Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 745: Chọn lựa

Chương 745: Chọn lựaChương 745: Chọn lựa
Đợi từng người phụ nữ hoặc ngượng ngùng xám xịt, hoặc bình thản ngạo nghễ, hoặc đỏ mặt xấu hổ, hoặc trình độ cao siêu thì cười hì hì rời đi, những người đàn ông cũng đều không tự nhiên, hơi ngượng ngùng nói với cha Diệp là lát nữa sẽ quay lại.
Nhìn đám đông lục tục ra ngoài, chị dâu hai cũng bắt đầu mắng um sùm.
"Thứ gì vậy chứ? Từng đứa cứ như nhà nghèo rớt mồng tơi, nghe mùi tanh tưởi là kéo đến, còn công khai cướp bóc, nói nghe thì hay, giúp đỡ... giúp cái con khỉ! Bà đây cần chúng nó giúp à? Tôi không có tay chắc?"
Diệp Diệu Hoa nhìn những người ở cửa chưa đi xa, vội vàng kéo tay chị dâu hai: "Nhỏ tiếng chút, họ chưa đi xa..."
"Chưa đi xa thì sao? Nghĩ là họ hàng thân thích, có người còn là trưởng bối, cùng một làng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, không tiện chỉ mũi mà mắng, tôi còn không thể chỉ bóng lưng mà mắng à, đâu phải tôi có lỗi, tôi còn không được nói nữa? Không mắng trước mặt, sau lưng cũng không được mắng à?"
Chị dâu cả cũng tức giận căm hận nói: "Từng đứa cứ như bọn cướp vào làng, vừa đến mắt đã nhìn khắp nơi, dòm ngó khắp chỗ, hận không thể ôm hết mọi thứ vào lòng, bộ dạng ăn cũng quá khó coi, quá vô liêm sỉ."
Chị dâu hai hai tay chống nạnh, chưa hả giận còn đứng ở cửa tiếp tục nói: "Lúc nãy còn có mấy đứa lấy quần áo, cũng chỉ tại chúng nó chạy nhanh, không thì tôi phải lên xé toạc quần áo chúng nó, giật lại, một chút mặt mũi cũng không để lại."
"Người nào tám đời không quen biết cũng đến... Nhìn xem, đã xé rách hai cái rồi, cái này đáng giá mấy đồng..."
Chị dâu cả cầm hai cái áo sơ mi bị xé rách một lỗ ở trên cùng, sắp đau lòng chết mất.
Chị dâu hai cũng chẳng buồn mắng nữa, vội vàng chạy tới xem, lập tức cũng đau lòng muốn chết: "Trời ơi, mấy con mụ chết tiệt này, quá vô liêm sỉ..."
Hai chị em dâu một người nói một người phụ họa mắng những người kia một hồi, mấy người đàn ông nhà họ Diệp nhức hết cả đầu.
Lâm Tú Thanh cũng bị tiếng chậu rửa mặt lúc nãy thu hút, đứng ở cửa nghe họ mắng một hồi, cũng đại khái hiểu rõ đầu đuôi sự việc, trong lòng không khỏi thâm mừng, may mà không đến nhà cô.
Nhưng lúc này cô cũng không tiện lên tiếng an ủi, cứ để họ mắng cho sướng miệng đi, đặt cô vào vị trí đó, cô cũng thấy bực bội lắm.
Cha Diệp thấy họ mắng mãi không thôi mới gọi: "Thôi được rồi, dù sao cũng đã lộ ra ngoài rồi, hai đứa cứ phân chia quần áo ra, cái nào giữ lại, cái nào bán đi, thì lựa ra hết. Cái rách thì lấy kim khâu lại, hoặc để Tú Thanh mang về dùng máy may khâu lại, cái nào cũng mặc được. Mấy thứ hàng hóa khác cũng chia ra, còn một đống việc phải làm, mắng nữa có ích gì?"
Hai người nghe nói phải phân chia quần áo đồ đạc, cũng không rảnh mắng nữa.
Chỉ là chị dâu cả lúc chọn lựa quần áo, nhịn không được lẩm bẩm một câu: "Biết sớm thì để hết đồ ở chỗ em, nhìn xem, từng cái một đều bị làm bẩn hết."
Chị dâu hai nhịn không được bĩu môi: "Chuyển lên bàn trước đi, dưới đất bẩn chết."
"Chuyển hết sang bên cạnh, người ta cũng sẽ qua xem, để đâu cũng thế", Diệp Diệu Bằng ngồi xuống giúp thu dọn, đột nhiên cảm thấy tay hơi dính, nói: "Ôi trời, cái này còn dính một ít phân gà chưa quét sạch..."
"Đâu? Trời ơi... mấy con quỷ thiếu đức này..."
"Tôi rõ ràng đã rắc chút tro, quét sạch rồi mà... mấy con gà chết dịch này không biết lại chạy vào nhà lúc nào?”"...
Diệp Diệu Đông thấy họ lại bắt đầu một vòng mắng mới, liền kéo Lâm Tú Thanh về nhà mình.
Bà cụ ở bên cạnh nhìn thấy, cũng chống gậy theo sau, dù sao ở đây cũng chẳng có việc gì của bà, bà phải về giúp vợ chông Đông tử sắp xếp đồ đạc.
Từ khi có gậy chống, bà đi đường nhanh hơn, vững vàng hơn, sáng nay đi một vòng quanh làng, mấy bà cụ đó đều ghen tị bà có cháu trai tốt. "Nhà mình còn một đống việc, đừng lo cho họ nữa. Về sắp xếp lại đồ đạc, bên anh cả anh hai có thứ gì em muốn, chút nữa mình qua đổi với họ, hộp giày da bên đó cũng khá đấy, em có thể đổi một đôi để tự mình đi, chắc lát nữa họ cũng sắp xếp xong hàng hóa rồi."
"Bà cụ thì không cần đổi nữa, người già cũng chẳng đi đâu, đi giày vải thoải mái..."
Bà cụ đi phía sau, vội phụ họa: "Đúng đúng đúng, bà đi giày vải thoải mái, không cần để lại thứ gì cho bà nữa, bà có cây gậy chống là đủ rồi, khăn lụa tối nay hỏi lại mẹ con xem có muốn không..."
"Mẹ con không cần bà lo, cũng không cần con lo, cha con đã mua cho bà ấy một cái rồi, cũng màu đỏ có hoa."
Bà cụ trách móc liếc anh một cái: "Cái con mua với cái cha con mua giống nhau được à? Con trai với chồng giống nhau được à? Con chỉ mua cho bà với vợ con, mẹ con thì không cần à? Có vợ rồi, quên mẹ à?"
"Ơ..." Diệp Diệu Đông sửng sốt một chút, cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý?
Nhưng mà, anh là một gã đàn ông thô kệch, làm sao mà nghĩ chu đáo được như vậy, chỉ nghĩ dù sao mẹ anh cũng có cha anh tặng cho bà rồi.
"Ôi dào, cũng chẳng khác gì, đâu phải chỉ mình con, anh cả anh hai cũng không mua. Lát nữa để Tú Thanh chọn hai cái trong đống quần áo tặng bà ấy cũng vậy, cũng chẳng khác gì, dù sao tối qua ai cũng lấy một cái đồng hồ rồi."
Anh nói xong, lại nối tiếp: "Lát nữa sắp xếp đồ đạc lại, mọi người muốn cái gì thì để lại nhiều một chút, mấy cái khác không muốn, thì dọn dẹp đi, để đó chiếm chỗ. Anh đoán chiều nay lúc mẹ tan làm, sẽ tiện thể dẫn một đám người đến mua đồ."
"Ừ, sao anh biết mẹ sẽ dẫn người đến mua đồ? Hôm qua lúc bà ấy đi hình như không nói mà?”
"Anh đoán thôi."
Lâm Tú Thanh nghĩ một chút, mỉm cười, cũng thấy anh đoán mười phần thì tám chín phần trúng. Mẹ anh tối qua về còn vui vẻ mang theo một cái đồng hồ, mấy phụ nữ trong hội phụ nữ đều có lương, điều kiện gia đình đều tính là tốt.
"Vậy mình nhanh về sắp xếp lại, để lại mấy cái muốn giữ..."
"Ôi dào, các cậu ở ngoài này à... Đang định sang nhà các cậu, nghe nói hôm qua các cậu mang về nhiều quần áo, giày da, vải vóc lắm, có thể sang nhà các cậu xem được không..."
Không ngờ họ hàng không đến nhà họ, ngược lại hàng xóm bên cạnh lại định sang nhà họ.
Diệp Diệu Đông cười nói: "Để tối chút đi, bọn tôi còn chưa sắp xếp xong hàng, đợi sắp xếp xong rồi, lúc đó có cái gì bán sẽ gọi mọi người qua xem."
"Thế à, vậy nhà anh cả anh hai..."
"Họ cũng đang bận, chưa sắp xếp xong, đợi thu dọn xong rồi tính."
"Ồ, thế à, vậy được rồi, vậy đợi sau bữa trưa vậy..."
Đôi khi hàng xóm có thể hiểu chuyện hơn họ hàng, biết thế nào là khách sáo, nhưng phải là hàng xóm tốt, nếu gặp phải hạng cực phẩm, càng chết vì tức, ngày nào cũng có thể cọ xát.
Đúng lúc hai người nói chuyện xong với hàng xóm bên cạnh, định vào sân, lại thấy không xa có ba bốn người họ hàng kéo nhau đến, phía sau còn có người đang la lớn, bảo mấy người phía trước đợi đã.
Diệp Diệu Đông và Lâm Tú Thanh nhìn nhau, mới qua một đêm, sáng sớm tin tức đã thổi khắp cả làng, lục tục có người đến.
Anh sờ sờ cằm: "Anh có phải đã thành người nổi tiếng trong làng mình rồi nhỉ?"
"Gần như vậy! Thời buổi này, đừng nói là ra tỉnh, thị trấn bình thường cả đời người ta cũng chẳng đi được mấy lần, hơn nữa, anh còn chạy sang địa bàn người ta vớt đồ, rồi lại mang một đống đồ về rất oai."
"Chắc đoán xem kiếm được bao nhiêu tiền? Mọi người đều biết, mấy người anh em họ mình mời về chắc chắn sẽ nói với người nhà. Một truyền mười, mười truyền trăm, qua một đêm, cả làng đều biết cũng bình thường, vốn dĩ làng mình cũng không lớn, các anh về đã đủ gây chú ý rồi, không chừng còn truyền rất phóng đại."
Diệp Diệu Đông hơi vui mừng, hơi đắc ý, lại thấy liên tục có người đến cũng phiền, anh đâu có nhiều thời gian mà ứng phó, trên anh còn có cha anh, anh chỉ là tiểu bối, dù sao cha anh lúc này cũng ở bên này.
"Đi, mình vào nhà, đóng cửa thả chó. Dù sao cha anh đang ở bên cạnh, có màn náo loạn lúc nãy, chắc lát nữa ông ấy sẽ đuổi mấy người này đi."
Đúng như anh dự đoán, những người này vừa đến chưa được bao lâu đã bị cha Diệp lịch sự từ chối, không ngờ họ còn chạy đến tận cửa nhà anh, chỉ là bị dọa bởi mấy con chó lớn chó nhỏ mà anh nuôi, cũng không dám bước vào.
Diệp Diệu Đông cũng không thể làm ngơ, phải đi ra ngoài chào hỏi mọi người, cũng nói tương tự, đợi họ sắp xếp đồ đạc xong trước đã, rồi mới đưa người ta về.
Vừa bước vào nhà anh đã bất đắc dĩ nói: "Làng quá nhỏ, hễ có chút gió thổi cỏ lay là ai cũng chạy đến xem."
Lâm Tú Thanh đương nhiên nói: "Chẳng phải ai cũng vậy sao? Nhà ai có tivi, radio gì đó, ngày nào cửa nhà chẳng có mấy người ngồi?"
Bà cụ bổ sung: "Đây cũng là tình cảm láng giêng mà, các con đi kiếm tiền xa xôi, về rồi, làm người thân không ghé thăm, nói vài câu thể hiện sự quan tâm sao được."
"Ừ, con chỉ nói tùy tiện mấy câu, than thở chút thôi."...
Nửa buổi sáng, ba người cứ ngồi đó lựa chọn quần áo vải vóc, trong khoảng thời gian đó nhà bên cạnh cũng thỉnh thoảng lại vang lên đủ loại tiếng ồn ào, nhưng cũng chỉ từng đợt từng đợt, một lúc là biến mất.
Lúc này Diệp Diệu Đông mới nghĩ đến, người thân nhà mình cũng không ít, trước đây không thấy nhiều, giờ lại nhô ra hết, không biết sau này có ngày càng nhiều không.
Nhưng anh cũng mặc kệ, cứ bận rộn ở đó, liên tục nói với A Thanh cái này đẹp, cái kia đẹp, chỉ là không biết cô không thích hay là tiếc của, chỉ giữ lại cho mình hai bộ, còn cho mẹ chồng thì lại giữ ba bộ không trùng hoa văn kiểu dáng. Dù sao cũng không tốn tiền, anh thẳng thừng chọn thêm vài bộ anh thấy đẹp ném vào mấy bộ cô lựa ra.
"Giữ lại nhiều chút, đừng cái này tiếc, cái kia xót."
"Không phải, chủ yếu là em cũng không mặc được, cả ngày ở nhà giặt giũ nấu nướng trông con, quanh quẩn bên bếp..."
"Sang năm đi làm rồi, để dành trước đi."
"Để đó cũng sẽ phai màu, sẽ cũ..."
"Vậy em lấy ra mặc, mỗi ngày ăn diện như tiên nữ mặc đồ quanh bếp xào rau, rau xào ra chẳng phải càng ngon sao?"
Lâm Tú Thanh nhìn anh dở khóc dở cười: "Lý lẽ vớ vẩn gì vậy?"
"Sao mà vớ vẩn, anh nói sự thật mà."
Lâm Tú Thanh bị anh dỗ dành, cũng thuận thế giữ lại ba bộ anh chọn, dù sao điều kiện của nhà giờ cũng khá hơn.
Chọn hàng xong, Diệp Diệu Đông lại lấy hai chiếc đồng hồ điện tử sang nhà bên đổi cho cô một đôi giày da đen, cô mừng đến nỗi không khép được miệng.
Phụ nữ nào mà chẳng thích quần áo đẹp?
Nói không thích, chỉ là vì điều kiện kinh tế hạn chế thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận