Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1237: Ngẫm lại liền kích động (length: 26765)

Sáng sớm, Diệp Diệu Đông vừa rời giường liền xách theo thùng nước đến nhà xưởng, bên trong là con mực hắn mang về hôm qua, phủ đầy đá, hắn định bụng sẽ cho lên máy kéo, tiện giao cho người chở vào thành phố đóng gói cá khô lên xe.
Như vậy chờ ăn xong bữa sáng là hắn có thể xuất phát ngay, đi vào thành phố sớm được chừng nào hay chừng đó.
Nào ngờ, khi hắn đến nhà xưởng thì mấy gã đàn ông đã có gia đình mà chưa có con, kẻ ngồi xổm người khom lưng, đang túm tụm quanh cô bé đứng ở cửa ra vào nói chuyện.
"Các ngươi làm gì đó? Giở trò ác bá trêu ghẹo gái nhà lành hả?"
Mấy người lập tức cười ha hả đứng lên.
"Không có, bọn ta chỉ nói chuyện với nàng thôi."
"Đúng vậy đó, bọn ta chỉ hỏi xem nàng ở thôn nào."
"Đông ca, ngươi định đem nàng đưa lên thành phố làm sổ sách hả? Sao không cho chúng ta làm? Hai nhà xưởng mình già cả rồi, cũng phải tuyển chút người giúp tam tẩu chứ."
"Phải đó, bên cạnh toàn bác gái, đại thẩm, a di không à."
Diệp Diệu Đông liếc cô bé có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng kia, trừng mắt mấy gã đàn ông như sói đói.
"Làm gì? Các ngươi còn chê à? Mấy bác gái, đại thẩm, a di chút nữa mang dao phay đến đấy."
"Đâu dám ạ, bọn ta còn bị họ ghét bỏ ấy chứ."
"Sao còn chưa ra khơi?"
"Tam thúc còn chưa tới, bà sớm gọi ổng đi lấy phân, ổng bảo tụi con chờ chút."
Được thôi.
Hôm qua hắn muốn đi, nhưng trước đó một ngày nghe nói cha hắn sắp về, kêu A Thanh mua giò heo, rồi bà nói cha sắp về, để dành lại cho cha, vậy là hay rồi Thì tất nhiên là hay rồi, hắn cũng đang vội mà.
Hôm qua hắn đi hái rau cũng đã tạm nghỉ, sáng nay đi lấy phân rồi ra khơi cũng không sao.
"Vậy ai lái máy kéo lại đi, sẵn mọi người ở đây rồi, chở cá khô lên xe luôn."
"Được, tới ngay."
Mấy tên này lập tức động tay động chân, có người xắn tay áo lên làm ngay, cũng có người còn chào hỏi với cô gái kia, kêu người ta ngồi chơi một lát.
Diệp Diệu Đông thấy bọn chúng cứ như mấy con công xòe đuôi, hơi gai mắt, đạp cho hai cái đuổi đi.
Nghe đâu mới 16 tuổi, đủ tuổi cho đời trước hắn làm cháu gái rồi, mà đám cầm thú này mắt ai cũng sáng quắc.
Hắn nói với cô bé: "Cô không cần sợ, bọn họ chỉ thấy cô mới lạ thôi chứ không có ý xấu đâu. Ở đây không chỉ có đàn ông đâu, bên cạnh mấy bác gái, đại thẩm kia chút nữa đúng là vác dao đi chém cá đấy."
Hoàng Mai ôm túi hành lý gật đầu lia lịa.
"Ta về nhà ăn cơm trước, đợi bọn họ xếp xe xong là chúng ta đi, cô cứ ở đây chờ nhé."
Cô lại tiếp tục gật đầu.
Diệp Diệu Đông không nói nhiều, đi thẳng về nhà.
Vừa về tới, mông chưa kịp chạm ghế, hắn đã thấy cha mình từ cửa sau đi vào, hai cánh tay ướt sũng, chắc mới đi lấy phân rửa tay.
"Ăn cơm chưa?"
Hắn luôn thấy câu này nghe kỳ kỳ, thôi chọn cách lơ nó, "Ba tranh thủ ra khơi đi, tụi nó ở nhà xưởng đợi hết rồi."
Diệp phụ cầm khăn lau tay treo dưới gầm bàn, lau qua loa hai bàn tay, "Biết rồi, tại bà lắm chuyện, cái gì cũng phải đợi ba về mới được, không thì cứ để đó luôn hả? Vừa về đến đã kêu đi."
Diệp Diệu Đông cầm bát cháo đũa trên tay khựng lại.
"Con đang ăn cơm, ba đi làm việc đi."
Diệp phụ liếc hắn một cái, không nói gì, giờ nước lên, ông cũng phải nhanh ra biển thôi.
Diệp Diệu Đông đợi cha mình đi rồi, mới tranh thủ húp vội bát cháo, xắn vài đũa dưa muối dưa leo vào bụng, rồi đi ra ngoài.
Xe cá khô đã sẵn sàng chờ xuất phát, cũng được phủ bạt ni lông rồi buộc dây thừng cẩn thận.
Còn thùng mực cùng hũ mực trứng hắn cột hôm qua, cũng được xếp xuống dưới lớp cá khô, không làm ảnh hưởng đến việc dỡ hàng hay bị xóc nảy trên đường.
Hắn để cô bé ngồi bên tay trái mình, xác nhận cô ngồi vững rồi mới nổ máy kéo đi.
Vừa ra đến đường làng, đã nghe tiếng mấy người gào lên, là mấy người đi buôn gánh hàng rong.
Diệp Diệu Đông ban đầu tập trung lái xe, nhưng thấy cô bé cứ lén nhìn mình, sợ nàng đi xa nhà sẽ thấy sợ, nên bắt chuyện dăm ba câu hỏi thăm tình hình gia đình nàng.
Chỉ là mỗi khi tới chỗ rẽ, hắn có hơi ngại, vì theo quán tính, người nàng lại đổ về phía hắn, tay hắn nắm tay lái cũng còn đỡ, chứ không lại đổ nhào vào người ta.
Hắn thấy thật lúng túng, nếu không phải phía sau thùng xe đã chất đầy, thì nên để người ta ra phía sau ngồi, chứ ngồi bên cạnh mình làm gì.
Cũng may không phải đám choai choai trong làng chở, nếu không lại kích động, xe không biết đường nào mà lần.
Một hai lần như vậy, mỗi lần đến chỗ cua quẹo, tốc độ hắn liền giảm chậm, coi như cũng bớt ngượng ngùng được phần nào.
Đến khi vào tới thành phố, cũng có thể nói cười vui vẻ, còn được nghe một tiếng Đông ca.
Diệp Diệu Đông cũng tranh thủ giới thiệu phố xá cho nàng, mỗi khi đi qua một con phố, nơi nào đặc biệt hay có kiến trúc mang tính biểu tượng, đều giảng qua cho nàng, làm nàng vô cùng phấn khởi, cái gì cũng nhìn không chán mắt.
Người dân quê mới đến thành phố đa phần đều vậy.
Huống hồ mấy năm này cũng đang rầm rộ phát triển kinh doanh cá thể, rất nhiều con đường trước kia còn trống trải giờ đều có cửa tiệm, so với lần đầu hắn đến đây cách mấy năm, náo nhiệt hơn nhiều.
Đến thành phố rồi, đi đến chợ đầu mối cũng nhanh.
Xe hắn đến trước cửa nhà máy, cũng chưa tới giờ ăn trưa, mới tầm 10 giờ sáng thôi, có người còn chưa rời giường, có người còn đang ngồi xổm ở cửa bếp đánh răng.
Thấy hắn lái chiếc máy kéo vào, bên cạnh lại có một cô gái, mắt ai nấy đều trố cả ra, mồm đầy bọt liền bắt đầu la oai oái.
"Anh em ơi, mau ra đây mau ra đây, A Đông mang gái đến kìa."
"Gái gú gì? A Đông mang phụ nữ á? Thật không?"
"Không thể nào?"
Ai nấy chưa kịp rời giường đã chạy hết ra ngoài, đến a di của hắn cũng cầm cái xẻng chạy ra nhìn.
Diệp Diệu Đông nhíu mày, nhìn từng người ăn mặc lôi thôi, "Nói bậy bạ cái gì đấy, đây là người ta thuê về làm sổ sách thu chi."
"Thu chi? Thu chi là gì?"
Vương Quang Lượng cầm quần áo trên tay, hai tay trần như nhộng vỗ vào người bên cạnh một cái, "Mày ngu à, không phải vừa nãy bảo làm sổ sách đó hả?"
"A, tao tưởng A Đông cũng học mấy lão đại mang gái chứ."
Diệp Diệu Đông giận tím mặt nói: "Mấy lão đại mang gái mày thấy hả? Đừng có mà tin lời đồn bậy, nếu thanh danh của tao mà bị hủy là tao đánh chết mày."
"Hắc hắc, nghe lỏm thôi."
Vương Quang Lượng mặc quần áo vào tử tế, mặt dày mày dạn lân la lại gần nói: "Đông ca, cô em này là người chúng ta hả? Anh cố tình thuê về hả?"
"Đúng, người ta mới 16 tuổi, mặt mỏng, mấy người đừng có làm người ta sợ, nếu như mà làm người làm sổ sách của tao chạy mất, không dám ở đây thì tất cả cũng đi về hết cho tao."
"Nhất định rồi nhất định rồi, bọn em sẽ chung sống hòa thuận, giúp đỡ em gái nhiều hơn."
"Tối qua làm đến mấy giờ? Vào là dỡ hàng ngay đi."
"Dạ, tụi em xếp xong tầm 2 giờ sáng là về ngủ rồi."
Diệp Diệu Đông giao việc dỡ hàng cho bọn họ, dẫn Hoàng Mai đi tìm a di mình, nhờ a di sắp xếp chỗ ở.
Tiện thể cũng dặn người ta, nếu muốn gọi điện thoại về nhà báo bình an thì đi sang bên kia chợ, hỏi ai cũng biết.
Sau khi dặn dò xong xuôi, hắn đi dạo xuống mấy phòng lên men, sau 3-4 tháng phát triển, giờ đây dù là trong phòng hay ngoài sân đều đã chất đầy, số lượng nhiều vô kể.
Nếu không phải chỗ đất này hắn mua đủ rộng, thì sớm đã không chứa hết nổi.
Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngày xưa quyết định quá đúng đắn, không có mảnh đất lớn như thế này thì xưởng nước mắm của hắn cũng không thể phát triển được như bây giờ.
Trong nhà năm trước ủ một mẻ lớn, hiện giờ đều đang sang chiết, Hoa kiều muốn mua số đó, hắn dự định mấy hôm nữa sẽ tự mình giao hàng một chuyến, xem có lấy được ít ngoại tệ không.
Đợi xe cá khô được dỡ hết xuống, hắn cũng xách thùng mực xuống, gỡ dây buộc.
Bọn họ xếp lên xe còn lo lớp đá làm ẩm cá khô nên còn cố ý dùng miếng ni lông nhỏ che lại, rồi dùng dây thừng buộc cẩn thận, tránh làm rơi rớt ra ngoài.
Diệp Diệu Đông lấy vài con để trưa ăn, chỗ còn lại đổ một nửa ra, nhân lúc chưa tới giờ cơm, hắn chuẩn bị đưa cho cha vợ để ông tự phân phối.
Chờ sau bữa trưa, hắn lại tiếp tục mang nửa thùng mực cùng một hũ mực trứng đi thẳng đến nhà của cục trưởng Trần.
Vừa qua giờ ăn trưa, mà vẫn chưa tới giờ làm việc, hai vợ chồng ông đều đang nghỉ ngơi ở nhà, thấy Diệp Diệu Đông lại mang đồ tới, ai nấy đều vui vẻ.
Kim Ngọc Chi cười nói: "Sao con lại mang đồ đến nữa rồi? Nói rồi mà, sau này đến đây không cần mang đồ, lần trước cái bao tải rong biển, nhà nào ta cũng chia mà vẫn còn một đống, ăn mãi không hết, đừng lần nào đến cũng mang đồ, hai vợ chồng ta ăn không có hết."
"Ăn không hết thì không sao, dù gì cũng để được, từ từ ăn." Diệp Diệu Đông mang đồ vào nhà, vừa đi vừa nói.
"Mấy con mực này phải ăn khi còn tươi, nên con không dám lấy nhiều, các cô chú có tủ lạnh, cũng chỉ để được vài ngày thôi. Chờ phơi mực khô xong thì con đưa cho mọi người làm, như vậy để lâu hơn được."
Cục trưởng Trần cũng cười nói: "Thôi được rồi, năm ngoái cho tụi ta còn ăn không hết, đến cuối năm đều chia cho bọn trẻ con mang đi hết."
"Không sao đâu ạ, miễn không bỏ phí là được."
Cái này một vò là ướp con mực trứng, khuya ngày hôm trước ướp, vẫn chưa thể ăn, phải để thêm một khoảng thời gian nữa. Cái này mặn mặn chưng một bát ăn với cơm.
"Lần sau đừng lấy nữa, mỗi lần đến đều mang cái này nhiều đồ quá. Ta nhận cái con nuôi, kết quả cả gia tộc đều được nhờ."
"Vậy không phải quá tốt sao, hiện tại chắc chắn gia tộc nhà ngươi là có duyên nhất rồi."
Kim Ngọc Chi nói: "Ha ha, đúng là đừng nói, đúng thật đấy, năm ngoái mới chuyển đến, quan hệ với quê nhà đều không thân, cùng lắm thì hàng xóm khách khí đôi câu. Bây giờ ai gặp cũng nhiệt tình chào hỏi hai vợ chồng ta, mỗi ngày không đưa món này, thì cũng đưa món kia, chúng ta cũng chẳng cần mua thức ăn."
"Tốt quá rồi, chẳng phải là cục diện lập tức mở ra sao? Dù sao cũng đâu phải đồ đáng giá."
"Mấy thứ này của ngươi chẳng phải là đều muốn bán lấy tiền đấy sao."
"Không thiếu chút đó, cứ yên tâm nhận đi, đều là đồ phổ biến, nhà mình không cần tốn tiền mua, ta còn có việc muốn hỏi cha nuôi."
Diệp Diệu Đông đặt đồ xuống, lại hỏi han sức khỏe của họ vài câu, chờ trò chuyện xong liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Trong hải quân có trang bị lặn thải ra không? Hay đồ lặn gì đó?"
Lúc này cũng sắp đến giờ cơm rồi, sắp đến giờ đi làm nên cũng không còn nhiều thời gian, hắn có chuyện gì cần nói thì cũng phải mau chóng.
Trần cục trưởng kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi muốn cái đó làm gì?"
"Chẳng phải là đợt trước có đề xuất một kiến nghị sao? Tham quan viện nghiên cứu lại xin báo cáo về việc nuôi giống?"
"Ta phát hiện ở chỗ chúng ta có đá ngầm mọc khá nhiều bào ngư, muốn lặn xuống vớt, lại không có khả năng xuống quá sâu."
"Ngài biết đấy, người bình thường lặn xuống đáy nước có giới hạn độ sâu, hơn nữa cũng không ở được lâu, phải nhờ công cụ, không thì bào ngư cũng sẽ không đắt như vậy."
"Ta nghĩ vớt một ít bào ngư lên, đến khi các ông họp thông qua rồi, chúng ta phái người đi viện nghiên cứu tham quan, tiện thể mang một ít làm quà gặp mặt đưa cho viện nghiên cứu, để họ tiện xem chỗ chúng ta có phù hợp nuôi bào ngư không."
"Bào ngư là hàng cao cấp đấy, nếu nuôi được thì chắc chắn có thể kiếm tiền."
Đây cũng là lý do hắn đã chuẩn bị sẵn, không thì sao giải thích việc hắn muốn đồ lặn làm gì? Việc này mà lộ ra thì chắc chắn là xuống biển.
Không bằng cứ nói thật, càng có độ tin cậy, đi cửa sau cũng phải có cái lý do chính đáng, để Trần cục trưởng bớt khó xử.
"Lý do của ngươi cũng hay, nhưng mà đồ của bộ đội là thuộc về quốc gia, ngươi muốn lấy không dễ dàng thế đâu, với ta mà nói đã quá quyền hạn, hơn nữa thành phố cũng quản lý khá chặt."
Diệp Diệu Đông nghĩ một lát, "Vậy nói mượn được không? Mượn hai bộ, mấy tháng sau trả?"
Trần cục trưởng trầm ngâm một chút, "Mượn thì có vẻ đơn giản hơn một chút, nếu không có tình huống đặc biệt, chỉ cần có thể cho mượn thì mượn bao lâu cũng được, nhưng tiền đề là phải mượn được đã. Ta thử xem, có tin gì thì ta cho người ở thôn gọi báo cho ngươi."
Hắn mừng rỡ, chịu thử một chút là được rồi, nhỡ không mượn được thì thôi, với hắn cũng không thiệt.
"Được, mượn được thì tốt, không mượn được cũng không sao, cũng không thể để ngài khó xử."
"Ta cố gắng hỏi một chút."
"Vâng."
Diệp Diệu Đông lại nói sắp đến sinh nhật bà nội, mấy ngày nữa trong thôn bắt đầu hát kịch, hỏi họ có rảnh không, mời họ về nhà chơi mấy ngày. Nhưng cả hai vợ chồng đều cự tuyệt, nói giờ cả nhà bắt đầu vào mùa vụ nước lên, hai người họ không qua thêm phiền phức, với lại ngày nào cũng phải đi làm, không có ngày nghỉ, cũng không phải cuối tuần.
Thêm nữa, Trần cục trưởng cũng nói gần đây mấy ngày họp liên tục, đều bàn về chuyện nuôi trồng, cũng không đi được.
Đều nói không rảnh, vậy hắn cũng không miễn cưỡng, dù sao cũng đã tận tình mời họ.
Chờ sắp đến giờ làm việc, Diệp Diệu Đông mới cùng họ đi ra, sau đó ngay lập tức, hắn lại quay về xưởng.
Nhân lúc buổi chiều ít người, để Lâm phụ và Lâm mẫu đóng cửa hàng lại, hắn gọi Vương Kiến Tân, còn có Hoàng Mai, Vương Quang Lượng đến một chỗ, dặn dò, sau này tất cả để Hoàng Mai làm sổ sách.
Để Lâm phụ giao lại hết công việc sổ sách đang làm cho Hoàng Mai, mỗi ngày đều đưa cho Hoàng Mai, sau đó tất cả thanh lý, đều có giấy tờ chứng từ, không có viết tùy tiện cho Hoàng Mai.
Mà Hoàng Mai muốn lấy tiền của Lâm phụ cũng phải ký tên mới được lấy, nhận tiền lại đưa lại phiếu cho người đã giao.
Đương nhiên, nếu có vấn đề gì thì tự bọn họ điều chỉnh, điều chỉnh không được thì gọi điện hỏi hắn hoặc A Thanh.
Hiện tại cái thành phố này cũng chỉ có cửa hàng của bố vợ hắn là kiếm tiền, còn lại đều là tiêu tiền.
"Xưởng ta giờ lớn thế này rồi, mỗi ngày chi tiêu cũng không nhỏ, mọi khoản thu chi đều phải ghi chép, dù sao cũng phải có quy tắc một chút, tuy thủ tục hơi phiền nhưng có thể đảm bảo sau này không phạm sai lầm."
"Nước có quốc pháp, nhà có gia quy, xưởng mình hiện giờ đã có nền tảng, đã làm ăn thì đương nhiên cũng phải có một bộ quy chế vận hành."
"Sau này, chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, các ngươi đều là những người làm đầu tiên, chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi, xưởng phát triển, các ngươi cũng là người có công."
"Thật tình mà nói, mỗi người các ngươi làm một tháng cũng không thua gì làm ở nhà máy quốc doanh, thời gian lại linh hoạt, đều là người một nhà, cũng không có nhiều luật lệ phiền phức, còn bao ăn ở, chẳng phải là hơn hẳn công nhân bình thường sao?"
Bọn họ đều gật đầu đồng ý.
Đúng, trước kia còn ngưỡng mộ công nhân, bây giờ bảo ta vào xưởng làm công nhân, ta còn không thèm đi...
Hắc hắc, chắc chắn chỗ mình là tốt nhất rồi...
Diệp Diệu Đông nói: "Cho nên mọi người cố gắng làm việc, dồn tâm trí vào làm, đừng có ý đồ xấu. Chờ vài tháng nữa, chắc chắn sẽ tuyển người trong thôn vào xưởng, các ngươi phải để ý giúp ta nhé."
Việc loại bỏ nước mắm cá cũng là việc tốn công phức tạp, sản lượng lớn thế này thì chắc chắn phải thuê thêm người. Hiện giờ đã phân công rõ ràng rồi, hắn cũng không muốn thuê người nhà đến, đến lúc đông người, chuyện ăn uống cũng là vấn đề.
Thuê người ở thôn gần đấy thì họ tự về nhà ăn ở, lại bớt việc, với lại trước đây hắn đã mua mảnh đất kia rồi, cũng hứa hẹn với trưởng thôn, thế nào cũng phải thực hiện thôi.
Diệp Diệu Đông theo cách cũ, lại vẽ bánh cho họ một phen, khích lệ một chút, rồi mới để từng người bận việc, chỉ để lại Lâm phụ và Hoàng Mai.
Trước tiên, hắn cần đối chiếu sổ sách với Lâm phụ, kết sổ những khoản gần đây rồi cất đi.
Sau đó để Lâm phụ giảng giải cho Hoàng Mai về các loại sổ sách gần đây, rồi giải thích cặn kẽ cách ghi chép, chép lại một lượt cho Hoàng Mai.
Dù sao Lâm phụ làm sổ sách, dù hắn có xem hai ba năm, vẫn phải chờ ông giải thích, ông ghi chú thêm thì mới hiểu được.
Bận một trận, bọn họ lại bận đến tối, ăn cơm tối xong thì lại tiếp tục.
Chờ đến hôm sau, Diệp Diệu Đông mới cùng lái máy kéo về, tiện thể đưa những công nhân hôm nay nghỉ ngơi về nhà luôn.
Mọi việc ở nhà đều đâu vào đấy, có hắn hay không cũng không quan trọng.
Lúc này mới giữa trưa, bố hắn cũng chưa về, vẫn còn ở ngoài biển.
Hắn liền bê ghế ngồi xuống xưởng làm, vừa nghe các bà dì buôn chuyện, vừa đào mấy con hà con hôm trước mang về.
Nhìn xem chỉ còn một nửa, mà đều đã rửa sạch luộc chín rồi.
Lâm Tú Thanh không thuê người làm, các bà dì ở xưởng còn bận giết cá không xuể, mấy thứ này chỉ có bà với Đông Thanh từ từ đào, thỉnh thoảng có người rảnh việc cũng sẽ ghé qua giúp một tay.
Bọn trẻ tan học về, cũng sẽ bị kêu ra phụ giúp.
Dù sao không rửa thì cũng không hỏng, để chỗ mát, hai ngày nữa cũng không sao.
Lâm Tú Thanh hỏi thăm tình hình của hắn ở thành phố, sau đó liền chuyển sang chuyện khác.
"A Đông, đơn đặt hàng tháng trước ngươi mang về từ tỉnh sắp đến ngày giao, đồ cho nhà hàng cũng chuẩn bị gần xong rồi."
"Vậy ta sẽ gọi điện hỏi thử, xem có thể giao hàng sớm không, chốt ngày rồi thì tiện thể đưa một chuyến đi luôn."
"Ừ, tranh thủ mấy hôm ngươi ở nhà, đi sớm đi."
"Vâng."
Hắn còn đang định nói gì đó thì thấy lũ trẻ chạy ùa vào cửa xưởng.
"Ê ê ê..."
Hắn vừa đứng dậy hô, bóng người đã mất hút.
"Chạy nhanh thế, đi đâu đấy?"
Lâm Tú Thanh không thèm ngẩng đầu, cũng biết chúng đi đâu.
"Đi xem mấy cây anh đào chứ gì, ngày nào tan học về cũng chạy đi xem anh đào chín chưa, một ngày nhìn tám trăm lần. Hơi hơi đỏ là bị chúng nó hái sạch, cũng không chê chua, đã bảo chúng chưa đến lúc, phải để hai hôm nữa mới chín, từng đứa đều không tin.
Mấy đứa già bọn họ mà chịu khó đến thăm ta thế này, thì ta cũng xin A Di Đà Phật.
Nghĩ cũng hay đấy, mấy đứa già còn tưởng là cái bánh kẹo ngon à? Không ở gần nhau, quanh năm suốt tháng, có dịp lễ Tết may ra mới ghé thăm vài lần cũng là khá rồi, ở chung một làng, cả năm cũng chẳng ai bén mảng đến nhà bố mày."
Lời này cũng đúng.
Nhà bác cả, bác hai của hắn mấy chuyến liền không thèm ngó ngàng đến bà.
Có thì cũng là tìm hắn hoặc cha hắn nói chuyện nghiêm túc, hoặc là lại giống trước đây, ba bữa hai ngày tới nhắc nhở hắn đừng có mà quên gốc, đừng viết ra cái chữ "Diệp" méo mó, rồi dặn hắn phải lo lắng cho người nhà mình.
Đời trước nghe người ta nói, người già mà trong tay có của nả, con cháu chỉ mong sớm chết cho rảnh nợ, để mà còn thừa kế.
Nếu mà hàng tháng có lương hưu thì có thể được cúng như tổ tông, muốn bao nhiêu hiếu thuận cũng có.
Nửa sống nửa chết nằm trên giường bệnh cũng còn có thể câu giờ, chỉ cần còn một hơi cũng phải ráng mà kéo dài.
Nghe lão nhân kể lại thì, nuôi bọn hắn còn kiếm hơn nuôi lợn.
"Xong rồi, thế thì ta chưa già đã ngày nào cũng bị nguyền rủa à?" "Hả?"
"Không có gì."
"Ngày nào cũng muốn cái gì thế? Nói lung ta lung tung, ai thèm nguyền rủa ngươi chứ? Ngươi cũng đâu đến nỗi đáng ghét đến thế?"
"Khó nói lắm, ta đâu phải tiền, ai cũng quý mến cho được?"
"Vậy mình cẩn thận chút vậy, đêm xuống thì trông chừng bọn họ cho tỉnh táo chút, cũng vừa hay dạo này là sinh nhật Mụ Tổ, người ngoài thôn đổ về mình cũng đông, nhiều người là dễ loạn. Ta phải dặn họ trông chừng thay phiên nhau, canh gác thêm mấy người, nhất là vào ban đêm."
Lâm Tú Thanh nghe vậy thì hiểu sai ý, cũng thấy hơi nóng ruột.
"Để ta đi nói với bọn họ luôn, bảo họ hôm nay đổi ca trực, mấy ngày nay cũng không cần nghỉ, đợi xong sinh nhật Mụ Tổ rồi sắp xếp nghỉ sau."
Nàng sốt sắng đi tìm đám công nhân kia nói chuyện.
"Vội gì chứ? Chờ ta đi cùng." Diệp Diệu Đông cũng đi theo.
Sinh nhật Mụ Tổ, trước sau nhộn nhịp 6 ngày mới kết thúc.
Trong 6 ngày này, xưởng của hắn cũng tạm thời đóng cửa, để mấy bà mấy cô rảnh đi xem hát.
Dù sao những người này cũng đều tính theo công nhật, chứ không phải theo tháng, đối với Diệp Diệu Đông chẳng tổn thất gì.
Đồng thời, công nhân trong xưởng cũng không cần làm việc khác, chỉ phải có trách nhiệm thay phiên tuần tra xung quanh xưởng, để phòng kẻ gian hay trộm cắp lẻn đến.
Năm nay sinh nhật Mụ Tổ cũng không có cố ý làm linh đình cho lắm, nhưng mà dân làng vẫn rất nhiệt tình, hơn nữa năm nay còn có dân các làng xung quanh tham gia, càng thêm nhộn nhịp.
Mỗi năm một lần mới có rầm rộ như vậy, đương nhiên là oanh động cả thị trấn.
Nhưng Diệp Diệu Đông lại nghĩ, sang năm hình như có một lễ lớn Mụ Tổ phi thăng nghìn năm.
Đời trước tựa như là trấn ZF đứng ra tổ chức, các kiểu Hoa kiều, thương nhân Đài Châu tài trợ, tổ chức cực kỳ hoành tráng, còn có cả phóng viên đến phỏng vấn, ghi hình.
Hơn nữa hắn cũng nghe nói, toàn tỉnh đều đang tổ chức lễ lớn phi thăng, không chỉ riêng địa phương họ, những nơi duyên hải kể cả Đông Nam Á với vịnh cũng tổ chức.
Vì Mụ Tổ là tín ngưỡng dân gian phổ biến ở vùng duyên hải.
Theo sử sách ghi chép, Mụ Tổ (Lâm Mặc) sống vào khoảng năm 960 đến 987 công nguyên, dựa theo mốc thời gian này mà tính thì Mụ Tổ phi thăng nghìn năm đúng vào năm 1987.
Năm 2009 thật ra cũng tổ chức long trọng, vì đó cũng là năm tròn.
Hắn nghĩ ngợi, xem sáu tháng cuối năm đến năm sau hắn có kiếm thêm được nhiều tiền không, sẵn dịp sang năm lễ lớn nghìn năm của Mụ Tổ cho xây lại một pho tượng kim thân.
Nghĩ đến đây hắn có chút kích động trong lòng. Bây giờ hắn cũng không phải là kẻ vô danh, có lãnh đạo thành phố làm chỗ dựa, lại có người làng che chở, với lại từ trước đến giờ hắn toàn làm chuyện có ích cho tập thể, lại có tiếng tăm, lên cả báo, còn là thành phần tích cực vào đảng.
Xây lại kim thân cho Mụ Tổ, tốn kém nhiều tiền, hẳn cũng không sợ chính quyền địa phương gây khó dễ cho hắn.
Nhưng, ý tưởng hiện tại thì hay vậy thôi, đến lúc đó thế nào còn phải tùy vào tình hình thực tế.
Hắn cũng không nói điều này cho A Thanh nghe, không có gì chắc chắn thì toàn là nói suông, thế nào cũng phải lừa tiền về đã rồi mới tính đến cái này.
Nhưng hắn cảm thấy sáu tháng cuối năm thu nhập chắc chắn sẽ cao hơn nửa năm đầu, hiện tại lại vào mùa mực, lát nữa lại đến mùa sứa, nếu có thể làm được thiết bị lặn, hắn tranh thủ đi đánh nhím biển sớm.
Còn một chiếc thuyền đánh cá cũng có thể đưa vào sử dụng, hai chiếc thuyền năm trước hắn hùn vốn nhỏ với A Chính sắp bàn giao xong rồi.
Còn một nhà máy bật lửa, bên chỗ Phương Kinh Phúc năm ngoái kiếm được một chút cũng dồn hết vào mở rộng, vào đầu năm đã khánh thành nhà máy mới.
Hắn đi mấy chuyến hai tháng nay, quy mô đã rất lớn, cơ khí cũng đầy đủ, hiện tại đã là nhà máy bật lửa lớn nhất ở Ôn Thị, lại còn bắt đầu xuất khẩu ra nước ngoài, cuối năm chia lợi nhuận chắc chắn rất đáng mong chờ.
Nghĩ như vậy, hắn lại có chút kích động.
Không chừng cuối năm nay, tài sản của hắn có thể tăng gấp đôi... Vậy thì xây lại tượng kim thân cho Mụ Tổ có là gì, đến lúc đó còn có thể kêu gọi Hoa kiều, kêu gọi thương nhân Đài Châu đến góp vốn cũng không biết chừng... Quá nửa đêm, hắn ngủ không được, càng nghĩ trong lòng càng đắc ý, dưới sự phấn khích trực tiếp ngồi dậy.
Lâm Tú Thanh thấy hắn nửa đêm ngồi đó, còn tưởng hắn gặp ác mộng, cũng ngồi dậy, tiện tay vỗ nhẹ lưng hắn, trấn an một chút.
Ai ngờ lại phát hiện hắn đang toe toét cười, suýt nữa thì giật mình.
"Ngươi làm gì vậy? Nửa đêm cười cái gì?"
"À, ta đang cười hả?" Diệp Diệu Đông sờ lên mặt mình, hình như là đang cười thật.
Lâm Tú Thanh nhìn hắn lại nhoẻn miệng cười, rùng mình một cái, cảm thấy có chút hoảng loạn, nhưng vẫn đưa tay sờ lên trán hắn.
"Ngươi không sao chứ?"
"Ta thì làm sao có chuyện gì được?"
Nàng nghĩ lại cũng đúng, sinh nhật Mụ Tổ vừa kết thúc, đó là thần tiên chứ có phải ma quỷ gì đâu, làm sao có thể bị mấy thứ bẩn thỉu kia ám được?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận