Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1090: Người nói lắp

Chương 1090: Người nói lắpChương 1090: Người nói lắp
Mọi người đều hơi ghen tị với cậu nhóc nói lắp, lại được anh Đông để ý, tối nay đã được đi cùng lên thuyền, họ còn chưa có cơ hội này.
Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Vương Quang Lượng do dự một chút, không nhịn được hỏi: "Anh Đông, anh định ra biển mấy ngày vậy? Mấy ngày tới đều cần người à?"
Mọi người lập tức lại lóe lên tia hy vọng, nếu đi nhiều ngày vậy thì họ cũng có cơ hội chứ?
"Hai ba ngày, ba bốn ngày, bốn năm ngày đều có thể, xem thời tiết thôi, nếu thời tiết tốt, có thể ra biển thì đương nhiên sẽ ra ngoài nhiều ngày."
Còn phải xem cha anh về lúc nào nữa, nếu cha anh về thì không cần họ nữa.
"Vậy nếu thằng nhóc nói lắp đi liên tục cũng mệt, dù sao cũng là người mới, hay là luân phiên bọn em đi?”
"Không... không... không mệt..."
"Mai tính, củi bên ngoài chuyển hết vào chưa? Chuyển xong rồi thì các cậu cũng về nghỉ sớm đi, tối qua thức trắng cả đêm, hôm nay còn lên núi chặt củi, mệt lắm rồi, tối ngủ sớm đi."
"Hay tối nay bọn em qua quấy rối bọn chúng nữa? Không tiện làm phiền phụ nữ thì bọn em có thể tiếp tục tạt phân!"
"Các cậu không thấy hôi, không thấy kinh tởm à?" Diệp Diệu Đông nghĩ thôi đã chịu không nổi, còn phải đi nhà xí múc từng gáo một.
"Hôi thì bịt mũi lại là được mà, dù sao ngày nào cũng đi vệ sinh cũng đâu có ít, bọn em múc hố phân, còn ngăn không cho nó tràn ra..."
"Thôi thôi, đừng nói mấy cái kinh tởm vậy nữa. Tối nay thôi đi, tối qua liên tiếp làm phiền bọn chúng hai lần rồi, chắc giờ cũng sợ rồi, tối nay chắc sẽ cảnh giác, nếu họ thay phiên nhau canh ở đó để bắt các cậu, mà bắt được quả tang thì không hay đâu." "Cũng đúng, vậy thì thôi, vài hôm nữa tính, đợi bọn chúng lơi lỏng cảnh giác rồi hãy xử tiếp."
Anh đánh bọn chúng một trận xong cũng lười để ý rồi, vậy mà họ vẫn khá là quyết tâm.
"Tùy các cậu, các cậu vui là được, thấy phiền phức kinh tởm thì thôi đừng làm nữa, dù sao đàn ông cũng bị đánh đến mức xuống giường không nổi rồi, đàn bà cũng bị quấy rầy mấy đêm liền rồi, như vậy là đủ rồi."
"Được rồi được rồi, anh Đông nói chuyện dễ nghe quá."
"Đúng vậy, con mụ đó vu khống anh, đáng lẽ phải xử lý nó mới đúng."
"Đừng manh động, xử lý cái gì, coi chừng tội côn đồ, hơn nữa còn là vợ của bạn nữa, thôi vậy đi, dù sao cả làng đều biết là nó làm, như vậy là đủ rồi."
"Được rồi, vậy bọn em chuyển mấy bó củi này trước đã."
Mẹ Diệp thực ra khá chê anh gọi một đứa nói lắp, nhiều người như thế, tay chân khỏe mạnh, thế mà lại chọn đứa nói lắp, nhìn cái kiểu nói chuyện khó nhọc kia, nghe mà khó chịu, nhưng dù sao cũng là miễn phí, vậy thì thôi vậy, cũng không thể quá kén chọn được.
Thấy họ nói chuyện xong, bà mới cười mời họ trước: "Ăn dưa hấu trước đi, ăn xong dưa hấu rồi làm..."
"Không sao đâu, không nhiều lắm, hai người mỗi người ôm một bó là được rồi, chỉ là không mang dây thôi, chứ nếu buộc lại thì không phải rời rạc thế này."
"Vậy mấy đứa kia ăn trước đi, làm phiền các cháu rồi, quấy rầy người ta cả đêm, mà mình cũng chẳng được gì."
"Hì hì, cũng được cũng được, bọn cháu nhiều năng lượng quá không có chỗ xài..."
Đợi họ chất đống củi gọn gàng rồi, mỗi người cầm một miếng dưa hấu, thừa lúc không có ai, chào một tiếng rồi đi trước.
Diệp Diệu Đông trực tiếp khóa cửa, dù sao mẹ anh phải ở đây xem tivi, xem tới mười giờ mới về, trong nhà đám trẻ cũng đang mải mê xem, tivi không tắt thì không đi đâu.
"Sao con chọn đứa nói lắp làm gì? Nhìn nó nói chuyện khó nhọc vậy, con không thấy khó chịu à."
"Có gì đâu mẹ, con gọi nó đến làm việc, chứ có phải gọi nó đến nói chuyện đâu, nghe hiểu tiếng người là được rồi."
"Tùy con vậy, dù sao cũng đã nói rồi, lại không lấy tiền, mai nếu đổi được thì đổi người khác..."
Đột nhiên, mẹ Diệp vỗ một cái vào trán mình!
"Quên nói mất, mai có thể gọi tụi nó qua xưởng làm được này, tụi nó vừa nãy còn tiếc nuối vì con chọn thằng nói lắp, không chọn tụi nó mà? Dù sao bên đó cũng chỉ hai ba ngày là xong, nhiều người qua, chắc một ngày là làm xong."
"Mẹ, mẹ nghĩ ra hay thật đó! Lợi dụng quá rồi, làm việc vất vả lắm, sao có thể tùy tiện sai khiến người ta được."
"Chính họ nói không lấy tiền mà, đâu phải mẹ nghĩ đến chuyện lợi dụng."
"Vậy mẹ không nghĩ đến lợi dụng, sao lại bỏ cậu con ra, trực tiếp đồng ý, bảo con gọi họ.'
Mẹ Diệp cũng hơi tức, hiếm khi yếu lý: "Cái này... không lấy thì uổng mà? Không lấy tiên họ cũng giành nhau làm, đâu phải mẹ chủ động kêu họ."
"Nhưng cũng không thể an tâm để người ta làm không công được."
"Vậy... vậy con cứ tùy ý cho một chút... Dù sao tuổi cũng không lớn, làm việc này cũng phân già trẻ mà."
"Thôi được rồi, mẹ qua chỗ cậu con hủy trước đi, con biết làm sao rồi."
Diệp Diệu Đông nói xong định đi vào nhà, nhưng mẹ Diệp lại kéo anh lại.
"Khoan đã, mẹ vẫn chưa hỏi con này, sao tụi nó hăng hái vậy? Còn đua nhau đi làm, ngay cả tiền công cũng không lấy, hơi lạ đó, đâu có ai ngốc vậy."
"Vì con là Diệp Diệu Đông mài" Anh đắc ý nói: "Chẳng lẽ mẹ không biết mười dặm tám làng đều biết danh tiếng của con sao?"
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc mấy cậu thiếu niên đua nhau đi làm?"
"Vì biết tiếng của con, biết con kiếm được tiền, lại có gia cảnh giàu có, nếu theo con làm việc chắc chắn không sai được, biết đâu lại được con dẫn đi làm giàu thì sao?"
"Dù sao họ cũng rảnh rỗi, vô công rồi nghề, không có việc gì làm, chỉ bằng bám theo con cho bằng được, xem có thể có được bộ dạng người không."
"Dù sao cùng lắm cũng chỉ tốn chút thời gian, bỏ ra chút tâm sức, thứ họ dư giả nhất chính là thời gian, liều một phen, xe đạp biến thành xe máy, xe máy biến thành xe oto, xe oto biến thành xe Audi."
Mẹ Diệp nhíu mày nhìn anh một lượt, thấy lời này cũng khá có lý, nhưng: "Con từ bao giờ mà lợi hại vậy rồi, còn có thể dẫn người ta đi làm giàu? Họ bị mù mắt à? Nếu con dẫn thì chắc chắn phải dẫn người nhà trước chứ, dẫn người ngoài làm gì? Đầu óc có bị phân làm mờ không vậy."
"Người nhà cũng phải chịu theo con làm, nghe lời con chứ, anh cả anh hai giờ mỗi người đều có thể chạy một chiếc thuyền rồi, còn theo con làm gì nữa? Tự làm tự ăn không phải tốt hơn sao?"
"Hơn nữa, con có thể sai anh cả anh hai hay mấy đứa cháu đi tạt phân, đi đánh người được không? Hợp lý không? Chắc chắn phải tìm mấy người này làm chứ."
Nói cũng khá có lý, chuyện xấu đương nhiên phải kêu người khác làm rồi, sao có thể kêu người nhà làm, lỡ bị bắt thì còn mặt mũi nào nữa, mẹ Diệp cũng không phản bác.
"Vậy con dẫn họ làm giàu kiểu gì?"
"Con làm sao biết được? Nếu con có thể dẫn họ làm giàu, chẳng phải con phải tự làm giàu trước sao? Con chỉ là một thằng đánh cá, ngày nào cũng cầu Mẹ Tổ phù hộ, cầu Thần Tài phù hộ, cầu Quan Âm Bồ Tát phù hộ."
"Với lại con nói sẽ dẫn họ làm giàu bao giờ đâu? Chính họ nghĩ biết đâu con có thể dẫn họ làm giàu, chính họ muốn liều một phen, đánh cược một lần." "Mình cứ nhìn vậy đi, cần thì gọi họ một tiếng, không cần thì cứ để họ làm gì thì làm, dù sao mình cũng không sai bảo không công."
Mẹ Diệp lập tức cũng thông suốt: 'Được rồi, vậy con cứ liệu mà làm đi, họ đều là người làng bên cạnh đúng không?”
"Ừ đúng."
"Tên họ là gì? Mai mẹ hỏi thăm một chút xem, biết rõ gốc rễ cũng tốt hơn."
"Không biết, con chỉ biết một đứa là Vương Quang Lượng ở thôn Đại Thanh Sơn, thằng nói lắp kia là bạn thân của nó, chắc mấy đứa đều là dân thôn Đại Thanh Sơn."
"Được rồi, mẹ xem khi nào có dịp qua mấy làng bên cạnh, lúc đó để ý một chút, thằng nói lắp này chắc chắn dễ tìm."
Diệp Diệu Đông nói xong với mẹ cũng đi vào nhà.
Lâm Tú Thanh đang mải mê xem phim truyên hình, lúc nãy chỉ đứng ở cửa một lúc, nghe được vài câu rồi trực tiếp vào nhà tiếp tục xem.
Sức hấp dẫn của phim truyền hình rất lớn, giờ cô một ngày không xem là khó chịu, không, nửa ngày không xem cũng không được.
Mỗi ngày ngồi trước tivi, mông cũng không muốn nhúc nhích, muốn đi vệ sinh cũng nhịn, đến khi nhịn không được nữa mới đi vội vàng một cái rồi về, ước gì dán mắt lên màn hình luôn.
Mấy đứa trẻ vừa mới nghỉ hè, sớm đã chịu hết nổi rồi, nhưng cũng không dính tivi lắm, ban ngày không cho xem, chúng liền chạy ra ngoài chơi, lên núi xuống biển, phải nói là thoải mái, vui vẻ biết bao.
Diệp Diệu Đông cũng không ồn ào với chúng, tự mình trực tiếp vào phòng ngủ, chỉ là trưa ngủ trưa với bọn trẻ rồi, giờ chẳng buồn ngủ tí nào, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Anh đành nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đến mấy cậu thiếu niên tối nay.
Còn về chuyện tại sao chọn thằng nói lắp mà không chọn Vương Quang Lượng, là vì anh cảm thấy Vương Quang Lượng quá lanh lợi, phải dằn xuống trước đã. Tuy người này nhìn có vẻ nhân phẩm cũng được, có thể bảo vệ đứa bạn nói lắp như vậy, chắc cũng không phải loại thích ức hiếp kẻ yếu, cũng có chút ranh giới.
Còn thẳng nói lắp này, anh đã thấy ánh mắt biết ơn của nó trước đó rồi, để nó làm việc đầu tiên, ngày mai chắc chắn sẽ rất cố gắng.
Người này lại đơn giản, vì khuyết tật bẩm sinh, trải nghiệm lớn lên chắc chắn không tốt, đối xử tốt với nó một chút, sau này chắc chắn sẽ trung thành tuyệt đối.
Người bây giờ cũng đơn thuần, đầu óc đơn giản, đặc biệt là bọn thiếu niên, nhiệt huyết lại nghĩa khí.
Anh cũng thực sự không khinh thường, còn thấy khá vui, tuy nghe nó nói chuyện hơi mệt một chút, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể coi như trò cười mà nghe.
Nghĩ đến chuyện nó nói một chữ mà có thể nói đi nói lại cả chục lần, anh không nhịn được bật cười, hóa ra gần đây còn có người như vậy, chênh lệch tuổi tác, không phải bạn cùng lứa, cũng khó trách anh không biết.
Mấy hôm trước lại không phát hiện ra, chắc là mấy đứa Vương Quang Lượng không cho nó nói, sợ gây phiền toái.
Lâm Tú Thanh đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng tối om: "Anh chưa ngủ à?"
"Sao vậy?"
"Em nghe tiếng cười của anh, nên vào xem thử, anh làm gì vậy? Còn trốn trong phòng cười một mình?”
"Ha ha ha, vẫn hơi buồn cười, anh... anh... anh... nói... với... em..."
"Nói chuyện cho đàng hoàng, sao lại giả vờ nói lắp vậy?"
"Là tối nay trong đám thiếu niên lại có một thằng nói lắp, nói chuyện buồn cười lắm, một chữ có thể nói đi nói lại cả chục lần mà vẫn chưa nói ra, mấy đứa bạn của nó chán nản lắm."
Đúng vậy, là nói lắp nặng, nói lắp đến mức này, phải gọi là nói lắp nặng mới đúng.
"Có gì mà buồn cười chứ?" "Là em chưa thấy cảnh tụi nó nói chuyện lúc nãy, ngay cả mẹ anh nghe cũng sửng sốt."
"Ừ thì anh ngủ sớm đi." Lâm Tú Thanh không tận tai nghe, hoàn toàn không hứng thú.
Diệp Diệu Đông đành thôi, đợi ngày mai cho cô nghe thử rồi biết.
Đêm đen gió lớn, chỉ có mấy vòng sáng đèn pin lập lòe bên ngoài bến thuyền.
Diệp Diệu Đông đi đến bến thuyền, liền thấy cậu bé nói lắp đứng ở góc nhìn quanh, mấy người dân trong làng qua lại, thấy có gương mặt lạ, đều nghi hoặc nhìn thêm vài lần.
Có người còn lại gần hỏi cậu ta là người làng nào, nhưng thấy cậu ta ngậm miệng không nói lời nào, rồi dịch sang bên cạnh một chút.
Sau đó thấy anh đi tới, cậu ta liền lập tức chạy đến: "Anh... anh... Đông..."
"Đến sớm đấy."
Cậu ta gật gật đầu.
"Đi thôi, theo tôi đi lấy mấy thùng dầu trước."
Mọi người xung quanh thấy thằng nói lắp hóa ra là đang đợi anh, cũng có hỏi vài câu, Diệp Diệu Đông chỉ qua loa đáp là vừa mới mời đến giúp việc.
Anh chỉ lấy hai thùng dầu cho thuyên của mình, chiếc thuyên mà anh Sinh và anh họ cả đang tạm chạy, anh đều sẽ đổ sẵn vào buổi chiều, để lên thuyền cho họ, tránh để họ phải trả trước.
Lên thuyền, anh tìm kiếm một chút, chiếc thuyền kia chắc đã đi trước rồi, không thấy đâu.
Dù sao một lúc nữa cũng gặp được, anh cũng không để ý, lái thuyền thẳng đến vùng biển mục tiêu.
Suốt đường đi chỉ có tiếng gió, tiếng sóng biển, và tiếng máy dầu, cậu bé nói lắp cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, đúng như lời cậu ta nói là không bị say sóng, điều này cũng được. Đến nơi rồi, anh cũng thấy một vòng sáng lờ mờ ở xa xa, có một chiếc thuyền đánh cá đang từ từ di chuyển, chắc là đã bắt đầu làm việc rồi.
Anh cũng vội vàng kéo lưới lớn từ trong khoang thuyền ra, gọi cậu bé nói lắp cùng chuẩn bị thả lưới, và dạy cậu ta phải sắp xếp lưới như thế nào, thả lưới ra sao, khi thả lưới, thuyền cũng phải tiếp tục duy trì tốc độ chậm.
"Chưa hỏi tên cậu nhỉ, cậu tên gì?"
"Trần... Trần... Thạch..."
"Thành thật?"
"Thạch... Thạch..."
"Thạch của đá chứ gì!"
Cậu ta gật gật đầu.
Diệp Diệu Đông không nhịn được lắc đầu, nếu không có anh ngắt lời, không biết cái "thạch" kia còn phải đọc bao nhiêu lần nữa.
"Sao không có đệm chữ lót?"
Từ ông nội anh ăn xin đến đây, ba anh em cha anh đặt tên đều mang theo chữ lót vốn có trong dòng họ, tên con trai cơ bản đều có chữ lót, con gái thì tùy.
"Vốn... vốn... dĩ..."
"Cậu nói từng chữ một!"
Thế này thì nghe sao được? May mà không ảnh hưởng đến việc làm.
"Hai chữ vốn dĩ tôi biết rồi, không cần nói nữa."
Chứ 30 giây nữa có khi cậu ta vẫn đang nói hai chữ này.
"Trong... gia... phả... có... ghi... chứ... bình..."
"Được rồi, tôi hiểu rồi, gia phả có ghi, bình thường gọi thì không có, đúng không?"
Cậu ta ngượng ngùng gật đầu.
"Chẳng lẽ anh em cậu khi gọi bình thường cũng đều có chữ lót, chỉ mình cậu là không có hả?"
Cậu ta lại gật đầu: "Trên... hộ... khẩu... cũng... không..."
"Biết rồi, hộ khẩu cũng không có chữ lót, chỉ có trong gia phả mới ghi tên đầy đủ với chữ lót thôi."
Cậu ta lại gật đầu.
Diệp Diệu Đông thỏa mãn tò mò xong, vỗ vai cậu ta: "Làm việc đi, kiếm nhiều tiền một chút, cái nói lắp của cậu chữa được đó, cứ cố gắng tích cóp tiền, sau này tự đi chữa bệnh cho mình là được rồi."
Bây giờ người ta sinh con cái nhiều, làm cha mẹ sinh bảy tám đứa, làm sao mà lo hết được, huống chỉ lại còn là đứa nói lắp.
Trong lòng cha mẹ chắc chắn cũng thiên vị, không thể đối xử công bằng, chắc cũng khinh thường lắm, có một bữa cơm ăn, nuôi lớn là tốt lắm rồi, bị bắt nạt cũng là chuyện thường.
"Có... thể... chữa..."
"Có thể chứ, đợi có tiền thì đến bệnh viện lớn hỏi thử, chỗ nhỏ của chúng ta chắc chắn không được, cứ chăm chỉ làm việc kiếm tiền là được rồi, tôi cũng không bắt cậu làm không công đâu, sẽ tính tiền công cho cậu."
"Không... cần..."
"Mời ai cũng phải tính tiền công, cậu ít nói thôi, làm việc nhiều vào."
Diệp Diệu Đông nói xong, thấy lưới cũng sắp thả xuống rồi, liền đi lái thuyền, cũng không nói chuyện với cậu ta nữa, nói chuyện với cậu ta thực sự mệt quá.
Trần Thạch chăm chú nhìn lưới từ từ thả xuống nước, rồi đi tìm việc làm trên thuyền, dọn dẹp đống đồ lộn xộn trên thuyền, quét dọn rác rưởi bừa bộn.
Thời gian còn lại khá rảnh rỗi, chỉ có thể ngồi đó chờ kéo lưới lên.
Diệp Diệu Đông đang làm việc, cũng không định dạy cậu ta lái thuyền nhanh vậy, ai biết làm được mấy ngày. Lúc kéo lưới lên, thấy cậu ta khá vui, khá phấn khích, thực ra thu hoạch cũng bình thường, chỉ là đủ loại hải sản lẫn lộn rất nhiều, trông có vẻ một bọc lớn, đổ ra đầy boong thuyền.
Anh dạy cậu ta vứt mấy con cua nhỏ còn sống xuống biển, còn có thể lớn thêm, hải sản khác thường bị đè chết khi kéo lên rồi.
Cá tôm nhỏ chết thì tạm gạt sang một bên, lát nữa tùy tiện lấy một cái rổ lớn đựng mang về cho gà vịt ăn làm nước mắm, con lớn thì phân loại bỏ vào từng chỗ.
Đợi cậu ta phân loại xong cũng hiểu ra, hải sản tạp chiếm hết một nửa, thực sự không tính là thu hoạch tốt lắm, thường không gặp đàn cá thì thu hoạch đều như vậy, chỉ là xem vận may, kéo lên được bao nhiêu thôi.
Đến khoảng bảy tám giờ sáng, họ lại kéo xong một lưới hải sản, liền chạy đến chiếc thuyên đánh cá đang đậu gân đó.
Anh Sinh và anh họ cả khá bất ngờ, người làm việc trên thuyền của anh lại còn khá trẻ, cũng khá xa lạ.
Diệp Diệu Đông qua loa giới thiệu một chút, họ cũng không hỏi nhiều, Trân Thạch cũng không lên tiếng, chăm chú nấu mì rau xanh hải sản ở đó.
Ăn uống đơn giản xong, họ lại tự lái thuyền đi làm việc.
Trên biển, nếu không gặp chuyện gì bất ngờ hay mới lạ, thì cứ lặp đi lặp lại việc thả lưới, chờ đợi, thu lưới, phân loại, rồi tiếp tục.
Cha anh không có ở đây, Diệp Diệu Đông cũng không định thả lồng đáy lồng tôm xuống, lỡ mắc đáy thì rất phiền phức, hôm nay cả ngày anh chỉ đơn giản kéo lưới thôi.
Chiều tối thấy mặt trời đã hơi ngả về tây, anh thấy thu hoạch hôm nay cũng bình thường, liền sớm quay về, tiện thể về sớm đợi giúp thu hải sản cho thuyền nhà A Quang.
Chỉ là đến bến thuyền, anh lại nghe được vài tin đồn cười cợt, suýt nữa thì cười bò.
Dỏng tai nghe một vòng, hóa ra là nhà lão Vương bị quấy rối hai lần sợ rồi, sợ nửa đêm lại có người đến tạt phân hay làm gì đó, làm cả nhà không yên ổn. Họ bèn nghĩ ra một cách.
Bỏ tiên ra mua mấy hộp định bấm, cả định sắt nữa, trước khi ngủ cố tình xếp đỉnh bấm quay mũi nhọn lên trên, xếp một vòng ở cửa, rồi lại rải cả một đống ở cửa sau.
Tệ nhất là, họ lấy đỉnh sắt đóng vào mấy miếng ván gỗ mỏng, đóng thành từng hàng mảnh gỗ nhọn, quay mũi nhọn lên trên đặt bên cạnh nhà, còn lấy cỏ dại che đi, chỉ đề phòng lại có người đến tạt phân quấy phá.
Ai ngờ không bắt được kẻ quấy phá, lại là hàng xóm nửa đêm dậy định đi tiểu ở góc tường giãm phải tấm đỉnh sắt, một hàng đinh sắt nhọn đâm vào lòng bàn chân, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm tĩnh lặng.
Mọi người xung quanh đều bị đánh thức bật dậy, hàng xóm xung quanh nửa đêm sau cũng không ngủ được, hôm nay cũng âm ï đòi bồi thường cả ngày.
Đêm khuya nhà lão Vương làm ồn cũng chỉ ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh, nửa đêm cũng chưa lan truyền ra, đến sáng mới bùng nổ.
Nhà Háo Tử cũng xảy ra chuyện, cũng phải đến sáng mới bắt đầu ầm ï.
Tình huống nhà Hao Tử là do vợ anh ta biết chuyện mình tố cáo bị lộ, sợ bị Diệp Diệu Đông trả thù, cũng học theo nhà mẹ đẻ, mua một đống đỉnh sắt đinh bấm về gõ gõ đóng đóng, học đòi theo.
Ai ngờ vẫn yên ả không có gì xảy ra, hoàn toàn là họ tự mình làm mình sợ mà thôi, chỉ là hại khổ người nhà.
Sáng sớm trời vừa mờ mờ sáng, mẹ Háo Tử dậy mở cửa đi đổ bô, cũng không nhìn kỹ dưới chân, trực tiếp giãm đầy chân.
May mắn là bà ta mang dép nhựa, đinh bấm ngắn đâm vào là cong luôn, cũng không đâm vào thịt.
Nhưng xui xẻo là bà ta không biết mình giãm phải cái gì, nhấc một chân lên xem đế giày, không đứng vững ngã, bô đựng nước tiểu đổ đầy đất.
Mà bà ta còn ngồi lên đinh bấm, tay cũng đè lên đinh bấm, đâm đầy mông đầy tay, tiếng kêu thảm thiết cũng vang động xung quanh. Người gần đó chưa tỉnh cũng đều bị giật mình thức giấc, dậy đẩy cửa sổ nhìn ra, người nhà lão Trần cũng lục tục dậy xem xét.
Nhà này hôm nay cũng ầm ï cả ngày, vợ Háo Tử bị cả nhà mắng, nhưng không bị đánh, vì những người có thể đánh cô ta đều bị thương...
Diệp Diệu Đông nghe hôm nay trong làng náo nhiệt như vậy, cũng sửng sốt, cũng cười bò.
Anh không ra tay, cũng không bảo ai ra tay, họ lại còn tự mình tìm khổ cực, tự làm tự chịu, cười chết mất.
Người bên ngoài bến thuyền bàn tán xôn xao, dạo này tin nóng liên tục, dân làng ăn không xuể.
"Đồ... đồ... ngu..."
"Vợ nó rải đinh bấm đinh sắt khắp nơi, sao không bảo người nhà cẩn thận một chút?" Diệp Diệu Đông hỏi một ông chú.
"Nghe họ nói là tối qua lúc đang lục đục thì mấy nàng dâu có thấy, cũng nhắc nhở con cái trong nhà, tối đừng chạy ra ngoài, chỉ là mẹ cậu ta tối tối là vào phòng xoa dầu cho ông cụ, rồi không ra nữa, nên không biết."
"Có người nói là ban ngày vừa mới đánh nhau, vợ cậu ta cố ý không đi nhắc, ai mà biết, dù sao không có một người nào nói với mẹ cậu ta."
"Chắc chắn là cố ý, hoặc là mỗi người tự cho rằng sẽ có người đi nói..."
"Trời ơi, hôm nay hai nhà này không biết náo nhiệt đến mức nào, tiếng mắng không dứt, hội phụ nữ chạy qua chạy lại. Có người còn than thở, nói mấy cái làng phụ cận cộng lại, cũng không có nhiều chuyện náo nhiệt bằng làng mình..."
"Chỉ có hai nhà họ liên tục xảy ra chuyện, còn ai nữa đâu? Tôi thấy tiếp theo vẫn còn chuyện âmï..."
Diệp Diệu Đông vừa xếp hàng cân hàng, vừa nghe những lời bàn tán bên tai không dứt, thấy cuộc sống dạo này thực sự đủ long trời lở đất, nếu có thể, ly hôn sớm còn nhẹ lòng hơn một chút. Nhưng chỗ quê họ không thịnh hành ly hôn, thường thì cứ chịu đựng, sống được thì sống, cãi nhau đánh nhau thì về nhà mẹ đẻ, nhiều lắm vài hôm lại đón về, dù sao cũng phải nghĩ đến mặt con cái.
Nhà Háo Tử có một đứa con trai, hai năm trước mang thai đứa thứ hai, bị ngã một cái là mất.
Mà người ta thường khuyên hòa không khuyên ly, con cái cũng là ràng buộc, ly hôn rồi cả hai đều khó tìm người mới.
Ly hôn cũng không phải chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình.
Quản họ làm gì, dù sao cũng không phải anh sống, nhà anh sống tốt lắm, ngày càng phát đạt.
Bán hết hàng xong, Diệp Diệu Đông bảo thằng nói lắp đẩy xe về nhà anh trước, tiện thể về sớm, anh còn phải ở bến thuyền tiếp tục đợi, hai chiếc thuyền nhà A Quang vẫn chưa vào.
Lúc anh ngồi trên chiếc ghế mà A Tài thường hay ngồi, vắt chéo chân, thuyền của Tiểu Tiểu và A Chính cũng cập bến, nghe xong mấy tin đồn hôm nay, hai người đều cười trên nỗi đau của người khác, nói một tiếng đáng đời.
Mấy ngày gần đây xảy ra chuyện gì, cả làng trên dưới đều biết hết.
"Theo tao thì ly hôn cho xong, chứ không thì làm trâu ngựa cho nhà người ta, nhìn cũng chẳng phải loại người tốt lành gì."
"Đâu dễ vậy, ly hôn rồi mày đền cho nó một bà vợ à? Nhà không có đàn bà, sao mà ra thể thống." Tiểu Tiểu không tán thành nói.
"Thôi đi, có bà vợ kiểu đó cũng chẳng ra thể thống gì."
"Sống với nhau cũng phải cãi vã ầm ï, chúng ta coi náo nhiệt vậy là được rồi, chứ để người khác nghe được, còn tưởng mày ở sau lưng xúi giục người ta ly hôn, lúc đó biết đâu cả hai nhà còn mắng mày."
"Chậc- liên quan gì đến tao."
Tiểu Tiểu chuyển đề tài: 'Không biết chiếc thuyền nhà A Quang thu hoạch thế nào, bao giờ về? Đi hai ngày rồi, nhìn mà tụi tao cũng thèm."
"Hai hôm nay chắc sẽ về một chuyến trước, dù sao người trên thuyên cũng là người nhà, chỉ là đi xem trải nghiệm thôi, các mày có hứng thú thì chuyến sau theo ra biển đi."
"Đến lúc đó tính, hai đứa tao thèm cũng không có bản lĩnh đó, vẫn nên kiếm tiền trước mắt đã."
"Ghê gớm nhỉ, tao còn chẳng nhận ra anh Diệu của chúng ta chăm chỉ vậy, thực sự là lột xác luôn."
"Ha ha ha ha-"
A Chính cũng chẳng khách sáo mà chế giễu: "Mày còn không biết đâu, cứ hai ba hôm là nó lại lôi tao nói hôm nay thôi đừng đi, nghỉ ngơi một hôm, mạng quan trọng hơn."
"Kết quả nửa đêm lại chạy đến nhà tao gõ cửa, nói ngủ không được, vẫn ra biển đi. Không biết bao nhiêu lần rồi, đều muốn lấy dép tát vào mặt nó, nói một đằng làm một nẻo, tao đã ngủ ngon lành rồi mà."
"Đệt, nói bậy bạ gì vậy, rõ ràng là mày nói với tao mệt quá mệt quá, mai đừng đi nữa, nghỉ hai hôm, tiên kiếm không hết, mạng quan trọng hơn."
"Vậy mày nói xem mày có đến nhà tao gõ cửa không! Lại còn đúng lúc nói là nghỉ ngơi cùng nhau nữa chứ!"
"Là cha tao ép tao đi, nửa đêm đúng giờ đúng phút đến gõ cửa sổ. Với lại tao biết mày lười hơn tao, to phải giục mày, không thể nhờ nhà có nhiều chị em mà nằm ỳ được, đây mới là động lực khiến tao ngày nào cũng đi gọi mày."
A Chính trợn trắng mắt: "Tao biết ngay là mày ghen tị với tao mà."
Diệp Diệu Đông nhìn hai người đấu khẩu cũng không xen vào, dù sao cũng có một chiếc thuyền ở đó, họ không muốn làm, người nhà cũng sẽ ngày ngày mắng chửi đuổi họ đi, bây giờ thế này đã tốt hơn trước nhiều rồi.
"Đừng lảm nhảm nữa, đến lượt các mày cân hàng rồi." Anh cũng đợi được thuyền nhà A Quang rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận