Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 710: Thu hoạch sứa biển

Chương 710: Thu hoạch sứa biểnChương 710: Thu hoạch sứa biển
Bên cạnh còn có một chiếc thuyền đánh cá chưa đi, thấy anh đang cầm vợt tay lại chuẩn bị vớt, ông chú già trên thuyền đó không khỏi tốt bụng hô to khuyên anh.
"Đừng vớt nữa, đây chắc là sứa, có độc đấy, vớt về cũng vô dụng."
"Cháu biết có độc, sẽ cẩn thận, cháu thử vớt xem sao."
Xa xa, các thuyên đánh cá khác cũng bị thu hút bởi mấy chiếc thuyền vừa tụ tập ở đây, lần lượt lái đến, tuy đa số thuyền đã giải tán, nhưng họ vẫn cứ chạy đến đây.
Bởi vì có thuyền mới từ cảng tránh bão chạy ra, cũng phải cập bờ, đi hướng nào cũng chẳng khác gì nhau, có thuyền thuần túy là làm xong việc rồi, hoặc giống như Diệp Diệu Đông, vừa thả xong lưới quay về, tiện thể ghé qua xem.
Ông chú vừa nhắc nhở anh thấy anh cầm vợt tay, đang khua khoắng trên mặt biển có mảng sứa xanh đó, cứ lặp đi lặp lại, dường như đang tìm thứ gì đó, cũng hơi tò mò, đành ở đó nhìn một lúc, muốn xem anh định làm gì.
Bản thân cũng chăm chú nhìn mặt biển, muốn biết bên trong có thật sự có gì khác biệt không.
Mấy chiếc thuyền đánh cá lần lượt lại gân, cũng thấy mấy quả cầu xanh nổi lềnh bênh trên mặt biển, đều tò mò, cũng hỏi thăm họ.
Diệp Diệu Đông nào có rảnh mà để ý họ, anh vừa mới vớt lên thêm một con sứa biển nữa.
Nhưng thứ mấy người đó chú ý không phải ở trên người anh, mà toàn bộ đều ở trên mảng quả cầu xanh trên biển, và trên người ông chú đang giải thích cho họ.
Ông chú cũng nhìn thấy hành động của anh, chỉ là cách xa quá, không nhìn rõ, trông có vẻ chẳng khác gì mấy quả cầu xanh kia, trong lòng càng thêm nghỉ hoặc.
Có người tò mò vớt mấy cái lên xem, lại cũng phát hiện ra hành vi không ngừng khua khoắng của Diệp Diệu Đông, cực kỳ khả nghi.
Có người quen hô: "Anh làm gì thế A Đông? Không phải nói là sứa à? Anh làm gì mà khua qua khua lại thế?"
Vừa hay anh lại vừa thấy một con sứa biển lớn ẩn hiện ở dưới, anh vui mừng lập tức vớt lên, anh cũng không ngại mấy người này.
Trừ phi anh không vớt, chứ không thì mấy quả cầu nổi trên mặt biển ở đây, vẫn sẽ thu hút thuyền đánh cá đến, đây là ven bờ, vẫn sẽ nhìn thấy.
Hơn nữa, nơi sản xuất sứa biển không phải chỗ họ, Ôn Châu mới là nơi sản xuất sứa biển phồn thịnh, người cắt sứa biển sớm nhất cũng là người Ôn Châu, chỗ họ hiếm thấy, người trong làng cũng không biết chia cắt, cũng không biết xử lý sứa biển.
Bởi vì sứa biển sau khi được đánh bắt lên phải chia cắt xong trong vòng 1 tiếng, nếu không sứa biển vừa chết, ruột sứa biển sẽ biến chất, không thể ăn được.
Cho nên rất nhiều người cho dù nhìn thấy, cũng đều sẽ không bắt, bắt cũng không cắt được.
Lúc này mọi người cũng đều nhìn thấy, con sứa biển lớn anh vừa vớt lên, lập tức cũng hiểu ra, vừa rồi anh khua qua khua lại dưới biển là đang tìm cái gì.
"Ôi chao- Con sứa biển này cũng khá to đấy."
"Không ngờ trong đám sứa xanh này còn lẫn cả sứa biển, tiếc là chúng ta không biết xử lý."
"A Đông à, anh đừng vất vả vớt thế, cái này khó xử lý lắm..."
"Tiếc thật, cũng không biết sứa biển bán ở ngoài là xử lý thế nào..."
"Ai mà biết, chỗ mình lại hiếm, học cũng vô dụng."
"Sao A Đông còn đang vớt thế? Mau bảo anh ấy đừng vớt nữa..."
"Đúng vậy, đừng vớt nữa..."
Mọi người lần lượt khuyên can anh, cho rằng anh là người trẻ không hiểu biết, đang làm công cốc ở đó.
Diệp Diệu Đông liên tiếp lại phát hiện thêm mấy con sứa biển dưới nước, có con kích thước cũng không nhỏ, hơn nữa cùng với số lượng quả cầu xanh nổi lên càng nhiều, số lượng sứa biển dường như cũng có xu hướng tăng lên.
Màu sắc dưới nước cũng đồng thời nhiều hơn, không chỉ là màu của quả cầu xanh, dưới nước còn xuất hiện thêm mấy màu sắc rực rỡ của sứa biển trong suốt màu nhạt. Đây mới chỉ là ở vị trí trước mặt anh, ở những vị trí khác chắc cũng có sứa biển.
Lúc anh mới đến đây, đều không nhìn thấy nhiều thế này, vẫn phải khua đám quả cầu xanh ra mới thỉnh thoảng nhìn thấy một hai con.
Anh hào hứng tiếp tục vớt, người khác không biết giết, anh biết mài
Cách chia cắt xử lý này, sau này truyền bá rất rộng.
Nghĩ đến việc anh cũng chỉ có thể vớt sứa biển ở vị trí trước mặt mình, trên biển khu vực lớn thế này, những vị trí khác chắc chắn cũng có, một mình anh cũng vớt không xuể, chi bằng gọi mấy chiếc thuyên cùng vớt, lúc đó anh thu mua lại của họ, rồi cùng nhau nhờ người xử lý là được.
Người đông sức mạnh, số lượng nhiều lên rồi, vậy nhất định phải để mọi người cùng vớt, mới có ý nghĩa.
"Mọi người, các chú bác anh em, tôi thấy sứa biển cũng không ít, mọi người có thể cùng vớt, vớt xong bán cho tôi."
"Gì? Vớt xong bán cho anh?"
"Diệu Đông, anh không bị sốt chứ? Nói nhảm gì vậy?"
"Đúng vậy, bến thu mua còn không thu, bán cho anh, chẳng phải hại anh sao?"
"Cái này không dễ xử lý đâu, lại có độc, rất dễ bị đốt đấy?"
Cũng có người không được lương thiện cho lắm, nghe nói anh muốn thu mua, đều vội vàng hỏi thu bao nhiêu tiền, cũng chẳng quan tâm anh có ôm đồm nổi không? Cũng chẳng quan tâm anh lấy đi làm gì?
"Một cân một xu, lên bờ cân luôn, chỉ cần sống thôi, chết không lấy."
Mọi người lập tức xôn xao.
"Thật hả? Một cân một xu?" "Thật hay giả vậy? Anh thật sự thu à?”
"Tất nhiên là thật, nhiều người nghe thế này, chẳng lẽ tôi còn lừa các anh sao? Nếu lừa các anh, bắt các anh làm công cốc, các anh chẳng phải xông lên nhà tôi mắng chết tôi à?"
Đừng thấy một xu ít, quan trọng là sứa biển nặng lắm, chỉ riêng mấy con trước mặt họ lúc này, ước chừng một con cũng phải mười mấy 20 cân, một con thế này đã là một hai hào rồi, bắt thêm mấy con nữa là mấy đồng rồi, số tiền này không ít đâu.
Hôm nay mới tạnh, thuyền đánh cá vừa rời cảng tránh bão, mọi người hôm nay về cơ bản cũng chẳng có thu nhập gì, hơn nữa ra khơi còn phải bỏ ra một khoản tiền dầu, không chỉ hôm nay, hơn nửa tháng nay, cũng chỉ có sò biển bán được một lần, ai nấy đều nóng lòng kiếm tiền.
Hơn nữa, thời gian trước khi bến đóng cửa, Diệp Diệu Đông còn ở bãi biển giúp bà con làng xóm thu mua hết hải sản của mọi người.
Có một lần rồi, độ tin cậy trong lời anh nói cũng rất cao.
"Nhanh lên, chúng ta mau tìm sứa biển..."
Thế là, tất cả thuyền đánh cá lần lượt động đậy, vội vàng cầm lấy công cụ trên thuyền mình, đi tìm sứa biển ẩn nấp trong đám sứa này.
Ngay cả những người khuyên can họ trước đó cũng đều hành động, sợ chậm một bước bị người khác lượm mất nhiều, mọi người tranh nhau cầm vợt tay bằng cả hai tay hành động, đều giành nhau tìm sứa biển.
Có thuyền chỉ có một người cầm vợt tay cũng hối hận không mang thêm cái nữa, nếu không có thể một tay khua, một tay vớt.
Diệp Diệu Đông cũng đang nỗ lực tìm, đây đều là tiền cả, cũng không thể tự mình không làm mà đứng đó nhìn.
Nhiệt huyết của mọi người đều tụ tập ở mảng có quả cầu xanh này, tìm kiếm sứa biển, sự bất thường ở đây cũng thu hút các thuyền đánh cá ở xa đến, biết chuyện rồi, cũng lần lượt tham gia. Có tiền không kiếm là đồ ngu.
Ngay cả mấy chiếc thuyền lúc đầu đã rời đi, lại ngơ ngác quay trở lại.
Biết Diệp Diệu Đông muốn thu mua sứa biển, ai nấy đều đấm ngực dậm chân, hối hận mình đi sớm quá.
Cứ thế, số thuyền đánh cá bị thu hút đến trên mặt biển càng ngày càng nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận