Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 425: Hai con cá kiếm(2)

Chương 425: Hai con cá kiếm(2)Chương 425: Hai con cá kiếm(2)
Mà cứu người thì cứu tới nơi, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đã theo tới đây rồi, không thể bỏ mặc họ ở lại đảo hoang, đưa về cũng đơn giản, nhưng...
"Vậy thuyền của các người thì sao? Sửa chữa thế nào?"
"Cứ buộc ở đây trước đã, tôi lấy vài tấm vải nhồi vào lỗ thủng, hút nước ra, rồi về tìm vài vật liệu sửa chữa, mời thêm người ra giúp sửa lại."
"Ừ, có kế hoạch rồi thì tốt."
Diệp Diệu Đông chỉ nói chuyện với cậu A Uy, không để ý đến ánh mắt phức tạp của A Uy nhìn mình, cũng không liếc nhìn anh ta, không tiếp chuyện.
Cứu người là cứu người, vì công ước biển! Nhưng không có nghĩa là anh phải chủ động hòa giải với anh ta, người có tật xấu thì anh không thèm quen biết.
Cha Diệp vui sướng rút cây lao cá ra khỏi mắt cá kiếm, đưa cho Diệp Diệu Đông: "Con cẩn thận chút, mặc dù nó mắc mỏ vào thuyền rồi, nhưng có thể vẫn phát cuồng lúc hấp hối... rút ra đấy..."
"Cha yên tâm, cha cho thuyền tới gần, con không xuống nước đâu, con leo lên thuyền bóp chết nó là xong, dù nó phát cuồng thế nào cũng được."
"Được được."
Diệp Diệu Đông cầm cây lao cá, khi hai chiếc thuyền sát nhau, anh nhảy phóc qua, đi về phía con cá kiếm.
Con cá vẫn còn sống khỏe nhờ nước biển, liên tục vẫy đuôi, đập mình vào thuyền.
Anh cũng làm y như cũ, dùng hết sức đâm lao cá vào mắt nó, thấy nó vùng vẫy dữ dội hơn, máu bắn tung tóe cả thuyền, mặt anh cũng bắn đầy vệt máu, không kịp tránh.
Thân cá đập mạnh vào thành thuyền, tiếng bộp bộp liên hồi, kèm theo tiếng kêu đau đớn khó tả.
Kéo dài khoảng 7-8 phút mới dần yếu đi, chỉ còn vài cái vẫy đuôi, giấy chết. Con cá kiếm này thực sự yếu thật, chỉ mắc mỏ vào đó đã tự kết liễu mình rồi.
Cha Diệp vui mừng đưa dao phay qua, bảo anh cắt đứt mỏ.
Diệp Diệu Đông cắt lung tung như đốn cây, một tay cầm lao cá, một tay chém đùng đùng, mất nửa ngày mới cắt đứt được cái mỏ cứng của nó, nhưng một tay giơ cây lao cá thì không đỡ nổi cả con cá nặng.
Ngay khi cắt đứt mỏ, nó rớt xuống biển, may mà cha Diệp đã chuẩn bị, cầm lưới tay đỡ phía dưới, cá kiếm rơi thẳng vào lưới.
Nhưng lưới tay chỉ là dụng cụ đơn giản, cá 20-30 cân vớt được, còn to như thế này thì không kéo lên nổi, chỉ giữ không cho chìm thôi. ...
"Đông à, nặng quá, con xuống đỡ lên đi."
"Vâng ạ-
Anh vứt dao phay sang góc thuyền rồi nhảy xuống nước.
Sau khi kéo được con cá lên thuyền, anh cho xả máu, rồi bảo hai người kia sang thuyền chuyển hết hàng qua, anh sẽ chở thẳng về trước.
Đưa họ tiếp tục ra khơi làm việc, anh không yên tâm!
Còn những hàng câu dây kia thì đêm về lại thu sau, hy vọng trời không nổi gió.
Giao thuyên cho cha lái, sau khi xử lý hai con cá xong, Diệp Diệu Đông mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh ngồi thu lu trong góc, dựa vào mạn thuyền, thỉnh thoảng liếc nhìn hai cậu cháu.
Toàn thân ướt sũng, khoác áo bông mà vẫn lạnh run, gió lạnh thổi tới là anh hắt xì liên tục, nước mũi cũng chảy ra.
Hai lần trước nhảy xuống nước còn ổn, chỉ hắt xì vài cái, lần này lại bị chảy nước mũi, chắc do nhảy xuống quá lâu và gió lạnh thổi vào.
Anh cảm thấy kế hoạch lặn biển của mình có nguy cơ đổ bể, giờ mà đã thế này rồi, vào mùa đông nhảy xuống chắc chết mất, anh không có sở thích bơi lội mùa đông đâu...
Khoác áo bông, anh suy nghĩ lung tung trong đầu, lau nước mũi càng lúc càng nhiều...
Sau khoảng 40 phút thuyền di chuyển, đã nhìn thấy bến cảng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng mong sớm cập bờ.
Sau khi dỡ hết hàng, Diệp Diệu Đông nghe thấy một lời cảm ơn hiếm hoil
Anh kinh ngạc, lau tai nhìn A Vĩ.
Thấy A Uy xấu hổ quay mặt đi theo sau cậu, hướng về phía điểm thu mua cá của A Tài ở bên cạnh.
Anh mím môi, vui vẻ nhận lời cảm ơn, rồi chú tâm vào cân cá.
Hai con cá kiếm nặng tổng cộng 303 cân!
Giá thu mua 1 cân 1 đồng, cộng thêm các loại cá khác, hôm nay anh bán được 328 đồng.
Anh vui vẻ cầm tờ giấy biên lai vê nhà, nhưng tối hôm đó, anh phát hiện mình sốt và bị cảm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận