Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 106: Con thuyền đi đến nơi trú ẩn an toàn(2)

Chương 106: Con thuyền đi đến nơi trú ẩn an toàn(2)Chương 106: Con thuyền đi đến nơi trú ẩn an toàn(2)
Diệp Diệu Đông xách theo một thùng cá đi trên đường đá, nhìn một chiếc xe buýt bên cạnh chạy qua, vươn cổ dài nhìn, nhịn không được nhíu mày nói: "Cha à, chúng ta không thể ngồi xe sao? Ngồi xe nhanh mà, chưa tới mười phút là vê đến nhà rồi, đi bộ rất lâu."
"Ngồi xe cái gì? Đôi chân của mày quý lắm à, chỉ đi mấy bước thôi, đi bộ một tiếng là có thể về tới nhà rồi."
Một tiếng, anh thở dài, hiện tại chân người thật đúng là có thể đi.
Người trẻ tuổi sau này, đôi chân đó mới thật sự là quý giá, đi bộ trong thôn năm phút cũng phải đi xe điện.
Diệp Diệu Đông đi theo sau cha Diệp, hai chân như nhữn ra mới về đến nhà.
Cha Diệp chọn ra những hải sản tốt có thể bán được chút tiền cho vào từng thùng riêng: "Con đi gọi mẹ con về làm cá, thuận tiện đi hỗ trợ làm việc, cha xách những thứ này đi bán."
Không thể để cho anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát hít thở hay sao?
Bà ở một bên nói: "Gấp cái gì, uống ngụm nước trước nghỉ một lát, bà vừa pha một thùng trà, đang để nguội, đợi lát nữa vừa vặn để Đông Tử xách qua."
Cha Diệp liếc bọn họ một cái, cũng không nói nhiều, trực tiếp xách thùng ra cửa trước.
Buổi sáng mặt trời vẫn rực rỡ, buổi chiêu mây đen bay qua và u ám, nhưng đến chạng vạng tối, lại xuất hiện mặt trời lặn, sau khi mặt trời lặn vẫn là bầu trời đầy ánh hoàng hôn, thời tiết bão chính là thay đổi thất thường như thế.
Từ khi bão hình thành đến khi đổ bộ sẽ mất một vài ngày, mức độ ảnh hưởng của các thành phố ven biển cũng khác nhau tùy theo quỹ đạo của bão.
Trời nhiều mây và nắng suốt hai ngày, phải đến ngày thứ ba mây đen mới dày đặc đổ mưa to, việc xây nhà cũng phải dừng lại, phải chờ bão qua đi mới có thể khởi công. Diệp Diệu Đông ăn xong bữa sáng nhàn rỗi nhàm chán ngồi xổm ở hiên nhà, nhìn thời tiết thay đổi thất thường, lúc mới ăn sáng còn mưa rơi lộp bộp, bây giờ lại nắng rồi?
Bọn trẻ ở nhà không chịu đứng yên, vừa thấy không có mưa sẽ lao ra giẫm nước, anh mắng vài câu cũng không ngăn được bọn chúng nên cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao một lát trên người bị ướt thì bị đánh là được rồi.
"A Thanh à, bây giờ lại không mưa, anh dẫn em đi dạo bờ biển, có muốn đi không?" Anh gọi Lâm Tú Thanh đang dệt lưới trong phòng.
"Trời bão đi bờ biển làm gì? Để bị sóng cuốn đi à."
"Thủy triều đang rút, không sao đâu, lúc này còn mặt trời, đi thôi..."
"Em không rảnh..."
"Lưới đánh cá đan lúc nào mà chả được, chúng ta đi dạo, đi xem sóng." Vừa nói anh vừa kéo cô đứng dậy.
Trong phòng nhiều người như vậy, lôi lôi kéo kéo cũng khó coi, Lâm Tú Thanh đành phải theo anh đứng dậy, oán giận vài câu vì đã trì hoãn công việc của cô...
Kết quả vừa từ trong phòng đi ra đã nhìn thấy một đám trẻ con đang nghịch nước, cô nhất thời nổi trận lôi đình: "Đại tẩu nhị tẩu, đám nhóc con này đang giãm nước chơi, trên người đều ướt cả rồi."
Hai bóng người đột nhiên lao ra khỏi phòng, không bao lâu sau thì vang lên tiếng bọn nhỏ gào khóc.
Chờ Lâm Tú Thanh đánh con và thay quần áo xong, cô mới bị Diệp Diệu Đông kéo ra bờ biển.
Cô vừa đi vừa oán giận: "Trời đang bão còn đang sắp mưa nữa, anh kéo em ra ngoài làm cái gì? Bờ biển đi lúc nào mà không được? Tất cả mọi người đều trốn ở nhà nhưng anh nhất định muốn ra ngoài..."
"Đừng dài dòng nữa, dẫn em đi dạo một vòng, xem có nhặt được gì không?"
"Nhặt cái gì? Sao anh biết có đồ để nhặt?" "Đi xem sẽ biết." "Không mang theo xô..." "Anh có một cái bao tải trong túi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận