quay đầu đuổi theo.
"Đông ca Đông ca... Là thế này, nghe nói đêm qua ca dạy Vương Quang Lượng bọn họ lái máy kéo, ca có thể dạy bọn đệ một chút được không?"
"Đúng vậy đúng vậy, như vậy lỡ như không phải phiên bọn họ, người không có đó, mà có việc gấp thì chúng ta biết lái máy kéo cũng có thể thay thế, người biết nhiều chút cũng dễ hơn."
"Vậy cho nên các ngươi sáng sớm trước sau, ngóng trông nhìn ta chính là muốn học lái máy kéo?"
Hai người lập tức gật đầu như giã tỏi.
"Nói sớm đi, có gì mà phải che giấu, ta còn tưởng các ngươi đánh bạc thua nhiều, muốn tìm ta cầu cứu, ta đang tính bảo các ngươi xéo đi."
"Không có không có, tụi đệ nào có đi đánh bạc, tụi đệ cũng chỉ là mấy người rảnh rỗi không việc gì sẽ đánh vài ván bài thôi."
"Lần đầu tiên gặp Vương Quang Lượng là thấy hắn trốn ở nhà người ta đánh bạc đấy."
"À, lúc đó hắn chẳng phải không có việc gì sao? Rảnh rỗi không có việc gì nên thích qua bên đó xem người ta đánh bài, trong tay có tiền cũng tiện chơi vài ván, thua hết sạch thì về nhà ngủ ngon. Bây giờ có việc làm rồi, ai rảnh mà đi đánh bạc nữa."
"Không có là tốt rồi, đánh bạc nhỏ thì giải khuây, đánh bạc lớn thì hại thân, đừng để ta phát hiện các ngươi đánh bạc lớn đấy nhé, không thì tự kiếm việc khác mà làm đi."
Cũng nên thích hợp nhắc nhở một chút, tránh để hiện tại tình hình của hắn càng ngày càng tốt, nào là mua đất rồi lại lợp nhà, xe gắn máy vừa xây xong, lại mở một chiếc máy kéo về.
Đừng để hắn chưa có gì mà đã bành trướng, mấy tên đàn em theo làm lại sớm bành trướng.
Mấy tên nhóc này tuy trọng nghĩa khí nhưng tính hiếu thắng lại mạnh, lòng hư vinh còn mạnh hơn, lại không có tính ổn định, chỗ hắn làm lại nhẹ nhàng, tiền bạc nhận được còn khá tốt mà lại ổn định nữa.
Bây giờ danh tiếng cũng đủ, cũng đừng để mình không có tâm tư mà bị người khác dỗ ngon dỗ ngọt, thích hợp nhắc nhở nhiều chút, chỉ có lợi không có hại.
Hai người gật đầu lia lịa như trống bỏi.
"Chắc chắn không có, tuyệt đối không có."
"Đi thôi, dạy các ngươi lái máy kéo, vốn ta cũng tính đợi hôm nay đến lượt các ngươi đi ca thì dạy các ngươi, đến lúc đó chia phiên hai người hai người đi giao hàng."
"Ôi, vậy hồi nãy chẳng phải bọn đệ lúng túng vô ích à?"
"Lúc nãy tụi đệ cũng ngại nói ra."
"Cho nên mới bảo các ngươi ngốc! Tí nữa học xong rồi thì phải đi dời gạch đấy, ta đi xem nhà máy, tìm chút việc cho các ngươi làm, không thì đầu óc thành phế phẩm mất."
Hai người đều có chút mờ mịt, lao động chân tay và lao động trí óc có liên quan gì chứ?
"À, tốt quá, bảo chúng đệ làm gì thì chúng đệ làm đó, chỉ cần có việc kêu chúng đệ làm là được."
"Không sợ có việc làm, chỉ sợ không có việc làm."
Diệp Diệu Đông lắc đầu, bản chất đều không xấu, chỉ là bỏ bê quản giáo, trong nhà không ai quản, lớn lên như thế nào toàn nhờ xã hội chỉ bảo thành ra sao, cũng may gặp được hắn.
Không thể giàu sang phú quý, tối thiểu cũng có thể trở lại đúng đắn, có một công việc chính đáng mà làm, có thể kiếm cơm ăn, ra dáng con người.
Đang lúc hai người lái máy kéo dần quen tay, A Quang cưỡi xe đạp đến đây, chuông nhỏ theo leng keng vang lên.
Diệp Diệu Đông để cho chúng nó tự mình luyện tập.
"Chạy gì mà siêng vậy? Hôm qua vừa tách ra, sáng sớm đã đến cửa, nhớ ta hay là muốn nịnh nọt ta hả?"
"Nịnh nọt cái đầu của ngươi, ta là tới tìm lão bà, muốn để nàng đi mắng nhị bá mẫu ngươi."
"À? Mắng nhị bá mẫu ta làm gì? Bà ta lại chạy đến nhà ngươi à? A Sinh ca với đại biểu ca hai người đều thuê thuyền của ta, đêm còn ra biển nữa, cả hai làm rất tốt, bà ta còn chạy đến nhà ngươi làm gì?"
Hai bà bác của hắn một người so với một người không an phận, tuổi đã cao mà còn hay gây sự.
Hôm nay đại bá mẫu, ngày mai nhị bá mẫu.
Kỳ thật nói cho cùng cũng là con cái không nên người, làm cha làm mẹ đối với con cái đều có chút thất vọng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận