Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 632: Lại bị mắc kẹt rồi

Chương 632: Lại bị mắc kẹt rồiChương 632: Lại bị mắc kẹt rồi
Chết tiệt, quen nhau mấy ngày rồi mà chưa từng ở cùng nhau bao lâu, anh cũng chẳng hỏi tên mấy người kia, cũng ít nghe bọn họ gọi tên nhau, anh thực sự không biết trong đó lại có một người tên Long Ngạo Thiên???
Thật sự làm anh giật mình, còn giật mình hơn cả khi nhìn thấy con cua tròn kial
Nhìn thấy "Long Ngạo Thiên" kia hào hứng bò qua, anh cũng cười khẩy hai tiếng rồi đi theo.
Cái tên này quan trọng lắm, không thể đặt bừa được, chỉ sợ gặp phải cha mẹ không đáng tin cậy, thì thật sự sẽ bị người ta cười cho.
Đợi đi qua, anh chẳng thèm liếc nhìn con cua tròn rục kia, mà nhìn "Long Ngạo Thiên" một cái.
"Ø, người anh em, anh họ Long à?”
"Hả?" Long Ngạo Thiên ngơ ngác nhìn anh: "Sao vậy?"
"Haha, tò mò thôi, hỏi chút ấy mà! Quen nhau nhiều ngày rồi mà hình như vẫn chưa biết mấy người các anh tên gì."
"Ồ, tôi họ Lâm, không phải họ Long, tên Lâm Ngạo Thiên, trong tộc là đời Ngạo, cả nửa làng chúng tôi đều họ Lâm, thế hệ của tôi còn khá lớn, trong làng có mấy ông già còn phải gọi tôi bằng chú..."
"Haha, haha..." Diệp Diệu Đông cười gượng hai tiếng, hóa ra không phải tên Long Ngạo Thiên, sao lại cảm thấy hơi tiếc nuối vô cớ nhỉ?
Tức thì mất đi hai phần hài hước.
Nhưng nói lại, họ ở thôn Bạch Sa cũng khá tạp nham, bởi vì đều là dân nhập cư, đều là những năm đói kém lần lượt chạy đến đây an cư, người bản địa đời đời sống ở đây rất ít.
Lỗ Tấn có câu "Trên đời vốn không có đường, người đi nhiều rồi thì cũng thành đường thôi." Đổi thành làng cũng vậy, người ở nhiều rồi sau đó cũng thành làng.
Ai bảo ven biển không thiếu đồ ăn chứ.
"A Đông, cậu lấy cái kìm gắp than của cậu qua đây, bắt con cua này đi, con to thế này chắc chắn bán được không ít tiền." Đội trưởng Trần ngồi xổm ở đó hào hứng nói.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, con cua này không đáng tiền, không ai muốn đâu, cho người ta ăn, người ta còn chê nó bẩn."
"Hả? Không thể nào, to thế này cơ mài"
Diệp Diệu Đông cũng ngồi xuống: "Đây là ven biển, tôi biết về cua còn nhiều hơn cả số phụ nữ anh biết đấy, con này gọi là cua tròn, kinh tởm vô cùng, trước đây làng tôi có người bắt được còn luộc lên, kết quả bên trong toàn mùi tanh thối."
"Cái vỏ mở ra đen thui, còn đen hơn cả bùn trong bãi triều, cái mang cua cũng đen nhẻm, bẻ ra nhìn, toàn là những chấm đen nhỏ, đó là xác côn trùng sau khi luộc chín."
"Cái nắp đuôi phía sau bẻ ra cũng đen thui một mảng, nhìn một cái là chẳng ai nuốt nổi. Mà thịt nó cũng không phải màu trắng, thịt cua bình thường đều trắng tinh, ngửi vào thơm phức, thịt bên trong nó đều vàng vàng đen đen, còn hơi ngả vàng ấy? Đúng rồi, ngả vàng, màu be ấy? Gần giống màu đó, anh tưởng tượng thử xem."
Đội trưởng Trần tiếc nuối nói: "Vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao? Con cua to thế này, rửa sạch rồi luộc không được à?"
Diệp Diệu Đông giơ tay lên: "Tôi thì không cần đâu, nếu anh thấy tiếc thì anh bắt đi, bắt về anh rửa nó thử xem? Đảm bảo anh sẽ hết ý định ngay lập tức."
"Vậy được, bắt về xem thử, dù sao cũng chẳng mất gì, chỉ một con cua cũng không chiếm chỗ."
Diệp Diệu Đông thấy anh ta hào hứng định đi lấy cái kìm để bắt cua, vội vàng kéo anh ta lại: "Vội gì chứ, bây giờ bắt rồi, anh để đâu? Để vào thùng à? Thùng của anh không phải để đựng mấy cái sò hến sao? Đợi lát nữa thuyền của cha tôi chạy qua, lúc chúng ta lên thuyền hãy bắt nó ra khỏi hang là được rồi, dù sao nó cũng chạy không thoát, nó vốn sống trong hang mà." "Được."
Hiếm khi phát hiện ra một con cua lớn, cho dù Diệp Diệu Đông nói con cua đó rất bẩn không thích hợp để ăn, nhưng Đội trưởng Trần vẫn rất để tâm, thỉnh thoảng khi đi đổ thùng đầy sò hến, đều phải liếc nhìn xác nhận một chút xem nó còn ở đó không.
Cho dù sau đó phát hiện thêm mấy con cá vàng nhỏ, anh ta cũng không thể quên con cua lớn này.
Diệp Diệu Đông đào một lúc thì đứng thẳng lưng lên, vỗ vỗ, anh thấy ánh nắng mặt trời chiếu xuống vẫn ổn, dù sao trên đảo biển gió to, thổi vào cũng không nóng lắm, chỉ là lưng không chịu nổi, cúi xuống hoài rất mệt.
Anh thỉnh thoảng lại đứng thẳng người nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, khi nhìn ra sau còn gặp may, nhìn thấy một con bạch tuộc vừa bị sóng biển cuốn vào.
Chắc là sóng biển đánh nó vào đá ngầm, đánh nó choáng váng một cái, chưa kịp phản ứng, vẫn còn lảng vảng ở đó, chưa bơi ra biển.
Diệp Diệu Đông thấy cơ hội liền cầm lưới tay cẩn thận trèo xuống đá ngầm phía dưới, tranh thủ lúc con bạch tuộc còn đang vung vẫy xúc tu, đang chơi đùa ở đó, liền vớt nó lên ngay.
Mặc dù nói chỉ số thông minh của nó tương đương với một đứa trẻ 5,6 tuổi, nhưng cũng không cứu nổi số phận bị bắt của nó, chỉ có điều phản ứng của nó khá nhanh.
Vừa bị vớt vào lưới tay, nó liền phát huy sức mạnh của tám cái xúc tu, cố gắng bò ra miệng lưới tay.
Diệp Diệu Đông không cho nó cơ hội, bây giờ thấy nó sắp bò ra khỏi miệng lưới, liền bắt nó ra, lấy một cái bao bố trống bỏ nó vào.
Một lát sau, trên mặt nước lại nổi lên một con cua xanh, anh đang định để bao bố lên trên, chỉ là tùy tiện quay đầu nhìn mặt biển một cái, liền nhìn thấy con cua xanh đó, đành phải quay lại.
Con cua xanh này, không nghi ngờ gì cũng trở thành chiến lợi phẩm trong tay anh.
Cái này so với con cua tròn kia tốt hơn mấy trăm lần, thịt vừa mềm vừa thơm, giá trị dinh dưỡng cũng đặc biệt cao.
Khi anh chuẩn bị đi lên, sóng biển lại đánh vào một con cá đuối đen, chỉ là anh phản ứng chậm một nhịp, con cá đuối đen này lại linh hoạt lắm, sau khi bị cuốn vào, thoáng chốc lại bơi ra biển, anh vớt một cái trống không.
Diệp Diệu Đông cũng không đi nữa, định đứng ở đây một lúc xem thử, trước đó khi không chú ý cũng không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu hàng.
Chỉ là đợi anh đứng ở đây, lại không có hải sản nào bị sóng đánh vào nữa.
"Chết tiệt, trêu ngươi tao à?"
Anh chửi rủa, đành phải cúi người đào ở mảnh này, đỡ phải trèo lên trèo xuống.
Nhưng quả thật anh vớt được mấy con cua xanh với cua đá, còn có bảy tám con cá nhỏ, làm hai người lính ghen tị chết đi được, phát hiện xong còn mượn lưới tay của anh một chút, đổi chỗ cho nhau.
Dù sao anh cũng không quan tâm, mấy ngày lại đi bắt hải sản một lần, anh còn chẳng muốn đi, cửa nhà chính là bãi biển, lúc rảnh rỗi anh cũng chẳng xuống dưới, trừ phi gọi con đi ăn cơm.
Đúng lúc hai người lính chơi đùa hào hứng, thuyền của cha Diệp chạy tới, Diệp Diệu Đông nhìn từ xa thấy liên không động đậy nữa, ngồi trên đá ngâm hút hai điếu thuốc, đợi thuyên đến gần mới dập tắt đầu thuốc, vác bao bố lên thuyền.
"Ơ ơơ... Còn con cua tròn của tôi nữa..."
Không ngờ đã vớt được nhiều cá ở dưới biển đến thế mà Đội trưởng Trần vẫn còn canh cánh trong lòng con cua tròn kia.
"Tự đi bắt đi." Diệp Diệu Đông không quay đầu lại, trước tiên khiêng bao cá nặng trịch lên thuyên. Quả thực quá nặng, cha Diệp và hai người lính khác cũng đứng trên mạn thuyền giúp khiêng.
"Cua tròn gì cơ? Lấy cái đó về làm gì? Bẩn chết đi được, còn không bằng con ái'."
"Đội trưởng Trần phát hiện ra, thấy con to thế, không bắt về thì phí, không tin vào số phận, muốn bắt về rửa sạch xem sao." "Nếu rửa sạch được thì người ta chẳng ai hết rồi à? Lên đây trước đi, mì đã nấu xong rồi, ăn xong rồi tiếp tục, lát nữa đổi tao xuống."
"Hả? Cha chắc chứ? Không câu cá nữa à?"
Cha Diệp bực dọc nói: "Câu cái quái gì, chỉ câu được mấy con cá mú đen cỡ nửa ký, với cả cá đuôi cờ nữa, hai người bộ đội kia may mắn hơn, mỗi người câu được một con cá hồng mõm đen hơn hai ký."
"Con đã nói rồi mà, quả nhiên vẫn phải để con lên", Diệp Diệu Đông có phần đắc ý, nhưng cũng hơi bất an: 'Lát nữa cha xuống đá ngầm đó phải cẩn thận một chút, đứng chỗ bằng phẳng, đừng có nhìn đông ngó tây, chú ý nhiều hơn dưới chân."
"Còn cần mày nói à? Nhìn đông ngó tây là mày đấy?"
Không thể trách anh thường hay cãi lại, nói chuyện với cha mà không cãi lại mới là lạ.
Anh ngậm chặt miệng, giúp hai người kia đưa đồ trên vai họ cho cha Diệp nhận lấy, rồi mới cùng lên thuyên ăn mì.
Cha Diệp nhìn ba con cua tròn trong thùng của Đội trưởng Trần, không nhịn được lại nói với anh ta một lần nữa, con cua này bẩn đến mức nào.
Đúng vậy, chính xác là ba con, có hai con ẩn bên trong, bị Đội trưởng Trần phát hiện, anh ta bèn bắt luôn.
Đội trưởng Trần cười nói: "Dù sao vê rồi cũng rảnh, tôi cũng rửa sạch nó xem thử, con to thế không bắt về, tôi cứ thấy phí."
"Vậy cậu xem đi, đã bắt rồi, cậu cứ mang về xem, coi như thỏa mãn tính hiếu kỳ của mình vậy."
Diệp Diệu Đông nhìn đồng hồ, mới 12 giờ rưỡi, cảm thấy buổi sáng trôi qua chậm đến lạ, bình thường thả lưới tuy hơi mệt một chút, nhưng cũng tính là có việc làm, không buồn chán, tiền chính là động lực.
Giờ chỉ cầu nguyện đội đánh vớt ngày mai đến, như vậy anh sẽ được giải phóng.
Ăn qua loa bát mì không biết ai nấu xong, anh lại tiếp tục làm việc. Nhìn bố mình đứng vững vàng trên đá ngầm bắt đầu cậy, anh mới yên tâm lái thuyền đi, quay lại vị trí con thuyền chìm.
Chỉ là anh vừa thả lưỡi câu và đá xuống, cũng không biết lưỡi câu mắc phải cái gì, đang định kéo dây câu căng ra một chút, để cảm ứng được cảm giác cá cắn câu, thì thấy hình như căng quá rồi thì phải?
Anh còn tưởng mình nhầm, thử nắm dây câu lắc vài cái, để cá động đậy, lại phát hiện lưỡi câu vẫn bất động?
"Lưỡi câu cũng mắc kẹt dưới đáy à? Chết tiệt!"
"Mắc kẹt?"
"Tức là mắc kẹt dưới đáy rồi, kẹt ở đáy rồi."
Thế này thì làm sao anh dám lặn xuống trước mặt họ? Nhưng cả buổi chiều còn dài lắm.
"Tôi xuống xem cho cậu là được rồi."
"Làm phiền anh quá."
Mặc dù trong lòng anh cũng nghĩ vậy... Dù sao họ có thể lặn xuống sâu đến mười mấy mét...
"Không sao, dù sao hôm nay và hôm qua đều không có mưa."
Một người lính nói xong liên hoạt động gân cốt một chút rồi nhảy xuống, sau đó lặn xuống theo sợi dây câu, sợi dây câu này xuống dưới biển sẽ trở thành màu trong suốt, đây là để ngụy trang, nếu không màu sắc quá rõ ràng, cá nhìn thấy sẽ không cắn mồi câu.
Người lính phải đi theo sợi dây câu mà xuống, nếu không xuống tới đáy biển sẽ rất khó tìm, chỉ có một sợi dây nhỏ như vậy, đáy biển lại rộng lớn như thế, mắt nhìn đến mù cũng chưa chắc đã tìm được.
Hai người trên thuyền cứ trông chờ nhìn mặt biển, Diệp Diệu Đông thỉnh thoảng lại kéo sợi dây câu một cái, đều không có dấu hiệu lỏng lẻo chút nào, cũng không biết anh ta đã tìm thấy hay chưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận