Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 659: Cha cũng thích uống sữa

Chương 659: Cha cũng thích uống sữaChương 659: Cha cũng thích uống sữa
Mấy người của tòa soạn báo lại tìm hiểu chỉ tiết thêm một lần, ghi chép bổ sung sơ lược lại một lần nữa, rồi mới rời đi với cái bụng sôi òng ọc.
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy đói chết rồi, đặc biệt là bên cạnh A Thanh đang xào rau bên bếp, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Bữa trước, anh còn ăn lúc nửa đêm, đã qua bảy tám tiếng rồi, sớm đã muốn đuổi họ đi cho nhanh, may mà họ cũng có mắt, không ở lâu, đến giờ thì đi luôn.
Anh đưa năm đồng đang cầm trên tay cho Lâm Tú Thanh, nhưng lúc cô lau lau tạp dề định đưa tay ra, anh lại rụt tay về.
"Năm đồng thì thôi vậy? Không cần nộp lên đâu nhỉ? Để anh giữ làm tiền tiêu vặt riêng!"
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái, liên tục lật đảo cái xẻng: "Em có bảo anh nộp đâu, là anh đưa em mà."
"Đây không phải phản ứng bản năng sao, anh vừa có tiền, việc đầu tiên nghĩ đến là đưa cho em, tốt với em biết bao."
"Không đưa em, anh còn định đưa ai? Anh giữ tiền được à? Em không giữ tiền cho anh, anh cái gì cũng muốn mua, cái gì cũng muốn khiêng vê nhà."
Diệp Diệu Đông phởn phơ nhét tiền vào túi: "Anh mua cũng đều là thứ cần thiết mà, kiếm được tiền rồi, không cải thiện cuộc sống, chẳng lẽ vẫn khổ cực, vậy kiếm tiền còn ý nghĩa gì?"
"Cũng không biết gấp lại, cứ thế tùy tiện nhét túi."
Lâm Tú Thanh liếc mắt thấy động tác của anh, không nhịn được nói.
"Gấp cái gì?"
Diệp Diệu Đông thấy cô xẻng từng xẻng măng xào dưa mặn vào đĩa, bèn đưa tay vơ một cọng nhét vào miệng, tiện thể nhận lấy cái đĩa trên tay cô, phụ bưng lên bàn.
"Mỗi lần giặt quần áo lục túi anh, chỉ cần trong đó có tiền, đều nhét thành một cục." "Không sao cả, dù sao cũng dùng được, mấy đồng bạc còn gấp phẳng phiu làm gì, vơ vào túi là được rồi."
"Mấy đồng bạc anh coi như không à? Nói nghe phong lưu quá, nhàu thành một cục. Trước kia trong túi anh có bao giờ quá một hai đồng đâu, giờ năm đồng lại rất tùy ý.
"Không phải phong lưu, chỉ là năm đồng thôi mà, dù sao cũng phải tiêu, hai đứa con đâu rồi, còn A Viễn nữa, về rồi mà không thấy ba đứa đó đâu, lại chạy đi đâu rồi? Nắng to thế, cũng không sợ bị say nắng à."
"A Viễn với A Hải dẫn chúng nó lên núi chặt củi rồi, chắc sắp về rồi nhỉ?"
"Đi từ khi nào, đến giờ vẫn chưa thấy về, chắc là chạy đi đâu chơi rồi?"
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa đi ra cửa, vừa bước ra cửa đã nghe thấy tiếng gọi từ cổng: "Mẹ ơi, mẹ ơi, có sữa, nhiều sữa lắm..."
"Cha? Cha- có sữa-"
Nhìn thấy thằng con trai út bước những bước chân ngắn chạy phía trước mặt đỏ bừng, còn đầy mồ hôi, tóc ngắn ướt thành từng sợi, vẻ mặt hào hứng vui vẻ, Diệp Diệu Đông vội đỡ lấy cánh tay nó, lau mồ hôi trên trán cho nó.
Mới vừa biết đi không bao lâu, lại ôn ào như thế, còn chạy theo họ lên núi, chạy hăng hái như vậy.
"Sữa gì? Cha không có sữa. Mới tí tuổi đầu, còn chạy theo chúng nó, nhìn người dính đầy đất, lát nữa mẹ con mắng cho."
"Không phải mà cha, là sữa, ở chỗ anh trai kìa."
"Sữa bò hả? Sữa đâu ra? Mấy đứa còn đi ăn trộm vắt sữa bò, không sợ bị bò già dẫm bẹp à."
Diệp Thành Dương ngơ ngác nhìn cha, không hiểu sao cha lại nói đến bò già.
Đến khi Diệp Thành Hồ với Lâm Quang Viễn đi phía sau, mỗi người kéo một bó củi nhỏ về, anh mới biết thằng con út nói sữa' là cái gì.
Anh co giật khóe miệng, cầm lấy cái áo mà Diệp Thành Hồ đang ôm trên tay, bất đắc dĩ nhìn thằng con út.
"Nghe con nói chuyện mệt thật, còn tưởng con cũng muốn uống sữa."
"Muốn uống sữa gì?" Lâm Quang Viễn nghi hoặc nói.
Diệp Diệu Đông không để ý câu hỏi của Lâm Quang Viễn, từ trong cái bọc áo lấy ra một quả xanh mướt, cúi người đưa đến trước mặt thằng con út.
Lúc nó định đưa tay lấy, anh giơ tay lên cao, không cho nó lấy, đồng thời nói: "Đọc theo cha, dầu nại!"
(*): trái dầu nại là trái mận Hà Nội, nãi là sữa trong tiếng Trung.
"Sữa"
Diệp Diệu Đông: ”..."
"Dầu nại!"
"Sữal"
"Ha ha ha-"
Diệp Thành Hồ với Lâm Quang Viễn lập tức hiểu ra, tại sao lúc nãy cha anh lại nói mấy chuyện uống sữa.
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ thu tay lại, đứng thẳng người: "Thôi, tùy con, có ăn là tốt rồi.
"Cha uống sữa của mẹt"
Diệp Diệu Đông vừa quay người vào nhà đã nghe tiếng trẻ thơ phía sau, giật mình lập tức quay lại, vội bịt miệng Diệp Thành Dương.
"Nói bậy gì vậy?" Anh ngượng ngùng liếc trái phải, may là không có người lớn.
Diệp Thành Hồ ngơ ngác nhìn anh, còn Lâm Quang Viễn thì gãi gãi sau ót, cũng tò mò nhìn anh.
Anh trừng mắt nhìn thằng con út, biết thế mấy hôm nay đừng cho nó bò qua ngủ.
Lâm Quang Viễn ngủ chung với hai anh em hai hôm, Lâm Tú Thanh thấy ba đứa ngủ giường nhỏ chật quá, mấy hôm đó Lâm Quang Viễn lại đi vác bao cát ở bến tàu, sợ nó không nghỉ ngơi tốt, nên cho Diệp Thành Dương qua ngủ mấy hôm, dù sao Diệp Diệu Đông nửa đêm ra biển rồi.
Ai ngờ tối qua anh tỉnh dậy, để nó nhìn thấy hai vợ chồng chồng lên nhau, còn dụi dụi mắt ngái ngủ hỏi họ: "Cha cũng đói bụng muốn uống sữa à?"
Mới qua có một đêm, đứa nhỏ tất nhiên vẫn nhớ.
Ở trong nhà Lâm Tú Thanh cũng đỏ mặt ngượng ngùng.
Diệp Thành Dương lại rất vô tội mở to mắt nhìn Diệp Diệu Đông, không hiểu sao cha lại bịt miệng nó.
Diệp Diệu Đông ngượng ngùng ho khan một tiếng, lại nhìn hai đứa lớn bên cạnh: "Hôm qua nói với mẹ các con, chuẩn bị mua hai hộp sữa lúa mạch để ở nhà cho hai đứa uống, uống nhiều sữa có thể cao lên."
Diệp Thành Hồ vui mừng cực kỳ: "Thật ạ! Chúng con cũng có sữa lúa mạch uống rồi? Hèn gì cha cao hơn bác cả bác hai! Chắc chắn cha uống nhiều hơn bác cả bác hai."
"Khụ khụ- trẻ con đừng hỏi nhiều thế, vừa hay hôm nay về sớm, chiều nay đi mua sữa lúa mạch cho các con, từ nay sáng tối một ly."
Diệp Thành Dương vui vẻ gật gật đầu: "Tốt quá, chúng ta cùng uống sữa."
"Sữa lúa mạch có ngọt không cha?”
"Có, vào ăn cơm trước đã."
Chuyển sự chú ý của chúng nó rồi, Diệp Diệu Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, trẻ con miệng không cài then, chỉ sợ ra ngoài nói lung tung, để người ta cười chê, thì ngượng lắm.
Tuy anh là người mặt dày, nhưng cũng không phải kiểu dày này, anh cũng biết ngượng mà.
Anh cầm quần áo bọc dầu nại vào nhà, thấy Lâm Tú Thanh cũng đỏ bừng đến tận gáy, cũng không nhịn được cười toe toét. Lâm Tú Thanh tức giận ngượng ngùng, trừng anh một cái.
"Hì hì, ba thằng nhóc hái dầu nại đấy."
Lâm Tú Thanh chuyển hỏa lực, nhìn Lâm Quang Viễn trần trụi nửa thân trên mà mắng: "Nhà mình đầy cây ăn quả, còn chạy đi hái nhà người ta, bị bắt được đánh gãy chân chó đấy."
"Vốn dĩ không mang quần áo qua đây thay, tạm thời may cho mày một cái áo ba lỗ, mày còn cởi ra, cũng không có quần áo cho mày thay đâu, sáng giặt quần áo còn chưa khô, chiều mày cũng đừng mặc nữa, cứ để trần nhưu vậy đi."
Lâm Quang Viễn kêu oan: "Không phải cháu muốn hái đâu, là A Hải với chúng nó muốn hái, cháu mới đi cùng thôi."
"Đi cùng là đồng lõa rồi đừng kêu oan nữa, chiều không được đi đâu hết, cả ngày chạy biến mất tiêu, đứa nào cũng rám nắng đen hơn cả tao."
"Mau đi rửa tay ăn cơm."
Ba người lập tức chạy như chim sẻ ra cửa sau.
Diệp Diệu Đông thấy Lâm Tú Thanh giả vờ như không có chuyện gì, đột nhiên muốn trêu cô, ghé vào bên tai cô nói một câu: "Chồng lên, uống sữa!"
Lâm Tú Thanh vừa mới thoát đi vẻ ngượng ngùng trên mặt, cô cắn môi dưới trừng anh: "Tối anh ra ngoài trải chiếu nằm."
"Không! Anh muốn ngủ giường."
"Anh không phải vẫn thấy trên giường ngủ không ngon, nằm đất còn ngon hơn à."
"Đó là vì giường sắt kêu cọt kẹt, ừm- bao giờ đổi cái giường nhỉ?"
Lâm Tú Thanh dùng khuỷu tay huých vào ngực anh, thấy mấy đứa nhỏ vung tay chạy vào, cũng không nói nữa.
Diệp Diệu Đông cũng thu liễm lại, thấy ba đứa tay còn nước bắn qua bắn lại, lại quát chúng nó: "Lau khô tay, đừng vung lung tung."
Ba đứa hì hì ha ha đặt tay lên người lau qua loa vài cái rồi lên bàn. "Bà cụ tụng kinh vẫn chưa xong à?"
"Em vào xem."
Lâm Tú Thanh vào phòng gọi một tiếng, bà cụ mới cầm tràng hạt từ trong phòng ra, bà cười hì hì nói: "Mấy đứa nhỏ cả ngày ồn ào, hiếm hoi sáng hôm nay yên tĩnh một lúc, bà cũng tụng thêm được một lúc."
"Tụng nhiều thế, có tác dụng gì? Lạy Mẹ Tổ lại lạy Bồ Tát, họ có thấy bà không chuyên tâm không?”
"Nói bậy, có mâu thuẫn gì đâu, lạy Phật theo lòng thành là được, kinh bà tụng ấy, đều ghi lại trong chuỗi tràng hạt này..."
"Được được được, vậy bà ăn xong tụng thêm chút, để chư Phật chư Tiên phù hộ bà."
"Phù hộ bà làm gì, là để Bồ Tát phù hộ các con, phù hộ cả nhà mình bình an, cũng để ông nội con phù hộ các con."
Nghĩ đến mấy câu chuyện cười nghe được kiếp trước, anh cười khẽ một tiếng: "Sống còn đủ mệt rồi, vẫn để ông nội dưới suối vàng an tâm chút đi, đừng bận rộn quá."
Bà cụ vừa khóc vừa cười vỗ anh một cái: "Nói bậy gì vậy?"
Diệp Diệu Đông co vai lại, cười hì hì nói: "Sắp đến rằm tháng bảy rồi, lúc đó đốt thêm giấy tiền cho ông, để ông muốn ăn thì ăn, muốn tiêu thì tiêu, phù hộ hay không phù hộ, đợi ông rảnh rỗi hãy nói."
"Đứa nhỏ này..."
Diệp Thành Hồ xen vào: "Bà cố, cháu mới là trẻ con! Cha cháu lớn thế rồi, cha còn mọc râu nữa kìa."
Bà cụ cười híp mắt gắp cho cậu một miếng trứng gà: "Các con đều là trẻ con, ăn nhiều vào, ăn nhiều mới cao lớn, phải cao bằng cha con mới khỏe mạnh."
"Cha cháu bảo uống sữa mới cao lên được... cha cũng uống..."
Tay Lâm Tú Thanh cầm đũa run lên... Diệp Diệu Đông lo lắng vội ngắt lời thằng con cả: "Đúng, uống nhiều sữa mới cao lên được, cha cũng uống rất nhiều sữa. Cha còn nhớ hồi nhỏ, bà cụ mỗi ngày lén vắt một bát sữa dê to từ trên núi về pha trà cho cha uống."
Bà cụ cười nói: "Lúc đó con gầy gò nhỏ bé, nuôi không dễ, mẹ con không có gì ăn cũng không có sữa, đều là bà vắt sữa dê từ trên núi về cho con uống, cứ uống thế uống mãi đến mấy tuổi..."
"Hồi nhỏ con trắng trẻo đáng yêu, đẹp lắm, giống như đồng tử trước Quan Âm vậy..."
Nhắc đến hồi anh còn nhỏ, bà cụ liền chìm vào hồi ức, nụ cười trên mặt cũng càng sâu...
Diệp Diệu Đông cũng thở phào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận