Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1111: Phương án giải quyết (length: 26837)

Tiền quả nhiên là tính ra được!
Vừa mới kiếm được 20.005 đồng, hắn liền đã tính đến việc mình sẽ kiếm được 100.000 đồng, suýt chút nữa nhịn không được liền bật cười.
Nhìn vào con số trên quyển sổ, mặt mày hắn rạng rỡ tắt đèn pin, nghe tiếng lẩm bẩm và tiếng sóng biển bên tai rồi dần dần chìm vào giấc mơ đẹp.
Chạy tới chạy lui cả ngày không thể so sánh với sự thảnh thơi trên biển, đúng là mệt muốn chết rồi, mấy ngày này tinh thần cũng luôn căng thẳng, sợ trên biển lại xảy ra chuyện gì.
Hắn là một chủ thuyền, quan tâm hơn ai hết, đám người chèo thuyền không cần phải động não, chỉ cần nghe lệnh làm việc là được, làm xong thì nghỉ ngơi, không cần mơ mộng viển vông, còn hắn thì vừa phải động não vừa phải lao lực.
Hiện tại mua được một căn nhà tứ hợp viện, xem như là tự thưởng cho mình một chút.
Tính toán một chút, trong tay còn lại hơn 12.000 đồng, ngày mai lại có thể vào sổ sách thêm 4.000 đồng nữa, hắn quyết định ngày mai rút ra thời gian lên bờ, vừa hay mang một đợt tiền bán đi rồi gộp lại thành một khoản 10.000 đồng.
Buổi chiều vì chuyện nhà mà chạy tới chạy lui, sau đó lại còn phải đăng ký lại rồi đổi khóa, căn bản là không có thời gian, cũng là nhờ đêm qua bán một mẻ sứa máu và hàng, mới có thể còn lại hơn 12.000 đồng.
Sau khi lên kế hoạch lại cho mấy ngày tới, hắn mới dần dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng sóng biển đu đưa.
Ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục lộ trình như mấy ngày trước, vẫn như lệ thường đến điểm đánh bắt.
Sau mấy ngày vớt, mọi người đã có một chút ăn ý, hai bên cũng dần dần dỡ bỏ phòng bị, dù cho phát hiện trên mặt biển có bao nhiêu tàu đánh cá đi nữa, nhưng thấy chúng đều tuân thủ ước định, Diệp Diệu Đông cũng không nói gì.
Tàu đánh cá của người bản địa mỗi ngày đều thắng lợi trở về, đương nhiên sẽ gây chú ý, số tàu đánh cá tăng lên cũng là điều tất yếu, chắc chắn sẽ có tàu đánh cá bản địa đỏ mắt, tìm kiếm chỗ làm ăn phía sau.
Chỉ cần ăn ý không bị phá vỡ, tàu mới đến tuân thủ ước định, không cố ý cướp đoạt, vì lợi ích của cả hai bên, chắc chắn là không thể vạch mặt.
Hiện tại đã vào mùa cao điểm, mỗi ngày đều có lượng lớn sứa biển trồi lên, hoàn toàn đủ để nhiều tàu đánh cá như vậy vớt cả ngày, mọi người đánh bắt còn không xuể, đương nhiên cũng không để ý đến các tàu đánh cá khác.
Các tàu đánh cá bản địa này cũng chỉ vừa mới khởi đầu trong năm nay, căn bản không biết tài nguyên cũng có lúc cạn kiệt, tất cả đều chỉ nhìn trước mắt, chỉ cần trước mắt đủ bắt là được, không ai quản mấy tàu đánh cá mới đến gia nhập, miễn là không gây ra mâu thuẫn.
Cứ như vậy, Diệp Diệu Đông mỗi ngày vững vàng kiếm được khoảng 4.000 đồng, kéo dài trong suốt một tuần, mà tàu đánh cá bản địa trên mặt biển cũng tăng lên từng ngày, tăng lên gấp đôi.
Thời gian dài bị bắt vớt với cường độ cao, sứa biển trong rãnh cũng bắt đầu có chút suy yếu, số lượng xuất hiện đã dần không nhiều như mấy ngày trước.
Tất cả mọi người đều phát hiện ra hiện tượng này, nhưng cũng vẫn miễn cưỡng đủ cho nhiều tàu đánh cá bắt, nhưng đến cuối tháng thì chỉ miễn cưỡng kéo dài đến chạng vạng tối, không còn kịp tốc độ đánh bắt, quả thực là do tàu đánh cá tăng quá nhiều.
Đêm đến trở lại bờ, mọi người tranh thủ lúc xếp hàng bán hàng mà bàn luận.
"Mấy người ở đây quá mất dạy, nói sẽ chung sống hòa bình, kết quả mấy ngày tiếp theo, số tàu thuyền bên bọn họ cứ tăng lên từng ngày, nếu không nghĩ là không nên gây sự, kẻo lại giống lần trước bắn nhau thì đã đánh cho bọn chúng đến cha mẹ cũng không nhận ra."
"Bớt khoác lác đi, người ta đông như vậy, đánh thật thì mình bị đánh, sau đó cả đám lại vào tù."
"Hai ngày nay đều cảm thấy ít, có khi nào là không còn được mấy ngày nữa không?"
"Xem ra đến cuối năm nay là hết rồi, không cầm cự được mấy ngày, với lại thuyền cũng càng ngày càng đông."
"Cũng may mấy ngày này tranh thủ kiếm được kha khá, số lượng ít đi thì mình kết thúc sớm cho rồi."
"A Đông à, theo cậu nói một tuần nữa cũng đến thời hạn rồi chứ?"
Mọi người đều nhìn về phía hắn, người đã bán xong hàng từ sớm.
"Ta nhớ thời gian mà, ngày mai đi hỏi thử xem, coi có kết quả gì không."
"Đằng trước đằng sau cũng đã mười mấy ngày rồi, chắc có kết quả rồi chứ?"
"Hỏi mới biết được."
Hắn cũng chẳng biết hiệu suất làm việc bây giờ như nào, dù sao cũng đã hẹn xong ngày mai, nên mai đi hỏi một chút, tiện thể đem số tiền tích góp được hai ngày nay đi gửi vào.
"So với đám người ở trong đó, chúng ta đã được coi là quá tốt, ít nhất còn có thể kiếm ra tiền."
"Cũng đúng, chờ bọn chúng mà được thả ra, chắc chắn cũng vớt hết, không kiếm được tiền mà lại còn ở trong đó lâu như vậy."
"Nên thỏa mãn một chút."
Diệp Diệu Đông nghe mọi người nghị luận, suy nghĩ một chút, nhắc nhở một câu: "Hiện tại số tàu của người bản địa trên biển đã gấp đôi so với chúng ta rồi, nếu có thể không xảy ra xung đột thì cũng đừng gây chuyện, dù sao thì mình cũng nên kiếm tiền, ai cũng đã có phần của mình rồi."
"Sắp tới số lượng cũng sẽ giảm dần, thấy không ổn thì chúng ta cứ tự tìm nơi khác trên biển mà vớt tạm, bình an về nhà mới là quan trọng nhất."
Đừng có mà tiền thì vừa kiếm được mà cuối cùng lại gây chuyện, lại mất trắng. Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, dù sao số lượng sứa ít, thuyền đánh cá lại nhiều, chắc chắn sẽ có chuyện giành giật tài nguyên rồi đánh nhau, mọi người tự kiềm chế lại một chút."
Diệp Diệu Bằng cũng nhắc nhở thêm một câu, "Chuyện này đúng đấy, lúc chạng vạng mặt trời gần xuống núi, sứa không có nhiều là đã có tàu cướp hàng của mình rồi, cũng may mình nhường một chút chứ không là lại đánh nhau rồi."
"Ai cũng muốn kiếm thêm tiền, lúc ít sứa thì chính là như vậy, lúc nhiều thì đâu cần giành, nên mấy ngày tới các cậu tự kiềm chế lại, giờ kiếm được tiền đã hơn khối người rồi. Nên nhớ là chắc chắn có một số người sẽ bị bắn."
Mọi người nghe vậy gật đầu lia lịa, cũng có chút than thở.
Có một phần người đi theo Trần Gia Niên lên trấn, ai nấy đều như chim sợ cành cong, mọi người đều ôm hùng tâm tráng chí đi theo kiếm tiền, không ngờ là số người có thể trở về còn không đến một nửa: "Cũng không biết là Trần Gia Niên có bị bắt không nữa, lâu như vậy rồi không nghe được tin gì."
"Nếu mà không bị bắt thì hắn cũng chẳng dám quay lại, xúi bao nhiêu người đi theo hắn lên đây kiếm tiền, cuối cùng thì hơn nửa không quay về được, người nhà không tìm hắn thì tìm ai?"
"Đúng đấy, nói như vậy, không bằng hắn bị bắt còn đỡ hơn, chứ không thì về kiểu gì cũng bị đánh chết."
"Mai sẽ biết hắn có bị bắt hay không, nếu không thì chắc chắn đã sớm tìm đường mà chạy, có khi đã lén lút về đưa vợ con đi rồi."
Diệp Diệu Đông tò mò nhìn về phía những người còn sót lại trong đội mình, những người đang dọn dẹp lại mấy cái giỏ, "Mấy người dạo này có gọi điện về nhà không?"
Đám người đều lắc đầu.
"Không có, ngày nào trời chưa sáng đã ra biển rồi, tối mịt mới về, làm gì có cơ hội ra ngoài gọi điện thoại."
"Vậy có nghĩa là tin tức còn chưa truyền về được, nếu Trần Gia Niên mà nhanh chân, có thể đã sớm một bước lén lút về, đưa vợ con đi rồi.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều muốn báo tin về mà vẫn chưa thể được, mấy ngày này ngày nào cũng đi sớm về khuya làm việc, mỗi ngày về đều mệt nhoài, lăn ra ngủ chẳng còn tâm trí mà nghĩ gì nữa, lo giữ thân đã là mụ tổ phù hộ rồi.
Mà người trong thôn thì lại càng không dám nói.
Nhà ai trong đoàn cũng đều có mất mát, mọi người đều đang ôm hy vọng, muốn đợi kết quả cuối cùng, nên không ai dám truyền tin xấu về.
Nếu mà có thể lấy được người về, đến lúc đó về nhà thì cùng lắm coi như gặp chuyện nguy hiểm một chút thôi, còn bây giờ mà nói, không có kết quả gì thì cũng chỉ làm cho mọi người lo lắng hơn thôi, vẫn còn bị mắng, bình thường chủ tàu đều gọi về cho người nhà.
"Được rồi, vậy ta nhắc các cậu vậy thôi, mình thu dọn đồ xong rồi về ăn cơm đi, tí nữa còn phải nấu sứa máu, vẫn còn nhiều việc."
Nghe chủ đề mọi người nghị luận đã chuyển từ chuyện con sứa thành chuyện con người, Diệp Diệu Đông cũng giục người của mình nhanh chóng về nhà.
Hắn đi về cùng Bội Thu sớm, bán xong hàng, người khác còn đang xếp hàng cân đồ.
Về đến nhà, tranh thủ lúc ăn cơm, hắn dặn dò lại người của mình, sáng mai hắn cũng ra biển, buổi trưa thì hắn phải đi cục cảnh sát biển, nên nếu trên biển mà có thuyền đánh cá cướp hàng, thì có thể nhường lại cho bọn nó, an toàn là trên hết.
Anh trai hắn đã nói, lúc chạng vạng tối ít hàng đã bắt đầu có hiện tượng cướp hàng rồi, mai ban ngày có lẽ vẫn còn đỡ, lúc chiều tối ít hàng thì chắc chắn lại có thôi, vẫn phải cẩn thận một chút, với lại mai hắn cũng không thể ở trên biển mà để mắt được.
Mọi người liền vội vàng gật đầu, "Mình không nhường cũng không được chứ sao, mình toàn thuyền gỗ nhỏ thôi, có dám giành giật gì, thấy thuyền lớn đến thì đã tránh xa ra rồi."
Diệp Diệu Đông cũng thấy yên tâm, người của hắn toàn là thuyền nhỏ, hơn nữa còn là người ăn lương chết, ai lại vì hắn mà liều mạng giành nhiều giành ít, vốn dĩ toàn là tránh thuyền lớn mà đi, thấy trước sự thảm khốc rồi, chắc chắn là giữ mạng là trên hết.
an toàn là nhất. Chờ mai hỏi xem có thể cứu người ra được không, nếu có thể thì đám người được thả ra, có lẽ trong rãnh cũng không còn sứa nữa, mọi người đến lúc đó trên biển mà tự tìm, không thì sớm về nhà thôi."
"Vậy thì về sớm vẫn là tốt nhất."
"Liền sợ vừa thả ra người ta không cam tâm."
"Vậy cái này có biện pháp nào, ai bảo bọn hắn không may."
Diệp Diệu Đông không để ý mọi người bàn tán, ăn xong trước liền đi tắm rửa qua loa.
Nhìn bọn họ trật tự ăn cơm, tắm rửa, nấu nướng, phơi đồ, hắn cũng không can thiệp, để họ tự sắp xếp, hắn liền về thuyền trước, không ở đây canh chừng.
Về thuyền trước hết, hắn tính toán tiền kiếm được hôm nay, ghi chép sổ sách.
Hôm nay kiếm không nhiều như mấy ngày trước, không tính sứa máu thì ba chuyến bán được tổng cộng 2600, thêm 900 đồng sứa máu cũng chỉ hơn 3500 đồng.
Từ ba ngày trước đã bắt đầu giảm, thời điểm cao nhất, một ngày còn bán được 4400, hắn đoán ngày mai chắc chỉ còn 3000 đồng, dù sao sứa máu mới là món chính.
Lượng đánh bắt từng ngày giảm, sứa máu đương nhiên cũng giảm mạnh, mỗi ngày lại ít đi mấy trăm đồng.
Nhưng tranh thủ lúc cứu người này hai ngày, còn có thể kiếm thêm chút, mấy trăm đồng cũng là tiền, người ta vất vả một ngày kiếm mấy đồng tiền lương, hắn một ngày có mấy trăm đồng đã là không tầm thường.
Ghi sổ sách xong, hắn tính toán số tiền mấy ngày này kiếm, trên giấy viết viết vẽ vẽ nửa ngày mới tính ra cả tuần lời 28.710 đồng.
Cộng với mấy ngày trước kiếm 14.800 đồng, tổng là 43.510 đồng, cá hố với nhím biển cũng kiếm được 10.000 đồng, tính đến hôm nay, chuyến này hắn đã kiếm 53.510 đồng.
Sau khi ra khơi, hắn thích nhất là tính sổ, ở nhà đâu có khoản nào lớn thế này mà tính, toàn tiền lẻ, hắn chỉ nghĩ nước cờ một hai xu đã thấy nhức đầu, ở đây toàn tiền lớn, ghi một bút là xong.
Tính xong của mình, hắn tính cho thuyền Bội Thu và các thuyền cá khác.
Lúc họ bán hàng, hắn đều đứng bên cạnh xem, đánh giá qua là biết chính xác.
Thuyền Bội Thu mấy ngày gần đây mỗi ngày thu nhập một ngàn hơn, thời đỉnh điểm có thể một ngàn ba bốn, bình thường cũng được hơn ngàn đồng, hôm nay ít đi, cũng chỉ hơn 800, ngày mai chắc chắn ít hơn.
Nhưng tính riêng mấy ngày này, cũng có thể được hơn 13.000 đồng, trừ tiền xăng dầu mỗi ngày, cũng còn 12.000 đồng, đây là không tính cá hố.
Còn thuyền cá bình thường khác, chắc cũng được hơn 4000 đồng, có thể nói ai cũng trúng lớn.
Đánh bắt thêm mấy ngày nữa, còn có thể thêm được.
Chuyến này đi, phân hóa giàu nghèo hơi nghiêm trọng.
Thảm thì thảm, cười thì cười!
Dù hắn thuộc bên cười, nhưng vẫn thở dài trong lòng rồi cất sổ.
Năm nay nước lên sớm hơn năm ngoái chút, nên chắc cũng sớm vớt xong, thêm gần đây thuyền cá tăng nhiều, sáng sớm hôm sau ra đánh bắt, bọn họ đã cảm giác rõ lượng giảm nhanh chóng.
Hôm qua còn cầm cự tới chiều tối, bọn họ thấy hôm nay chắc chỉ được tới xế chiều là phải bỏ.
Lúc Diệp Diệu Đông ra ngoài buổi sáng, thấy không mấy khả quan, lúc chuyển hàng từ thuyền nhỏ lên, hắn đã dặn dò họ, chiều xem tình hình, không còn hàng thì lên mặt biển tìm, đừng ở lại rãnh biển.
Cũng vì hắn không yên lòng, chỉ có thể dặn trước.
Ai ngờ lúc hắn đến được cục cảnh sát biển thì lại biết Tằng Vi Dân đi họp xử lý vụ bắn nhau ở bến tàu, chắc phải đến tuần sau mới về, bảo hắn tuần sau hãy đến.
Hắn chỉ có thể quay về, lại phải chờ thêm hai ngày.
Nhưng lúc hắn chạy về đến gần bến tàu, thì thấy trời đang nắng bỗng tối sầm lại, gió cũng nổi lên.
Hắn vừa chạy vừa nhìn trời, thầm nghĩ, "Sao giống như sắp có bão?"
Hàng trên bến tàu mới thu được một nửa, Tên to xác thấy trời đột ngột tối sầm cũng nhíu mày, lại thấy Diệp Diệu Đông chạy nhanh về, mọi người đều ngạc nhiên, chẳng buồn trách trời.
"A Đông sao về nhanh thế?"
"Hắn không vừa đến cục cảnh sát biển à?"
"Đông tử, hỏi xong chưa? Nhanh vậy?"
Diệp Diệu Đông chạy thở hồng hộc, "Người không có, nói là đi họp, xử lý chuyện của chúng ta, phải đợi tuần sau mới về, chúng ta vẫn phải chờ thêm hai ngày."
"Ôi, còn phải đợi thêm hai ngày, lâu vậy."
Thêm hai ngày thì thêm đi, thời gian dài thế này còn chờ được, đâu có kém hai ngày này, tranh thủ hai ngày này còn vớt được chút."
"Thấy hết vớt nổi rồi, như trời sắp mưa."
"Gió lớn rồi, trời cũng tối."
"Mấy hôm nay nắng to mãi, từ tháng trước tới giờ toàn nắng to, cầm cự được tới giờ coi như hay, không mưa thì sông cũng khô mất."
Diệp Diệu Đông nghĩ tới năm nay có một cơn bão lớn, tuy không đổ bộ vào đây, nhưng nó hướng Đông Hải, vùng bờ biển này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, không biết khi nào đến.
Dù sao hàng năm bảy, tám, chín tháng đều nhiều bão nhất, vừa sang tháng 7 thì có vẻ ít đi.
Nhìn thời tiết hôm nay bỗng nhiên tối sầm, hắn cũng có chút lo lắng.
Vừa bán hàng xong, hắn đã chạy đến cục cảnh sát biển, để Đông Thăng tự về, lúc này trên mặt biển chẳng thấy bóng dáng Đông Thăng nữa, nhưng hắn có thể đợi các thuyền cá bán xong hàng rồi đi nhờ một chiếc về.
Trong lúc hắn chạy tới chạy lui, cũng đã có nửa thuyền bán xong, số còn lại cũng không còn nhiều, vừa vặn có thuyền nhị ca, chờ nhị ca bán xong hắn liền lên thuyền.
Nhưng chưa về đến rãnh biển, giữa đường trời bắt đầu mưa, mờ cả mắt người.
Giữa đường có rất nhiều thuyền nhỏ lắc lư mái chèo về bờ, khi sắp đến rãnh biển, họ cũng gặp rất nhiều thuyền cá vội vàng quay lại.
Cũng vừa hay gặp Đông Thăng đang về.
Chiếc thuyền của hắn vẫn cực kỳ dễ thấy, giữa đám thuyền nhỏ, màu trắng xanh xen kẽ, dù trong mưa cũng vẫn cực kỳ nổi bật, hắn sớm giơ cờ vẫy, rồi để nhị ca xông tới.
Trên boong thuyền đầy người, phía sau còn kéo một đống thuyền nhỏ, còn sứa chắc đều trong khoang cá.
Gặp hắn lên thuyền, mọi người liền hỏi người cứu được chưa.
Hắn lại đành lặp lại.
"Cái đó còn phải đợi hai ngày nữa, hôm nay trời mưa rồi, không biết mai có mưa không, thấy gió lớn lắm…" Mưa rồi thì nghỉ ngơi thôi, vừa vặn đợi kết quả, sáng nay thấy không có nhiều hàng, vừa nãy trời tối xuống, còn chưa mưa, sứa trên mặt biển đã chìm cả.
"Trời mưa cũng tốt, không có hàng, vớt không được thì tự nhiên không nổi xung đột."
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ thế, chủ động bỏ thì xót, nhưng nếu do thời tiết thì ai cũng không vớt được thì lại công bằng.
Nhân lúc chưa có kết quả thì không cần lo có tranh chấp.
"Chúng ta coi như may mắn, còn vớt được nhiều ngày thế này, tới lúc giảm hàng thì trời mưa."
"May cái rắm, người vẫn còn chưa vớt ra được, thế này gọi là may à."
"Ta nói chúng ta, chưa nói bọn họ, ra ngoài ở trong đám người thì gặp may rất nhiều, xui thì cực kỳ xui."
"Cái này thì đúng."
Diệp Diệu Đông cởi bộ quần áo ướt sũng trên người, vào buồng lái điều khiển thuyền, chở mọi người cùng về.
Khi họ về lại bờ thì mưa không giảm mà còn lớn hơn, trên bờ không còn ai, các thuyền cá đều đã về hết, đường vắng hoe, các điểm thu mua ở bến cảng đều đóng cửa.
Giờ nhà cửa thấp bé, mái hiên nhỏ xíu, tìm chỗ không mưa mà cân hàng cũng không được, mọi người chỉ có thể chờ trong mưa.
Đợi xe tải đến, mang theo bao nilon lớn, Tên to xác giúp chống lên mới có được chỗ không mưa để cân hàng, vất vả chút, nhưng ai cũng trải qua rồi, thế này coi là gì.
Nhưng sau khi bán xong, ai cũng khó khăn.
Lúc trời nắng thì còn dựa vào một tấm chiếu ngủ trên thuyền cá, bây giờ mưa lớn thế này, không có chỗ nào mà ngủ, trừ Đông Thăng và Bội Thu.
Thuyền Bội Thu không chứa nổi, mọi người chỉ còn nước tìm Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông đã tranh thủ bán xong hàng, mang người về trước.
Một đám người ngó trái ngó phải, tìm mãi không thấy hắn, được A Quang nhắc, mọi người mới tìm nhà khách để ở.
Đây là đến hôm sau, A Quang rảnh rỗi buồn chán mới chạy tới chỗ hắn chơi, hắn mới biết chuyện.
"Coi ta là vạn năng, gặp chuyện gì cũng nghĩ tới ta đầu tiên, chuyện tốt thì chẳng ai nghĩ."
"Ai bảo ngươi là thủ lĩnh? Là chỗ dựa của mọi người, trong đám người, ngươi bản lĩnh nhất."
"Thôi đi, đêm qua mà thật đến, chỗ của ta cũng đâu có chứa nổi, cũng chỉ có thể mang họ đến nhà khách, vốn chỗ ta đã có ba chục người. Thật mà dựa vào ta thì trời mưa không ra ngoài được, ta còn phải lo cơm nước? Ngon ăn quá nhỉ."
"Ngày mưa thật khó chịu, cái gì cũng không đi được, cũng may ngươi thông minh đó, mua được một cái sân nhỏ."
Diệp Diệu Đông cười, "Bây giờ mới thấy ta thông minh à, lúc then chốt có nhà để che mưa tránh gió vẫn là rất tốt, ít nhất không cần chật vật như vậy."
A Quang nhìn giữa nhà chính một đám người đang tụ tập, tiếng đánh bạc vô cùng náo nhiệt, nhìn thôi đã thấy sướng cả lòng.
"Đúng vậy, mọi người đều chỉ có thể núp trong một không gian nhỏ bé, chỗ ngươi thì có nguyên một cái tứ hợp viện, mọi người còn có thể nhân lúc trời mưa nghỉ ngơi làm vài ván."
"Làm việc liên tục không nghỉ nửa tháng trời, ai nấy tinh thần căng như dây đàn, vừa thả lỏng ra không cá cược mới lạ."
"Ta cũng đi làm vài ván đây." A Quang xoa xoa tay rồi cũng vội vã nhập cuộc.
Diệp Diệu Đông vẫn cứ gác chân, ngồi trên ghế đẩu nhìn bên ngoài mưa xối xả, một cơn gió thổi tới, tạt cả mưa vào trong, ướt cả chân hắn.
Hắn đành phải nhích ghế vào trong một chút.
"Gió mưa thế này, nhìn có vẻ không ổn a."
Trong tay cũng không có TV radio gì, cũng không nghe được tin tức, không biết có phải là bão không, chỉ có thể bằng kinh nghiệm phán đoán.
Trời bão hay có kiểu quái dị, lúc thì nắng chang chang, lúc thì gió rít mát mẻ cả mấy ngày, rồi lại mưa to liên miên mấy ngày.
A Quang chạy tới chưa bao lâu thì Bùi phụ cũng đến, chẳng bao lâu những người còn lại trên thuyền của bọn họ cũng đều chạy tới, nhập hội đánh bạc luôn.
Sau đó lại có người đến tìm hắn ứng trước tiền công, hắn đành phải đứng lên lấy tiền.
Kết quả cứ liên tục không ngớt.
Hắn trực tiếp cầm cả sổ sách lên, tay nắm một nắm tiền mặt, sẵn sàng chờ đám đầu trò trong cuộc chiến chạy ra ứng trước, bằng không thì cứ người này tới người kia, hắn sẽ phải đứng lên một triệu lần mất.
A Quang vừa thắng được mười mấy đồng đi ra, mặt mày hớn hở, "Hôm nay không phí công."
"Có phải nên đưa cho ta chút tiền phí thuê địa điểm không?"
Hắn cảm thấy mình ngồi ở đây không khác gì máy rút tiền, ai đến cũng móc tiền cho người ta.
"Ngươi còn để ý mấy đồng lẻ đó à?"
"Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, những mấy chục người, mỗi ngày riêng tiền thịt thôi cũng tốn hai chục đồng rồi, cũng may trong viện trước sau có trồng thêm rau quả, đỡ cho bọn ta mấy ngày nay."
A Quang thu tiền về, chuyển đến một cái ghế, ngồi bên cạnh nghiêm túc hỏi: "Nếu thứ hai có tin tức, chúng ta có phải giải quyết xong rồi về luôn không?"
"Về chứ, giải quyết xong thì lập tức về, lẽ nào ngươi còn muốn ở lại đây đi đánh bắt nữa?"
"Chỉ sợ vừa ra ngoài chưa kiếm được tiền đã gặp chuyện, không cam tâm cứ thế về."
"Nếu thật có thể đi ra được, đã là phúc lớn mạng lớn rồi, còn tâm trí đâu mà ở lại đánh bắt tiếp, không sợ lại gặp chuyện nữa, ta cũng phục hắn."
"Ừ, cũng phải, một lần sợ rồi, chắc cũng chẳng dám ở lâu."
"Ừm, dù sao ta cũng định về luôn thôi, ai không muốn về thì mặc kệ bọn họ, mình quyết định."
Mặc dù chờ đến khi trời tạnh hắn có thể tiếp tục vớt nhím biển, nhưng tay hắn người bị bắt đã đi mất một nửa rồi, đợi thả ra thì ai cũng sốt ruột về nhà.
Bị bắt giam mười ngày nửa tháng, đối với dân thường mà nói không khác gì tai bay vạ gió, còn tâm trạng đâu mà kiếm tiền cho hắn nữa, hắn cũng không thể làm trái ý mọi người được, lại còn bất cận nhân tình, với cả hắn cũng đã kiếm đủ rồi.
"Ngày mai lại qua một ngày, ngày kia mới biết kết quả, không biết khi nào mới hết mưa nữa."
"Mưa hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc xử lý vụ án."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa thấy có người lại chạy đến tìm mình ứng tiền công, liền cất hết tiền lại không cho ai ứng nữa.
"Vừa vừa thôi là được rồi, ứng hết rồi về chẳng tiện bàn giao gì. Ra ngoài làm ăn, hai bàn tay trắng đi về, một đồng không kiếm được, về nhà lão bà mắng chết. Thôi, ai nấu cơm thì đi nấu cơm đi."
Hắn vừa dứt lời, từng người mới chậm rãi thu tay lại, ai nấy đều thở ngắn than dài.
Đợi hai ngày, mưa liên tục hai ngày không ngớt, mà gió thì càng mạnh hơn.
Đến thứ hai, Diệp Diệu Đông ăn xong điểm tâm vẫn cứ ngồi đợi giờ, mưa to bên ngoài vẫn chưa ngớt, đợi không được nữa hắn chỉ đành mặc áo tơi, đội nón rộng vành che mưa đi thẳng đến cục cảnh sát biển.
Hôm nay thì không bị leo cây nữa rồi.
Lúc hắn tới, Tằng Vi Dân cũng vào thẳng vấn đề, nói: "Tuần trước đi đi về về họp ba ngày, cũng thảo luận ra phương án xử lý rồi, ta cũng cố gắng hết sức hoạt động, cha ngươi ta có thể trực tiếp bảo lãnh ra được, trong đó không ai là thân thích của ngươi chứ?"
Diệp Diệu Đông cười hề hề nói: "Có, trong đó có ba bốn người anh họ, anh em họ hàng, còn có bảy tám ông cậu ông chú, còn có mấy người thân khác nữa."
Tằng Vi Dân không nhịn được cười, nhăn trán nói: "Nhà ngươi lắm thân thích quá, đúng là cả nhà kéo nhau đi kiếm tiền."
"Ai, chỗ chúng tôi người ta thích bầy đàn, cùng quê hương bầy đàn, đi ra ngoài kiếm tiền đương nhiên phải kéo nhau đi, có ai nghĩ năm nay lại xảy ra chuyện này đâu.""Nhà ngươi nhiều người quá, ta không có quyền hạn lớn đến mức có thể bảo lãnh tất cả thân thích của ngươi ra ngoài được."
"Cứ cố hết sức là được, tuy muốn ai cũng ra được, nhưng cũng không muốn làm khó dễ cho ngươi, ta cũng không dám vọng tưởng nhiều."
Cha hắn mà có thể trực tiếp ra được thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, còn những người khác thì cứ cố gắng thôi.
"Lúc các ngươi bỏ trốn rồi bị bắt. . Vẫn là câu đó, nói tham gia thì cũng có tham gia, nói yên phận thì cũng xem như yên phận, nhưng mà nếu hoàn toàn không gánh chịu bất cứ trách nhiệm gì, toàn bộ đều không bị trừng phạt, một sợi lông không bị mất mà được thả ra thì cũng không có khả năng đó, nếu ít người thì ta còn có thể quyết định."
"Vậy có thể xử nhẹ chút được không? Thân thích nhà ta hơi bị nhiều. ."
"Được, đã bàn xong rồi, mấy người các ngươi tình tiết nhẹ hơn, cũng không gây sự, bọn ta đã họp thảo luận qua, có thể trực tiếp đưa tiền chuộc người, tính theo đầu người chuộc về."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận