Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 123: Cá cam(1)

Chương 123: Cá cam(1)Chương 123: Cá cam(1)
Giữa trưa mặt trời chói chang, như thể cơn bão đêm hôm trước chỉ là một giấc mơ vậy, chỉ mới đi theo người trong nhà đến bãi biển thôi mà Diệp Diệu Đông cũng đã mồ hôi đầm đìa rồi.
Ngẫm lại, vẫn là trời bão thời tiết mát mẽ hơn, nếu trong phòng không bị dột nước thì lại càng tốt.
Ánh mặt trời chói chang khiến cho anh phải híp mắt lại: "Ối- Bờ biển nhiều người thật."
"Bão đi qua, thủy triều vừa rút xuống, ai cũng muốn đến thử vận may. Hơn nữa chuyện hôm trước Đông Tử thừa dịp trời bão đi ra bắt được một con cá vược truyền đi khắp trong thôn, chẳng phải vì thế nên hôm nay mới nhiều người như vậy đấy sao?" Cha Diệp cau mày nói.
"Vậy còn xuống nữa không ạ?"
"Đến cũng đã đến rồi, xuống xem một chút đi."
Trên bãi cát phần lớn đều là phụ nữ và trẻ con xách xô theo, ngoài ra còn có mấy người trẻ tuổi rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Gặp phải người quen, mọi người sôi nổi chào hỏi.
"Ăn cơm chưa?"
"Mấy người cũng tới sao?"
"Nhặt được cái gì rồi?"
Ừm... Đều là những lời này...
Diệp Diệu Đông không bước không ngừng, anh kéo lấy Lâm Tú Thanh tách khỏi mọi người đi thẳng đến khu vực đá ngầm, chính là khu vực hôm trước phát hiện con cá lớn kia, tôm tép nghêu sò trên bãi cát cứ để cho những người khác nhặt đi.
"Cha mẹ, hai người đừng chạy mà, chờ bọn con với..."
Diệp Diệu Đông: Cái thằng đầu đất này! Anh không thèm ngoảnh đầu lại, chờ bọn chúng làm cái gì chứ?
Thủy triều chỉ vừa rút xuống, còn chưa rút đến dưới mặt đá ngầm, sau khi bọn họ chạy được nửa đường cũng chỉ có thể chậm rãi lần theo thủy triều rút xuống.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy phía trước có một con cá vược lớn đang nhấp ngô theo làn sóng, anh vội buông tay Lâm Tú Thanh, cởi giày đi mưa ra rồi xách xô xông thẳng xuống biển.
Lâm Tú Thanh không nhìn thấy, cô không biết tại sao anh lại đột nhiên xông xuống biển, vội vàng kêu: "Anh làm gì thế... ? Lát nữa sóng lại đánh tới ngay đấy."
"Em cứ chờ ở đó, đừng động đậy."
Diệp Diệu Đông đi đến khi nước biển lên đến eo mới dừng lại, anh tìm vị trí vừa rồi của con cá vược kia, sóng biển không ngừng đập dồn dập, suýt chút nữa là cuốn trôi cả anh.
Vừa vặn một đợt sóng cuốn đến khiến cho anh thấy được con cá vượt kia, ngay khi vị trí con cá cách anh một mét, anh nhanh chóng di chuyển về phía trước, nhắm chuẩn rồi dùng xô vớt một phát, đáng tiếc cá quá lớn, nước biển lại quá nhiều, vừa vớt là nó lập tức nhảy ra ngay.
Anh cầm lấy xô đuổi theo sau, đúng lúc nước biển dập dềnh, nó tự bơi vào...
Diệp Diệu Đông giơ cao xô nước qua vai, sau đó vội vàng đi lên bờ, sóng đánh ập tới, cả người anh ướt từ đầu đến chân, anh chỉ cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Lâm Tú Thanh chạy lên đón: "Sao anh lại chạy xuống biển bắt luôn thế... 2 Rất nguy hiểm đấy..."
"Không sao, anh biết bơi, không sợ. Hơn nữa cũng chẳng xa là mấy, nước biển chỉ đến ngực anh thôi, không nhấn chìm anh được đâu.' Anh lại đưa xô tới cho cô nhìn: "Cá vượt lớn đấy, cũng phải hai, ba kí lô, có giá mấy đồng tiền lận đấy."
"Ừm, cẩn thận một chút."
"A...- Có một con ốc lớn này-"
Thủy triều chuyển động vừa vặn đẩy một con ốc đến bên chân bọn họ, Lâm Tú Thanh vui mừng nhặt lên: "Không ngờ đứng yên một chỗ mà cũng có ốc tự dâng tới tận cửa, bên trong có thịt, không phải là vỏ không. Đây là ốc kèn sao?"
"Ừm!"
"Có muốn đập ra nhìn thử xem không?"
Diệp Diệu Đông cười ha hả: "Em đang nghĩ là lại có bảo bối đúng không?"
Lâm Tú Thanh oán trách trừng mắt liếc anh một cái: "Lớn như thế cơ mài"
"Cái xoắn ốc này không có ốc kèn ở trong đâu, vẫn là đem bán lấy tiền đi!"
"Không có thì không có." Cô cũng không có thất vọng, có một viên ngọc Melo đã bất ngờ lắm rồi. Tự dưng lại nhặt được một cái xoắc ốc biển lớn cũng không tồi.
Hai vợ chồng lần theo thủy triều đi về phía trước, các loại hải sản khác cũng chẳng nhặt được bao nhiêu, ngược lại nhặt được cả một xô sò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận