Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 208: Nguồn gốc tên của Bùi Quang(1)

Chương 208: Nguồn gốc tên của Bùi Quang(1)Chương 208: Nguồn gốc tên của Bùi Quang(1)
Diệp Tuệ Mỹ nhìn hành động của anh mà không nói nên lời: "Bây giờ là thười đại Trung Quốc mới, anh nghĩ vẫn còn là thời kỳ phong kiến à? Hơn nữa, đó không phải là bạn của anh sao?"
"Bạn của anh là em sẽ yên tâm à? Bạn của anh thì em càng không thể thiếu cảnh giác được! Cả đám người này mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, không có tương lai và cũng chưa làm được bao nhiêu công việc nghiêm túc, gần đây mới khá hơn một chút. Ai biết được có thể duy trì được bao lâu?"
"Em cũng không còn trẻ nữa, em đã là một cô gái lớn rồi, sau này tìm kiếm bạn đời cũng phải cảnh giác cao độ. Đừng bị lừa dối chỉ bởi vài lời ngọt ngào. Dù thế nào đi nữa, em cũng phải đi đến nhiều nơi hơn và khảo nghiệm nhiều hơn..."
Diệp Diệu Đông không hề kiêng dè, phun nước miếng tứ tung bôi nhọ bạn bè của anh, và liên tục dặn dò Diệp Tuệ Mỹ rằng khi tìm chồng, cô không được tìm kiếm mấy loại như bạn bè của anh.
"Anh ba, những lời này không phải cha mẹ thường mắng anh sao? Còn anh đi nói xấu bạn bè trước mặt em gái mà coi được hả?"
"Có ý gì? Anh còn không biết bạn bè anh thuộc dạng gì à?"
"Vật họp theo loài thôi mà?”
Diệp Diệu Đông bị chặn họng và đột nhiên không nói nên lời!
Diệp Tuệ Mỹ lại ung dung chống cằm, nghiền ngẫm nói: 'Vậy chị dâu ba chính là bài học cho em sao?”
Anh dùng ngón trỏ chọc vào trán cô ấy, tức giận nói: "Em đang nói cái gì vậy? Anh ba của em bây giờ không phải rất tốt sao? Anh bảo em phải cảnh giác cao độ. Em đã hai mươi rồi, em cũng là một cô gái lớn rồi, chờ nhà cửa xây xong chắc anh sẽ nhờ người mai mối cho em."
Anh nhớ rằng kiếp trước khi chuyển đến nhà mới không lâu thì em gái anh đã kết hôn, em rể của anh nhìn bề ngoài là một người lương thiện nhưng thực chất lại có rất nhiều thủ đoạn. Kinh doanh kiếm được chút tiền, nuôi nhân tình, còn sinh ra một đứa con ngoài giá thú, cuối cùng ly hôn, cô ấy chẳng có gì ngoài một căn nhà.
Điều anh vừa nói cũng là để cảnh báo cô ấy rằng không nên đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài.
Kiếp này vẫn không nên để cô ấy lại thân thiết với mấy loại đàn ông đó.
Tuy nhiên, người đàn ông đó không được, bạn của anh chắc chắn cũng không được.
Ai biết kiếp trước A Quang có phải là một kẻ lăng nhăng hay không, kiếp trước vợ anh ta qua đời ở tuổi trung niên, hơn nữa anh ta sẽ sớm cùng cha đi Chu Sơn, nếu đi theo anh ta mà bị bắt nạt, người trong nhà sẽ chỉ biết bất lực, ngắn tay chẳng với tới trời.
Khi nói đến chuyện mai mối, Diệp Tuệ Mỹ có chút xấu hổ, cô ấy chuyển chủ đề và mắng anh: "Anh không đi làm, cố tình lười biếng ở đây phải không?"
"Nhóc thối, đúng là không biết tốt xấu."
Diệp Diệu Đông lắc đầu đi vào nhà, anh cũng không biết A Quang vừa mang tới hải sản gì.
"Bà nội, bà đang nấu món gì thế?"
"Đun nước pha trà. Mỗi ngày phải đun mấy xô rồi để nguội, nếu không sẽ không đủ uống."
"A Quang mang cái gì tới đây thế bà? Ở đâu?"
"Ở góc kia."
Diệp Diệu Đông cũng nhìn thấy ở góc tường sau cửa có hai cái xô, đi tới nhìn xem, vui mừng nói: "Tôm mũ ñni à, xào với dầu hành ngon lắm, trong xô này là gì vậy? Cá đầu ngựa, cá sóng lực? Đúng vậy, đều là cá biển sâu."
Bà cụ cũng cười nói: "Bạn con thật có tâm."
"Vâng, họ đều rất tốt bụng, hào phóng và chính trực." Anh dường như đã quên mất những lời nói không hay vừa nói trước mặt em gái mình.
Diệp Tuệ Mỹ vừa lúc cầm nhíp đi vào, nghe vậy, cô ấy không khỏi trợn mắt, anh ba của cô ấy đúng là lật mặt như bánh tráng!
Sau khi Diệp Diệu Đông xem qua hàng hóa do A Quang đưa đến, anh trở về phòng cất biên lai bán hàng vừa bán rồi tiếp tục làm việc tại nhà.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, anh đến nhà A Quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận