Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 509: Nước mắt xanh

Chương 509: Nước mắt xanhChương 509: Nước mắt xanh
Sau mấy ngày cả thôn xôn xao, ngoài những người bị hại vẫn ngày ngày đến nhà Diệp Diệu Hoành mắng, đám đứng xem náo nhiệt cũng im lặng hơn nhiều, dù sao cũng phải lo chuẩn bị việc ăn tết.
Người bị hại thật ra có một phần là họ hàng, mắng thì mắng chứ thực sự cũng không làm gì quá đáng, đám đến gây rối trước cửa nhà ngoài dân làng, còn có cả bọn đục nước béo cò nên mới lộn xộn.
Nhưng người đã bị bắt rồi, chỉ mắng cũng vô ích, mắng vài hôm, mọi người cũng ai làm việc nấy, chỉ có chị dâu họ có thể xuống giường rồi cũng không dám ra ngoài đi lại, cả nhà cũng không dám ra khỏi cửa.
Nghe nói trẻ con ra ngoài cũng bị bạn đồng trang lứa đánh, mỗi ngày chỉ cần ra khỏi nhà, về đến nhà là mũi xanh mặt sưng, người toàn bùn đất, như lăn lộn trong bùn vậy.
Diệp Diệu Đông đang phụ vợ phơi khoai lang khô thì nghe Diệp Thành Hải về kể chuyện hai đứa nhỏ nhà Diệp Diệu Hoành bị đánh rất sinh động.
Lâm Tú Thanh khựng lại động tác thái khoai, lắc đầu: "Người lớn gây tội mà lại để con cái gánh chịu.
"Không thì sao có câu cha mẹ nợ con trả chứ?"
"Không biết sẽ xử án thế nào nữa, nghe nói đã nhận giấy tạm giam rồi, cả anh họ hai cũng bị bắt. Bác gái cả khóc sưng cả mắt, bác cả nói sẽ lên huyện xem có thể thăm nom được không, một nhà tốt đẹp mà giờ chỉ còn lại mẹ góa con côi."
"Nên vẫn là chăm chỉ làm ăn kiếm tiền cho tốt, đừng có nghĩ lung tung tham vọng lớn."
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái: "Ừ, nói đúng đấy, chăm chỉ làm việc là tốt rồi, chỉ cần chịu làm, muộn mấy cũng không tính là muộn."
Diệp Diệu Đông nghe giọng điệu ẩn ý, cười gượng mấy tiếng, vội giành việc: "Để anh thái, để anh thái, em đi rửa tay nghỉ chút đi, đứng lâu vậy chắc đau lưng rồi phải không? Diệp Thành Hải, dìu thím ba ngồi nghỉ đi."
"Ơ, thím ba tự đi không được ạ, còn phải dìu? Đâu phải bà cụ..."
"Muốn ăn đòn hả? Bảo mày làm gì thì làm đi, lắm lời thế."
Lâm Tú Thanh trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Anh mới nhiều chuyện đấy!"
"Đi nghỉ đi, còn ít lắm."
Diệp Diệu Đông cầm lấy con dao trên tay cô, bắt chước động tác thái lát, phơi khô ban nãy của cô, đến khi thái xong cả thau khoai lang, anh mới cất dao và thớt.
Khoai lang khô cũng là đồ ăn vặt hiếm có của bọn trẻ, tụi nó vây quanh cái sàn tre hỏi bao giờ ăn được, đứa nào không kịp thu tay lại bị anh vỗ bốp bốp.
"Khô rồi mới ngon, không thì tụi bây ném mấy củ vào bếp lò trước đi, trưa nấu cơm nướng luôn, cho đỡ thèm, nướng cũng thơm lắm."
Đám trẻ nuốt nước miếng ừng ực, rồi lũ lượt vê nhà lấy trộm khoai lang, bọc bùn đất nhét hết vào bếp lò nhà Diệp Diệu Đông, nhà mình thì không dám...
Nhà nào cũng có rồng phun lửa, chúng nào dám làm linh tinh, không những ăn đòn mà còn chẳng được ăn, giờ chỉ có nhà chú ba là an toàn nhất.
Rồi cả buổi trưa, tụi nhỏ bu quanh bếp lò chờ, thỉnh thoảng lại hỏi, vừa ăn cơm xong lại chạy qua, cả ngày đều ở nhà anh.
Mà liên tục mấy hôm nhà anh đều là căn cứ địa của chúng, ngày nào cũng ồn ào tưng bừng, đuổi ra ngoài chưa được bao lâu lại qua, Diệp Diệu Đông cũng hối hận rồi, rảnh rỗi gì lại nướng khoai cho chúng chứ?
Mãi đến 24 tháng Chạp, mỗi đứa mới ở nhà mình, vì lễ cúng Táo quân có nhiều thứ để ăn lắm.
Diệp Diệu Đông cũng dậy sớm đạp xe đến thị trấn mua hoa quả, kẹo bánh các thứ để cúng Táo quân, phải bày 10 món, táo, quýt, mía, bưởi, kẹo, ô liu, bánh tổ, đường phèn, khoai lang trôi nước, kẹo năm mới, còn có thêm giấy vàng bạc, ba trà ba rượu, một bát nước trong.
Không quy định phải dùng gì để cúng, miễn là ý nghĩa tốt lành đều được, 8 món 10 món đều được.
Bọn trẻ hào hứng lắm, đều chờ cúng xong ăn.
Thức ăn người đã ăn qua thì không thể dùng để cúng Táo quân, ngày 23 tháng Chạp nhà nào cũng mua kẹo năm mới, trẻ con thèm ăn sẽ tìm đủ cách để ăn trước, kẹo cúng Táo quân nhất định phải cất sẵn, tránh tình huống này xảy ra.
Dù là cúng tổ tiên hay thần linh, tuyệt đối không được dùng thức ăn đã ăn qua, kẻo phản tác dụng.
Tuy qua giao thừa mới là khởi đầu năm mới, nhưng 23 tháng Chạp đã chính thức mở màn cho Tết, được gọi là "năm bận rộn", tức là bắt đầu bận rộn chuẩn bị đón Tết.
Chuẩn bị đồ Tết, dọn dẹp đón mới, ngoài một số nhà bị thiệt hại nặng nề, khắp thôn ai nấy đều chìm đắm trong không khí bận rộn vui vẻ.
Đợi cúng xong Táo quân, đốt xong giấy vàng bạc, lúc bỏ lễ vật xuống là lúc bọn trẻ vui nhất, cả năm trẻ con mong chờ nhất là Tết đến.
Nhưng Diệp Diệu Đông lại thấy mặt biển tối nay có gì đó hơi khác lạ?
Anh ngẩng đầu nhìn, cảm giác vừa nãy khi sóng biển đánh vào, nhìn thấy "Nước mắt xanh.
Nhìn kỹ lại, giữa sóng biển lại hiện lên một tia sáng xanh biếc: "Ø? Đúng là nó thật, A Thanh ơi-"
"Hả? Gì vậy?"
"Em ra đây xem chút đi."
Lâm Tú Thanh nghe tiếng vội lau tay bước ra: "Sao vậy, trời tối rồi, anh không vào nhà, còn gọi em ra làm gì?"
"Gọi em ra cùng ngắm biển!"
"Anh bị điên à? Lạnh chết đi được, không vào nhà còn gọi em ra xem biển gì? Có phải chưa thấy bao giờ đâu."
Cô vừa bước ra cửa đã muốn quay vào, lười để ý anh, nhưng bị anh kéo lại: "Em nhìn xeml"
"Nhìn cái gì?... Ø? Màu xanh? Sao vậy? Sao nước biển lại chuyển thành màu xanh rồi?"
Lâm Tú Thanh nói được nửa câu, ngẩng đầu lên vừa lúc thấy một đợt sóng đánh vào bờ, mang theo một dải sóng màu xanh, trông cũng khá đẹp mắt?
"Cái này gọi là Nước mắt xanh, không ngờ giữa mùa đông mà vẫn xảy ra thủy triều đỏ!"
Thật ra giờ vẫn chưa gọi là Nước mắt xanh, dân làng đều cho rằng đây là một dạng thủy triều đỏ, vì mỗi lần thứ này xuất hiện, ra biển về cơ bản không thu hoạch được gì.
"Nước mắt xanh" là một hiện tượng phát quang sinh học, là một dạng thủy triều đỏ, phân bố tự nhiên ở vùng ven biển Phúc Kiến, Đài Loan...
Thủ phạm gây ra nó là tảo giáp hoặc tảo phát quang. Phần lớn sự xuất hiện của Nước mắt xanh lấy tảo phát quang làm đại diện chính.
Loại tảo phát quang này dễ tập trung cục bộ do tác động của thủy triều, gió, dòng nước, khi bị kích thích bên ngoài sẽ tạo ra ánh sáng xanh nhạt.
Thông thường vào cuối xuân đầu hè thích hợp cho tảo phát quang sinh sôi, khi mật độ tảo phát quang trong nước biển cao, dễ hình thành "Nước mắt xanh" có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Không ngờ mùa đông năm nay cũng xuất hiện thủy triều đỏ, đây không phải dấu hiệu tốt.
Sự bùng phát gia tăng của tảo phát quang thường bắt đầu từ tháng 1-2, thể hiện xu hướng lan rộng từ nam ra bắc. Bắt đầu từ Hải Nam, rồi đến Quảng Đông cũng xuất hiện, sau đó là Phúc Kiến... dân dần lên phía bắc.
Chỉ trong chốc lát anh nói chuyện, những đường sóng xanh lần lượt xuất hiện, hai đứa nhỏ trong nhà thấy bố mẹ đều ở ngoài cũng chạy ra.
Kết quả nhìn ra mặt biển lập tức reo lên phấn khích: "Oa, biển nhà mình chuyển thành màu xanh rồi, đẹp quá- Anh Hải, Anh Giang... mau ra đây..." Bọn trẻ nhà bên nghe tiếng gọi, đang ăn lễ vật dọn xuống cũng lũ lượt chạy ra, rồi vang lên từng tràng tiếng trầm trồ, người lớn trong nhà cũng bị thu hút chạy ra ngoài.
"Ø? Thủy triều đỏ à?"
"Sao đột nhiên lại xảy ra thủy triều đỏ vậy?"
Bọn trẻ lại rất vui nhảy tưng tưng: "Đẹp quá, nước biển nhà mình phát sáng rồi."
"Là màu xanh."
"Bố ơi, chúng con có thể xuống bãi biển không?”
"Đang thủy triều lên, đi đâu, trời tối rồi."
"Nhưng mà đẹp lắm..."
"Đứng trên bờ ngắm là được rồi."
Diệp Diệu Đông xoa cằm: "May là màu xanh, nếu là màu đỏ chắc ảnh hưởng lớn lắm."
Cũng may, thời này chưa có mấy hộ nuôi trồng, giờ cũng chẳng ai ra biển, đều nghỉ ăn Tết rồi, ảnh hưởng đến mọi người không lớn, chỉ là không biết bao giờ mới rút đi thôi.
Lúc này Lâm Tú Thanh cũng nói: "Cũng khá đẹp, nhưng thủy triều đỏ không phải toàn màu đỏ sao?"
"Chưa chắc, xem là sinh vật biển nào gây ra, màu gì cũng có."
"Vậy ngày mai trên bãi biển có khi nào sóng đánh lên một đống cá chết không?"
"Chỉ là Nước mắt xanh thôi, tảo phát quang là loại tảo không độc, sẽ không khiến cá chết."
"Vậy thì tốt."
Mọi người đều đứng ở cửa xem xét bàn tán, thủy triều đỏ cũng không phải năm nào cũng có, ai nấy đều lần đầu thấy màu xanh.
Mấy đứa trẻ bỏ đầy túi đồ ăn vặt, vừa ăn vừa ngắm cảnh, phấn khích vô cùng, chúng cũng đều lần đầu nhìn thấy "Nước mắt xanh". Bị gió biển thổi chảy cả nước mũi nước miếng, chúng vẫn chưa nỡ vào nhà, cuối cùng vẫn bị mỗi nhà la mắng, mới lôi chúng về, bảo ngày mai hãy xem tiếp.
Đến sáng hôm sau, mỗi đứa bỏ đầy túi kẹo năm mới, nóng lòng chạy ra ngoài thôn, chia sẻ với bạn bè về "Nước mắt xanh" đêm qua nhìn thấy.
Kể lể rất sinh động, vung tay múa chân mô tả, dùng số từ ngữ hạn chế của chúng miêu tả, khiến đám trẻ la hét ầm ï, người lớn cũng đều biết cả.
Đấn tối sau bữa cơm, hơn nửa thôn đều chạy ra bờ biển chờ.
Đợi màn đêm buông xuống, Nước mắt xanh quả nhiên vẫn còn, sóng biển đánh vào bờ mang theo từng đường gợn sóng màu xanh, mà khi sóng đánh vào khu đá ngâm cũng toả ra ánh sáng xanh rực rỡ.
Bọn trẻ không hiểu nguồn gốc hiện tượng này, chỉ thấy thật đẹp, từng đứa hào hứng nhảy lên la hét.
Nhưng hiện tượng Nước mắt xanh không kéo dài lâu, chỉ duy trì ba ngày, đến tối ngày thứ tư khi mọi người ra xem thì đã không còn nữa, đã rút đi rồi.
Tuy đẹp thì đẹp thật, nhưng dân làng cũng thở phào nhẹ nhõm, miễn không ảnh hưởng đến việc mọi người ra biển sau Tết là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận