Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 951: Lễ dựng nóc miếu Mẹ Tổ

Chương 951: Lễ dựng nóc miếu Mẹ TổChương 951: Lễ dựng nóc miếu Mẹ Tổ
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, thôn đã bắt đầu náo nhiệt.
Miếu Mẹ Tổ sắp dựng nóc rồi.
Dựng nóc là công đoạn chính trong xây nhà, thời gian nhất định phải tiến hành vào giờ "thủy triều dâng”, ý nghĩa nước dâng thuyền lên.
Cơ bản đàn ông trai tráng trong thôn đều dậy sớm đi đến miếu Mẹ Tổ, xem có việc gì cần giúp một tay không, lát nữa khi hát xà nhà, họ cũng phải giúp hô ứng bên dưới, người càng đông càng tốt, không khí cũng càng náo nhiệt.
Lễ dựng nóc miếu Mẹ Tổ với dựng nóc nhà mình, quy củ không khác gì mấy, quy trình cũng gần giống, cũng đều rất long trọng.
Toàn bộ quá trình có thể chia thành tế lễ kèo, dựng kèo, nhận bao lì xì, ném kèo, đãi thợ và một số nghi thức.
Tục ngữ nói: Mái nhà có xà, trong nhà có lương thực, mái nhà không xà, lục súc không hưng thịnh. '
Mọi người cho rằng xà nhà gia trạch dựng cho ngay ngắn, dựng cho vững chãi, dựng cho náo nhiệt, mới có thể làm ăn phát đạt, đền chùa cũng vậy, cũng có thể hương khói hưng thịnh, che chở ngư dân ven biển.
Trước khi dựng xà nhà phải cúng thần, lễ vật có "con lợn nguyên con" (tức dùng một cái đầu lợn, một cái đuôi lợn, ý nói lợn nguyên con).
Cá, ngỗng, đậu phụ, trứng, muối và nước tương ngũ sắc hoặc thất sắc, dùng mâm cúng sơn đỏ bằng gõ, đặt lên bàn cúng, các món ăn khác 24 bát và hoa quả nam bắc 12 đĩa.
Đây là từ sáng sớm đã chuẩn bị sẵn, khi Diệp Diệu Đông đến, lễ vật đã bày đầy đủ, bày kín mấy cái bàn lớn, trong miếu Mẹ Tổ cũng có đầy bà con.
Anh đảo mắt nhìn quanh, đi loanh quanh khắp nơi, gặp người quen, chào hỏi lẫn nhau, đứng chung với mấy người bạn, chờ đến giờ dựng xà. Lúc này bên cạnh cột đã dán câu đối "Dựng xà gặp ngày hoàng đạo, dựng cột đúng sao tử vi".
Dân làng phần lớn đã đến, thợ mộc cũng đã tới, các thợ đều thắt dải lụa đỏ quanh eo, vải đỏ có tác dụng trừ tà phá sát.
Người chủ trì lễ dựng xà cũng đã có mặt, bây giờ chỉ chờ đến giờ.
Nghe có người hô lên một tiếng đã đến giờ, người chủ trì xem đồng hồ, xác định đã đến giờ thì bắt đầu cúng xà.
Diệp Diệu Đông và mọi người đều nghiêm túc nhìn, nghe ông dùng tiếng địa phương hát cầu khấn chư thần trong miếu, Tam giới địa chủ, Ngũ phương trạch thần, Lỗ Ban tiên sư, Lương thần... , thỉnh thần.
Sau đó thợ ngói, thợ mộc vừa nói lời hay vừa mời rượu.
Sau khi cúng xà kết thúc, người chủ trì dùng bút son chấm hai đầu xà gọi là "điểm mắt xà", sau khi điểm xà, do hai người có sinh con thuộc Rồng và Hổ, theo hướng Thanh Long bên trái, Bạch Hổ bên phải của miếu nâng xà lên.
Vùng của họ có câu "Rồng hổ phục vị", lấy ý Rồng Hổ phối hợp với nhau thì cát tường hơn, ở đây có ý giúp miếu yên bình hưng thịnh.
Thông thường chỉ nâng lên một chút tượng trưng, sau đó do thợ mộc và trợ thủ thực hiện.
Hai đầu xà còn treo dải lụa đỏ, dưới dải lụa đỏ thả xuống một đồng tiền Thanh Thuận Trị, lấy ý "bình an thuận lợi".
Khi xà giữa được nâng lên, bên ngoài cũng bắt đầu đốt pháo, lư hương bên cạnh cũng bắt đầu đốt vàng mã.
Thợ dựng xà cũng hát bài hát dựng xà, hô to: “Lên nào, đại cát đại lợi!
Còn dân làng trong và ngoài miếu Mẹ Tổ đều đồng thanh hô to: "Lên đi! Lên đi!"
Mọi người phối hợp, trong tiếng reo hò náo nhiệt, xà được nâng lên nóc nhà hoàn thành.
Sau đó người chủ trì đặt túi vải đỏ đựng táo đỏ, lạc, gạo, lúa mì, cây vạn niên thanh... vào giữa xà, tượng trưng cho "phúc, lộc, thọ, hỷ, vạn cổ trường thanh”.
Sau khi dựng xà xong là nhận bao lì xì, nhưng vì là miếu nên bỏ qua phần này, trực tiếp ném xà.
"Ném xà" là phần náo nhiệt nhất trong nghỉ lễ dựng xà, thợ thủ công vừa ném vừa nói lời chúc tốt lành, bà con ai nấy đều mỉm cười, vui vẻ đứng đó chuẩn bị đón kẹo đậu phộng bánh bao...
Diệp Diệu Đông và mọi người cũng đứng dưới nói cười: "Chỉ chờ đợi phần này."
"Giành nhiều một chút, đại cát đại lợi, thuận buồm xuôi gió!"
"Chưa ăn sáng, chờ ở đây luôn..."
Thợ mộc hô: "Cầm lấy nha!"
Bà con ứng lời: Được!"
"Tay cầm gà vàng phượng hoàng gáy."
"Được!"
"Cúng xà gà vàng sao tốt đến."
"Được!"
Khi thợ mộc bắt đầu ném rải thì bà con ngừng tán gẫu, phối hợp hô hào.
Một người hô mọi người đáp, mang phong vị riêng.
Mọi người ồ lên giành giật, náo nhiệt vô cùng.
Diệp Diệu Đông nhờ người cao tay dài, ngay khi người ta đang ném rải, anh nhón chân lên, hai tay đều mở ra bắt trúng phóc từng cái, lòng bàn tay đầy ắp, nhét vào túi áo xong, lại tiếp tục bắt.
Đến khi túi cũng nhét đầy rồi, anh mới bắt thêm hai cái bánh bao to nữa mới dừng.
Trắng trẻo mềm mại, mới ra lò chưa lâu, còn hơi nóng, hai tay mỗi tay cầm một cái, há miệng là cắn.
Anh cũng chưa ăn sáng, cũng chờ ở đây. "Mày gian lận!"
Diệp Diệu Đông nghe giọng buồn bực của A Chính, cười híp mắt lại cố ý nhón chân, đứng bên cạnh anh ta.
"Chết tiệt, cút sang một bên, đừng đứng cạnh tao."
Đừng dính vào ông đây!
Diệp Diệu Đông vừa cắn bánh bao vừa đi theo anh ta, vẫn nhón chân lên như cũ, tuy một câu cũng không nói, nhưng hành động đã giết người vô hình, A Chính tức đến nỗi ngứa răng.
"Cắt đứt tình bạn!"
Diệp Diệu Đông vẫn đi theo sau anh ta như cũ, đến khi nhìn thấy ở góc đại điện có mấy người mặc áo Trung Sơn, túi còn cài cây bút máy, bộ dạng cán bộ, mấy lãnh đạo ủy ban thôn cũng đứng bên cạnh cười, anh mới vội dừng đùa giỡn, cười mỉm bước qua.
Bởi vì anh thấy, Cục trưởng Trần Cục Hàng hải cũng ở đó.
Nếu không quen biết, anh nào dám lên chào hỏi?
Có Cục trưởng Trần ở đó thì khác, ít nhất cũng có chút quen mặt.
"Các lãnh đạo chào buổi sáng, không ngờ các lãnh đạo bận rộn vậy mà còn tranh thủ đến xem lễ dựng nóc miếu Mẹ Tổ của chúng tôi."
Cục trưởng Trần cười nói: "Đã nói hôm nay sẽ đến góp vui mà, sáng nay còn đến muộn, không ngờ nhanh thế đã bắt đầu rồi."
Trưởng thôn vội cười nói: 'Không muộn không muộn, các lãnh đạo đến là vinh hạnh của chúng tôi, lễ dựng nóc đã kết thúc rồi, chúng tôi đợi bà con ra hết, sẽ dẫn các lãnh đạo đi một vòng miếu Mẹ Tổ, giờ còn sớm..."
"Không sao, không sao, lát nữa đi dạo quanh đây hoặc trong thôn là được, cũng có thể đến nhà đồng chí Diệp Diệu Đông ngồi chơi."
Diệp Diệu Đông vội gật đầu tiếp lời: "Đúng đúng đúng, lên nhà tôi ngồi chơi, uống tách trà, nghỉ chân trước đã." "Được được, dạo này kéo lưới thế nào? Cá nhiều không?"
"Cũng tạm được, tàm tạm, đợi lễ Mẹ Tổ xong, chắc không bao lâu nữa sẽ phải bắt đầu chuẩn bị đánh bắt mực..."
"Vậy thì tốt, có tiền vào rồi đấy, mực mới là khoản lớn..."
"Chà- toàn là tiên khổ cực..."
Diệp Diệu Đông cũng đứng cùng một chỗ tán gấu vài câu, nhìn bà con trong miếu Mẹ Tổ từ từ đi ra ngoài.
Vốn dĩ sau khi ném xà xong, mọi người cũng phải lui ra, sau đó túi ni lông trên nóc nhà cũng phải gỡ ra, để mặt trời chiếu thẳng vào xà nhà một chút, cái này gọi là "phơi xà".
Đợi người đi gần hết, họ cũng bắt đầu đi dạo trong miếu Mẹ Tổ.
Mấy người bạn đứng một lúc, cũng rất biết điều lui ra trước, không đứng đó vướng víu, dù sao họ cũng không quen biết, nên cũng không mặt dày chen lên phía trước.
Mấy người ủy ban thôn dẫn mấy vị lãnh đạo mà anh không biết tên, đi một vòng miếu Mẹ Tổ, vừa đi vừa giới thiệu cho họ.
Đợi trong miếu Mẹ Tổ cũng bắt đầu bày bàn ghế, họ mới đi ra ngoài.
Diệp Diệu Đông rảnh rỗi cũng đi theo sau, anh còn đợi mời người ta về nhà ngồi.
Bên ngoài đại điện cũng đã bày sẵn một hàng bàn tròn lớn, bên cạnh khoảng đất trống, các đầu bếp và người phụ việc cũng đang hăng hái chuẩn bị tiệc trưa.
Nghi lễ dựng nóc này khá phức tạp, chỉ riêng phần bắt đầu hát xà đã hát mười mấy phút, cả quá trình phải hơn hai tiếng, nhưng vì bắt đầu sớm, giờ này cũng mới chưa đến mười giờ.
Hôm nay vừa đúng cuối tuần, lũ trẻ đều vui mừng chạy qua chạy lại đùa giỡn ở đó, chúng thấy mấy ngày này quá hạnh phúc, còn hạnh phúc náo nhiệt hơn cả Tết.
Diệp Diệu Đông đi ra ngoài rồi tìm mấy đứa con nhà mình, đem hai túi đầy ắp kẹo đậu phộng, chia hết cho hai anh em, vừa đúng mỗi đứa một túi. Còn Diệp Thành Hải và mấy đứa khác cũng mới phát hiện, kẹo đậu phộng chúng lấy được còn chưa bằng một nửa của Diệp Thành Hồ.
"Chú Ba, sao chú nhiều thế?"
"Vì chú cao, tay lại dài, nhanh tay hơn một bước, mấy đứa nếu rảnh thì nhảy dây nhiều vào, cũng có thể cao lên."
Diệp Diệu Đông nghĩ bụng lần sau đi thị trấn có nên mua cho chúng trái bóng rổ về không?
Người miền Nam họ đều lùn quá, thế hệ cũ, trong thôn có người một mét bảy đã tính là cao rồi...
Cũng không thể cho không được, đợi Diệp Thành Hồ thi được hai điểm 100, dẫn nó đi thị trấn, tiện thể mua cho nó quả bóng rổ làm quà cũng được.
Để nó trở thành cậu bé đẹp trai nhất thôn!
"Chưa đến giờ ăn, tao phải về rồi, mấy đứa có muốn về với tao không?"
Mọi người đồng thanh lắc đầu: "Không!"
Ở đây náo nhiệt thế này, ai nỡ về nhà?
Lũ trẻ tản ra, lại bắt đầu chạy nhảy khắp nơi.
Diệp Diệu Đông lắc đầu, giờ này không về, lát nữa ăn tiệc chúng cũng phải về, ăn tiệc không thể dẫn hết lũ trẻ đi được.
"Nhà cậu có hơi nhiều con nhỉ?" Cục trưởng Trần tò mò hỏi: "Mấy lần trước hình như cũng không thấy nhiều thế, nhà anh em à?"
"Vâng, hai anh trai tôi mỗi nhà ba đứa, tôi cũng sinh ba đứa, anh chị em chúng nó tuổi chênh nhau không nhiều, chơi với nhau rất thân."
"Nhìn là thấy náo nhiệt, may mà sinh sớm, sau này con cái ít đi."
"Haha, đúng vậy."
Loại vượt sinh bị phạt tiền như anh thì không tiếp lời này.
"Người ở miếu Mẹ Tổ cũng đi hết rồi, về nhà tôi ngồi một lúc đi, uống tách trà, nói nhiều lời như vậy, chắc cũng khát rồi."
"Được."
Chỉ là chưa đi được mấy bước, Diệp Diệu Đông lại thấy mấy con chó nhà anh, sáu bảy con toàn bò lên thùng xe ba bánh của người ta...
Tốt nhỉ, chạy ra lúc nào mà anh không biết?
Còn nghiện nữa cơ?
Thật biết hưởng thụ, người còn chưa ngồi, mấy con chó đã hưởng thụ trước, lại còn lần này đến lần khác.
Anh dở khóc dở cười vội chạy lên đuổi xua mắng: "Mau xuống cho tao, lại rúc vào thùng xe người ta, coi chừng bị người ta chở về nấu thịt chó đấy!"
"Gâu gâu-'
"Gâu gâu gâu-”
Chúng sủa vài tiếng về phía anh, nhưng chẳng thấy chúng nhúc nhích vị tríI
"Mau xuống đi, đừng có mặt dày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận