Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1231: Tục nhân đại lão bản (length: 26833)

"Đông ca, sắp xếp cẩn thận vào! Giống hôm qua ấy, đổ một lượt đều lên trên cùng." Người nói chuyện là một thanh niên khoảng 20 tuổi, cũng là người trong thôn, tên Trần Chí Hoa.
Năm ngoái, Diệp Diệu Đông tuyển mười người, một nửa là thanh niên, một nửa được đưa đến thành phố, chỉ còn năm người ở nhà máy làm việc vặt, cộng thêm mấy người cũ luân phiên trực ca, tiện thể rót nước mắm cá.
"Buộc cho kỹ vào, một cọng rong biển cũng không được rơi, rớt thì tao nhặt lên đánh đòn."
"Ha ha, một cọng cũng không rớt đâu, rớt tụi này cởi quần cho anh hút."
"Biến, ghê tởm quá, chết bằm, ngày nào cũng nhìn ba cái thứ đó." "Đông ca, anh không thấy thì làm sao biết tụi này nhìn ba cái thứ đó? Ha ha ha..."
"Câm miệng, làm bẩn lỗ tai chị dâu mày tao rút chết bây giờ."
Lâm Tú Thanh nghe có chút không hiểu.
Có ý gì đây?
Chữ nào nàng cũng nghe rõ, nhưng không hiểu được ý nghĩa.
Nàng nhìn sang Diệp Diệu Đông, "Anh nói gì vậy?"
"Không có gì, tao đi đây, tối nay chắc không về đâu, sáng mai em cho người mang hàng bằng thuyền ra bến cảng, khoảng 9 giờ không sai chứ? Tao tầm 9 giờ lái máy kéo tới đó."
"Được, sáng mai em cho bọn họ tinh mơ là đi."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông lườm mấy gã đàn ông cẩu thả kia một cái, mới có năm tháng thôi mà, còn buổi sáng, có mấy túi hàng mà ai cũng cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo lót làm việc.
Giờ còn hất áo khoác lên vai, đứng bên cạnh đợi hắn lái xe đi rồi chúng mới làm tiếp.
"A Hoa theo ta vào thành phố, Trần Thạch ở lại thay A Hoa ca, mang theo một cái loa, đợi đến thành phố, A Hoa cầm loa vừa đi vừa hét."
"Tuyệt vời, cuối cùng cũng tới lượt mình đi thành phố, đời này đi xa nhất cũng chỉ mới tới thị trấn thôi."
Hắn vui mừng vội vã khoác áo vào, hai người kia đều ngưỡng mộ nhìn hắn.
"Sau này mỗi người bớt nói mấy lời thô tục lại, nhà bên đều là phụ nữ, các ngươi nói chuyện người ta nghe được sao? Đừng để người ta chê cười, chưa cưới vợ càng phải chú ý một chút, mấy bà cô, bà dì đều nhìn đó, đừng để người ta thấy mình không ra gì, mất thanh danh thì đừng hòng lấy vợ."
"Biết rồi Đông ca, tụi này sau này chắc chắn không nói đùa bậy, không nói bừa bãi để người ta nghe thấy nữa. Trước mặt mấy bà già bên cạnh phải thể hiện thật tốt, tranh thủ để mấy bà đó giới thiệu cho tụi này cô vợ tốt."
"Đúng đó, trước mặt mấy bà dì nhiều thể hiện vào, nịnh nọt vào."
Lâm Tú Thanh nghe cũng phải bật cười, "Không đi thể hiện trước mặt các cô nương mà đi nịnh nọt mấy bà dì."
"Thì cũng phải có cô nương đã chứ, chị dâu, chị giới thiệu cho tụi này vài mối đi."
"Vậy các em đi nịnh mấy bà dì đi, tao thì biết ai mà giới thiệu? Mấy bà ấy biết nhiều hơn đó."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Mấy cha lãng xẹt, nhanh tay vào làm việc đi."
Đợi hắn dùng tay quay khởi động máy kéo xong, lại tiếp tục chạy về thành phố.
Hôm nay so với hôm qua chậm hơn một chút, vào đầu thành phố vì có Trần Chí Hoa gào to nên thu hút nhiều người hơn, ai nấy đều bu vào.
Rõ ràng là hô hào đi chợ bán buôn, ai dè mấy người này như điếc ấy, chỉ nghe mình muốn nghe, còn lại bỏ qua hết, giờ lại vây lại đòi mua.
Vốn dĩ ngoài đường buổi sáng đã đông người họp chợ, giờ thì suýt nữa không còn chỗ chen chân.
Có mấy người còn leo lên máy kéo giành giật rong biển, Trần Chí Hoa đành phải nhảy xuống xe đi đuổi người.
Nhưng đuổi không xuể, ai cũng muốn mua, còn nói hôm qua đã thấy rồi mà không chịu bán.
Diệp Diệu Đông đành phải dừng lại bán tạm, hắn cầm loa gọi hàng.
"Nửa cân 2 hào 5, trên 10kg 2 hào 2, không mặc cả, không mặc cả, nửa cân có thể ngâm 2, 3kg, bán rẻ rồi đây..."
"10kg, người kia mua a? Mua về coi như ăn cơm hả?"
"Đúng đó, cái nửa cân 2 hào 5 kia không lời rồi, 10kg thì 2 hào 2, chi bằng anh bán nửa cân đi?"
Diệp Diệu Đông cầm loa tiếp tục hô, "Cô ơi, bán nửa cân tôi lỗ vốn đấy, còn rách việc ra. Đã rẻ vậy rồi mà còn đòi bán nửa cân thì biết khi nào mới hết hàng?"
"Sao mấy người không rủ mấy người quen biết hoặc ai gần mua chung một lần, chia ra không phải tốt hơn à?"
"Dù sao bán lẻ nửa cân thì tao không bán, các người ra biển nhặt đi, ở đó không tốn tiền mà còn khỏi phải trả giá."
"10kg 2 hào 2, không mặc cả, không mặc cả, chỉ dừng chút thôi đi liền đây..."
Nếu không thấy mấy bà thím vây quanh thì hắn cũng không muốn dừng lại nói nhiều làm gì.
Đi dọc chợ phần lớn đều là bán buôn các loại tôm cá, trái cây khô các kiểu, ai nấy đều bán sỉ trên 10kg là chuyện bình thường.
Hàng hôm qua đã bán sỉ hết veo rồi, có lẽ đã đi hết các hang cùng ngõ hẻm rao bán xong, hôm nay lại tới nhập sỉ tiếp thôi.
Hắn đã chậm trễ thời gian dừng lại, mấy bà thím còn muốn mặc cả kì kèo.
Hắn mới vừa hô hai câu, lập tức có người đưa tiền xông tới mua 10kg.
Một người mua được, những người khác cũng rút tiền chen nhau lên mua, tranh thủ mua xong còn đi, suýt nữa thành cướp giật.
Cũng may Diệp Diệu Đông cầm cán cân gỗ dài đứng ở thùng xe máy kéo, vung ngang cán cân qua một cái, cả đám người chen chúc liền bị dạt về phía sau.
"Đừng chen, đừng chen, từng người một thôi."
May mà hắn cũng mang theo hai cây cân, hắn vung cân gỗ ngang trước mặt cản người, Trần Chí Hoa cũng nhanh tay bó một mớ rong biển lại bằng rơm làm đơn vị cân.
Cứ cân đủ 10kg là hắn hét lên một tiếng, liền có cả đám người đưa tiền tới, Diệp Diệu Đông cầm tiền một người rồi giao hàng, lúc này mới không bị loạn.
Nhưng một đám đông người vẫn cứ vây lại, càng ngày càng nhiều, suýt nữa hai người làm không xuể.
Về sau còn có Lâm Tập Thượng dẫn hai người đi ngang qua thấy thế thì nhào vô giúp, bọn hắn mới làm cho kịp, hàng cũng không bị thất thoát hay bị ai thừa cơ cướp mất.
Hắn không biết bận bịu bao lâu, bụng cũng kêu đói, mặt trời cũng xế chiều rồi, người phía trước mới dần vắng đi.
Mà hàng trên xe cũng bán được hơn phân nửa, bao vải trước ngực hắn cũng chất đầy các loại tiền giấy lẫn tiền xu.
Mồ hôi thì như tắm, suýt nữa mệt đứt hơi.
Tuy rằng người xung quanh vắng đi, nhưng vẫn còn, người này đi thì người khác lại tới, thỉnh thoảng người trước chưa mua xong người sau đã đến, bọn hắn muốn lái xe đi cũng không được, chỉ có thể tiếp tục ở đó mà bận.
Đến khi mặt trời gần xuống núi, đường phố nhộn nhịp cũng bớt người đi, rong biển trên xe cũng hết bao này đến bao khác, cũng chỉ còn lại chừng 1/3.
Vốn dĩ hôm nay một xe kéo qua cũng được 3 tấn, hơn 7000kg.
Hiện tại Diệp Diệu Đông tính chừng còn có hơn 2000kg.
Bán từ 10kg trở lên, sức mua của người dân cũng rất khủng khiếp, mà cũng là do thành phố lớn người đông, ai cũng có tiền, chỉ sợ không có cái để mà mua.
Thường thì ai cũng nghĩ một xe hàng mang qua là rẻ lắm, ai cũng sẽ nhào vô tranh nhau, chỗ nào càng đông thì người ta càng chen vô.
Diệp Diệu Đông mệt mỏi dựa vào thành xe, "Má ơi, mấy bà này thật đáng sợ, đi mua đồ thì cứ mua thôi đi, còn cứ khen tao mấy câu."
"Ha ha ha, chẳng phải do mặt anh tuấn tú à, tao thấy có mấy người chưa chắc mua mà cứ thấy mặt anh đẹp trai thì ngó tới ngó lui hai cái rồi cũng tiện tay mua đại đó thôi." Trần Chí Hoa ba hoa.
"Cũng có lý."
Lâm Tập Thượng cũng cười ha hả, "Mặt dày vừa thôi chứ?"
"Tao nói thật thì không cho người ta nói hả? Với lại có phải tự tao khen mình đâu."
Trần Chí Hoa nói tiếp, "Đúng vậy đó, tao nói thật lòng đó, Đông ca nhà mình vốn có tiếng là đẹp trai nhất cái vùng mười dặm tám thôn rồi, nói người thành phố ai cũng tin hết."
"Mệt chết tao, tranh thủ cầm bao tiền cho chặt vào, đừng cho người ta thấy, không thì lát nữa lại đi không được."
"Trời cũng sắp tối rồi, ai nấy cũng về nhà cơm nước, trên đường cũng có ai đâu."
Diệp Diệu Đông quay sang Lâm Tập Thượng, "Sao ngươi còn ở đây?"
"Qua sông rút ván? Vừa giúp ngươi xong đã muốn đuổi tao đi rồi à?"
"Không phải, ý tao là sao ngươi còn ở thành phố? Tao tưởng ngươi đi rồi, đi chỗ khác kiếm tiền."
Có người ngoài nên hắn cũng nói lấp lửng, dù sao thì ai cũng nghe ra.
Vừa nãy thấy người chen nhau vô mua là hắn muốn hỏi rồi, chỉ là bận quá nên kéo tới bây giờ mới rảnh nói.
"Cũng đang tính, gần đây thôi, chuyện còn chưa xong, chờ chút rồi xem."
Diệp Diệu Đông cũng không hiểu rõ, cũng muốn hỏi kỹ càng, có điều chỗ này cũng không tiện để nói.
"Đi ra chợ với tao không? Rồi đến xưởng của tao ngồi xuống nói chuyện tí?"
"Cũng được, mà trước phải mời cơm chứ?"
"Đương nhiên rồi, đi thôi, tất cả lên xe, về chỗ tao rồi nói chuyện tiếp, ở ngoài này không tiện."
"Ừ."
"Toàn là rong biển, cũng không dễ đặt chân, mọi người cứ ngồi đại trên đó thôi, ráng một chút là tới."
Diệp Diệu Đông chờ bọn họ lên hết mới lái xe kéo đi về chợ.
Hôm qua ở ngoài cổng chợ hắn đều đã nói với mọi người là đúng giờ này, hiện tại trễ hết cả rồi, kế hoạch không bằng thực tế, nói buổi trưa, giờ thì đã sắp tối, đúng là nuốt lời.
Cho nên khi hắn đến chợ, các cửa chợ đều đã đóng, trên đường phố vắng tanh không một bóng người, muốn thấy cảnh người qua lại nhộn nhịp thì phải đợi đến chợ đêm mở cửa.
"Đông ca, chúng ta đến muộn rồi, chẳng có ai cả."
"Muộn gì chứ? Bán cho ai mà chẳng được? Đợi chút nữa khi chợ mở cửa rồi lại kéo đến bán cũng thế thôi, dù sao sáng mai cũng sẽ lại có một xe nữa, người hay đi chợ cũng chỉ có bấy nhiêu, không sao cả. Chợ sáng hay chợ chiều, chúng ta đều kịp cả, tầm giữa trưa thường là ít người nhất."
"Vậy thì tốt rồi."
Những việc muốn làm ngày hôm qua, hôm nay cơ bản đều thành công, hàng bán được cả tấn, còn vượt chỉ tiêu gặp Lâm Tập Thượng. Vốn dĩ trong lòng chỉ nảy ra ý nghĩ thử vận may thôi, nghĩ đến đã mấy ngày rồi, không biết có kết quả gì không, cũng muốn hỏi xem còn con đường nào nữa không, có thể mua thêm hai bộ đồ lặn hay không. Không ngờ hôm nay lại gặp được, đúng là ông trời phù hộ.
Chỉ là thời gian xin phép nghỉ không kịp nộp, hắn cũng không thể bỏ lại mọi người mà mình đi Cục Hải dương học, giờ này đi qua chắc chắn bị ăn mắng.
Chỉ có thể đợi ngày mai mới đi nộp được.
Hắn không chào hỏi các dì trong xưởng, nên họ cũng không nấu cơm cho hắn, huống chi chuyến này bọn họ đi năm người.
Diệp Diệu Đông chỉ đậu máy kéo vào nhà máy, dặn bọn họ không được động vào hàng trên xe, rồi dẫn bọn họ đến quán cơm nhà mập ăn trước.
Ngồi vào bàn, mọi người đều nói chuyện vu vơ không đầu không cuối. Lâm Tập Thượng đặc biệt ngưỡng mộ Diệp Diệu Đông, làm gì cũng vui vẻ thoải mái.
"Xe rong biển kia của cậu là thu trong thôn à?"
"À, đúng, cậu mấy tháng rồi không về nên không biết, cũng là nhờ công của cậu đó, người thì cậu giới thiệu, năm nay rong biển trong thôn thu hoạch lớn, mỗi mẫu cũng phải được gần 10 tấn hoặc hơn chút."
Hắn ngạc nhiên, "Nhiều vậy sao? Vậy cậu không phải kéo mấy xe bán dần à? Thế năm sau sao? Năm sau nữa thì thế nào? Cậu nuốt hết ngần ấy hàng nổi không?"
"Ha ha, cậu gánh nổi không?"
"Không phải không được."
"Không phải cậu muốn đi nơi khác à?"
"Đúng" hắn có chút tiếc nuối, bôn ba bên ngoài, đâu bằng ở nhà.
"Cậu buổi chiều chỉ bán rong biển thôi cũng kiếm được không ít nhỉ?"
"Cũng tạm thôi, còn phải tính tiền vốn, tiền thuê kho bãi, còn tiền nhân công nữa, xe chạy đi chạy lại tốn tiền xăng, không có tiền ai làm chứ?"
"Ừ, ở vùng đất liền, rong biển này có thể bán được 5, 6 hào, 6, 7 hào."
"Nhiều vậy sao!" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên một chút rồi lại thấy bình thường.
Vận chuyển đường dài không tốn tiền à? Không tốn nhân lực vật lực à? Còn cả hao tổn nữa chứ?
Ông chủ Chu thu của hắn 1 đồng 7 hào, bán lại gấp ba bốn lần là bình thường.
Hàng lấy từ biển lên, so với giá thị trường trong đất liền chênh 10 lần là chuyện quá bình thường.
Cũng giống như cải trắng 2, 3 hào ở dưới đất, khi ra chợ bán thì lên tới 2, 3 đồng nửa cân vậy.
(Mấy hôm trước đi chợ mua quả dưa chuột cũng 4 đồng, mua củ cải thì 5 đồng, còn mua một ít nấm kim châm và rau thơm hết 18 đồng! Hết cả hồn!) Cũng tại chỗ của bọn hắn là ven biển, gần đó, chi phí vận chuyển nhân công thấp nên mới bán rẻ hơn được.
Lâm Tập Thượng thản nhiên nói: "Bình thường thôi, đất liền đắt hơn ven biển nhiều, từ sau khi năm ngoái không cần giấy giới thiệu khi ra ngoài nữa, tớ cũng đã đi qua nhiều nơi rồi, thấy quen rồi."
"À."
Trần Chí Hoa tò mò nhìn Lâm Tập Thượng, "Anh bây giờ đang làm ăn buôn bán gì vậy? Trông anh quanh năm suốt tháng toàn đi vắng."
"Chạy đây chạy đó, kiếm chút tiền công thôi."
"À, xa nhà thật không bằng ở nhà, ít ra ngoài bôn ba, về nhà còn có bát canh nóng có cơm ăn, còn được thoải mái nghỉ ngơi."
Lâm Tập Thượng thấm thía gật đầu.
"Mau ăn đi, ăn xong rồi sang chỗ tớ ngồi nói chuyện."
Bây giờ còn chưa có ai, đợi đến tối, chợ mở cửa, khi mấy thuyền lớn cập bến về là một đống ngư dân kéo tới ăn cơm ngay.
Cho nên bây giờ đồ ăn lên rất nhanh, chỉ một lát nói chuyện, mấy món ăn đã bày lên đầy đủ. Diệp Diệu Đông sau khi ăn cơm xong, tiện thể hỏi luôn chuyện giấy tờ của bọn họ, dạo trước khi hắn bận ở tỉnh thành, cha hắn dẫn người đi biển, về chắc chắn có giấy biên nhận ăn cơm.
Hôm nay mình cũng đến ăn, tiện thể trả luôn.
Giấy biên nhận không đáng ngại, chỉ sợ thu không lại sổ sách, nhiều cửa hàng sập tiệm cũng chỉ vì điểm này. Việc này dù có phải là cửa hàng của bạn mình đi nữa, hắn cũng không thể làm như thế được.
Đợi về tới nhà máy, hắn mới gọi Lâm Tập Thượng vào phòng mình nói chuyện, rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện của cậu cậu có liên lụy đến cậu không? Tớ còn tưởng cậu đã sớm chạy trốn rồi."
"Đã khống chế được rồi, không truy cứu nữa, coi như xong rồi, những người bị bắt chắc cũng biết tội của mình thôi, chuyện này thật ra cũng coi như là ngoài ý muốn."
"Vậy thôi à? Tớ cứ tưởng sẽ liên lụy rộng hơn."
"Không thể, mấy thuyền hàng kia chìm biển hoặc là sung công rồi, không điều tra nữa, chuyện giằng co đã chấm dứt, cũng đạt được thỏa thuận chung rồi."
Diệp Diệu Đông không dám hỏi nhiều, vội chuyển chủ đề.
"Vậy cậu đang làm đường nào? Tớ cứ thắc mắc hôm nay sao thấy cậu nghênh ngang đi trên phố thế kia, còn có thể qua giúp tớ một tay, hóa ra là thoát rồi."
"Trước làm thì không được, dính vào cũng chẳng ra gì, lại lo sau này còn bị thanh toán, nên vẫn phải ra ngoài tránh gió, tiện thể tìm chút việc làm."
"Đã nghĩ xong sẽ đi đâu chưa?"
"Định lên phía Bắc, nghe nói phía Bắc công nghiệp nhẹ ít, đến lúc đó nam bắc buôn một chuyến."
"Vậy tớ đổ rong biển cho cậu bán nhé!"
Lâm Tập Thượng nhịn cười không được, "Cậu tham tiền phát điên rồi à? Tớ không tự thu được chắc?"
"Cậu nhờ ai thu? Ai cấp vốn cho cậu? Anh em nhà cậu có nhiều tiền thế không? Cậu đưa tiền cho đàn em, cậu yên tâm à? Cũng chỉ có tớ đáng tin thì mới nói với cậu thôi! Tớ là ai chứ, cả trấn đều biết, đến lúc đó tớ sẽ kiểm định chất lượng giúp cậu, cậu về lúc nào cũng có thể đến chỗ tớ kéo một xe hàng."
Lâm Tập Thượng nghĩ cũng đúng, hắn đâu thể cứ mãi ở nhà.
Người trong thôn bây giờ cũng chỉ biết Diệp Diệu Đông.
"Được thôi, vậy cậu phải tính cho tớ rẻ một chút."
"Chắc chắn."
Tốt rồi, sang năm lại thêm một đầu mối tiêu thụ, người này đang tính đường nam bắc buôn bán, cũng là một mối lớn.
"Ai, đúng là cậu làm ăn thích thật, người trước người sau che chắn, phía sau lại có người nâng đỡ, đủ mặt mũi đủ bối cảnh, đi đâu cũng nổi bật."
"Đợi khi cậu cải tà quy chính, cậu cũng thế thôi, mọi người chỉ nhìn tiền, không nhìn xuất thân, qua mấy năm thay da đổi thịt về, cậu sẽ là ông Lâm lớn."
"Ha ha."
"Vậy giờ cậu không có đường nhập hàng à?"
"Cũng phải xem là hàng gì chứ, cậu còn muốn cái gì? Với bản lĩnh của cậu, giờ đồ gì mà không lấy được?"
"Tớ còn muốn hai bộ đồ lặn mà trước cậu làm giúp."
"Cái đó không làm được, cậu muốn nói đồ điện gia dụng thì dễ thôi."
"Đồ điện gia dụng thì tớ tự đi mua được."
"Không phải cậu có lãnh đạo chống lưng à? Hỏi xem, trong bộ đội hải quân chắc chắn có, hỏi thử xem có đồ nào bị thải loại còn dùng được hai bộ không."
Diệp Diệu Đông nhíu mày, cũng không biết có được không nữa.
"Không có thì thôi. Cậu khi nào đi?"
"Chắc hai ba hôm nữa."
"Thế vợ con cậu thì sao?"
"Để ở nhà chứ sao, còn có thể thế nào? Đợi khi nào tớ về xem một chút là được."
"Cậu đúng là không có lương tâm, vợ cậu ở nhà lo toan mọi thứ, hầu hạ người già, chăm con nhỏ, ổn định hậu phương, kết quả cậu thì hay rồi, mấy tháng khó về một lần, còn đi nuôi gái bên ngoài."
Lâm Tập Thượng im lặng, "Cậu không có gì thì tớ đi trước."
"Tớ lỡ lời rồi."
"Vậy tớ đi trước."
Đợi tiễn người đi rồi, Diệp Diệu Đông mới thở dài, hắn chỉ trêu chọc hai câu thôi mà đã không thích rồi, thôi lần sau không nói nữa.
Về tới phòng, hắn lại nằm xuống, định nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại phải kéo xe hàng ra trước cửa chợ.
Hắn còn tưởng rằng thả cái tên "tục nhân" bồ câu kia, đến ngày mai mới gặp lại, không ngờ buổi tối chợ vừa mở cửa lại gặp.
Chỉ là vừa đến chợ, cũng chỉ vừa cầm loa rao vài tiếng, còn chưa đợi người lên hỏi giá, thì hắn đã đi tới rồi.
"Đây là cùng một giờ mà cậu nói đấy à? Hiểu biết của chúng ta có sự khác biệt nhỉ?"
Diệp Diệu Đông thấy người kia có vẻ không vui, cười nói: "Thật sự xin lỗi, tôi cũng xuất phát đúng giờ đấy chứ. Tính là tầm trưa sẽ đến nơi, ai ngờ lúc đi qua đường xá sầm uất thì một đám người muốn mua, vây kín xe tôi, chỉ đành dừng lại bán chút."
"Ai biết là cứ thế bán mãi tới khi trời tối, người ta mới dần tản hết. Lúc này chạy tới thì đã muộn rồi, tôi còn nghĩ xem đêm nay có thể gặp lại không, không ngờ lại trùng hợp thế này." Tục nhân xua tay, "Thôi được rồi, cậu bảo một xe hàng chỉ có từng này thôi à?"
"Chẳng phải là lúc trưa bị kẹt ở đường sầm uất nên phải bán lẻ sao?"
"Cho nên cũng chỉ còn lại chút này, khoảng hơn 2000 cân, ngươi nếu chê ít thì ngày mai sáng lại chở một xe đến."
"Ngươi ngày mai sáng? Vậy ta chẳng phải đợi đến chiều mai mới gặp được?"
Diệp Diệu Đông cười gượng một chút, "Ngày mai nhất định đúng giờ, ngươi trưa mai tới đi? Hoặc là ngươi muốn số lượng bao nhiêu, ta sẽ để dành cho ngươi sớm."
Tục nhân tỏ vẻ 'ta đã biết rồi'.
"Chút hơn 2000 cân này, ngươi định bán bao nhiêu tiền?"
"Ngươi chỉ muốn chừng này thôi sao?"
"Cho ta thêm 5 tấn nữa, có không?"
Diệp Diệu Đông trừng mắt, há miệng ra là 5 tấn? Cũng được đấy, hôm qua hắn đúng là mắt kém, may mà sau đó nghe tên cũng cảm thấy là một đại lão bản.
"Có, chắc chắn là có, nhưng ngày mai đưa tới có thể không đủ 5 tấn, ta cũng không dám chắc, nhưng thêm ngày kia thì chắc chắn có."
"Cũng được, vậy ngươi giữ lại toàn bộ số hàng một xe này cho ta, rồi gộp với hàng ngày mai, xem có đủ 5 tấn không, không đủ thì có bao nhiêu thì cho ta bấy nhiêu. Trưa mai ta cho xe qua, tiện thể cân luôn."
"Được, không vấn đề!"
"Giá bao nhiêu, nói trước đi."
"Ngài định giá bao nhiêu? Để ta xem giá cả có hợp không."
"Ngươi định bán bao nhiêu?"
"Ta ấy à, giá sớm đã định, 10 kg bán 2 hào 2 xu, hiện tại ngươi muốn số lượng lớn thế này, ngươi xem cho ta được giá thu mua bao nhiêu, hợp lý thì được, không hợp thì mình bàn lại."
"1 hào 5 xu."
"Không được, thấp quá, ta buổi chiều chở một xe vào thành phố dạo một vòng cũng bán nhanh được hai tấn, vẫn bán 2 hào 2 xu. Mặc dù ngươi muốn số lượng lớn, có thể bớt cho ta không ít việc, nhưng mà ít quá thì không được, ta thà để lại bán từ từ, còn kiếm được nhiều hơn."
"Nhiều nhất là 1 hào 7 xu, hơn nữa không bàn, ta thà bỏ sức đi thu gom ở nông thôn loại khác phẩm chất."
Diệp Diệu Đông vẻ mặt miễn cưỡng, "1 hào 8 xu, sau này ta còn có mấy chục tấn, nếu sau này ngươi còn đến mua thì tính 1 hào 7 xu."
"Vậy 1 hào 7 xu."
Diệp Diệu Đông thực ra trong lòng đã hài lòng rồi, nhưng vẫn dây dưa một lúc, sau đó mới cố chấp nhận lời, trong lúc hai người họ nói chuyện, loa của Trần Chí Hoa cũng không hề kêu, chỉ là chẳng ai tới.
Lúc này, chợ vừa mới mở cửa, người buôn cá đều ùa vào trong chợ hết, ai còn rảnh đứng ngoài này, chỉ khi nào mua bán xong bên trong, mới có người rảnh rỗi ra ngoài ngó nghiêng xem có hàng gì ngon không. Vậy nên việc tục nhân đến mua cũng bớt cho hắn không ít chuyện, muốn kiếm tiền vẫn phải nhờ vào số lượng, bán lẻ thì biết đến bao giờ mới khá lên được.
Hai người sau khi đạt thành thỏa thuận xong, liền hẹn trưa mai 11 giờ ở chỗ này, rồi ai đi đường nấy.
Diệp Diệu Đông cũng lái máy kéo chở hàng về nhà máy.
Buổi tối thì đỡ bận hơn, nhưng hắn cũng không thể ngủ ngay, hắn vẫn phải đi tìm cha vợ và anh vợ, hỏi thăm tình hình dạo gần đây.
Hôm qua quá vội vàng, hắn chỉ kịp mang tiền về, không có thời gian trò chuyện kỹ.
Diệp Diệu Đông hiện tại cảm thấy sâu sắc là việc làm ăn mở rộng quá lớn, định thương lượng với cha vợ tìm một người chuyên phụ trách ghi sổ, kiểu thu chi.
Lâm phụ cũng rất tán thành, bây giờ Diệp Diệu Đông nhiều việc, những khoản chi lặt vặt cũng nhiều, lúc nào cũng cần hắn ghi chép sổ sách, có khi ông còn loạn cả lên, chỉ có thể nhờ Lâm mẫu nhắc nhở bên cạnh.
Sau khi nói chuyện với họ xong, hắn cũng quyết định ngày mai sẽ để A Thanh ở trong thôn tìm một cô gái biết ghi sổ, cũng không cần thành tích quá cao, chỉ cần trung thực, ghi chép sổ sách rõ ràng, tốt nghiệp trung học, chịu đến đây là được. Chắc cũng không có cô gái nào không muốn lên thành phố làm, khó là ở chỗ trong thôn tìm một người tốt nghiệp trung học.
Việc này hơi khó, gia đình bình thường ít khi cho con gái tốn tiền học hết cấp 2, thường chỉ học hết cấp 1 biết chữ là được.
Chỉ có thể đi hỏi thăm, trong thôn không có thì lại tìm sang các thôn khác, chắc chắn sẽ tìm được thôi.
Nói chuyện hàn huyên một hồi, Diệp Diệu Đông mới kéo cái thân mệt mỏi về ngủ. Hôm sau, hắn đến bến tàu trước, tranh thủ giờ làm việc, mang bản báo cáo đến nộp ở cục hải dương học trước, sau đó mới ra bến tàu chờ nhận hàng.
Buổi sáng sớm ở bến tàu người đi lại cũng nhộn nhịp, nhưng không phải là người cập bến, toàn là người đi biển, vẫn là đám chủ thuyền cá đã lên bờ bán hàng đêm qua.
Bán hết hàng đêm, lúc này đều đã thu xếp xong, chuẩn bị ra biển, cũng giống như hắn ngày trước.
Không ngờ là, hắn đứng trên bến tàu lại có người đến chào hỏi hắn, bảo đã lâu rồi không thấy hắn ở bờ.
Diệp Diệu Đông cũng cười đáp lại, nói mình dạo này bận việc khác, việc đi biển giao cho lão cha rồi, nên ít khi gặp.
Đi lại bến tàu này nhiều lần, hắn cũng quen mặt phần lớn mọi người.
Đứng hơn nửa tiếng, người ra vào tới lui, cũng có đến ba bốn nhóm người chào hỏi hắn.
Và hắn cũng chờ được thuyền đánh cá của nhà mang hàng đến.
Là Trần Thạch lái thuyền chở đến. “Ý... Anh... em... em không... quá giờ ạ?” Diệp Diệu Đông nhìn đồng hồ, "9h30, cũng không muộn, vẫn kịp giờ hẹn. Đưa đến bao nhiêu tấn?"
"Chị... chị dâu nói là... 4...44,5 tấn."
Khóe miệng hắn giật giật, 444 đâu ra nhiều thế.
"Mau bỏ cái tật lúng búng của ngươi đi, đọc thêm mấy bài luyện nói xem sao. 4 tấn còn nói thành 444 tấn, thiếu 440 tấn, ngươi đền cho ta à! Đi chuyển hàng lên xe đi, rồi vào xưởng nghỉ một lát, đợi ăn cơm trưa xong ta sẽ nói chuyện với các ngươi... Ăn cơm xong các ngươi về, ta cũng lái máy kéo về."
"Vâng."
"Ông chủ Đông bây giờ là đổi nghề không đi đánh cá nữa hả? Đổi sang thu mua rồi à?"
Diệp Diệu Đông cười nhìn mấy người đang thu mua hàng ở trên bến tàu, "Không có, vẫn đánh cá, chỉ là tiện thể thu mua bán hàng thôi."
Mọi người chỉ thấy từng túi đen xì, túi nilon tuy là trong suốt, nhưng rất dày, chỉ cần không mở ra thì không thấy bên trong đồ đen xì đó là cái gì.
Đa phần mọi người đều vội vàng ra biển, chỉ lướt qua một chút, cũng chẳng ai muốn quản chuyện bao đồng, bản thân lại quen biết sơ sơ, chỉ chào hỏi một tiếng rồi đi trước. Diệp Diệu Đông kéo xe rong biển đến chợ chưa đến 11 giờ thì tục nhân đã ở đó rồi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận