Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 499: Nổi da gà

Chương 499: Nổi da gàChương 499: Nổi da gà
Diệp Diệu Đông nghe mấy lời bàn tán lung tung bên tai, lại đứng thêm một lúc nữa, nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, cảm thấy hơi lãng phí thời gian, đang định đi thì thấy phía trước đám đông nhốn nháo, kèm theo tiếng ồn ào truyền ra từ trong đám đông.
"Đến rồi, đến rồi, ra rồi..."
Bên ngoài ba lớp trong ba lớp dân làng lập tức sôi sục cả lên, cảm giác như thể có lãnh đạo lớn đến thăm, ai cũng nhón chân vươn cổ, cố gắng nhìn tận mắt dung nhan chân thật.
Lúc này đám đông cũng tự động dẹp ra một lối đi, Diệp Diệu Đông cũng thấy rõ mấy người ủy ban thôn đều nở nụ cười trên mặt, chị dâu họ cũng mỉm cười tiễn ra ngoài.
Nhìn có vẻ cũng không có gì không vui, cảm giác nói chuyện rất thoải mái?
"Được rồi, không cần tiễn nữa, chúng tôi sẽ tìm hiểu thêm, sẽ còn đến nữa..."
Bí thư Trần cũng cười nói: "Bình chọn gia đình vạn tệ là việc lớn, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, cô cũng đừng nóng vội, đợi huyện tìm hiểu rõ, chắc chắn sẽ mở đại hội biểu dương..."
Chị dâu họ mỉm cười gật đầu lia lịa: 'Ừ được được... Cũng tại tôi là đàn bà quê mùa không hiểu rõ chuyện của đàn ông bên ngoài, chỉ biết anh ấy làm ăn kiếm được khá nhiều, vài hôm nữa chắc anh ấy sẽ về, lúc đó tôi sẽ đi nói với bí thư..."
Đám người đó đều mỉm cười gật gật đầu, rồi đi ra ngoài...
Diệp Diệu Đông sờ sờ cằm, tình cảnh này chắc là chị dâu họ hỏi một không biết ba, nên mấy vị lãnh đạo huyện cũng không tiện xác định ngay, chắc phải dò hỏi đã, rồi đợi anh họ về mới đến một chuyến nữa.
Còn về sau khi anh ta về sẽ ra sao, thì khó nói...
Mấy người ủy ban thôn cứ cười hùa theo, đi cùng các vị lãnh đạo huyện về xã, phía sau lại có một đám dân làng chưa xem đủ náo nhiệt đi theo.
Diệp Diệu Đông đợi họ đi xa rồi, mới đi vê phía chị dâu họ, định hỏi tình hình thế nào, lại thấy bên cạnh cô ta đã bị vây một đám đàn bà, đang líu ríu hỏi cô ta khi nào lên báo, lên ti vi? Cái làm ăn đó họ còn có thể bỏ tiền vào nữa không?
Anh co giật khóe miệng, dừng bước.
Thôi, không cần tò mò cái này.
Vừa rồi đã nói, vài hôm nữa người ta sẽ về rồi, vậy vài hôm nữa sẽ biết nó phát triển thế nào.
Anh quay đầu, đi thẳng vào con đường nhỏ bên cạnh, đi về hướng nhà cũ.
Lúc này mẹ Diệp đang đập chăn ở cửa, trước cửa dùng sào tre treo, phơi một đống chăn, quần áo.
Em gái anh hình như vừa gội đầu xong, đang cúi đầu lấy khăn lau tóc ở cửa, bên cạnh còn để cái ghế với một chậu nước.
Bà cụ không chịu nhàn rỗi, bố anh đang chẻ tre ở bên cạnh, bà cũng đang ngồi đan rổ tre.
"Thoải mái ghê, đều đang phơi nắng."
"Đông tử đến rồi à, mau qua đây ngồi, phơi nắng một lúc." Bà cụ vui mừng kêu anh ngồi bên cạnh bà.
Lúc này mẹ Diệp cũng tò mò hỏi: "Đông tử à, con vừa đến có nghe nói lãnh đạo huyện xuống thăm nhà anh họ con không? Nghe nói nhà nó là gia đình vạn tệ, mà sao mẹ nghe nói còn có chuyện gì của con nữa, nói còn đến nhà con?"
"Vừa nãy cứ ở cửa sau giặt đồ cũng không biết, ra phơi quần áo mới nghe hàng xóm nói, rốt cuộc là sao vậy?"
Diệp Diệu Đông lại lấy ra một bộ lý do tròn trịa của mình để che giấu, đương nhiên vẫn nói ủy ban thôn nhầm tên, nên mới đến nhà anh, sau đó chị dâu họ nhảy ra thì lại đương nhiên đến nhà Diệp Diệu Hoành.
"Tiếc quá, nếu con là gia đình vạn tệ thì tốt biết bao, thế là có thể lên báo rồi, không biết có phần thưởng gì nhỉ? Nhà họ được lợi rồi, đã giàu thế rồi, còn được thưởng nữa...'
Anh gật gật đầu qua loa, cũng không tiếp lời mẹ nữa, quay đầu nhìn bố: "Chiều xem một chút, nếu không có sóng gió gì, chuẩn bị một chút, tối ra khơi."
Bố Diệp gật đầu.
Diệp Tuệ Mỹ ở bên cạnh cũng hào hứng nói: "Vừa đúng hôm nay trời đẹp, mấy hôm nay âm u mưa gió, cuối cùng cũng tạnh rồi, mai chắc cũng là trời đẹp, mẹ, tối mình với anh ba cùng ra khơi, vừa đúng mai mồng một."
Mẹ Diệp vừa lấy gậy đập chăn vừa nói: "May là tạnh rồi, không thì còn chưa đi được."
"Ở nhà thoải mái phơi nắng không muốn, cứ phải ra đảo biển hứng gió lạnh..." Diệp Diệu Đông không vui nói.
"Lặn biển rất thú vị mà anh ba, đội mũ cho tốt, quàng khăn kín, đeo găng tay vào thì không sợ gió đâu."
"Kệ em!"
Thực ra Diệp Diệu Đông cũng chỉ nói miệng vậy thôi, đến lúc ra khơi vào ban đêm, vẫn không yên tâm về họ.
Treo mồi câu rồi thả dây câu xuống, thừa lúc trời chưa sáng lại kéo một lưới ở gần đảo, đợi đến khi trời hoàn toàn sáng mới thu dọn lưới, rồi đưa hàng cho bố sắp xếp, anh lái thuyền đến đảo cá hố hoàng đế.
Hòn đảo hoang đó đã trực tiếp được anh đặt tên là đảo cá hố hoàng đế rồi...
Thuyền đánh cá cập bờ vào khoảng 7 giờ, 6 giờ bắt đầu nước rút, lúc này mực nước ở một số vị trí vẫn khá cao, Diệp Diệu Đông chạy một vòng quanh đảo, dừng lại ở một chỗ đá ngầm thấp xung quanh.
Rồi mới dìu mẹ và em gái cẩn thận xuống thuyền, trèo lên đá ngầm.
Trên đá ngầm mọc đầy rong biển, còn có một số ốc bám trên đó, Diệp Tuệ Mỹ vừa đứng lên đã vui vẻ cúi xuống nhặt, lại còn nhắm vào con đầu to nhất. Thịt ốc bám trên đó rất chặt, cô dùng sức giật một cái, cơ thể lảo đảo suýt ngã, may mà Diệp Diệu Đông nắm lấy cổ áo của cô, mới giữ vững được cô.
Anh nghiêm giọng nói: "Em nóng vội cái gì? Cả hòn đảo hoang chỉ có mình mình, em còn sợ không có để đào à? Vừa bước lên còn chưa đứng vững đã vươn tay, cũng không biết cẩn thận chút, dưới đá ngầm toàn là vỏ sò nhọn với đủ loại vỏ, ngã xuống đập vào gáy thì em tính sao?"
Diệp Tuệ Mỹ chưa bao giờ thấy anh nghiêm khắc vậy, thật sự hơi bị dọa, tội nghiệp không dám lên tiếng.
Mẹ Diệp cũng mắng: "Lớn đến thế rồi, cũng không biết cẩn thận chút, gió to thế, thổi cũng đủ hất con ngã rồi, lần sau đào cũng kịp mà."
Diệp Tuệ Mỹ cúi đầu ủ rũ: "Con sai rồi, con chỉ quá hào hứng thôi, sau này con nhất định sẽ cẩn thận."
"Thôi thôi, đừng nói nó nữa, xuống dưới trước đi, chỗ này hơi cao", bố Diệp vội hòa giải: "Phía trước lộ ra chút cát nước cạn quá, không tiện cập bờ, chỉ có thể dừng ở đây thôi, từ trên đá xuống trước đã."
Lần này Diệp Tuệ Mỹ quả thật rất cẩn thận dùng tay chân để đi xuống, Diệp Diệu Đông cũng lên đỡ cô.
Dưới cùng bãi cát lộ ra cũng chỉ chưa đến mười mét vuông, nhưng nước triều đang rút, tiếp theo sẽ lộ ra diện tích lớn hơn.
Họ vừa đứng vững trên bãi cát, Diệp Diệu Đông đã thấy phía trước nước biển xô vào, có một con bạch tuộc lớn ở đó lên xuống theo sóng.
Anh chạy lên, trước tiên dùng kìm lửa kẹp nó lại, tránh nó bị nước biển cuốn trôi ra biển, rồi mới cúi xuống bắt lấy.
Những xúc tu quấy loạn, lập tức quấn chặt lấy cánh tay anh, cảm giác trơn nhớt, và lực hút chặt khiến người ta hơi buồn nôn, anh bắt được rồi liên quay vê.
Mẹ Diệp vui vẻ nói: "Vẫn là Đông tử phản ứng nhanh, một cái đã bắt được một con bạch tuộc lớn, con này kích cỡ cũng không nhỏ." Diệp Diệu Đông phải dùng cả hai tay mới gỡ nó ra khỏi tay ném vào xô nước, nhưng chưa được bao lâu xúc tu của nó lại bò lên mép xô, định vượt ngục, anh đành phải bắt nó ném vào bao bố.
"Bắt đầu thôi, bắt đầu thôi, mọi người cẩn thận chút, đừng trèo lên trèo xuống, trước hết đào mấy chỗ dễ đào trước, đặc biệt là đồng chí Diệp Tuệ Mỹ, còn gây chuyện nữa là không bao giờ dẫn em đi nữa đâu."
Diệp Tuệ Mỹ bình tĩnh lại, cũng không sợ anh nữa, còn hếch mũi hừ mấy tiếng: "Có lần sau, anh chắc chắn cũng không dẫn em đi nữa đâu."
"Cũng đúng, em sắp là của nhà người ta rồi, cũng không phải nhà chúng ta quản nữa, nhanh chóng đóng gói đuổi em đi thôi."
"Hừ hừ, trước kia còn suốt ngày nói xấu a Quang tử trước mặt em, giờ thì muốn nhanh chóng quét em ra khỏi cửa, anh ba thật là thay lòng đổi dạ!"
Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Ngày cũng đã chọn xong rồi, mấy người ai cũng không ý kiến, vậy chẳng phải nhanh chóng gả đi cho đỡ việc? Con gái lớn không nên giữ lại, giữ lại mãi thành thù oán! Hiểu không?"
"Xéo đi, mau đi kéo lưới của anh đi."
"Không đi nữa, hôm nay định trông chừng mấy người."
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của em gái, anh với bố vẫn nên trông chừng thì hơn, chỉ lãng phí một ngày thôi, anh cũng không thiếu ngày này, miễn xảy ra chuyện gì.
"Mấy người không đi kéo lưới nữa à?" Mẹ Diệp vừa dùng tua vít nạy hai con bào ngư xuống, nghe anh nói không đi nữa, vội hỏi.
"Hôm nay nhìn cũng chẳng có mấy hàng, vừa rồi kéo một lưới toàn cá ếch, kéo hay không cũng vậy, chi bằng ở lại đào thêm chút hải sản với mẹ, phơi nhiều chút."
"Vậy cũng được, nhiều người cũng đào được nhiều mang về, để dành nhiều ăn tết, sắp tới người ra khơi càng ít."
Bố Diệp cũng không ý kiến, làm việc cũng vậy thôi. Ông cầm bao bố lập tức bắt tay vào làm. Diệp Diệu Đông tạm ném bao bố đựng bạch tuộc sang một bên, lại lấy một cái từ trong thùng ra giũ ra, biết hôm nay đi đào biển, họ mang theo nhiều bao bố, không sợ không có đồ để đựng.
Anh vẫn theo thói quen cá nhân, trước tiên đi dò xung quanh một vòng, mới tìm chỗ tốt, bắt đầu đào từ vị trí nhiều bào ngư nhỏ.
Nhiều người, tán gẫu chút, thời gian cũng trôi nhanh, nhưng đảo hoang bốn bê thổi gió, gió biển đặc biệt lớn, thổi vào lạnh buốt.
Anh đội mũ len và quàng khăn mà vợ anh đan lúc rảnh rỗi mấy hôm trước, nhưng má vẫn bị gió thổi hơi rát, dù quay lưng nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu quay lại cũng bị thổi trúng.
Nhìn ba người khác đang đào rất hăng say, cũng đều quay lưng về phía gió tây bắc gào thét.
Cảm thấy về phải bảo vợ may thêm mấy cái khẩu trang, cứ lấy miếng vải nào đó, khâu vài mũi, che được mặt là được, chứ cứ để gió thổi vào mặt thế này khó chịu lắm.
Nói thật, bây giờ da mặt anh vẫn khá non, nếu giữ được, đừng bị gió biển phá hỏng thì tốt hơn.
Đầu óc cứ nghĩ lung tung, nhưng tay anh cũng không chậm.
Một mảng lớn bào ngư nhỏ phía trước đào xong, anh cũng lười mất thời gian đi tìm chỗ khác, tiếp tục nhặt ốc sên, ốc hoa, ốc mắt mèo, bàn tay Phật bám trên đó, định đào xong về từ từ lựa.
Ngoài rong biển, dưa biển và vỏ sò non ra, cái gì cũng nhặt hết.
Ba thứ này số lượng quá lớn, lấy riêng một bao bố đựng thì tốt hơn.
Anh chăm chỉ sắp đầy một bao, mới xoay cổ, xoay eo, nghỉ một lúc, rồi kéo bao bố sang bên cạnh.
Bên cạnh đã để hai bao bố đầy, anh quay đầu nhìn, lúc này bố mẹ đang cầm bao không, hai bao này là họ đào.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, vẫn là họ nhanh hơn. Anh tiếp tục lấy một bao không, vừa đi vừa mở ra, tiện thể xem nước triều rút đến đâu rồi.
Nhưng mà, chỉ liếc mắt một cái, anh đã trợn tròn mắt, lỗ chân lông co rút, trong lòng cũng giật thót, tay nổi da gà.
Không thể nào...
Không thể nào...
Chuyện này mà cũng để anh gặp phải...
Bạn cần đăng nhập để bình luận