Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 617: Tín ngưỡng

Chương 617: Tín ngưỡngChương 617: Tín ngưỡng
Ông cụ đó lập tức vui mừng, ông vốn cũng chỉ hỏi cho có lệ, không hy vọng anh có nhận thức này, hoặc không hy vọng còn có đồ đồng khác, không ngờ lại thật sự có.
Ông mỉm cười nói: "Tốt tốt tốt, cậu mau đi lấy đi, chúng tôi đợi ở đây."
Diệp Diệu Đông đi nhanh về nhanh, đưa cái ly rượu đồng đang cầm trong lòng bàn tay ra trước mặt ông cụ.
"Đây là lúc đó bị lưới cá kéo lên cùng với cái đỉnh đồng lớn, cũng chỉ có mỗi cái này, dưới đáy biển còn có nữa hay không thì tôi không biết, cái này nhìn cũng chẳng có tác dụng gì, tôi cũng không thể thật sự lấy nó làm ly uống rượu được, vừa khéo cho mấy đứa nhỏ nhà tôi làm đồ chơi."
Ông cụ đó trực tiếp cầm lấy cái ly rượu đồng, và lấy kính lúp trong túi ra soi đi soi lại, mấy người bên cạnh cũng tò mò đưa đầu lại gần.
"Đúng là ly rượu đồng à?"
"Thời nào vậy?"
"Bố có nhìn ra là thời nào không?"
Diệp Diệu Đông liếc mắt, ủy ban huyện này gọi giám đốc nhà văn hóa là bố, khó trách hôm nay ủy ban huyện cũng có hai ba người đến, đến chống đỡ, chắc là sợ không xử lý được bọn dân ngu này, phải vê tay không.
Ông cụ lắc đầu: "Khó nói lắm, phải mang về giám định mới biết được."
Ông lại nhìn Diệp Diệu Đông: "Đồng chí Diệp Diệu Đông à, cậu biết đây là di vật văn hóa không?”
Diệp Diệu Đông nhún vai: "Tôi chỉ biết đây là đồ vô chủ, hàng dưới biển, ai vớt được là của người đó chứ?"
"Ừm... về nguyên tắc cậu nói vậy cũng không sai, nhưng đây là di vật, di vật thuộc vê nhà nước, không thuộc về cá nhân."
"Ý gì? Các ông định cướp trắng à? Cho các ông xem vài cái thì không vấn đề, các ông muốn mang đi thì không được, đây là tôi vớt được...
Nếu cho dễ dàng quá, trực tiếp quên mất việc khen thưởng anh, phần thưởng của anh thì sao đây? Dâng thì dâng, thưởng không thể thiếu, dưới biển vẫn còn, phải cho anh một lời hứa trước đã, dù sao anh cũng chỉ là một ngư dân không có văn hóa.
Ông cụ nhìn mấy người khác, rồi cười nói: "Cậu yên tâm, cậu dâng cái này ra cũng là cống hiến cho đất nước, huyện cũng phải có biểu thị chứ."
"Biểu thị gì?"
"Cái này mọi người phải về bàn bạc đã, còn cái đỉnh đồng lớn trong miếu kia..."
"A... cái đó đừng hỏi tôi, tôi đã dâng cho miếu Mẹ Tổ rồi, tôi không làm chủ được, ông phải hỏi dân làng chúng tôi có đồng ý không."
Lúc này, Diệp Diệu Đông đột nhiên nảy ra một ý trong lòng, anh cảm thấy mình dâng cái đỉnh đồng cho miếu Mẹ Tổ đúng quá rồi, biết đâu còn có thể khiến hương khói miếu Mẹ Tổ làng mình càng thêm thịnh vượng.
"Ừm... cái đó cũng là cậu dâng, dân làng chắc cũng sẽ nghe theo ý cậu thôi."
"A không không không, tôi không thể quyết định thay cho cả làng được, họ vừa mới nói với tôi ở bến thuyền là không thể để cái đỉnh bị mang đi, đó là đồ của Mẹ Tổ. Tín ngưỡng của người ven biển, chắc các ông hiểu mà." Có ý định trong lòng rồi, Diệp Diệu Đông càng thêm bình tĩnh.
Dân làng đứng xem náo nhiệt ở cửa, nghe thấy câu chuyện trong nhà, cũng lao nhao theo.
"Đúng đấy, cái đỉnh đó là của miếu Mẹ Tổ chúng tôi, không thể bị mang đi."
"Ừ đúng đúng... không được mang đi..."
"Đúng vậy... không được lấy..."
Ông cụ nghe tiếng ồn ào bên ngoài, nhíu mày, cảm thấy hơi khó xử.
Mấy người khác cũng nhíu mày, cũng cảm thấy không dễ làm, người ven biển đều tín ngưỡng Mẹ Tổ, họ đều biết, từng người một đi lễ Mẹ Tổ còn tích cực hơn đi ăn tiệc, họ lại đưa mắt nhìn mấy người ủy ban thôn. Mấy người ủy ban thôn cũng cười méo xệch, không nói gì.
Họ cũng là dân làng ở đây, tất nhiên phải bảo vệ lợi ích tập thể.
Diệp Diệu Đông nhìn họ nhăn mày, trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng không có đối sách, cười nói: 'Chi bằng các anh về trước đi? Hôm nay cũng đã muộn rồi, trời tối đường núi khó đi, hay là ngày mai hãy nói?"
"Được, vậy chúng tôi sẽ đợi đến ngày mai, mấy ngày nay phải làm phiền cậu một chút, ở nhà đợi, đừng ra biển..."
Mẹ Diệp có chút không tán thành chen vào: "Thế thì không được! Mấy ngày nay thời tiết tốt, một ngày không ra biển, chính là thiệt hại một ngày, chúng tôi là ngư dân sống dựa vào trời, dựa vào biển, cả nhà nhiều miệng ăn chỉ trông cậy vào mỗi mình thằng Đông ra biển kiếm tiền. Các anh bảo nó ở nhà đợi một hai ngày thì được, chứ mấy ngày thì không được, nếu là mười ngày nửa tháng, cả nhà đều phải nhịn đói, nó không thể không làm gì cả, ngồi ở nhà cả ngày đợi các anh."
"Chúng tôi đang làm việc chính đáng...
"Nó ra biển cũng là việc chính đáng, chẳng lẽ cả nhà không cần ăn uống, chỉ phối hợp công việc của các anh thôi sao, nếu các anh không đạt được mục đích, đến mười ngày tám ngày một hai tháng, chẳng lẽ nó cũng phải ngồi ở nhà đợi các anh một hai tháng sao? Thế thì không được."
Mẹ Diệp là một phụ nữ nông thôn có vẻ không biết trời cao đất dày, dù sao bà tự cho rằng mình không phạm pháp, sao có thể chỉ lo cho người khác mà không lo cho nhà mình.
Vị quan chức cấp huyện đành bất lực nói: 'Bà yên tâm, cậu ấy hiến tặng cổ vật phối hợp làm việc, cái đỉnh cũng là do cậu ấy vớt lên, đến lúc hiến tặng lên huyện sẽ có biểu dương và khen thưởng tương ứng, đến lúc đó tùy tình hình chúng tôi cũng sẽ có một chút trợ cấp."
"Khen thưởng cái gì? Trợ cấp cái gì?"
"Cái này phải bàn bạc, nhưng các anh phải phối hợp với chúng tôi triển khai công việc." Diệp Diệu Đông kéo mẹ mình đang định nói tiếp, trợ công đã hoàn thành, cãi nhau om sòm cũng chỉ thế thôi.
"Tôi biết rồi, tôi có thể phối hợp công việc trong thời gian ngắn."
Đây là thứ anh vớt lên, anh nhất định phải phối hợp, hơn nữa trong lòng anh cũng có chút ý nghĩ khác.
Ông cụ rất hài lòng với thái độ của anh: "Cảm ơn sự phối hợp và thông cảm của đồng chí Diệp Diệu Đông, hai ngày tới có thể vẫn cần cậu dẫn người của chúng tôi đến khu vực biển vớt được đồ đồng."
"Không vấn đề gì."
Những người khác cũng rất hài lòng với sự phối hợp của anh, tuy mẹ anh hơi nói khó nghe một chút, nhưng thái độ của đồng chí Diệp Diệu Đông vẫn ổn.
"Vậy cái ly rượu đồng này, chúng tôi muốn mang về nhờ chuyên gia giám định một chút..."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Được thôi."
Dù sao cũng là để hiến tặng.
Thế là mọi người càng hài lòng hơn, không còn gây khó dễ nữa, có ý thức.
Các vị lãnh đạo cấp huyện hôm nay cuối cùng cũng không ra về tay không, cười nói thêm mấy câu khách sáo, rồi mới rời đi trong sự vây quanh của mọi người.
Đợi người vừa đi, dân làng lập tức ồn ào.
"Tôi đã bảo họ nhất định muốn mang cái đỉnh lớn đi mà, nhìn đi, quả nhiên là có ý đồ này."
"Không thể để họ chuyển đi được... Đây là của làng mình..."
"Đúng vậy... Không thể để họ đạt được mục đích, sao có thể tùy tiện đem đồ của Mẹ Tổ đi được?"
"Sao A Đông còn phối hợp làm việc với họ vậy, họ đều muốn chuyển đi cái đỉnh cậu hiến tặng cho miếu Mẹ Tổ đó." "Đúng vậy, lẽ ra không nên cho họ vào làng mới phải."
Diệp Diệu Đông thấy dân làng đều có chút bất mãn, vội vàng giải thích: "Chúng ta lớn lên dưới lá cờ đỏ năm sao, chính phủ có nhu cầu chúng ta phải phối hợp chứ, hơn nữa họ muốn chuyển đi cái đỉnh lớn cũng phải được sự đồng ý của bà con mới được, bà con không đồng ý, ai mà chuyển đi được?"
"Điều đó cũng đúng, công việc chính đáng thì chúng ta phải phối hợp."
"Nhưng họ muốn chuyển đi."
"Vậy chúng ta không đồng ý, ai dám chuyển? Chính phủ cũng không thể không nói lý lẽ."
"Cái đỉnh kia hóa ra lợi hại vậy sao, đến cả quan chức cũng bị thu hút đến, còn có cái ly rượu của cậu lúc nãy, sao trực tiếp đưa cho họ mang đi vậy."
"Không đưa đi thì tôi giữ lại cũng vô dụng, chỉ có một cái đó thôi, nếu họ muốn nghiên cứu thì cứ cho họ nghiên cứu đi, dù sao không phải nói sẽ cho tôi biểu dương khen thưởng gì đó sao, nhà nước sẽ không bạc đãi tôi đâu."
"Cũng đúng..."
"Thôi, bà con ai về nhà nấy đi, mỗi người một nhà, mỗi người tìm mẹ mình, còn chuyện ngày mai, ngày mai hãy hay." Giải thích xong, Diệp Diệu Đông cũng đuổi người, mệt chết rồi, vừa mệt vừa đói.
"Tìm mẹ làm gì, nghe kỳ kỳ, về nhà ăn cơm mới đúng..."
"Chạy tới chạy lui, cũng chẳng thấy kết quả gì..."
"Ngày mai người ta đến, chúng ta lại đến xem, chúng ta phải giúp đỡ trông chừng một chút..."
"Đúng, ngày mai trông chừng, người ta mà vào làng, nhanh chóng thông báo cho mọi người...
Đuổi hết người đi, Diệp Diệu Đông cũng ngồi phịch xuống ghế dựa ở cửa.
Mẹ Diệp tiến lên hỏi: "Đông à, họ nói cho biểu dương với khen thưởng là cho cái gì? Còn có trợ cấp gì? Chẳng lẽ chỉ cho cây bút sắt, phích nước, chậu men sứ thôi à?" "Không biết, con có vinh dự nhận bao giờ đâu, đến lúc đó sẽ biết, chúng ta còn thiếu mấy thứ đó sao? Danh tiếng vinh dự mới quan trọng."
"Khen thưởng nhiều một chút cũng tốt, dù sao cũng là đồ được cho không, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Nói kiểu này, làm như mình không thiếu tiền vậy... Không chừng phải ở nhà tiếp mấy ngày, thiệt hại bao nhiêu chứ? Lúc đó con phải nói với họ, cho nhiều một chút..."
Phụ nữ nông thôn đều không sửa được tật thích lợi nhỏ, mẹ anh cũng vậy, Diệp Diệu Đông đành phải phụ họa: "Vâng vâng, xem huyện định thế nào, sao mẹ không ra bến cảng xem bố bán xong hàng chưa, con về rồi chỉ có mình ông ấy ở ngoài đó, lúc này con cũng không muốn cử động."
"Mẹ đi xem.”
Đuổi cả mẹ đi rồi, anh mới được yên tĩnh, có thể an tâm dựa nghỉ một lúc.
Lâm Tú Thanh đợi mấy vị lãnh đạo đi hết rồi, vội vàng đem quần áo phơi ở cửa vào nhà, rồi làm cơm, hâm nóng lại mấy món hồi trưa, mới ra ngoài gọi anh ăn cơm.
Trước đó một đám người đều ở nhà họ, cô không dám làm gì cả, giờ trời đã tối, chỉ có thể tạm ăn một chút.
"Anh nghỉ một lúc, em với mấy đứa nhỏ ăn trước đi!"
Lâm Tú Thanh tiến lên ân cần xoa bóp vai cho anh: "Mệt lắm phải không? Phối hợp làm việc với họ cũng vừa lúc nghỉ ngơi hai ngày, thư giãn một chút."
"Ừ... thoải mái... Anh cũng nghĩ vậy, hơn nữa, cái đồ đồng đó là anh vớt lên, dù thế nào cũng phải phối hợp làm việc, để họ đào bới cái gì thì đào bới, chuyển đi cái gì thì chuyển đi."
"Cái đỉnh đó thật sự để họ chuyển đi à?"
"Cái này phải xem thuqr, cũng cần thương lượng, phải xem bà con có đồng ý không. Dù sao với chúng ta, để ở miếu Mẹ Tổ tốt hơn, nếu bị chính phủ mang đi hiến tặng bắt buộc thì cũng không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng mang đi bắt buộc thì khó có khả năng, dù sao cũng phải tôn trọng ý nguyện của bà con." Cô nhíu mày: "Biết vậy trước đây gửi tạm ở miếu Mẹ Tổ, đừng hiến tặng vội, mấy người này vừa đến thì cho họ mang đi là được rồi, đỡ phiền phức, đi lại nhiều lần."
"Không hiến cho Mẹ Tổ, gửi tạm ở miếu, chắc không để được mấy ngày đã mất, không biết gì cả, người muốn tiên không muốn mạng đâu có ít, cái này bán phế liệu cũng đáng giá mấy chục. Hiến cho Mẹ Tổ thì khác, đây là tín ngưỡng, ra tay với đồ của Mẹ Tổ thì phải cân nhắc đấy."
"Điều đó cũng đúng."
"Thôi được rồi, dù sao cũng không phải chuyện của em, không cần lo lắng vô ích, cứ xem tình hình phát triển thế nào đã."
"Ôi... Chẳng phải tại người ta đến nhà mình, nên mới phải quan tâm nhiều một chút à, với lại cũng không biết sẽ làm mất thời gian của anh bao nhiêu ngày nữa."
"Ừm, không mất nhiều thời gian đâu, vào nhà ăn cơm trước đi, hai đứa nhóc đâu rồi?"
"Ở bên cạnh, em đi gọi chúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận