Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 218: Ốc hoàng đế đường quan(2)

Chương 218: Ốc hoàng đế đường quan(2)Chương 218: Ốc hoàng đế đường quan(2)
"Không phải em còn đang cho bọn trẻ ăn sáng à? Anh định ra ngoài xem gạch ngói sắp xong chưa, tiện thể đi xem thủy triều thế nào."
"Anh nhặt được gì thế?"
Anh đưa con ốc hiếm cho cô xem như thể nó là báu vật: "Lớn không?"
Lâm Tú Thanh kinh ngạc cầm lấy, sờ sờ phần thịt trên đầu nó: "To quá, em chưa từng thấy con ốc nào lớn như vậy."
"Khoảng 20 cm hoặc hơn đó."
Cô mỉm cười vui vẻ, hai má ửng hồng: "Con này chắc nặng mấy cân nhỉ!"
"Chắc khaorng 3-4 cân, có thể bán vài tệ. Hôm nay trên bãi biển có rất nhiều ốc tương tự." Anh mở rộng cái bao ra và lắc cho cô xem.'Đủ loại là ngao, ốc, cá bé, với chút tôm nhỏ."
"Chúng ta tranh thủ xuôi theo thủy triều và tìm kiếm thêm." Cô bỏ con ốc vào xô của mình và đi dọc theo thủy triều.
Diệp Diệu Đông thấy thế cũng đi theo, dần dần trên bãi biẻn có nhiều người hơn.
Một lúc sau, Lâm Tú Thanh nhặt được hơn nửa xô, có chút lao lực nên mới đổ hết vào bao của Diệp Diệu Đông, chỉ chọn con ốc lớn bỏ vào xô của mình. Cô cười nói: "Em thích con ốc to này, nếu chỉ bán thịt chứ không bán vỏ thì tuyệt."
"Vậy thì không bán? Mình tự ăn luôn?”
Cô trợn mắt nhìn anh nói: "Trong nhà nhiều người như vậy, cái này thì đủ cho ai, cho dù có cắt thành từng lát cũng không đủ để một người gắp được hai miếng!"
"Cắt lát thì mỗi người cũng được hai miếng mà, dù sao nó cũng lớn như vậy."
"Anh tham thế? Đừng có mơ nữa, cái này phải bán lấy tiền!"
Nhìn thấy vẻ tham tiền của cô, Diệp Diệu Đông mỉm cười nói: "Em không muốn giữ lại cái vỏ sao?" "Quên đi, kiếm tiền quan trọng hơn! Ở đó hình như có một con ốc màu trắng kìa." Nói xong, cô chạy tới nhặt nó lên.
"Sao con ốc này lại có màu trắng? Nó khá to, gần như to hơn nắm tay của em, trông đẹp nhỉ."
Cô lẩm bẩm rồi ném vào xô, Diệp Diệu Đông nhìn con ốc từ xa, trông có vẻ quen quen.
"Cho anh xem con ốc trắng em vừa nhặt được đi?"
"Để làm gì? Anh muốn trao đổi à?"
"Không phải." Anh đi đến chỗ chiếc xô của cô, lấy nó ra và cầm trên tay: "Sao cái này trông quen thế? Ốc hoàng đế đường quan?"
"Là ốc gì?" Lâm Tú Thanh khó hiểu nhìn anh.
"Đây ốcc đế vương đường quan đó. Nó trông giống như mũ quan thời Đường nên được gọi như thế. Chúng có khá nhiều ở Nam Hải và Vịnh."
(1)Ốc hoàng đế đường quan: còn gọi là ốc kim khôi vàng.
"Có phải rất có giá trị không?"
"Một trong bốn loại ốc nổi tiếng, là ốc biển quý giá, nó có tỷ lệ nhất định tạo ra ngọc trai. Những viên ngọc trai nó tạo ra nằm trong top mười viên ngọc quý hiếm nhất."
Lâm Tú Thanh nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Nổi tiếng như vậy à? Vậy chúng ta đập nó đi?"
"Không cần vỏ của nó à?"
"Nếu muốn thì lấy thịt ốc của nó ra nhé?"
"Không muốn bán lấy tiền à? Cái này khá có giá trị đó!"
"Ah2"
Diệp Diệu Đông cố ý trêu chọc cô, nhìn bộ dạng bối rối của cô, anh chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ vợ mình còn có mặt này. Lâm Tú Thanh do dự nói: "Vậy ngọc trai của nó có giá trị không?”
"Đúng vậy, nó có giá trị hơn nhiều so với thịt của nó. Dù sao nếu có thì đó là một viên ngọc quý hiếm."
"Ồ, vậy... hay là lấy thịt ra và xem thử nhỉ?"
"Được rồi! Em là người lớn nhất trong gia đình chúng ta, em nói gì thì chính là cái đó."
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: "Không phải em chỉ nghĩ đến chuyện lỡ như có thì sao à?"
"Hai người sao lại đứng ở đây? Mọi người đều cúi xuống nhặt ốc nhặt sò mà." Thấy họ đứng đó, vừa bối rối vừa hưng phấn, chị dâu hai Diệp tò mò đi tới.
"Này, hai ngươi cũng nhặt được con ốc này à, tôi cũng nhặt được hai con vừa lạ vừa đẹp."
Hai vợ chồng ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Chị nhặt được hai con à?"
Vừa nói, họ vừa vươn đầu ra nhìn thấy trong xô của cô ấy quả nhiên có hai con lớn nhỏ, Diệp Diệu Đông cầm lên so sánh.
"Giống hệt nhau. Của chị hai cũng là Ốc hoàng đế đường quan."
"Cái gì mà ốc hoàng đế?" Chị dâu Diệp có chút bối rối: "Hai người biết à? Con ốc này có giá trị không?”
"Nó có giá trị lắm! A Đông nói nếu có ngọc trai trong đó thì ngọc trai sẽ càng có giá trị hơn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận