Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 969: Hai con cá mú đánh nhau

Chương 969: Hai con cá mú đánh nhauChương 969: Hai con cá mú đánh nhau
Trên đường đi, trong lúc anh khi vui mừng khi nhíu mày, chiếc thuyên cá chậm rãi giảm tốc tiến về làng Bạch Sa.
Lúc này thủy triều đang ở trạng thái triều cường, lúc anh về thì thủy triều mới dâng đầy chưa lâu.
Trạng thái triều dâng, thuyền cá mới có thể cập bờ, chiếc thuyền kia của anh cũng có thể tiến sát bãi cát hết mức có thể, ngày mai khi thủy triều rút, sẽ có thể cạn nước được khá lâu.
Diệp Diệu Đông lái thuyền lên bãi biển, đến khi không thể tiến lên phía trước nữa mới dừng thuyền thả neo.
Anh cũng không vội vàng xuống thuyền ngay, sau khi dừng thuyền, anh kiểm tra đi kiểm tra lại trên thuyền, không có gì bất ổn anh mới khiêng xe đạp xuống.
Để không bị ướt người, để A Thanh ít phải giặt thêm vài bộ quần áo, khi xuống thuyên anh còn ngồi lên xe đạp.
Tuy nhiên, đạp xe trên bãi cát cũng hơi tốn sức, hơn nữa còn có nước, sóng phía sau thỉnh thoảng lại đánh vào, hy vọng của anh lập tức tan biến, nhưng anh cũng không xuống xe.
Cho đến khi đạp đến khu vực không có nước, anh mới xuống xe đẩy về phía cửa nhà, tiện thể nhìn đồng hồ một cái.
8 giờ rưỡi rồi...
Kiếm tiền thật khói!
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Trong sân, mấy người phụ nữ kia vẫn đang giết cá, phân loại tôm.
Mẹ Diệp thấy anh lại về, vội gọi anh: "Hai con cá mập kia, con định xử lý thế nào?"
"Còn xử lý thế nào nữa? Cắt vây cá ra, tự làm vi cá, thịt cá mập còn lại mẹ tùy ý làm, hoặc chia cho mấy dì một ít, mang về nấu rau muối, hoặc làm sủi cảo cũng được."
Chiên ăn thì thôi, nói ra chắc chắn sẽ bị càm ràm, nhà mình thì có thể để lại một phần chiên, một phần làm sủi cảo cá mập.
Tuy nhiên, bây giờ trời nóng lên, không có tủ lạnh cũng không thể làm nhiều quá, nếu không con cá mập to thế này, có thể làm rất nhiều sủi cảo, để đó từ từ ăn.
Sủi cảo nhân cá mập với sủi cảo nhân thịt lợn cũng không khác nhau lắm, cũng băm nhỏ thêm hành thêm rượu gia vị, tính là một hương vị khác biệt.
"Con cũng biết ăn nhỉ, chiên ăn cũng ăn ngấy rồi phải không? Bây giờ lại muốn ăn sủi cảo cá mập nữa." Mẹ Diệp vẫn thích gây sự, chẳng mấy khi nói lời dịu dàng.
"Mua chút bột mì, cán vỏ sủi cảo là được, cũng đâu tốn bao nhiêu tiền, tự mang cá mập về tiết kiệm hơn trực tiếp băm nhân thịt lợn."
"Chỉ là ăn một miếng thôi, ăn thì ăn hết bao nhiêu tiên chứ? Nhìn mẹ nói kìa, con còn phải sống 50 năm nữa, không được ăn chút đồ ngon à. Ăn một miếng cũng còn tiếc, khổ sở vậy, cuộc sống còn gì mà mong đợi nữa."
Thực tế nói không chừng chỉ còn 20 mấy năm nữa để sống...
Phải muốn ăn gì thì ăn, nếu không người không còn nữa, tiền vẫn còn đó, đến lúc đó cũng chẳng biết người tiêu tiền của mẹ là ai?
Dì cả cười xen vào nói: "Sủi cảo cá mập này thực sự khá ngon, chỉ là hơi mất công, còn phải cán vỏ bánh, nhưng bây giờ cuộc sống đã khá giả rồi, thỉnh thoảng cũng phải ăn chút đồ ngon."
"Đúng là đạo lý này, lát nữa về các dì mang nhiều một chút, dù sao cũng là đồ nhà mình, ăn cũng ăn không hết."
Lâm Tú Thanh cũng giũ giũ rổ bên tay, cười nói: "Mấy con tôm không tươi nhặt ra này, lát nữa cũng có thể mang chút về cho gà vịt ăn, hai rổ lớn này bọn con cũng tiêu thụ không hất..."
"Ừ được được...
Nhìn Diệp Diệu Đông nhấc chân vào nhà vừa đi vừa cởi quần áo, Lâm Tú Thanh cũng đứng dậy đi theo sau anh.
"Định tắm phải không? Em đi lấy quần áo cho anh."
"ừ"
Bận rộn đến giờ, thực ra anh cũng khá mệt rồi, trần truồng nửa thân trên, ngồi đó, cũng không muốn động đậy chút nào, nghĩ đến chuyện ngồi nghỉ một lát trước, rồi mới đi múc nước.
Lâm Tú Thanh chuẩn bị xong quần áo cho anh mang ra, thấy anh vẫn ngồi đó, cũng không nói gì, lại tiếp tục rót nước nóng cho anh.
Cô biết anh làm việc cả ngày, rất mệt.
"Có phải rất mệt không? Có thể không cần gấp gáp như vậy, để đó đợi ngày mai về, lúc đó rẽ qua thị trấn, tiện thể mỗi người một chiếc thuyền lái vê cũng được mà."
"Hôm nay bọn anh có việc bị chậm trễ, nếu không thì lúc mặt trời lặn đã phải về rồi, ngày mai đợi bọn anh về, gần như là trạng thái triều rút, lúc đó thuyền không lái vào bãi biển được."
Mỗi ngày so với ngày trước triều rút muộn hơn khoảng 45 phút, ngày mai cũng phải đến bảy giờ mới bắt đầu triều dâng.
Triều nhỏ vừa qua, gần đây thủy triều càng rút càng thấp, phải tranh thủ lúc triều dâng lái về, mới có thể để cạn nước.
"ồ." Cô bưng nước nóng, đang múc nước lạnh pha vào: "Hôm nay anh bị chậm trễ việc gì vậy? Sao về muộn thế, người ta mặt trời vừa lặn đã về đến nhà rồi."
"Chuẩn bị về thì gặp đàn cá ngân, nên dừng lại thả thêm vài lưới, hai con cá mập đó vừa khéo sa vào đàn cá, thuận tay bị bọn anh vớt lên."
"Khó trách trên người cá mập lổm chổm, mẹ cũng nói chắc chắn là bị cá ngân cắn."
Lâm Tú Thanh vừa nói vừa bưng nước đến trước mặt anh: "Tắm đi, tắm xong sớm, lên giường ngủ sớm, đêm nay còn phải ra biển."
"ừ" "Vậy tối nay thuyền anh lái về, ngày mai cũng không rảnh làm, chúng ta có nên mời người không?”
Lúc nãy cô không ở trong nhà, không nghe thấy anh nói chuyện với cha.
Diệp Diệu Đông vắt một cái khăn, trước tiên rửa mặt nói: "Vốn nghĩ lái về, ngày mai mời người nạo sạch hà trên đáy thuyền, tiện thể phơi nắng, sơn lại, làm trước, nếu không sợ vài hôm nữa mùa đánh bắt đến sẽ không rảnh nữa."
"Mấy con hà non dày đặc bám trên đó, hao dầu rất nghiêm trọng."
"Hơn nữa mấy hôm trước bọn anh cũng chỉ vội vàng sơn một lớp, ngâm mấy ngày, sơn quanh đường nước cũng hơi mờ đi rồi, cũng nghĩ đến chuyện bổ sung sớm một chút, tránh để màu sắc rơi rụng nghiêm trọng hơn, lộ ra dấu hiệu trước đó."
Câu nói cuối cùng này, anh hạ thấp giọng nói.
Tuy nhiên, đám phụ nữ ở cửa líu lo như mấy nghìn con vịt, cũng nghe không ra họ đang nói gì trong nhà.
"Nhưng vừa rồi lúc ăn cơm có tán gẫu vài câu với cha, cha cũng không yên tâm nhờ người khác làm, định tự mình tranh thủ làm, anh nghĩ ngày kia nghỉ ngơi một ngày."
Lâm Tú Thanh cũng tán thành: "Chiếc thuyền này của chúng ta quả thực thì tự mình ra tay sẽ tốt hơn, sơn cho tốt cũng có thể yên tâm hơn một chút, nếu không đợi mùa đánh bắt đến, lại phải chạy ra ngoài nhiêu ngày như vậy, đừng để sơn rơi rụng nghiêm trọng, lộ tẩy."
"Đúng là vậy."
"Vậy sáng mai nếu bà con hàng xóm hỏi, em sẽ nói lúc hoàng hôn anh với cha cập bờ, tiện thể đi lái thuyền về luôn, chỉ là không có ngày tốt, nên không báo cho họ hàng bạn bè."
"ừ"
"Ở ngay dưới mắt như vậy cũng có thể yên tâm hơn một chút."
"Ngày kia nghỉ ngơi một ngày, trước tiên kéo thuyền lên nạo sạch đáy thuyền, phơi một lúc, rồi mỗi tối về tranh thủ sơn một lớp, ban ngày phơi nắng một chút, sơn thêm vài lớp là được."
"Anh tự có chủ ý là tốt rồi."
Diệp Diệu Đông đã nghĩ kỹ cả rồi.
Việc này không thể giao cho người khác, chỉ có thể tự mình ra sức làm, cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng tranh thủ thời gian, vừa khéo mấy hôm nay thấy thời tiết khá tốt, hai cha con vất vả hai ba ngày là được.
Dù sao, ngày kia cũng có thể nghỉ ngơi, tính ra cũng còn tạm được.
Đêm đến, hai cha con như thường lệ ra biển đánh bắt.
Đến gần hòn đảo cá hố hoàng đế kia, họ múc một gáo nước, phát hiện trong nước biển vẫn không có điểm sáng, liền trực tiếp thả lưới, định bụng đợi chiều chuẩn bị quay vê mới đi thu lồng tôm.
Ai mà biết lại có bị mắc kẹt ở đáy không?
Bây giờ nửa đêm, tối đen như mực, mắc kẹt ở đáy thì anh cũng không thể lặn xuống.
Bây giờ thu, còn không bằng đợi trời sáng, lúc quay về mới lặn xuống, hiệu suất cao hơn một chút.
Hai cha con bận rộn, thu một lưới lại một lưới, lúc hai cha con chuẩn bị thả lưới thứ ba, họ quả thực lại thấy ba chiếc thuyền của đội biên phòng chạy tới.
Tuy nhiên họ ghi nhớ kỹ không được đến gần, cách xa hòn đảo, chỉ làm việc ở giữa biển, ba chiếc thuyền cá cũng không tiến lại gần hướng của họ, vẫn thẳng tiến đến hòn đảo.
Mọi người nước sông không phạm nước giếng, cả ngày cũng rất hòa thuận.
Cho đến hoàng hôn, mặt trời sắp lặn, Diệp Diệu Đông phát hiện hôm nay ba chiếc thuyền cá tan ca đi sớm hơn hôm qua.
Họ vừa tan ca đi, anh càng dễ làm, thu lưới cuối cùng lên, không còn băn khoăn mà trực tiếp hướng về phía rặng đá ngầm, tiện thể than thở với cha. "Chắc là không thu hoạch được gì, nên hôm nay tan ca sớm rồi."
"Có thể, có lẽ ngày mai còn chẳng đến nữa, tìm kiếm nhiều ngày như vậy rồi, nhiều người như vậy, thể nào cũng lật tung cả ngọn núi rồi."
"Ai mà biết? Ngày mai chúng ta cũng không đến nữa, nghỉ ngơi một ngày."
"Đi sớm cũng tốt, con lặn xuống xem sớm một chút, xem có hàng không, nếu có thì bắt thêm vài con, lồng tôm trên mặt biển để cha thu là được rồi."
"ừ"
Cha con bàn bạc xong, đến nơi liền phân công hợp tác.
Hôm qua họ thu lồng tôm lên, vẫn thả xuống chỗ cũ, có lẽ lúc hạ xuống đáy biển, theo nước biển hơi lệch vị trí.
Hơn nữa, theo sóng biển xô đẩy cả đêm, phao nổi cũng có thể trôi dạt một chút.
Diệp Diệu Đông lặn xuống nước, tìm mấy phút cũng không tìm thấy khe nứt đá ngầm hôm qua ở vị trí nào.
Rặng đá ngầm dưới đáy biển nhìn đều giống nhau, mọc thành mảng ở đó, hôm qua do ánh sáng tối, dưới nước cũng nhìn không rõ ràng, thực sự không phân biệt được là ở vị trí nào?
Thế này làm anh bực bội không chịu được, lại nghĩ đơn giản quá rồi, còn tưởng lặn xuống chỗ cũ vẫn có thể tìm thấy.
Nhưng thời gian còn sớm, anh kiên nhẫn tìm kiếm quanh rặng đá ngầm, tuy nhiên, mặc dù không tìm thấy mực mềm, nhưng anh may mắn, bắt được hai con tôm hùm xanh nhỏ.
Đúng lúc anh định chuyển trận địa, bơi về phía trước, tìm thêm lần nữa, anh liền thấy ở phía trước bên trái bụi rong biển có rất nhiều cá nhỏ.
Hơn nữa, bụi rong biển xung quanh cá nhỏ cũng rung động dữ dội, hoàn toàn không giống mấy bụi rong biển bên cạnh lay động theo sóng, nhìn cứ cảm thấy có vấn đề.
Anh tò mò chuyển hướng, từ bụi rong biển phía trước bên trái bơi tới. Lúc này mặt trời còn đang lặn, trời vẫn còn sáng, hôm nay lại là ngày nắng lớn, thế giới dưới đáy biển nhìn khá rõ ràng, không như hôm qua lặn xuống muộn, mờ mịt.
Chỉ là, chưa kịp đến gần, anh đã phát hiện manh mối.
Một con cá mú mang vảy tròn từ trong bụi cỏ lóe lên, chưa đến một giây, trong bụi cỏ lại xuất hiện một con cá mú khác đang vẫy đuôi, há to miệng đánh vào đối phương!
Hai con cá múi
Trời ơi, hai con cá mú giành lãnh thổ đánh nhau rồi!
Xung quanh còn có một đám cá con vây quanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận