Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 224: Ngọc ốc biển(2)

Chương 224: Ngọc ốc biển(2)Chương 224: Ngọc ốc biển(2)
"Được rồi, thái luôn thịt ốc dừa kia nữa đi, cùng xào luôn."
"Gì? Các người còn mở thêm ốc dừa à?"
"Đúng vậy, cũng không có gì, biết vậy thì đem đi bán luôn, có được mấy đồng."
Lâm Tú Thanh thấy đáng tiếc thật sự, cô vốn đã tiết kiệm, hôm nay thật hoang phí, lãng phí 3 con ốc quý, nhưng bản thân cô cũng không cảm thấy đau lòng quá, chỉ hơi tiếc thôi, vẫn nghĩ có thể nếm thử cũng tốt, có lẽ là bị chông làm hư rồi!
Nghe nói họ còn mở thêm một con ốc dừa nữa, lòng chị dâu hai lập tức cân bằng trở lại, họ còn lỗ nặng hơn mình!
Khi mẹ Diệp mang rau đã rửa vào, thấy thịt ốc bị bốp nát trên bếp, cùng phần đang được thái, bà hỏi một câu: "Cũng chẳng có gì à?"
"Than ôi, không có gì... a! Cái này là gì vậy?”
Chị dâu hai cảm thấy đụng phải vật lạ trong thịt ốc, vội đặt dao xuống, nhìn thấy trong thịt ốc xuất hiện một hạt tròn màu trắng ngà hơi vàng nhạt, lập tức vui mừng khôn xiết.
"Ngọc à?"
Mọi người nghe vậy đổ xô lại xem, ai nấy đều trợn mắt kinh ngạc.
"Trời ơi, thật á? Có ngọc ốc nữa à!"
"A, ngọc ốc!"
"Để tôi xem..."
Diệp Diệu Hoa phấn khích đưa tay ra, nhưng bị chị dâu hai đập một phát, đau đớn nói:
"Bị dao cắt mất rồi! Mẹ kiếp..."
Chị ta không nhịn được mà chửi thê một câu bằng tiếng địa phương, đau lòng quá.
Ai ngờ được, chị ta đã tuyệt vọng rồi, thế mà lại thái ra được ngọc ốc biển! Chị ta vuốt ve vết cắt trên hạt ngọc, biết vậy đã bắt chước Diệp Diệu Đông móc nát thịt ốc ra xem trước rồi.
Lúc nãy chị ta dùng sức cắt xuống quá mạnh.
Tức chết mất!
Mọi người cũng nhìn thấy vết cắt trên hạt ngọc, dù không phải của mình nhưng cũng rất đau lòng!
Đây là ngọc ốc biển đói!
Có thể khoe với mọi người vài ngày rồi.
Mẹ Diệp cũng vội lau tay ướt đi xem, mắt mở to kinh ngạc: "Các con... các con thật sự mở được ngọc ốc biển à? Sao không cẩn thận vậy hả, còn dùng dao cắt nữa, đã luộc chín rồi sao không móc ra xem trước? Ôi dào ơi, vết cắt lớn thế này... thật đáng tiếc!"
Bà cũng đau lòng lắm, ngũ quang trên mặt nhăn lại, ngọc ốc biển đó! Đã lâu rồi trong thôn họ không ai mở được cả.
"Mẹ đừng nói nữa, con đau khổ lắm rồi." Mặt mày chị dâu hai buồn thiu, vẫn vuốt ve hạt ngọc rồi đi ra cửa sau soi dưới ánh nắng."Vết cắt thật sự không xóa được."
Tim chị ta như thắt lại...
"Nhưng em cũng cho anh xem một chút đi!" Anh hai Diệp cũng đau lòng khôn xiết, muốn cầm trên tay xem vài lần.
"Đây này, đây!"
Anh hai Diệp nắm chặt hạt ngọc trong tay, cũng đau đớn vô cùng, không nhịn được oán trách: "Luộc chín rồi mà em cũng không biết móc ra xem trước à? Tú Thanh còn nhắc em xem kỹ mà. Nhìn này, có vết cắt rõ ràng... Giờ phải làm sao đây? Đã hỏng rồi..."
"Anh còn biết trách em nữa hả? Sao anh không nhắc em một tiếng? Anh đứng bên cạnh nhìn mà giờ cũng dám mở miệng trách em à? Nếu anh kiên quyết hơn, nhắc em nhớ mò vào xem chắc chắn em sẽ không thất vọng mà cắt lung tung luôn đâu..." Chị dâu hai càng nghĩ càng tức, nói rồi liền giáng cho anh ta vài cái tát: "Tại anh hết..."
Anh hai Diệp nhún vai không trốn tránh, để mặc chị ta tát: "Em... em sao lại bất công thế, đánh tráo đen trắng! Rõ ràng là em tự cắt lung tung, giờ lại đổ cho anh không nhắc! Tú Thanh có nhắc em xem kỹ mà, em không nghe theo, giờ lại đổ cho anh không nói..."
"Thím ấy là thím ấy, anh là anh, nếu anh nhắc em chắc chắn sẽ nghĩ đến việc móc ra xem trước..."
Diệp Diệu Hoa tức điên mà không nói được gì nữa: "Em còn biết đổ lỗi cho anh nữa hả? Em xem em cắt ra thành cái gì kìa..."
"Làm sao em biết trong đó có hạt ngọc chứ?"
Chuyện tốt lành ban đầu, chớp mắt đã biến thành màn cãi vã gia đình, mọi người đều nhìn ngơ nhác. Anh hai Diệp thường nghe lời vợ, hiếm khi cãi lại to như thế này.
Nhưng vẫn không thắng nổi lý lẽ xoắn xuýt của chị dâu hai.
Mẹ Diệp nghe xong, không nhịn được lên tiếng:
"Thôi nào, tự bản thân không kiểm tra kỹ, bây giờ đổ lỗi cho ai? Đã cắt mất rồi thì trách cứ làm gì nữa? Cho mẹ xem thử coi."
Anh hai Diệp lại đưa ngọc ốc biển cho mẹ Diệp. Lúc này mọi người mới nhìn rõ hạt ngọc, kích thước bằng hột đậu nành, hình bầu dục không đều, giữa có một vết cắt rất rõ.
Giờ thì ngay cả mẹ Diệp cũng không nhịn được mà trách chị dâu hai: "Con nói xem, sao con không móc ra xem hả? Đã luộc rồi mà, mất chút thời gian ấy thì khó khăn gì đâu? Diệu Đông và mọi người không móc ra được không có nghĩa con cũng không có, nếu con không hy vọng, lúc nãy cứ bán luôn con ốc đi."
Trước mặt mẹ Diệp, chị dâu hai không dám cãi lại nữa, chỉ ủ rũ nói: "Con biết đâu!"
Chị dâu cả cười giảng hòa: "Đã thế rồi, nói cũng vô ích thôi, dù sao cũng may mắn mở được hạt ngọc rồi, tốt hơn không có phải không? Dù có vết xước bán không được tiên, nhưng có thể giữ lại đeo, làm dây chuyền bông tai, hay mặt nhẫn cũng được mà, màu này giống vỏ ốc, cũng đẹp đấy."
"Cũng chỉ tự đeo thôi."
Mẹ Diệp xem xét hai lần rồi trả lại hạt ngọc cho chị dâu hai.
Chị dâu hai được an ủi một chút, nhưng vẫn còn ủ rũ.
Lâm Tú Thanh cười nói: "Còn một con nữa mà, chị hai thử móc con kia xem có thể lấy thêm được viên nào không, chắc chắn sẽ phát tài đấy."
"Đúng đúng, còn một con." Chị ta suýt quên mất vì quá bất ngờ và thất vọng với con ốc kia rồi.
Giờ thì tất cả đều mong chờ, mấy đôi mắt sáng rực nhìn vào con ốc Đường Quan trên tay chị dâu hai.
Khi chị ta cầm kim cắm vào ốc, Diệp Diệu Hoa đột nhiên nắm tay chị ta lại: 'Hay để anh làm đi?"
"Đừng có rộn!" Chị dâu hai hất cùi chỏ đẩy anh ta ra, rồi tự cắm kim vào móc thịt ốc ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận