Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1142: Xích triều mang đến cái này một sóng lớn (length: 27405)

Từ chỗ cao nhìn xuống chỗ thấp, mắt vẫn rất tốt, lại thêm có ống nhòm, vẫn có thể theo dõi được đám cá thu sọc đó.
Diệp phụ cũng nhờ hắn nhắc nhở, hướng đám cá một mực đuổi theo.
Quả nhiên, ăn no rồi cá mập bạc bơi cũng không nhanh, phía sau đi theo đại quân cũng không chạy nhanh lắm, bóng cá trên mặt biển nhốn nháo cả lên.
Thuyền đánh cá nhanh chóng lướt qua, sau đó đi quá một đoạn thì chậm tốc độ lại dừng lại, đám người chèo thuyền sớm đã chuẩn bị xong, thuyền đánh cá vừa dừng, thấy có đàn cá hướng bên cạnh thì liền lập tức ném lưới đánh cá đã chuẩn bị sẵn.
Lại được hai mẻ lưới đầy ắp, chỉ là lúc thu lưới, đàn cá chẳng hề dừng lại, tiếp tục tiến lên, đồng thời còn lệch khỏi hướng đi của thuyền đánh cá, bơi theo hướng khác.
Vì có nhiều tôm cá, một lưới đầy ắp, nên họ thu lưới cũng tốn thời gian, đợi hai mẻ lưới lần lượt thu lên hết, lúc về đến boong tàu, Diệp Diệu Đông đứng ở trên buồng lái dùng ống nhòm nhìn, cũng không thấy bóng đàn cá đâu.
Chỉ biết chúng vừa mới chếch về hướng bên cạnh, hắn chỉ tay theo hướng đó, bảo cha tiếp tục chạy theo hướng hắn chỉ xem có tìm được không, nếu không thấy thì cũng đành bỏ, chuyến cá thu sọc này xem như chỉ thu hoạch đến đây thôi.
Diệp phụ làm theo hướng hắn chỉ, không ngừng chạy tiếp, nhưng cũng không còn thấy bóng đàn cá nữa, mà Diệp Diệu Đông cầm ống nhòm nhìn khắp bốn phía, trên mặt biển cũng không thấy động tĩnh gì, đến chim biển cũng bay tứ tán, hoặc là bay quanh thuyền đánh cá của họ.
Cũng chẳng biết là vì no rồi, hay là không tranh được cá lớn, hoặc là đi theo thuyền đánh cá của họ ngược lại càng có đồ ăn.
"Không có à? Không tìm được à?"
Diệp Diệu Đông hạ ống nhòm xuống, "Không tìm thấy, hoặc là chạy xa hoặc là lặn xuống đáy biển rồi, không thấy tung tích, ngươi tự quyết đi, muốn đi hướng nào, tọa độ nào, tự quyết định."
Giá mà có một thiết bị dò đàn cá thì tốt, như vậy có thể thăm dò tình hình dưới đáy biển.
"Không tìm thấy thì thôi vậy, vừa rồi gặp một đợt đó cũng được nhiều rồi."
"Ta xuống dưới nhìn chút, hay là ngươi lái thuyền."
Boong tàu vẫn đầy ắp tôm cá, có vài con chim biển gan lớn còn đáp xuống, muốn tha cá lớn đi, nhưng không lần nào thành công, đều bị người xua đuổi.
Mọi người vừa thu dọn hàng vừa tiện tay ném tôm cá nhỏ cho chim biển ăn, khiến chúng lao xuống tranh nhau.
Diệp Diệu Đông thấy mọi người đang chuyển hàng, bèn ngồi xuống giúp một tay, đồng thời hỏi: "Ước chừng bắt được bao nhiêu cân rồi?"
"Chắc cũng tầm 3000 cân, có thể bán được giá tốt đấy."
"Đây còn chưa tới chỗ đánh bắt, còn chưa thả lưới đã vớt được nhiều thế rồi, tốt..."
"Trần Thạch hết cà lăm nhiều rồi, xem ra đàn cá trị được cà lăm à?"
Trần Thạch cười ha hả, "Không có, tại là quá...rung động, lần đầu... gặp... đàn cá trong nước, cái...kia nhiều quá, làm...lúc ấy không nói... được."
"Lúc ấy không nói được giờ thì nói được rồi."
"Đúng á."
"Đáng tiếc, chỗ này không thả lưới được, cạn quá, nếu không cũng vớt thêm được một ít nữa."
"Lại chạy xa hơn chút nữa xem, hết thấy sứa rồi, nghĩa là sắp ra khỏi gần bờ rồi đó."
Bọn họ giờ đang chạy hướng ra biển Đông, trước kia ở quê thì đều hướng eo biển Đài Loan gần đó, hoặc hướng xuống phía đông nam biển mà chạy.
Diệp phụ vừa lái thuyền đánh cá, vừa dùng la bàn xác định phương hướng, ở vùng biển xa lạ, ông không dám chạy quá xa, canh chừng thời gian, thấy cũng sắp đến thì ông mới kêu người thả lưới.
Mặt biển xung quanh bao la bát ngát, vô biên vô tận, không thấy núi sông uốn lượn, chỉ thấy đường chân trời ven biển.
Đông Thăng hào đứng trước biển cả mênh mông thật là nhỏ bé, giống như một hạt cát không ai để ý trên sa mạc.
Ban ngày nắng nóng như thiêu, nhưng gió thổi trên mặt biển vẫn rất mát, dọn xong hàng hóa, Diệp Diệu Đông trở về khoang nghỉ ngơi, người thì thả lưới thì thả, nấu cơm thì nấu.
Tranh thủ thời gian làm việc nên làm, đến lúc thu lưới thì còn bận rộn.
Nằm đó, hắn cũng không rảnh, mà đang nghĩ ngợi bên kia rãnh biển sẽ bị bại lộ, năm sau chắc cũng không có nhiều thuyền muốn tới đây kiếm tiền.
Dù sao bây giờ cũng không béo bở như hai năm trước, chỉ mấy nhà bọn họ chia nhau, giờ thì cả thành phố người ta đều tham gia, vì chút tiền này mà đánh nhau đổ máu với dân địa phương cũng chẳng đáng.
Nếu như một chuyến vẫn kiếm được mấy vạn tệ, máu chảy thành sông họ còn thấy đáng, vì chẳng ai nghĩ mình là pháo hôi, ai cũng tự nhủ mình là con cưng của trời, có thể cười đến cuối cùng.
Nhưng cũng không loại trừ có người nghĩ năm sau chắc có quy tắc hơn, không còn nguy hiểm như vậy nữa, tới đây dù sao cũng là kỳ nước lên, dù chỉ vớt mỗi mặt biển, vẫn hơn ở nhà kéo lưới kiếm vài đồng lẻ.
Hắn suy nghĩ lung tung, bỗng thấy sang năm cũng không cần lo chuyện đám người trong thôn nữa, năm nay ai nên đến cũng đã đến rồi, ai cũng biết vị trí rồi, họ có thể tự sắp xếp.
Cùng lắm là đợi hắn lên làm phó hội trưởng, đến lúc đó có chính sách hay việc gì liên quan, thì báo trước, lỡ có chuyện gì khó khăn thì cũng sẽ giúp, dù gì cũng là người cùng thôn, nên liên kết thì vẫn cứ nên liên kết.
Nếu họ có đến thì chắc chắn cũng đến từ sớm rồi.
Chỉ là bây giờ một tháng cũng không thể vớt hết được nhím biển trong rãnh biển, ai mà biết thời tiết sẽ thay đổi thế nào? Dù mỗi ngày đều trời quang, rãnh biển trải dài bao xa hắn cũng không rõ, chỉ có thể vớt xong một khu vực rồi dần chuyển chỗ, có bao nhiêu thì vớt bấy nhiêu.
Chuyến này ra khơi, hắn tính chỉ đợi khoảng ba ngày thôi, khoang cá đầy là lập tức quay về, có mấy ngày đó giảm nhiệt, chắc người địa phương cũng thử hết rồi, rồi bỏ cuộc thôi.
Đợi hắn về thì rãnh biển đó vẫn là của hắn.
Kiếm được tiền lớn ở chỗ gần, thì hắn việc gì phải bỏ gần tìm xa.
Nhân lúc giờ còn chưa vào thu, thời tiết còn chưa mát, có thể xuống nước thì tranh thủ xuống nước vài chuyến, vớt hết đám nhím biển dưới đáy rãnh, biết đâu hắn còn có thể dạt ra ngoài nữa.
Đến năm sau, không cần phải ở cái rãnh biển đầy sứa kia, mà cứ theo rãnh đáy mà đi ra ngoài.
Đến lúc đó mọi người đều ra sức mà vớt sứa, còn hắn chỉ cần ở ngoài mà dễ dàng bắt nhím biển, dịch chuyển ra với mọi người, như vậy tốt hơn.
Hắn mặc sức tưởng tượng, nghĩ đi nghĩ lại, kết quả buồn ngủ mất, đến cơm trưa cũng không ăn, người chèo thuyền định đến gọi hắn, thấy hắn ngủ lại lui ra.
Trong đêm dậy sớm, sau khi ăn cơm trưa xong bọn họ cũng ngủ một giấc, tỉnh dậy là vừa hay lúc thu lưới.
Cả ngày trời, ngoài mấy chỗ gần bờ, bọn họ còn không gặp tàu đánh cá nào khác, trên mặt biển lẻ loi chỉ có tàu họ lênh đênh.
Trước kia cũng đâu phải không đi biển bao giờ, mà giờ không biết có phải vì ở ngoài tỉnh xa lạ không, cả ngày thuyền đánh cá chỉ lủi thủi một mình, đêm đến lại thấy hơi đáng sợ.
Bình thường dù là trong đêm, nhưng lúc ngẩng đầu lên bọn họ vẫn có thể thấy Bội Thu hào, hai tàu làm bạn, cảm giác an toàn hẳn.
Diệp Diệu Đông ngủ ngày rồi, nên tự động đảm nhiệm ca trước nửa đêm.
Trong lúc hắn cho thuyền chậm rãi đi dạo trên mặt biển làm việc, hai người chèo thuyền cùng ca với hắn chạy từ dưới boong lên.
Hắn ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Dưới hầm lấy hàng xong rồi?"
"Xong rồi, boong tàu có hai ta, thấy trống trải... hơi sợ..." Trần lão Thất hai tay ôm cánh tay vừa xoa xoa vừa đi qua lại.
Trần Thạch cũng nói: "Quá...quá tối...Toàn... Biển nhìn vào đều...đều tối, lại...còn hai ngọn đèn...sợ."
Diệp Diệu Đông vốn không có cảm giác gì, sớm đã quen với bóng tối, nhưng nghe họ nói vậy, đột nhiên cũng thấy hơi đáng sợ.
Bóng tối tựa như một con quái thú há miệng, khi họ làm việc cảm thấy như thể nó sắp nuốt chửng cả thuyền đánh cá của họ, tựa như giây sau thuyền đánh cá sẽ chìm vào đêm tối rồi biến mất vậy.
Trước kia trên mặt biển dù thế nào vẫn sẽ có Bội Thu hào, hai bên ngó nhau, nhìn vào không thấy cô độc thế.
"Hai người các ngươi nói cũng có lý, vậy các ngươi cứ ở trên buồng lái đi, đến lúc thu lưới thì xuống lại. Người mà, chính là không được rảnh, cứ rảnh là suy nghĩ lung tung, có việc để làm thì lại chẳng còn hơi đâu nghĩ gì nữa."
"Đúng đúng, là thế đó... Vừa... làm xong việc, nhấc...ngẩng đầu... nhìn mặt biển, tim...tim hoảng." Diệp Diệu Đông đang định nói thêm gì, thì thấy lúc mạn thuyền lao lên thì đột nhiên bọt nước xanh biếc tung lên.
Mà không phải chỉ một cái, là liên tiếp.
Thuyền đánh cá không ngừng hoạt động, đồng nghĩa với việc không ngừng di chuyển, bọt nước tung tóe lên đập vào mạn thuyền, mang theo tất cả bọt nước đều một màu xanh lam, không hề thay đổi.
Hắn thốt lên: "Thủy triều đỏ!"
"Thủy triều đỏ!"
"Sóng sóng bọt nước... màu xanh lam..."
Diệp Diệu Đông lặp lại theo: "Thủy triều đỏ... Vừa nãy còn không có, đây là đột nhiên lan rộng tới."
Không chỉ mạn thuyền, hắn nhìn quanh bên cạnh thuyền và đuôi thuyền, bọt nước bắn lên khi di chuyển đều là màu xanh lam, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thủy triều đỏ.
Thủy triều đỏ còn có một tên gọi mỹ miều khác là 'mắt xanh nước mắt', đây là một hiện tượng tự nhiên, không ngờ lại gặp ở đây.
Hai năm trước hắn đã từng gặp ở nhà, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến họ, còn bây giờ thì khác, hắn phải lái thuyền quay về.
Cũng không biết liệu đám thủy triều đỏ này có lan vào bên trong hay không, hiện tại chỉ có thể quay về trước, làm việc ở vùng biển gần bờ hơn, bình thường không nên ra ngoài nữa, bên ngoài giờ chắc toàn là thủy triều đỏ.
"Thủy triều đỏ... là... là cái gì?"
Trần Thạch vừa làm ngư dân chưa đến hai năm, chưa từng gặp, hiểu biết cũng không nhiều."Thủy triều đỏ là một loại hiện tượng hải dương, ban ngày nhìn nước biển có màu nâu, đến ban đêm sóng biển trào lên thì có ánh sáng xanh lam, giờ thuyền đánh cá đang đi nhanh, sóng biển xô vào tự nhiên mang theo ánh xanh lam."
"Sinh vật gây ra thủy triều đỏ dày đặc có thể làm tắc cơ quan hô hấp của cá, sò hến, gây ra hiện tượng chết hàng loạt. Những cá và sò hến bị nhiễm độc chết do thủy triều đỏ tiếp tục thải độc tố ra môi trường, gây hại đến sự phát triển của các sinh vật biển khác."
"Cái thứ này nhìn đẹp mắt vậy thôi, có phải cái gì tốt đẹp đâu, giờ chúng ta chỉ có thể tạm thời rời khỏi vùng biển có thủy triều đỏ này thôi." Diệp Diệu Đông giải thích để anh ta hiểu rõ.
"Lưới đánh cá..."
"Không cần vội thu, cứ từ từ, chạy ra ngoài đã, mới gặp thôi, không sao đâu."
"Nhìn xem... đẹp thật..." Trần Thạch tò mò lại cúi người xuống khoang lái, dựa mạn thuyền, ngắm nhìn bọt nước mang theo từng đợt ánh xanh lam dọc theo mạn thuyền đánh cá.
Thủy triều đỏ thường xuất hiện nhiều vào mùa hè, nếu nghiêm trọng thì sẽ ảnh hưởng đến con người, người nếu ăn phải tôm cá, sò hến nhiễm thủy triều đỏ có thể bị trúng độc, may mà hắn chỉ mới vừa gặp phải, đi về thì không vấn đề gì lớn.
Chỉ là hắn vừa đi vừa làm việc, lại đang kéo lưới, nên tốc độ chạy có chậm hơn một chút, dù hắn đã quay đầu chạy về, nhưng bọt nước mang theo vẫn ánh lên màu xanh lam, nghĩ ngợi, hắn gọi hai người họ kéo lưới lên.
Kéo lưới lên rồi hãy quay về, khi nào hết ánh xanh lam thì lại thả lưới tiếp.
Hôm nay thu hoạch của họ cũng khá tốt, vốn dự định tối mai vừa đi vừa thả lưới về, đến chiều ngày kia là có thể cập bờ, nhưng kế hoạch không theo kịp biến đổi, hiện tại chỉ có thể quay về trước, đi đến chỗ nào không có ánh xanh lam thả lưới làm tiêu hao chút thời gian.
Bóng tối vốn khiến người ta ngột ngạt sợ hãi, đột nhiên vì có ánh xanh lam mà trở nên quỷ dị thêm chút. Mới đầu, nó còn khiến người ta hiếu kỳ một chút, nhưng nhìn lâu rồi thì không khỏi có chút dựng tóc gáy, dù sao trong bóng tối nền là màu đen, cả một chiếc thuyền cá giờ lại mang ánh xanh lam, khiến họ nhìn thấy sao mà quái lạ. Nhất là Diệp Diệu Đông đang ngồi trong buồng lái, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh chiếc thuyền, cả một chiếc thuyền giờ đang tỏa ánh xanh lam, như thể được thứ ánh sáng đó nâng lên, trong bóng đêm mịt mùng, ánh xanh lam nhấp nháy tỏa sáng. Hắn với trí tưởng tượng phong phú của mình liền suy nghĩ lung tung một hồi, thân thể run lên, rồi vội lắc đầu, xua những ý nghĩ quỷ dị ra khỏi đầu.
'Mắt xanh nước mắt' vào mùa hè thì khá phổ biến, nhưng giờ thì ít gặp hơn, hệ sinh thái biển bây giờ tốt hơn nên hiện tượng này ít xảy ra hơn, trên mặt biển thì chỉ có một chiếc thuyền của họ thôi, mà ngư dân bây giờ lại khá mê tín, đêm hôm nhìn thấy hiện tượng này khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Lưới đánh cá từ từ được kéo lên, thuyền đánh cá cũng đang quay về, chỉ là ánh xanh lam vẫn tồn tại, đến khi lưới hoàn toàn được kéo lên rồi, ánh xanh lam mới nhạt đi một chút, không còn sáng như vậy, không còn dày đặc như vậy, trở nên loang lổ hơn, nhưng vẫn phải tiếp tục đi về.
Xem ra đợt 'mắt xanh nước mắt' này bao phủ một diện tích rất lớn, không biết có lan rộng thêm nữa hay không.
Diệp Diệu Đông đợi khi hàng trong lưới đánh cá được đổ hết lên boong, Trần Thạch và người còn lại cũng lần lượt kéo hết chỗ lưới đánh cá còn lại lên, vứt lên boong.
Khi đã thu hết lưới lên rồi, hắn tăng tốc đi vào, tiện thể hơi chếch về một hướng khác, biết đâu vùng biển khác chưa bị ảnh hưởng.
Chỉ là cho đến khi trời tờ mờ sáng, thuyền hắn đi đến đâu, một lúc sau, mạn thuyền lại xuất hiện bọt nước màu xanh lam.
Mới đầu hắn vẫn gọi người thả lưới tiếp, nhưng sau khi đi lại hai lần, hắn đành bỏ ý định đó, tập trung chạy về.
Diệp phụ vừa thức dậy, còn đang giãn gân cốt, tiện thể đi tiểu buổi sáng, định phụ giúp phân loại tôm cá, kết quả chỉ thấy boong thuyền toàn lưới đánh cá ngổn ngang, không có tôm cá nào cả, thấy có chút lạ.
Lúc này trời mới chỉ hửng sáng, trăng sáng vẫn chưa xuống núi hẳn, mặt trời cũng chưa xuất hiện hoàn toàn.
"Đây là sao? Sao lại thu hết lưới đánh cá lên thế, không tiếp tục làm việc?"
Trần lão thất giải thích: "Đêm qua chúng con gặp thủy triều đỏ."
Ba người vừa mới tỉnh dậy đồng thanh ngạc nhiên: "Thủy triều đỏ?!"
"Gặp thủy triều đỏ từ khi nào?" Diệp phụ nhìn ra biển, nhưng lại thấy nước biển một màu xanh lam, không có vẻ gì là thủy triều đỏ cả.
"Khoảng năm, sáu tiếng trước, lúc phát hiện thủy triều đỏ, bọn con định quay về một đoạn, xem có thể tránh được thủy triều đỏ, rồi làm tiếp không, nhưng thấy nước biển vẫn có ánh xanh lam, nên bọn con thu hết lưới lên."
"Đông... Đông ca bảo, đợt... đợt thủy triều đỏ này... chắc là rất lớn, lan rộng... rất nhiều, vốn... định... thẳng... đi về bờ..."
"Thế là về luôn?" Diệp phụ nhíu mày: "Vừa ra ngoài có một ngày một đêm, có được bao nhiêu đâu..."
"Hắn nói là thủy triều đỏ thì hải sản ở đáy biển này chắc sẽ bị ảnh hưởng, hắn định quay về một chút xem có còn chỗ nào chưa bị ảnh hưởng để kéo thêm vài mẻ." "Đây là kế hoạch ban đầu, đừng nghe Trần Thạch nói một nửa bỏ một nửa, vừa đến đây phát hiện hết ánh xanh lam, hắn vừa mới lên tiếng bảo, chúng ta chuẩn bị thả lưới, chúng con đang chỉnh lưới chuẩn bị thả đây."
"Vậy vẫn có thể đi chỗ khác, tiếp tục vớt cũng còn tốt." Diệp phụ yên tâm phần nào, dù sao vẫn có thể tránh được, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc đánh bắt của họ thì không sao cả. Nói xong ông cũng lên khoang lái, định thay Diệp Diệu Đông, tiện thể hỏi thêm vài câu về tình hình thủy triều đỏ trong đêm.
"Không có gì đâu cha, thủy triều đỏ thường xuất hiện vào ban đêm, mà vừa hay lúc đó thuyền đang chạy nên bọt nước tung lên đều màu xanh lam, con liếc mắt là phát hiện ngay, xong con cho quay về luôn, tính kiếm chỗ nào không có thủy triều đỏ để vớt tiếp, cho đỡ tốn tiền dầu đi lại. Vừa may giờ đã kiếm được rồi, chỗ này xem ra vẫn chưa bị ảnh hưởng, chắc vẫn thả lưới được."
"Ừm, vậy để ba lái cho, con đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Dù sao cũng đã tìm được chỗ không có thủy triều đỏ để đánh bắt, cứ để cha anh coi là được, anh thức một đêm rồi cũng mệt.
Đổi chỗ với cha xong, anh ra ngoài, cha anh vào.
Diệp Diệu Đông đứng trên buồng lái, vươn vai một cái thật sảng khoái, rồi tiện thể lấy chiếc ống nhòm đeo ở cổ ra nhìn ngó một chút, trước khi vào trong khoang tàu đi ngủ thì nhìn qua tình hình trên mặt biển một lần."Khoan đã..."
Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào phía trước mặt biển.
"Cha, cha nhìn kìa, phía bên kia chỗ kia đen sì một mảng, cha xem xem..."
Diệp phụ nghe con nói cũng thấy tò mò, ông cho thuyền giữ nguyên tốc độ đi về phía trước, còn mình thì bước ra ngoài, cầm lấy ống nhòm của con: "Cái gì vậy trời?" Khi ông vừa đeo ống nhòm lên xem thì cũng kinh ngạc: "Cái gì đó vậy? Một mảng đen thui như thế, như đang bay tới vậy."
Diệp Diệu Đông cũng nheo mắt nhìn theo, nhưng mà mắt thường thì không nhìn rõ lắm, dù sao trời cũng mới tờ mờ sáng, mà nước biển cũng đâu còn màu xanh lam, bình thường khi trời quang mây tạnh, trời xanh biếc in trên mặt nước thì mới thấy nước biển xanh biếc.
"Không biết là cái gì, khoan đã, con bảo bọn nó đừng vội thả lưới, thu vào xem thử cái bên kia là cái gì đã rồi hãy tính tiếp, lỡ lại là thủy triều đỏ đang lan tới thì phí công."
"Hôm trước vừa bắt được hai mẻ, giờ lại thấy đen ngòm một mảng kia kìa, cảm giác giống như thủy triều đỏ đang lan đến, phải xem tình hình rồi mới tính được."
"Đúng là xui xẻo, vừa mới ra khơi..." Diệp phụ lẩm bẩm."Cũng đâu tính là xui xẻo đâu cha, dù sao hôm qua cũng gặp đàn cá, hiện tượng này thì có cách nào khác đâu."
Diệp Diệu Đông thật ra vô cùng thấu đáo, dù sao hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, ngẫu nhiên lãng phí một hai lần ra khơi, ngược lại có gì mà không thể chấp nhận, hôm qua thu hoạch cũng rất tốt, chuyến này đi ra cũng không lỗ, hiện tại cứ như vậy trở về, tuy không lừa được tiền gì, nhưng cũng không thiệt thòi. Hắn hướng dưới đáy hô lớn một tiếng, thuộc hạ tuy mơ hồ, nhưng cũng nghe lời tranh thủ thời gian lại thu lưới lên, chỉ là hỏi thêm một câu.
"Có phải lại là thủy triều đỏ lan tới?"
"Không chắc, cứ nhìn kỹ đã rồi nói, dù sao cứ thu lên trước." Vốn dĩ không thả hết xuống biển, thu lên cũng rất đơn giản.
Đợi mọi người một lần nữa nhét lưới cá vào thanh nẹp, đột nhiên ai nấy đều không rảnh, bọn họ nhàm chán liền học hai cha con trên khoang lái nhìn về phía xa."A... Cái mảng đen kia là cái gì?"
"Cái gì mà đen, rõ ràng là trắng lại có chút đen..."
"Không... Không giống thủy triều đỏ..." "Đó là cái gì?"
Chỉ một lát sau, vật thể ở đằng xa đã bay đến càng lúc càng gần, mọi người cũng có thể nhìn bằng mắt thường, đều kinh ngạc.
Mà hai cha con trên lầu hai nhìn càng thêm cẩn thận."Không phải... Đó toàn là cái gì... Bên cạnh cái mảng kia chắc là đàn cá phải không?"
Diệp phụ nhìn Diệp Diệu Đông miệng lẩm bẩm, trong lòng cũng ngứa ngáy, đưa tay định giật kính viễn vọng trong tay hắn, lại phát hiện không đủ cao.
"Toàn là cái gì? Cho ta xem một chút, mau cho ta xem một chút... Ngươi đừng có giữ, cũng cho ta xem một chút... " Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ nhìn cha mình một chút, đưa kính viễn vọng trên tay cho ông.
"Vừa rồi nhìn xa thấy màu trắng là bọt nước, đen thì giống như là cá lớn gì đó, nhìn không rõ, cách xa quá phân biệt không được, xung quanh một mảng đen kịt, chắc là đàn cá."
Diệp phụ chắc chắn rồi kích động nói: "Là đàn cá! Cái lớn kia cũng là cá lớn, gọi bọn họ chuẩn bị đi, ta lập tức lái thuyền tới."
Nói xong ông nhét kính viễn vọng vào ngực Diệp Diệu Đông, lập tức đi khoang điều khiển, chuẩn bị lái thuyền qua. Diệp Diệu Đông cầm kính viễn vọng còn chưa nhìn được hai cái đã bị cha thúc giục, bảo hắn kêu thuộc hạ chuẩn bị trước, hắn cũng chỉ đành làm theo.
"Mấy người đi chuẩn bị lưới cá đi, phía trước một mảng là đàn cá, chúng ta giờ sẽ lái thuyền qua đó, mọi người chuẩn bị sẵn đi." "Đàn cá à, thảo nào..."
"Đi thôi, đi lấy lưới cá..."
Chỉ là chờ bọn họ cầm lưới cá chuẩn bị sẵn sàng xong, đang đợi tới gần đàn cá để ném xuống thì Diệp Diệu Đông trên khoang lái lại kinh ngạc."Từ từ... Mấy người khoan hãy động..."
Không cần hắn nói, thuộc hạ cũng phát hiện có gì đó không đúng, khi thuyền cá tới gần, họ đột nhiên phát hiện mọi thứ trên mặt biển có chút không giống bình thường.
Trông như rất hung dữ, không ngừng sôi trào, càng đến gần, động tĩnh càng lớn. Diệp Diệu Đông cầm kính viễn vọng nhìn kỹ hơn, dường như ngay ở gần đây, con cá lớn đó đúng là cực kỳ hung dữ, hơn nữa còn dài rất dị thường, mõm nó có một mảng giống như ván gỗ rộng thùng thình, y như cái cưa!
Lúc này nó đang đại sát tứ phương trên mặt biển, không ngừng vung cái cưa lớn phía trước của mình, mà con bị nó chém vào cũng là cá lớn, trông như cá mập."Cha... Từ từ đã, chúng ta đừng có áp sát quá... Đàn cá bên kia có chút không ổn..."
Xem xong con cá lớn, hắn cảm thấy những con cá nhỏ xung quanh cũng không giống bình thường, hình như đều đã chết, toàn bộ trôi nổi trên mặt biển, theo sóng mà lay động chứ không tự mình di chuyển."A, đó là cá gì... Sao lại mọc cái cưa thế kia..."
"Cái đó hình như mọc trên thân cá..."
"Má ơi, con cá gì mà hình thù kỳ quái thế..."
Khi khoảng cách rút ngắn lại, Diệp Diệu Đông lúc này đã thấy rõ ràng, đó là một con cá đao khổng lồ!
Cá đao cũng là một loại cá đuối, hay có thể nói là một loại cá đuối, thân nó rất giống cá đuối, chỉ là mõm của nó cực kỳ khác thường, là một hình răng cưa, chiếm một nửa cơ thể.
Cái răng cưa dài và dẹt kia có những răng cưa nhỏ ở cạnh, giống như lưỡi cưa của cưa máy, lưng nó có màu xám đậm trong nước biển.
Chỉ là lúc này nước biển phía trước loang một mảng màu đỏ, có lẽ là con cá mập bị nó chém chết, nên phun máu làm đỏ mặt nước, nhưng chẳng mấy chốc lại bị nước biển cuốn trôi.
Diệp Diệu Đông nói với cha: "Phía trước là cá đao, trên miệng nó mọc cái vũ khí dài và dẹt như cưa, giống như cá cờ cá kiếm có cái mõm dài vậy, chỉ là của nó thì dẹt và rộng hơn."
"Mấy con cá nổi lên xung quanh có vẻ đã chết, còn cả một mảng lớn, với lại bờ biển phía xa kia, cảm giác màu nước biển rất đậm, không biết có phải thủy triều đỏ lan tới không."
Hắn quan sát bốn phương tám hướng, không chỉ nhìn đàn cá và cá đao đang ở gần mà còn nhìn ra phía xa mặt biển.
Hắn có chút nghi ngờ liệu đám cá này có bị ảnh hưởng bởi thủy triều đỏ không? Nên mới chết hết rồi trôi lên mặt biển, sau đó bị họ bắt gặp.
Nếu là như vậy, thì bọn họ thực sự không thể vớt đám cá đã chết này, đã bị thủy triều đỏ làm chết cả một mảng lớn rồi, người mà ăn vào chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Hắn không phải là người có thể mất hết lương tâm vì tiền.
"Vậy phải làm sao?" Diệp phụ hỏi lại, tiện thể giảm tốc độ lao thẳng tới, giờ ông đã là một người đáng tin cậy rồi. "Đằng xa có phải thủy triều đỏ không? Mấy con tôm cá phía trước vớt được không? Con cá lớn đó có tấn công thuyền không, chúng ta có đối phó được không?"
"Cứ tới gần nhìn một chút rồi quyết định có nên vớt đám cá này không, con cá lớn kia không có vấn đề gì đâu, lát nữa tới gần thả lưới loại dày một chút xuống, quấn lấy nó. Dù mồm nó có thể cắt lưới thì bị quấn thân cũng coi như xong."
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nghĩ ra biện pháp.
Trên thuyền còn có súng, lát nữa bắn mấy phát thì nó tự nhiên không có sức phản kháng.
"Con cá này còn sống, hình thể lại lớn, không cần lo bị ảnh hưởng bởi thủy triều đỏ."
Con cá lớn thế này rất hiếm thấy, bắt được nó cũng coi như hiếm có.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận