Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 89: Đá ngầm dày đặc chỉ chít(1)

Chương 89: Đá ngầm dày đặc chỉ chít(1)Chương 89: Đá ngầm dày đặc chỉ chít(1)
"Chết tiệt, toàn bộ chỗ này đều là mắt bò!"
"Ở chỗ tôi có rất nhiều phật thủ..."
"Vãi, bào ngư hoang dã..."
Nhìn thấy có rất nhiều động vật có vỏ trên bãi đá ngâm, mọi người lại trở nên hưng phấn, nỗi thất vọng vừa rồi trong phút chốc biến mất không dấu vết.
Vẻ mặt Diệp Diệu Đông cũng lộ rõ sự vui mừng, thủy triều vừa mới rút đi một chút, đợi đến khi rút xuống đáy, bề mặt của bãi đá ngầm sẽ lộ ra nhiều hơn.
"Mọi người đều tự hành động đi."
Nói xong, anh không vội đào mà tìm kiếm xung quanh một lúc, cho đến khi nhìn thấy một tảng đá ngâm phủ đầy bào ngư hoang dã, anh mới cúi xuống dùng tua vít đào.
Loại bào ngư hoang dã bám vào đá ngâm này khác với bào ngư bán ở chợ, vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt, nhỏ hơn rất nhiều, chỉ lớn hơn đồng xu một tệ một chút, có hình bầu dục, vỏ cũng rất mỏng. .
Đây là món ăn anh thích nhất, có thể hấp với nấm kim châm và dầu hành lá, mùi rất thơm.
Anh dùng tua vít cạy một chút thì toàn bộ đều rơi ra, anh vui vẻ dùng thùng đựng, cạy toàn bộ rồi tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Thoáng nhìn thấy ở khe hở của bãi đá ngâm bên cạnh có một mảng lớn phật thủ, dày đặc thành từng chùm, cái này cũng được chút tiền.
Phật thủ còn được gọi là giá bút, tên khoa học là sò đá, theo "Tam sơn chí" thời nhà Tống/'được đặt tên theo hình dáng, thịt bên trong rất đẹp, to như lòng bàn tay".
Đâu tiên anh đeo găng tay để bảo vệ tay mình khỏi bị trầy xước bởi vết nứt, sau đó thò tay vào khe hở, dùng tua vít cạy nó ra.
Sau khi đào ra toàn bộ phật thủ, anh mới di chuyển vị trí và tiếp tục tìm kiếm, khi nhìn thấy một con ốc lớn, anh cũng thuận tay nhặt nó lên.
Các loại ốc thường gặp nhất ở bãi đá ngầm là ốc cay, còn có ốc móng ngựa, ốc tôm xanh, ốc mè và ốc hoa.
Chỉ cần lớn một chút, anh đều không từ chối loại nào.
Những thứ anh đào đều có thể bán được chút tiền, những thứ có giá trị thì đào trước, chỉ còn lại mấy con vẹm, sò lụa và mắt bò không đáng tiền.
Anh không cạy những con hàu mọc bên trong mà đợi đào hết những con có giá trị rồi mới từ từ phân loại.
Sau khi tìm kiếm, anh đụng đầu với A Quang, cũng nhìn vào thùng của anh ta một lúc, cái gì cũng có, không từ chối cái gì, có lẽ anh ta đã đào bất cứ thứ gì anh ta nhìn thấy, đầy một thùng.
"Đầy rồi, sao cậu không đổ vào túi đi?"
A Quang ngây thơ nói: "Tôi chỉ mang theo một cái thùng thôi!"
Trong lúc nhất thời Diệp Diệu Đông dở khóc dở cười: "Vậy bây giờ thùng đã đầy rồi, không phải cậu chỉ được ngồi nhìn thôi sao?"
"Cho vào trước, bây giờ tôi chỉ nhặt bào ngư và ốc lớn thôi. Lúc đầu háo hức quá nên bỏ mọi thứ vào thùng, giờ đầy rồi, không cần cho vào nữa, chọn mấy con thôi."
A Chính cũng từ bên cạnh ngẩng đầu lên nói: "Thùng của tôi sắp đầy rồi..."
Mập ngồi trên đá ngâm thở dài: "Thùng của tôi đã đầy lâu rồi, tôi nghỉ ngơi một lát, ai ngờ trên đảo biệt lập này lại có nhiều thứ để đào như vậy."
Diệp Diệu Đông cũng cạn lời với bọn họ, hôm qua bọn họ đã nhìn thấy anh mang theo bao tải, vậy mà hôm nay lại không chuẩn bị gì cả.
Đột nhiên trong lòng anh không nhịn được vui mừng, may mà hôm nay anh mang theo hai cái bao tải, bởi vì ngày hôm qua khi lên bờ, anh đã quan sát qua, nhìn thấy dày đặc chi chít, anh cho rằng hẳn là có rất nhiều thứ, chỉ sợ một bao tải sẽ không đủ đựng.
"Tôi thấy sáng nay Đông Tử cậu còn có một chiếc giỏ tre lớn trong thùng phải không?"
"Đúng vậy, trong giỏ tre lớn có hai cái bao tải, hôm nay tôi cố tình bảo vợ tôi chuẩn bị. Hôm qua tôi đã nói với các cậu là trên đảo biệt lập nhất định có rất nhiều thứ, vậy mà các cậu lại không chuẩn bị. Giờ thì hay rồi, thùng của các cậu đầy, có thể ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, chờ sau khi thủy triều rút xuống các cậu cũng không cần lao ra biển bắt hải sản nữa."
"Làm sao bọn tôi có thể nghĩ ra được, hôm qua chỉ quan sát nước biển lên bờ, cũng không nhìn kỹ, sao có thể chuyện bị dụng cụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận