Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1134: Giảng bài (length: 26482)

Diệp Diệu Đông mang đồ dùng học tập đã chọn đi ra, quét một đống rồi dứt khoát ném cho Lâm Tú Thanh phân phát, nằm xuống ngủ khò khò. Đêm qua ngủ ngoài đất, căn bản là không ngủ ngon, vừa buồn bực vừa nóng, về nhà tinh thần mới bình tĩnh lại, đã sớm mệt lả.
Đến lúc chạng vạng tối, vẫn bị tiếng ồn ào của bọn trẻ con bên ngoài đánh thức.
Duỗi cái lưng mệt mỏi ra ngoài, liền thấy Lâm Tú Thanh đang lúi húi quanh bếp lò xào rau.
"Làm cơm xong rồi, nhanh vậy? Bên ngoài ồn ào cái gì thế?"
"Xem mặt trời sắp xuống núi rồi, không nóng như vậy nữa, ta liền mang đồ dùng học tập qua cho mấy nhà bên cạnh, nên từng đứa đều kích động tranh nhau xem, ở đó ồn ào hết lên."
"Cả cái miệng đàn cũng chia à? Ồn ào quá."
"Đúng là quỷ khóc sói gào, cứ thổi suốt."
Diệp Diệu Đông đi ra ngoài cửa đứng hóng gió, nghe thấy rõ hơn.
Ngoài việc thổi miệng đàn, bọn nhỏ còn đang thảo luận xem mình được chia cái gì, sau đó khoe với mấy bạn nhỏ hàng xóm xung quanh, cả đám bé lớn bé nhỏ hai ba chục đứa tụ tập ở bãi đất trước cửa, ồn ào không ngớt, khó trách bị đánh thức.
"Tam thúc các ngươi tốt quá, ba bữa hai ngày mua đồ ăn cho các ngươi đã đành, còn mua cả đồ dùng học tập ở tỉnh thành nữa, sướng quá rồi."
"Đúng đó, sao ta không có ông chú như vậy, tụi bay sướng thật đó?"
Diệp Thành Hồ lớn tiếng nhấn mạnh, "Đó là ba ta."
"Ba ta bảo rồi, ba mày là người giàu nhất cả làng, lại còn quen biết nhiều người."
"Không giống nhà tao nghèo, mẹ tao ngày nào cũng đòi bán tao đi đổi tiền."
"Mẹ tao thì muốn gả tao đi làm con dâu nuôi từ bé, để đổi gạo."
Diệp Diệu Đông nghe một hồi lâu lời trẻ con của mấy đứa trẻ hàng xóm, càng nghe càng thấy buồn cười.
Diệp phụ vừa về tới nhà, còn đi được hai bước đã ngó tường rào một cái, tiếng ồn ào ở nhà hàng xóm vẫn không dứt.
"Ngươi lại mua cho bọn nó cái gì nữa đấy? Cả làng đều muốn khoe một lượt."
"Sắp khai giảng rồi, mua ít đồ dùng học tập tặng cho tụi nó, cổ vũ tụi nó học hành."
"Vớ vẩn, lấy đi học thì toàn là lôi ra chơi."
Diệp Diệu Đông chuyển chủ đề, "Ngày mai đi cùng ta lên huyện chở thuyền, tiện thể tranh thủ hai ngày này cho thuê thuyền, rồi mùng 2 xuất phát."
"Quyết định rồi hả?"
"Việc nhà cũng xong cả rồi, chỉ còn mấy chiếc thuyền mang về sắp xếp lại thôi. Nhiều thuyền như vậy, giờ cũng gấp gáp, không còn thời gian nhiều nữa, tiện đâu thì thả đó rồi đốt mấy tràng pháo là xong."
"Ừ, vậy cũng được, còn việc ngươi với A Quang đi tỉnh làm thế nào? Việc từ đường hỏi chưa?"
"Hỏi rồi…"
Diệp Diệu Đông kể lại vắn tắt cho cha nghe.
"Chờ bọn ta từ Chiết Giang về sắp xếp việc nhà ổn thỏa, chắc cũng sắp rồi."
"Ừ, vậy mùng 2 xuất phát cũng được, đi một tháng, tầm Quốc Khánh là về."
"Việc của mấy đứa A Quốc sao rồi?"
"Còn sao nữa? Một đám người ồn ào hai ngày trời, sau đó thì mấy người trong làng cũng lên tiếng giúp, đều bảo đây là trách nhiệm chung, sao có thể để người ta bắt rồi mình tự bỏ tiền chuộc thân? Làm chủ thuyền vốn phải có trách nhiệm, ai lại tự dưng đi theo mày chịu khổ?"
"À, vậy là giải quyết xong rồi?"
"Vốn là chuyện rõ ràng rồi, cứ phải làm ầm lên hai ngày, sau mới chịu bỏ tiền, ai cũng chỉ thích tiền vào, không thích tiền ra."
"Ai mà muốn bỏ tiền ra ngoài chứ, chắc chắn là đã nắm trong tay rồi, đợi đến khi không thể không cho mới nhả tiền ra thôi."
"À còn nữa, mấy người bà con của thằng A Chính, với lại lão Trịnh và một người trong làng nữa, nghe nói đã mua hai chiếc thuyền ở trên trấn rồi, chiều nay rất nhiều người ở trên trấn kéo đến Đông Kiều thôn với Đại Thanh Sơn thôn, ta vừa trên đường về nghe thấy, như thể vỡ trận ra ấy."
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên, "Vậy thì toi rồi, vốn là trên đời chẳng có tường nào kín gió cả, huống chi lại là việc mua thuyền, người lái thuyền với những người khác trên thuyền đều biết hết. Chuyện trên trấn lớn thế kia, bị bắt nhiều người như vậy, chuyện mua thuyền của người ta thế nào cũng sẽ lộ ra, đến lúc đó nam quản mua thuyền của nhà nào, nói chung hễ ai có thuyền trên trấn đi theo bọn nó là bị kéo đến tận cửa gây chuyện hết. Không có người thì còn có hy vọng mang thuyền về, thế mà có hy vọng mang về, ai mà chịu bỏ qua chứ."
"Cũng phải, may mà hồi đó ngươi nghĩ kĩ rồi, không mua thuyền của bọn chúng trên trấn, thuyền của bọn chúng thì không liên quan gì đến ngươi, ngươi mua là của dân địa phương."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi thì ồn ào lắm, xông vào đánh nhau, sau bị mấy người trong thôn hợp sức đuổi ra, chắc ngày mai lại tới nữa."
"Chắc chắn là phải náo loạn lên thì mới thôi."
Diệp phụ thở dài, "Lần này mà náo lớn, hai nhà kia sau này đừng hòng yên ổn, mà bán thuyền cho người khác cũng chẳng xong."
"Thuyền của mấy người trên trấn đúng là khoai lang bỏng tay, ai mà ôm vào thì xui xẻo, đừng thấy rẻ mà ham, toàn là mầm họa, chỉ có trao đổi mua qua bán lại, chứ người dân địa phương sao mà dễ tính mà để chúng ta mua thuyền được? Sao không giữ lại hết thuyền trên trấn cho bọn nó có phải hơn không? Vừa tạo được lợi ích kinh tế địa phương nữa."
Diệp Diệu Đông nghĩ bụng, lát ăn cơm xong phải qua nhà A Chính xem sao, hỏi han hai câu xem thế nào.
"Cũng may hồi đó ngươi nhắc nhị ca ngươi, để anh ấy đổi thuyền khác."
"Thôi vào ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói, chờ mẹ về hỏi thêm, mẹ chắc là biết nhiều hơn."
"Bà ấy có biết nhiều gì đâu? Đến giờ này còn chưa về ăn cơm, chắc lại bị mấy chuyện linh tinh níu chân, đi tán dóc với người ta."
Cả nhà không ai đợi Diệp mẫu, đều biết cái tính của bà ấy cả.
Trên bàn cơm, người lớn toàn bàn về chuyện này, còn bọn trẻ thì lén lút chơi đùa mấy đồ dùng học tập mới có, nháy mắt ra hiệu với nhau.
Diệp Diệu Đông ăn xong thì đi thẳng sang nhà A Chính, tiện thể đi dạo tiêu cơm luôn.
Tình cảnh nhà A Chính rất thảm, lúc hắn tới thì nhà bọn họ cũng đã nguội lạnh bếp rồi, chưa nấu gì cả, thật ra người bị náo tới cửa là anh rể của anh ta, buổi chiều cả nhà đều chạy qua, mới vừa về thôi.
Lúc hắn đến thì Nhỏ và A Quang cũng đã ở đó, cả Mập cũng khó lắm mới thấy bóng dáng.
"Thảm thế cơ à?"
A Chính hút thuốc, vẻ mặt sầu muộn, "Thảm lắm, lúc đó bao nhiêu đồ đạc bị đập nát hết, rồi còn bị đánh, bị đuổi chạy rồi còn buông lời ác nữa, khó mà xong chuyện được."
Mập nói: "Anh rể mày chuyến này kiếm được bao nhiêu? Nếu kiếm được kha khá thì cứ trả lại thuyền cho chúng nó đi, bảo là không biết thuyền của nhà ai, trả lại để tự chúng nó phân biệt, chó cắn chó, đánh nhau, đánh cho bọn chúng thành chó hết cả đầu đi cho rồi."
Nhỏ: "Ý của Mập cũng được đó, tuy mất một ít tiền nhưng ít nhất được yên tĩnh, hơn nữa lại được xem kịch vui hả hê, không đùa đâu, chuyện này không thể nào êm được, mấy người đó chân đất không sợ đi giày."
A Quang: "Đúng vậy đó, chân đất không sợ đi giày, không có chỗ trút giận, mà không thể đi lên cục công an làm ầm lên, vừa vặn chiếc thuyền đó chính là chỗ để chúng nó xả cơn giận, nhất định sẽ hành hạ nhà anh rể mày đến chết đi sống lại."
A Chính bất lực nói: "Vừa nãy ở nhà anh rể ta, một đám người thương lượng hết cả buổi, cũng chẳng nghĩ ra được cái chủ ý nào tốt hơn. Không còn cách nào, chắc là chỉ có thể phá tài giải họa thôi, coi như giúp người nghèo vậy, xem chúng nó chia chác kiểu gì, chó cắn chó."
Diệp Diệu Đông xòe hai tay ra, "Nhiều người xúm vào như vậy, thật sự không có cách nào nhắm vào một hai nhà mà giải quyết được, mà cũng không thể đến lúc chúng nó gây sự trước cửa thì gọi công an, công an cũng có theo mà tới đâu, biết bọn kia toàn là dân chân đất thì ngại gì mà chẳng lười giải quyết mấy chuyện vớ vẩn này, mà chỉ kêu người của thôn xuống giải quyết thôi. Ai mà chả khốn đốn cả như vậy, ai lại nghe lời ủy ban thôn được." Diệp Diệu Đông "Nên là không nên có tư tưởng may rủi."
A Quang: "Cái thuyền của anh ấy bây giờ đang đỗ ở bến cảng hay đã đưa đến xưởng đóng tàu rồi?"
Chính: "Anh ấy định tự sửa lại tự sơn, đã phơi khô trên cạn rồi, vốn hôm nay định sơn luôn mà, ai dè vừa mua sơn về đã bị náo loạn lên."
Diệp Diệu Đông: "Vậy thì hay quá, bình thường thuyền làm gì có đánh dấu gì đâu, đến lúc đó tung tin ra thì ông nào chả nói mình có lý, mình thì chả liên quan gì."
A Chính: "Để ngày mai rồi tính, nếu bọn nó lại kéo đến làm loạn mà không có đối sách gì khác thì chắc phải vậy thôi, dù gì cũng tốt hơn mỗi ngày bị làm phiền mà trễ nải công việc."
Mập: "Mấy ngày nay chúng nó không tha cho anh rể mày được đâu, nhất định là không để cho anh mày được yên ổn đâu. Nghe ta đi, kéo dài thêm ngày nào thì lại mất thời gian kiếm tiền ngày đó, tính ra vẫn là mất tiền đấy."
Diệp Diệu Đông vỗ vai Mập, trêu ghẹo nói: "Béo lão bản giờ hăng kiếm tiền dữ ha? Một ngày cũng không dám lơ là, mấy tháng chẳng thấy người, bận hơn cả tổng thống, phát tài lớn cỡ nào rồi? Khi nào đãi anh em mình đi uống rượu?"
"Mày xàm quá, tao ráng nhịn mấy tháng, mà hở ra là muốn tao cuốn chiếu nằm luôn hả, thôi thì cứ chờ mà ăn cỗ của tao là được rồi."
"Nghe nói mày mua một miếng đất, muốn mở quán cơm nhỏ à?"
"Ừ, chả phải mày xúi tao sao? Xúi tao mua thêm đất đó, nên tao dứt khoát mua luôn một mẫu đất, mở một quán cơm nhỏ, bên cạnh còn xây thêm cái phòng trọ, chỗ đất trống còn lại thì có thể trồng rau, nói chung là mày nói mua đất không lỗ mà, với tao lại là người địa phương nữa, ba tao với ba vợ tao cũng ưng bụng, thế là mua luôn."
"Khôn đấy."
Một mảnh đất nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, về sau lấy ra làm gì đều được, các loại kiếm lời đồng tiền lớn, đem quán cơm nhỏ đẩy xuống xây khách sạn cũng không vấn đề gì, có thể tiến lên cao hơn một chút.
Là người địa phương, đều là hắn, về sau chuẩn bị tốt quan hệ, tài nguyên cuồn cuộn đến.
"Ôi, tối thiểu không cần dậy sớm, sáng sớm thật muốn chết, ta chính là nghe ngươi lừa gạt, lên kế hoạch lớn."
Mập mạp nói xong kích động vỗ mạnh một cái vào đùi hắn, suýt nữa làm hắn đau chết.
"Tê. Đồ chó, lấy oán trả ơn, người khác ngươi xem ta có muốn cho hắn nghĩ kế không, đều để ngươi phát tài, báo đáp ta."
"Thật ra thì, ta thấy bây giờ mình kiếm tiền cũng đủ rồi, cũng có thể dưỡng già, không cần khổ sở mua đất làm gì, vậy là đủ rồi, thời gian trôi qua thảnh thơi là quan trọng nhất."
Diệu Đông đập vào bụng hắn một cái, "Nhìn xem cái chút tiền đồ của ngươi, làm lớn làm mạnh, có biết không? Có tiền thì thời gian mới thoải mái, chỉ có chút tiền đó của ngươi, cho lão bà ngươi mua cái vòng tay vàng lớn, cho ngón tay mình cái dây chuyền vàng to đã đủ chưa? Đủ mua nhà, mua đất, mua cửa hàng, mua xe hơi xe máy chưa?"
"Ách..."
Mấy người kia trợn tròn mắt.
"Muốn mua nhiều vậy sao?"
"Không cần mua nhiều như vậy, nhưng mà ngươi phải có khả năng mua nhiều đồ như vậy cùng tiền tiết kiệm, như vậy mới có thể đảm bảo cuộc sống giàu có và thoải mái về sau này."
"Thôi đi, coi chúng ta là ngươi à, kiếm tiền dễ như uống nước vậy."
"Lão tử cũng là liều mà ra, các ngươi hiện tại cố gắng chút, chẳng phải cũng lừa tốt đấy sao? Trong thôn ai mà không biết từng người các ngươi đều là hộ có vạn tệ, chỉ là vạn tệ hai năm nay đã không tính là cái gì rồi, các ngươi không thấy sao? Mới mấy năm đấy thôi, đợi đến mười năm hai mươi năm sau càng không tính là gì" Diệp Diệu Đông nhìn đám người hiện tại càng ngày càng bận rộn, vậy khó có dịp tụ tập một chỗ, liền dứt khoát cho bọn hắn một bài giảng.
Hắn chậm rãi nói, một mực rót vào đầu bọn họ khái niệm tiền tài sẽ mất giá, để bọn hắn có thể mua đất thì mua đất, không nhất thiết phải mua ở chỗ lớn, trong thôn coi như xong, vốn thôn xóm của họ cũng không có nhiều.
Sau đó có thể mua cửa hàng thì mua cửa hàng, toàn bộ lấy đi mua thuyền cho thuê đều được, thậm chí toàn bộ đem đi mua hoàng kim cũng được, tóm lại chỉ cần có thể đầu tư sản xuất, mang lại lợi ích, liền nhanh chóng tiêu tiền, không cần nắm trong tay.
Tối thiểu biến thành tài sản có giá trị, về sau nếu như thiếu tiền thì còn có thể mang đi đổi, nhưng nếu ngươi giữ tiền để dành dưỡng già, vạn nhất tiền mất giá thì mua đồ lại ít đi.
Dù sao dưỡng già còn phải mấy chục năm, tiền để trong tay cũng không tăng lên, đầu tư sản xuất mới sinh lời nhiều, ai mà chê nhiều tiền chứ? Bây giờ vật tư thiếu thốn, nhu cầu lớn, chỉ cần đầu tư trong lĩnh vực mình quen thuộc, dám làm là có thể kiếm tiền.
Lý thuyết suông, dựa vào tài ăn nói một chút thì hắn vẫn làm được.
Còn bọn họ nghe xong, muốn tiêu hóa thế nào, tiêu hóa ra cái gì, có muốn tin hắn không, vậy tùy bọn họ, ai mà biết bọn họ có lén lút nắm giữ kỹ năng gì, quen thuộc cái gì.
Cơm bưng tới tận miệng, ăn bao nhiêu tùy bọn họ, vốn dĩ hắn cũng chỉ là một người dân chài rất bình thường, còn là giữa đường xuất gia, cũng có thêm chút kinh nghiệm đời trước, nhưng rất nhiều thứ cũng biết có hạn.
Hắn nói nghiêm túc, người khác cũng nghe mơ hồ, đều ngồi xổm một chỗ, đầu ghé sát lại gần nhau, người ngoài mà nhìn vào thì cứ tưởng họ đang mưu tính cái gì xấu xa.
"Cho nên ý của ngươi là muốn chúng ta đừng giữ tiền trong tay mà phải tiêu xài?"
"Nhưng tiêu xài như thế nào cũng là một kỹ xảo, như ta, mua cửa hàng rồi lại mua nhiều thuyền, hiện tại lại mua miếng đất lớn trong thành phố, nếu trước đây có thể bán ra, sau này chắc chắn sẽ còn bán được giá hơn nữa, các ngươi tự nhìn mà làm đi, dù sao đều dạy cho các ngươi cả rồi."
"Ta thấy Đông tử nói có lý, hắn là nhờ mua đất xây nhà xưởng, lại mua thuyền, sau đó mới phát tài ghê gớm vậy, hiện tại còn trực tiếp hình thành một dây chuyền, tự mình bắt cá phơi cá khô làm nước mắm cá, rồi kéo vào thành phố bán."
A Chính rất tán thành, gãi đầu muốn diễn đạt chút ý, nhưng lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể dùng ngôn ngữ ít ỏi của mình để diễn tả đơn giản.
Nho Nhỏ vỗ đùi, "Được, vậy thì nghe ngươi, lần trước bốn người chúng ta hùn vốn mua hai thuyền lớn, ngươi cứ nói để ta và A Chính hai người chiếm sáu phần, ngươi và A Quang chiếm bốn phần, đến lúc đó thuyền để cho chúng ta quản lý, cứ quyết định như vậy đi."
A Chính lập tức gật đầu, "Đúng, vậy không do dự nữa, cứ vậy quyết định."
Diệp Diệu Đông không nói gì nhìn bọn họ, đứng lên nhìn xuống, suýt nữa mắng ra, "Các ngươi xxx hiện tại còn nói cái này, hai cái đồ đần, còn đang xoắn xuýt ở đây."
Mấy người khác vội đứng dậy. Nho Nhỏ giải thích, "Tiêu một món tiền lớn vậy dẫu sao cũng phải xoắn xuýt một chút, dù biết sẽ kiếm được tiền, nhưng mới đầu muốn tiêu nhiều tiền như vậy, luôn cảm thấy do dự."
"Được rồi, vậy quyết định như vậy, lần sau không cần xoắn xuýt nữa, chuyến này mấy người các ngươi cũng kiếm được mấy ngàn rồi, đủ cả."
"Vậy thì ta mua đất vừa kịp, sau đó chỉ việc ngồi chờ phát tài thôi." Mập mạp hai tay xoa xoa, cười nham nhở.
"Nghĩ nhiều, còn ngồi chờ phát tài, trên trời rơi tiền cho ngươi chắc? Chẳng qua chỉ là mảnh đất ở trấn thôi, muốn làm lớn làm mạnh, ngươi nhất định phải mua ở huyện thành, rồi lại mua ở thành phố, lại đến tỉnh thành, lại đến Thượng Hải, sau đó thành mạng lưới cả nước."
Mập mạp trợn tròn mắt, "Xxx, ngươi đúng là dám nghĩ, ta nằm mơ cũng không dám nghĩ, trước kia ta còn nghĩ mở cái tiệm bánh bao ít ra người ta còn gọi mình tiếng ông chủ, cũng không tệ, có thể miễn cưỡng thức dậy mỗi sáng."
"Thấy chưa cái chút tiền đồ của ngươi, làm tốt vào, sau này không có cơm ăn thì đến chỗ ngươi cọ cơm."
"Dễ thôi, chỉ cần ta có thể kiếm được tiền lớn, ta nuôi ngươi cả đời cơm."
"Đây là ngươi nói đó, mọi người làm chứng nhé, đến lúc đó mỗi ngày tới nhà hàng của ngươi ăn, ngươi đừng có khóc đấy."
"Chút lòng thành, nuôi một mình ngươi ăn cơm vẫn có."
"Xí, ai ăn cơm một mình mà đến nhà hàng? Còn tưởng sau này quẹt mặt, mặt đẹp trai như ta mà vào ăn thì miễn phí."
"Vậy giảm 20%."
"Đồ keo kiệt." Diệp Diệu Đông liếc mắt, sau đó nhìn về phía Nho Nhỏ, "Ngươi còn thiếu chúng ta một bữa đầy tháng nữa đấy, ít nhất cũng sinh được thằng cu rồi."
"Ta cũng muốn mời chứ, nhưng mà các ngươi đại ân nhân hết người này tới người kia? Cả ngày chạy hết chỗ này đến chỗ kia, bóng dáng cũng không thấy đâu. Vậy thế này đi, A Quang cũng sinh đôi, hôm nay nó mời, ngày mai cũng là nó mời, ngày kia ta mời."
A Quang trừng mắt hắn, dựa vào, ngươi đúng là không chịu thiệt tí nào, muốn ăn hai bữa rồi mới mời một bữa."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Hai thằng con trai thì hai bữa, khỏi áy náy."
Người khác cũng hùa theo, không áy náy.
"Nếu ta một lần sinh hai đứa, đừng nói mời hai bữa, mời ba bữa hay mời cả tháng cũng được." "Thôi được rồi đi thôi, bây giờ lên nhà tôi luôn, các ngươi không cần ăn cơm tối, vừa nấu cũng không biết khi nào ăn được, trực tiếp uống rượu thay cơm đi."
"Được, vậy đi thôi, cùng nhau bàn chuyện phát tài lớn."
Hắn gọi vọng vào trong phòng một tiếng, rồi đi theo bọn người kia cùng nhau đến nhà A Quang.
Diệp Diệu Đông đến nhà A Quang, uống say rồi lại tiếp tục chậm rãi nói, ngay cả cả nhà A Quang cũng hiếu kỳ vây quanh bàn nghiêm túc nghe lấy.
Hắn cảm giác mình như đột nhiên có cảm giác làm chuyên gia giảng bài, nhiều người vậy đang lắng nghe hắn nói.
Làm thầy giáo, thích nhất đương nhiên là học sinh nghiêm túc nghe giảng.
"Cho nên nói, tuyệt đối đừng nghĩ trong tay có một hai vạn thì có thể sống khỏe, cứ để vậy thì tiền sẽ không nhiều lên, nhưng mà đưa vào sinh lời thì có thể từ từ tăng lên, đến lúc thiếu tiền có thể lấy sản nghiệp đó ra đổi, dù sao cũng hơn chết dí lấy chút tiền đấy."
"Chỉ cần làm những thứ trong khả năng và hiểu biết, thì chắc chắn là tốt hơn so với làm bừa, phải vận động thì mới có thể phát tài, để yên thì chỉ mãi ở trạng thái trước mắt thôi, 10 nghìn vẫn là 10 nghìn."
"Có lý đấy"
"Coi như đến đây nói, ta thấy cứ vận động thì sẽ tốt hơn là để yên một chỗ, các ngươi nhìn ta xem, ta cứ lao xao mãi, hồi đầu cha mẹ và vợ đều không thích, cảm thấy ta làm bừa, cái này cũng phản đối, cái kia cũng phản đối, giờ thì không ai nói nữa rồi, ai nấy đều im bặt."
"Cho nên hiện tại đắc ý lắm chứ gì? Chiều mua sô cô la đắt tiền vậy cho mợ ba, mợ ba phản ứng thế nào?" A Quang cười châm chọc.
"Cảm động rớt nước mắt, mắt thì đẫm lệ, ánh mắt nhìn ta như kéo tơ."
"Ọe - "
Mọi người đều làm bộ nôn mửa, cực kỳ nghi ngờ lời hắn nói.
Nho Nhỏ tò mò hỏi: "Cái gì là mắt kéo tơ?"
"Là ánh mắt nhìn ta cứ dính dính, như muốn bám vào người ta vậy."
"Chém gió hạng nhất."
"Mợ ba đến kìa..." A Quang nhìn về phía cửa, lập tức đứng dậy.
Diệp Diệu Đông cũng khẩn trương, vội vàng nhìn ra cửa, cái bát rượu trong tay cũng tranh thủ đặt xuống, làm đổ một tay lên lưng.
Kết quả ngoài cửa chẳng có ai.
"Ha ha ha ha ha..."
"Ha ha ha, để cho ngươi chém gió không cần nháp!!"
"Ngươi có bản lĩnh nói vậy trước mặt vợ ngươi đi."
"Cái này có gì mà không nói được, ta nói sự thật." Hắn tiếp tục mạnh miệng, xoa rượu lên mu bàn tay, cũng liếm hết.
"Nhìn xem, vừa nãy tay ngươi run mà rượu cũng đổ kìa."
"Vậy là không xong rồi."
"Con vịt chết mạnh miệng, trách sao con gái ngươi bảo mình thuộc giống vịt, hóa ra là di truyền."
A Quang và mấy đứa em trai em gái khác cũng bị mấy người đó chọc cười.
A Chính hiếu kỳ hỏi: "Cái gì sô cô la?"
Rõ ràng bọn họ từng người chẳng biết gì, nghe câu được câu chăng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ đưa ra phản ứng.
"Cái đồ bán ở cửa hàng hữu nghị ấy, bỏ vào miệng ăn ấy, đắt chết đi được, một hộp bốn, năm đồng, mà bên trong chỉ có 12 viên sô cô la màu nâu to bằng quả nhãn."
"Đó là tiên đan diệu dược gì vậy? Đắt như thế?"
A Quang trong lúc người khác chuyển chủ đề, lại kéo chủ đề trở lại, cười tủm tỉm hỏi hắn: "Vậy chị dâu ba sinh nhật khi nào?"
Diệp Diệu Đông bĩu môi: "Vợ ta ta việc gì phải nói cho ngươi."
"Đều là người nhà cả mà."
"Ngươi cũng nói chỉ là người nhà thôi, sao không biết khách khí một chút?"
"Vậy nên ngươi kết hôn tám năm rồi, đến cả sinh nhật chị dâu ba cũng không biết."
"Nói vớ vẩn."
"Ha ha ha..."
Mấy tên dở hơi tụ lại một chỗ vừa nói vừa cười, vô cùng sung sướng, uống rượu cũng thấy ngon hơn hẳn.
Mập mạp vì rạng sáng phải dậy bán bánh bao, đã sớm về trấn.
Còn đám người kia đến khi tiếng kẻng báo canh vang lên thì mới say sưa xong.
Diệp Diệu Đông loạng choạng đứng lên, mặt mày ngơ ngác nhìn ra ngoài: "Trong thôn giờ có người đánh mõ cầm canh à? Mấy ngày trước ban đêm ta cũng đã mơ hồ nghe thấy."
Mã thẩm vừa dọn dẹp bàn vừa giải thích: "Nghe nói là có thôn gần đây ban đêm tiếc không đốt đèn thắp nến, thế là sơ ý làm cháy nhà, nửa đêm không kịp trở tay, một đám cháy lan sang, lại thêm trộm cắp vặt vãnh nhiều, ủy ban làng mới kêu một lão đầu độc thân đi gõ mõ cầm canh, coi như cho người ta một việc làm, cũng kiếm sống được."
"Trong thôn cái nhà Vương lão Ngũ học theo ngươi phơi cá khô nghe nói nửa năm nay kiếm khá lắm, mấy tháng này họ càng phơi càng nhiều, chỗ đất trống trong thôn chỗ nào cũng thấy phơi cá, nghe nói đêm còn phải thay nhau canh chừng, mà vẫn bị trộm không ít, lại không bắt được ai."
Diệp Diệu Đông mừng rỡ, tỉnh táo hẳn ra: "May mà ta quây cả một khu đất, ai cũng biết xung quanh ta thả chó, lại còn thuê người, 24/24 giờ trông coi."
"Quả hồng chọn quả mềm mà bóp, bên chỗ ngươi trông có vẻ không dễ trộm."
Hắn nhìn thời gian, vừa đúng 10 giờ, tiếng mõ cầm canh chắc là 9 giờ bắt đầu đi? Chắc đi hết trong thôn rồi mới chuyển đến chỗ này.
"Cũng tốt, có người gõ mõ đi tuần tra, cũng có thể trấn áp mấy tên trộm cắp vặt, cho người ta không dám làm bậy."
"Đi, về nhà thôi."
Mấy người cùng nhau loạng choạng đi ra, vừa đi vừa hát ca, giọng điệu thì quỷ khóc sói gào.
"Hoa dại ven đường xin đừng hái ~ Hãy nhớ tình ta, hãy nhớ tình yêu của ta, nhớ có ta mỗi ngày đang chờ đợi. ~ Ngọt ngào ~ Em cười thật ngọt ngào ~ Tựa bông hoa nở trong gió xuân ~ Nở trong gió xuân~ Ta gặp em ở đâu, ở đâu? Nụ cười của em sao quen thế? Ta nhất thời không nhớ ra ~ A ~ Trong giấc mơ ~"
"Nhất thời mất chí không khỏi oán than ~ Nhất thời vấp ngã không khỏi sợ hãi ~ Dù mất đi hy vọng ~ Mỗi ngày say túy lúy ~ Không hồn không vía như bù nhìn ~ Nhân sinh ~ có thể ví như biển cả ~ Sóng gợn ~ Có lúc lên ~ Có lúc xuống ~ May mắn ~ xui xẻo ~ Luôn muốn phải chiếu trên công~ Đạt được ~ Ba phần do trời định bảy phần do gắng sức! Yêu thì liều ~ mới có thể thắng ~"
"Đông tử, ngươi hát bài gì thế, nghe hay vậy?"
"Ta có hát à? Ta không có hát mà?"
Hắn bị bọn họ hỏi thế cũng tỉnh táo, đột nhiên nhớ ra bài hát này còn chưa phát hành, bây giờ đang thịnh hành nhạc Đặng Lệ Quân, đi đâu cũng thấy băng nhạc Đặng Lệ Quân.
"Ngươi không hát?"
"Ngươi không hát? Vậy ai hát?"
A Chính và Tiểu Tiểu lập tức dừng bước, vẻ mặt hoảng sợ quay lại nhìn hắn, đồng thời ngó trước ngó sau, ban nãy mơ màng sắp ngã lăn ra giờ thì thân thể đều thẳng đơ, tỉnh táo cả nửa.
"XXX, vừa nãy tiếng hát sau lưng không phải của ngươi sao?"
Diệp Diệu Đông phủ nhận: "Không có mà, ta không có hát, ta còn tưởng là các ngươi ở trước hát."
"Ta hát Đặng Lệ Quân mà..."
"Ta cũng hát Đặng Lệ Quân mà..."
"Ta đang nghe các ngươi hát Đặng Lệ Quân mà..."
"A~ quỷ ơi~" A Chính hét to một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy.
"A mẹ ơi, chờ ta với, có quỷ ~"
Tiểu Tiểu cũng nhào tới chạy theo.
Kết quả hai người đều uống nhiều quá, say bí tỉ vốn dĩ đã đi không vững, huống chi là chạy, nửa đêm lại không có đèn đường, Diệp Diệu Đông ngơ ngác nhìn bọn họ quỷ kêu mà chạy, kết quả là nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết trước sau.
"A ~"
"A!"
"Ta thao XXX. Có quỷ. Chân ta, chân ta bị quỷ bắt. Cứu mạng, có quỷ..." A Chính khóc lóc la hét.
"XXX im miệng đi..."
"A! Quỷ là Tiểu Tiểu. Đau quá, đừng đánh mà..."
"Ngươi đừng đá ta, ta bị đau bụng. Là ta, lão tử ngươi đây mà..."
"XXX cái quỷ gì? Dám mạo xưng lão tử ta, đá chết ngươi..."
"Úi..."
Diệp Diệu Đông nghe thấy tiếng động phía trước và loạng choạng tiến lên, liền thấy bên cạnh mương nước bẩn có hai bóng người đang xô xát đánh nhau, hai người vừa đánh vừa chửi.
Một người thì tưởng đối phương là quỷ, còn một người say xỉn bị đánh, theo bản năng hoàn thủ.
"Tỉnh lại đi các ngươi, mau đứng dậy."
Gọi mãi không được, hắn chạy xuống kéo ra, vẫn còn bị bọn họ đẩy sang một bên, lãnh hai đấm, đành phải lộn nhào đứng dậy trèo lên đường.
"Cứu người, lòng tốt không được báo đáp tốt, suýt bị các ngươi đánh chết."
Hắn ôm lấy hốc mắt có chút đau, hùng hùng hổ hổ rồi tranh thủ quay trở về, chuẩn bị đi nhà A Quang gọi người, hai người này cứ để bọn họ đánh nhau đã.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận